Đương lúc Thanh Thanh đang hoảng sợ thì bàn tay người bên cạnh lại khẽ nắm tay cô, mày nhíu lại dần dần mở mắt ra.
Cùng lúc đó thì tiếng xe cảnh sát cũng tới, đám người kia cũng bởi vậy mà phải tham gia một cuộc rượt đuổi ngoài ý muốn.
Còn Thanh Thanh bị người kia nắm tay lại càng hoảng sợ hơn.
Không phải Thiên Vũ...
Tay cậu ấy không nắm tay Thanh Thanh thế này.
Người kia mở mắt liền nhìn Thanh Thanh đăm đăm, môi khẽ động nhưng nói
lại không thành lời. Mà ánh mắt kia thì lại vô cùng rực lửa, tựa như
muốn nuốt chửng Thanh Thanh vậy.
Cô khẽ giật mình rút tay lại: “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người rồi”
Tay cô đưa lên day trán. Rốt cuộc là tại sao có thể nhận lầm cả Thiên Vũ được cơ chứ?
”Thanh Thanh, cậu có sao không?” Vĩnh Mai Chi trao đổi với cảnh sát xong thấy Thanh Thanh đưa tay lên trán liền chạy đến hỏi han. Cùng lúc nhìn
người phía dưới mà gọi phía sau: “Chú ơi, ở đây cần cấp cứu ạ”
Mấy người kia cũng đến rất nhanh mang người nằm đất đi, Thanh Thanh cũng rời khỏi đó mà về nhà với Vĩnh Mai Chi cùng hàng vạn câu hỏi của cậu
ta sau khi Thanh Thanh nói không quen người kia.
Mà Thanh Thanh lại không mấy để tâm, chỉ không thôi nghĩ về người đó. Tại sao lại có thể nhận nhầm?
...
Sau ngày hôm đó, Thiên Vũ cũng vẫn không thấy xuất hiện, cuộc sống của
Thanh Thanh lại vô cùng bận bịu với công việc ở trường và cả với mấy cô
bạn kia nữa.
Chả là Mộc Hương mới thất tình, vậy nên bọn họ lại đặc biệt ra ngoài nhiều hơn bình thường.
Mà Thanh Thanh mỗi khi nhớ đến bọn họ liền trộm cười. Giống như là người yêu vậy. À không! Bọn họ với Thanh Thanh còn tốt hơn cả người yêu!
Cô lấy chổi dọn dẹp nhà cửa, miệng lại khẽ hát ngân nga, tối nay Vĩnh
Mai Chi cùng cô sẽ đi mua sắm. Mà hiện tại đương nhiên cần dọn dẹp nhà
cửa trước.
Thanh Thanh ôm đồ đi lướt qua phòng tắm đột nhiên khựng lại dừng trước
gương, nhìn gương mặt vui vẻ của mình mê mẩn. Lại nhớ đến lúc trước, khi xem TV, cô gái ấy trông rất xinh đẹp...
Bỏ đồ xuống, Thanh Thanh bước vào phòng tắm nhìn mình trong gương nở nụ cười méo mó. Cũng không hiểu được mình sắp làm gì...
Tiếng vọng du dương nâng lối Thanh Thanh...
Hôm ấy, nước bồn rửa chảy xối xả, hoà với máu của Thanh Thanh tạo nên
một màu sắc mê người. Cô lịm đi trước vẻ đẹp ấy, trước khi nhắm mắt liền bắt gặp Thiên Vũ đứng ở ngoài nhìn cô phức tạp.
Có bất lực, cũng có đau khổ...
Còn cô, chỉ ngẩn ngơ nhìn cậu ta.
Này, Trọng Thiên Vũ, sao bây giờ cậu mới xuất hiện?
”Èo eo éo èo...”
Tiếng xe cấp cứu gào rú trong màn đêm làm người ta không khỏi thấy rợn
người. Nó giống như tiếng thét gào tuyệt vọng, một sự đau khổ tột
cùng...
Rất nhanh, cô gái cắt tay tự tử được đưa vào phòng cấp cứu đồng thời liên hệ với người nhà.
Ông bà Lưu nghe tin tức tốc từ thành phố khác đi xe ngay trong đêm đến
bệnh viện, vẻ mặt hoang mang xuất hiện trên gương mặt già nua. Con gái
của bọn họ. Là đứa con gái bọn bị hết lòng yêu thương. Lại muốn bỏ họ... Lại muốn rời khỏi thế gian này...
Màn đêm hôm ấy tĩnh lặng lạ thường...
Ánh trăng sáng quắc nhảy nhót trên thảm cỏ, chờn vờn qua những con đường duyên dáng mà quỷ dị đuổi theo chiếc xe kia, tựa như muốn tìm đến một
linh hồn khốn khổ nào đó.
Tựa như biết trước những chuyện đang xảy ra ở nơi xa xôi kia vậy.
.
Thanh Thanh sau mấy tiếng đồng hồ cấp cứu cũng được chuyển ra ngoài, tình hình cũng tạm được cho là tốt hơn.
Nhìn con gái đang say ngủ, bà Lưu lại không kìm được nước mắt. Bà luôn
bao bọc Thanh Thanh, coi nó là trân quý nhất trên đời. Vậy mà con bé lại tự tử? Rốt cuộc là vì điều gì? Có phải Nhuận Dương đã...
”Bố mẹ” Người đàn ông tầm ba mươi bước vào nhìn hai người chào, ánh mắt
phức tạp nhìn xuống người con gái đang thở yếu ớt kia. Từ nhỏ, em gái
anh đã ít bạn bè, cuộc sống gần như biệt lập với bên ngoài. Anh với cô
bé cũng là một mực chiều chuộng hết mức. Mãi cho đến khi anh thi Y, con
bé liền không thích anh nữa, con bé nói ghét bác sĩ!
