Có Một Loại Bi Thương

Chương 89: 89: Lỡ Như Tôi Chết Đi





Tôi cũng theo sao, trong lòng xuất hiện một tia ấm áp vô cùng.

Cô ngồi ở phòng khách thưa chuyện với ông Huỳnh:
- Mấy tháng nay, con có hơi thất lễ với ba rồi, vì còn hơi buồn một số chuyện ở trong nhà nên đã chẳng dành thời gian để qua thăm ba.

Từ giờ con sẽ thu xếp nhiều hơn thời gian để lui tới đây, chăm sóc ba và bé Sin!
- Không cần đâu con à! Cứ chăm sóc bản thân con là được rồi, ba ở đây có bé Sin có người hầu hạ nên con dâu ba cũng không cần phải cực lắm đâu.

Chỉ còn thêm vài tháng nữa là biết rõ danh tính của đứa bé trong bụng rồi nhỉ? Sinh xong ba sẽ thưởng lớn cho con và đứa cháu đích tôn này.
Tôi nhẹ nhàng nhìn sang Đoàn, anh cũng nhàn nhạt nhìn tôi rồi mỉm cười, chỉ có tôi là lạnh tanh với anh.

Ông Huỳnh ngồi đây nhìn thấy sắc mặt khác một trời một vực của tôi và anh nên liền cất giọng điềm đạm nói:

- Hai đứa có ở đây chơi một hôm không? Nếu được thì ta kêu người đi chuẩn bị phòng ốc ngay!
Đoàn và tôi lại nhìn nhau rồi cùng quay sang nhìn ông Huỳnh cả hai đồng thanh nói:
- Dạ có / Dạ Không
Tất nhiên là câu Dạ có là của Đoàn, anh nhìn cô kiểu như cầu mong cô cũng sẽ đồng ý ở lại một hôm với gia đình anh vậy.

Cô liếc nhẹ một cái rồi dịu dàng nói với ông Huỳnh:
- Dạ ba ở lại cũng được nhưng con muốn ngủ chung với bé Sin.
- Không được, em đang có thai, ngủ chung với bé Sin lỡ nó không biết rồi đụng chạm mạnh vào bụng em thì sao.
- Sao cái gì anh cũng không được hết vậy? Hay ý anh là ngủ chung với anh an toàn nhất!
Đoàn ngập ngừng tính giải thích nhưng lại thôi, nghĩ đến việc nói lại cô ấy cũng không có gì hay ho nên anh đành im lặng xem ý của Cảnh Phi như thế nào:
- Dạ con sẽ ở lại đêm nay.
- Ba khỏi chuẩn bị phòng đi, con với vợ ngủ chung với bé Sin!
Tôi liếc nhìn Đoàn, còn anh thì chỉ tỏ ra một gương mặt ngây thơ, ông Huỳnh nhìn tình hình rồi cũng gật đầu và bảo người làm trong nhà chuẩn bị một cái nệm dày đặt sẵn dưới sàn của phòng bé Sin… Tôi ngồi đây chỉ biết cười gượng còn tên kia thì mặt mày phấn khởi lắm như sắp được cưới thêm vợ lần hai vậy, tôi nhìn hắn rồi chợt nhớ ra cái gì đó, tôi gấp rút nói:
- Tôi chưa chuẩn bị quần áo!
- Anh đã chuẩn bị cho em rồi!
Tôi thoáng ngạc nhiên hỏi lại:
- Hồi nào? Anh tự ý lục đồ tôi sao?
Đoàn cười cười trả lời:
- Không có! Là anh đã mua sẵn đồ mới hết cho em rồi.

Tôi ngớ người tập hai nhìn anh rồi khó hiểu hỏi:
- Anh dư tiền quá nhỉ? À quên vừa là chủ tịch vừa là thiếu gia mà, còn tôi đây thì giờ chẳng dám xài gì cả!
- Tháng nào anh chẳng gửi tiền cho em, do em không muốn xài tiền của anh thôi!

