Có Một Loại Bi Thương

Chương 91: 91: Dự Kiến Chẳng Lành





Tôi nhìn thái độ của anh ta mà không kiềm được liền bật cười ra tiếng, tôi nhẹ nhàng xoa đầu anh nơi mà vừa nãy đã lỡ tay trao cho anh một cái cốc đầu đau đớn, tôi nói:
- Thôi được rồi, xoa bù nè được chưa, cưng vậy đủ chưa hả.
- Phải hôn nữa cơ!
Anh từ từ tiến sát lại người Cảnh Phi, nhưng đang chờ đợi điều gì đó từ cô, anh nói tiếp:
- Hôn đi!
Cô khẽ mỉm cười rồi đưa đôi môi về phía anh, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn gió, nụ hôn này không giống với nụ hôn ban nảy mà nó chỉ nằm yên ở một chỗ, không cựa quậy không đá động vào trong, mọi thứ chỉ dần lại ở mức đụng nhẹ bên ngoài.

Thế là một đêm lãng mạn của đôi bạn trẻ đã trôi qua sau nụ hôn ấy.

Sáng hôm sau anh đưa cô vào một phòng thờ của gia đình họ Huỳnh, bên trong được thờ cúng tất cả các đời trước từ ba mẹ ông sơ đến đời của anh, anh thắp một nén nhang đưa cho cô rồi cùng cô thắp hương cầu nguyện.

Lúc ghim cây nhang lên lưu hương của bàn thờ thì một chuyện đã xảy ra khiến anh và cô nhìn nhau rất khó hiểu, đó là nén nhang được ghim bỗng dưng tắt nguội như chưa từng được châm lửa vậy.

Đoàn nhanh tay liền rút cây nhan ấy ra rồi chính anh lại chọn một cây nhang khác và châm lửa lên, anh cầu khuẩn thật lớn trước bàn phật tổ tiên:

- Con tên Huỳnh Khôi Vỹ có vợ là Cảnh Phi, hiện nay chúng con đang sắp chào đón thêm một thành viên mới vẫn còn nằm trong bụng của vợ con, con cầu mong tổ tiên phù hộ cho cô ấy và đứa bé, một đời bình an.

Nói rồi Đoàn nhìn vào bức di ảnh là một người phụ nữ trẻ đẹp, anh nói tiếp:
- Mẹ à, hôm nay con đưa con dâu và cháu nội đến thắp hương cho mẹ đây, mẹ hãy phù hộ bảo vệ cô ấy những lúc không có con bên cạnh nhé.

Tôi nhìn vào bức di ảnh của mẹ chồng, chợt nhớ đến người trong ảnh hình như là đã nhìn thấy ở đâu rồi chỉ là tôi không rõ lắm.

Đoàn lần này đã tự mình ghim nén hương lên bàn thờ tổ, mọi chuyện lại không xảy ra như lần tôi tự mình ghim, nên cả hai đứa cũng chẳng mảy may mà nghĩ đến vấn đề này nữa.

Lúc quay lưng rời đi và đóng chặt cửa phòng thờ lại thì nén nhang khi nãy tưởng sẽ chẳng có chuyện gì thì nó lại một lần nữa vụt tắc và nguội lạnh… Hình như là tổ tiên đã cố gắng hết sức mình, nhưng mãi vẫn không thể làm trái được luật trời, làm trái đi số mệnh đã an bày của chúng tôi.

Trong phòng bệnh nơi canh giữ nghiêm ngặt của một tên tội phạm đang được điều trị, đôi mắt của hắn khẽ hí ra nhìn mờ mờ thế giới xung quanh mình, đôi tay bắt đầu cử động từng ngón liên tục.

Tên bác sĩ đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này liền nhanh chóng gọi vào một số điện thoại lạ, ông ta nhếch lên ý cười nham hiểm tới khi đầu dây bên kia bắt máy, một giọng nói nữ giới quen thuộc vang lên:
- Sao rồi! Gọi cho tôi là báo cáo tin mừng hay là tin buồn đây!
- Tất nhiên là tin mừng ạ.