”Thanh Mạc, em gái con rốt cuộc là làm sao?” Ông Lưu thấy con trai tiến vào liền lên tiếng hỏi.
Thực ra, chuyện tự tử vì tình đối với một đứa như con bé cũng là chuyện rất có thể, không phải hay sao?
”Bố mẹ, con bé đã tạm ổn rồi. Còn chuyện đã xảy ra, chắc con phải đi xem một chuyến.”
Con bé muốn tự tử. Liệu có phải do cái cậu tên Lý Nhuận Dương kia?
Anh nghĩ một lúc rồi lại nói:“Bố, mẹ. Con xin lỗi, con đã không quan tâm em. Là lỗi của con”
Đúng! Anh gần con bé như vậy mà lại không để ý đến nó. Nếu đêm nay nó
thực sự không được cứu thì sẽ là niềm hối hận lớn nhất đời anh. Ít
nhất, thật may mắn vì anh đã cứu được em gái mình. Và hy vọng, tất cả
vẫn là chưa đi đến hết thuốc chữa.
Nói đến Lý Nhuận Dương, gia đình anh vốn luôn cảm kích cậu ta vì đã ở
bên Thanh Thanh. Thế nhưng khoảng một năm trước, cậu ta lại thay đổi mà
thích một cô bé khoá dưới.
Thực ra nếu bình thường thì chỉ là chia tay, cả hai đều đồng ý, chuyện
có người khác cũng không phải là vấn đề. Ai cũng có quyền lựa chọn thứ
tốt nhất. Dù sao, cũng là em gái anh có phần lập dị, nên người nhà Nhuận Dương biết chuyện cung khó lòng đồng tình hai bọn họ.
Mà khi ấy, bố mẹ anh lại một mực đến trước Lý Nhuận Dương mà cầu xin cậu ta, cầu xin cậu ta đừng vội nói với Thanh Thanh. Họ đều sợ con gái
không chịu được mà nghĩ quẩn.
Anh đối với điều này không đồng tình vì chuyện gì đến cũng phải đến,
giấy không bao giờ gói được lửa. Mà đúng thật, bọn họ vẫn là không dấu
nổi, Thanh Thanh vẫn chịu tổn thương.
Thanh Mạc nhấc điện thoại tìm số của Lý Nhuận Dương rồi gọi, dù gì, anh cũng nên hỏi cậu ta trước.
”Cậu là Lý Nhuận Dương?”
Giọng nói ngái ngủ bên kia đáp lời: “Phải. Anh là ai?”
”Tôi là anh trai của Thanh Thanh. Con bé đang ở bệnh viện X. Tôi có làm phiền giấc ngủ của cậu không?”
Bên kia đầu dây thở dốc một cái rồi lập tức hỏi địa chỉ bệnh viền rồi cúp máy.
Lý Nhuận Dương cũng rất nhanh chóng xuất hiện ở bệnh viện. Anh ta vẫn
còn mặc đồ ngủ, đến giày còn không kịp thay, thấy Thanh Mạc liền xông
tới hỏi han.
”Anh là anh của Thanh Thanh? Cô ấy đâu rồi?”
Tại sao lại tự tử? Thanh Thanh? Anh lại vò đầu. Có phải do anh không? Anh đã làm nên chuyện tội lỗi gì đây?
”Con bé phẫu thuật xong rồi. Cậu nói chuyện với tôi một lát”
Thanh Mạc thấy vẻ lo lắng trong mắt Nhuận Dương thì đẩy gọng kính đáp
lại. Ít nhất cậu ta cũng không quá tuyệt tình với em gái anh. Phải nói
cảm ơn với anh ta, nếu hôm nay anh ta không tới, chính Thanh Mạc anh
cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Hai người ngồi ngay ở chỗ nghỉ bệnh viện mà nói.
”Cậu chia tay với con bé bao lâu rồi?”
”Khoảng gần một tháng ạ”
Gần một tháng, sẽ không phải đợi đêm gần một tháng mới tự tử chứ? Vậy
thì có phải có lý do khác. Thanh Mạc đăm chiêu suy nghĩ. Lại thấy, anh
vẫn là không hiểu em gái mình. Khẽ nhắm mắt lại bất lực, anh thật vô
trách nhiệm. Anh đã làm gì đây? Anh đã quá xa con bé rồi.
Thấy Thanh Mạc như vậy, Nhuận Dương lại thấp thỏm. Thời gian này, anh
cũng rất muốn đến tìm cô, nhưng Chi Chi lại một mực ngăn cản. Nói sẽ
chấm dứt với anh nếu anh tìm Thanh Thanh. Anh cũng không phải sợ lời đe
dọa này, chỉ là cảm thấy nếu mình xuất hiện, có phải mọi chuyện sẽ rắc
rối thêm hay không?
Giờ anh lại thấy mình ngu ngốc. Tại sao lại không biết mà để ý Thanh
Thanh một chút chứ? Ít nhất chuyện ngày hôm nay sẽ không xảy ra.
”Tạm thời cậu đừng xuất hiện. Dù là lý do gì tôi cũng cảm thấy chưa phải lúc. Cảm ơn đã đến đây” Thanh Mạc nói đoạn, đứng dậy chào Nhuận Dương
rồi bỏ đi để lại cậu ta một mình ở đó.
Anh cần thời gian để suy nghĩ. Chắc chắn phải có vấn đề khác. Không phải vì Nhuận Dương...
Nhưng rốt cuộc là gì?