Cô chẳng thèm nhìn anh ta nữa, ánh mắt quay sang nhìn tụm đồ khi nãy ở trên xe vừa được người làm xách vào, cô gật gù tặc lưỡi, giọng nói cũng có phần giễu cợt:
- Ồ hoá ra là tôi bị anh dắt mũi, anh và ba đều chuẩn bị hết cả rồi sao!
- Em là người muốn tới đây thăm bé Sin mà! Anh chỉ là chuẩn bị trước thôi.

Tôi không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng nâng tách trà lên trên miệng, uống một ngậm… Tối hôm đó tôi đứng ngoài hành lang hưởng thụ cái không khí tự nhiên của gió trời, đang đứng một hồi thì từ sau có người đi lại khoác lên người tôi một chiếc áo ấm, âm thanh trầm ấm quen thuộc vang lên:
- Đứng đây lâu sẽ dễ bị trúng gió lắm!
Tôi không quay sang nhìn anh, mà cất giọng đều đều nói:
- Tôi đang nhìn lại cuộc đời của mình thôi, anh thì cuối cùng cũng có thể lấy lại được những gì thuộc về anh rồi… chỉ còn tôi là càng ngày càng mất đi những thứ là của tôi thôi… Tôi mất đi Phương Hà, người bạn thân duy nhất, tiếp đến là chị Dung, mẹ ruột của bé Sin, sau đó là Ba Hoàng người vừa làm ba vừa làm mẹ, chăm sóc ân cần bảo bọc tôi đủ thứ vậy mà vẫn là chọn cách rời đi.

Cuối cùng là anh...
Đoàn nghe cô nhắc đến anh thì đã bắt đầu cảm thấy chua xót, trái tim nhức nhối không sao kìm chế được bản thân mình, bàn tay đưa ra nửa muốn ôm cô vào lòng nửa lại ngập ngừng lo âu.

Đến khi nghe cô nói tiếp, anh mới hiểu rằng cô của hiện tại ở trong lòng đã chết đi rất nhiều thứ… chất giọng buồn bã:
- Người mà tôi đã nghĩ là bản thân mình có thể dựa dẫm… nhưng không, bây giờ chỉ có mình tôi cảm thấy lạc lõng ở cuộc sống này.

Nếu không phải vì con… chắc tôi cũng đã chọn cách đi theo họ rồi.

Thở dài một hơi, tôi đang cố gắng kìm nén giọt nước mắt sắp rơi ra, nhưng vì một cái ôm bất ngờ từ phía sau làm tôi khóc thật sự.

Anh cứ ôm chặt tôi như thế, giọng anh thều thào ngập ngừng an ủi tôi:
- Đừng suy nghĩ về chuyện chết đi có được không! Anh sẽ sửa đổi, anh không làm tổn thương em nữa đâu… anh cần mẹ con em nhiều lắm.

Tôi nhẹ nhàng đặt tay mình lên cánh tay anh đang ôm từ đằng sau, tôi dịu giọng hỏi:
- Lỡ như tôi chết đi thì anh sẽ sống như thế nào? Anh có chắc là anh sẽ cô độc đến già không?
- Anh xin em… xin em đừng nói những chuyện này nữa!
Tôi cười mỉm rồi cũng đẩy tay anh ra, tôi xoay người lại đối diện với gương mặt tuấn tú này của anh, nhất thời trái tim nhỏ bé vẫn rung động lên từng hồi liên tục.

Trước giờ tôi chưa từng yêu ai… chỉ duy nhất là rung động với một mình anh… vậy mà người trước mặt lại chẳng hề xem trọng tôi… ấy vậy mà tôi vẫn yêu vẫn cho anh một cơ hội, chắc có lẽ là do tôi ngốc hoặc là vì con của chúng tôi… anh rất tốt, nhưng anh lại mắc một lỗi sai mà khiến tôi không thể nào quên được!