Ông ta đã có dấu hiệu tỉnh dậy!
Đầu dây bên kia nở một nụ cười ranh mãnh, đáp lại tin vui mà vị bác sĩ đã cho hay:
- Tốt… thế chuẩn bị tất cả những gì như kế hoạch của tôi.
- Vâng thưa cô!
Đầu dây của cô gái cúp ngang, còn bên đây vị bác sĩ đang nhìn người bệnh nhân nằm trên giường bằng một con mắt thèm khát.

Kế hoạch của họ là như thế nào thì đợi đến khi trời tối Đoàn nhận được một cuộc điện thoại đến từ bệnh viện, anh đứng bật dậy khi đang cùng dùng bữa với Cảnh Phi và mọi người trong nhà.


Sắc mặt Đoàn biến đổi trông khó coi vô cùng, đến khi tiếng điện thoại chỉ còn là những âm thanh "tút tút" thì anh mới chấn tĩnh bản thân mình và ngồi xuống.

Lúc này chú Định ở kế bên lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì vậy Đoàn?
- Có người đã chà trộn vào đám cảnh sát canh giữ rồi còn hay tin gì từ con chuyền xuống là đưa ông Thành di dời đi chỗ khác nữa.

Không biết là người nào đã ra tay giúp đỡ cho hắn ta trốn thoát khỏi đó! Chắc chắn là đám tay sai còn lại của ông ta.
Đoàn vừa dứt câu, ánh mắt anh đã hướng qua nhìn Cảnh Phi, cô cũng nhìn anh, tiếng thở dài của anh làm không khí bữa ăn có phần đi xuống.

Giọng anh trầm khàn nghiêm nghị nói với cô:
- Em đừng nên đi ra ngoài nhiều quá, anh sợ ông ta sẽ nhắm tới em, chỉ mong là ông ta vẫn chưa tỉnh dậy! Mọi người trong nhà nhớ phải cẩn thận hơn, đừng ai tùy tiện cho người lạ vào nhà.

Em ăn cơm đi ăn xong rồi lên phòng nghỉ ngơi.
- Dạ...
Chúng tôi chỉ mới hoà hợp lại có mấy ngày giờ lại phải đón nhận được một tin dữ từ cảnh sát, không biết bọn họ đã làm ăn như thế nào mà để một tên tội phạm nguy hiểm như thế trốn thoát được cả đám cảnh sát bao vay.

Ngẫm nghĩ một hồi tôi lại nuốt không trôi, một cảm giác buồn nôn xộc lên tận họng, làm tôi phải gấp rút chạy đến phòng vệ sinh gần kế bên nhà bếp rồi nôn lấy nôn để trong toilet.


Đoàn thấy vậy cũng lật đật chạy theo sau tôi vào phòng vệ sinh, anh dùng tay vỗ nhẹ vào lưng tôi, đến khi tôi đã nôn hết được những thứ vừa mới ăn ra ngoài rồi đứng dậy đi lại bồn rửa mặt, xả nước lau chùi rồi súc miệng bằng nước.

Anh lúc này mới lo lắng hỏi tôi:
- Em ổn chứ, còn ăn được không, hay để anh pha sữa cho em nhé!
- Ừ anh pha sữa đi, em không nuốt nổi cơm.

- Mai anh đưa em đi khám nhé!
- Anh bận nhiều việc lắm để có gì em nhờ Hoàng Du cũng được, cậu ấy chuyên gia đưa em đi khám mà nhờ vậy em không cần phải ngồi đợi số, cứ tới là khám thôi!
Nghe tôi nhắc đến Hoàng Du về chuyện đi khám thai cho tôi, sắc mặt anh có chút không vui nhưng vì tôi đang khó chịu nên anh cũng đành ậm ừ cho qua.

- Thế mai em đi với cậu ấy thật à? Vậy cũng được, Hoàng Du cũng đáng tin!
- Dạ… anh đừng lo quá, anh cứ lo chuyện cần phải giải quyết đi!