Có Một Loại Bi Thương

Chương 67: 67: Món Quà Bất Ngờ





Lúc này Đoàn mới ghé sát vào tai tôi hủ hỉ to nhỏ, những lời nói của anh khiến gương mặt xinh xắn của tôi bỗng đỏ bừng:
- Anh mua cho con chúng ta sau này! Lỡ mai hay mốt gì em báo tin cấn bầu thì sao! Ai mà biết được nhỉ!
Dứt câu anh ấy còn nháy mắt như chắc nịt với tôi về chuyện vừa nói, tôi hỏi nghiêm túc anh:
- Sao anh chắc chắn thế?
- Vợ à… em cứ chờ tin vui đi!
Tôi gật đầu mỉm cười nói vu vơ với anh, rồi cùng anh lựa tùm lum thứ cho Sin và cả cho đứa con mà anh chắc nịch là sẽ đến.

Trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ có em bé… vì bản thân còn khá trẻ nên vẫn muốn rong chơi thêm ít năm nữa sinh sau cũng chả muộn, nhưng hình như anh thì khác, anh lại mong con đến sớm hơn tôi nghĩ.

Tôi thầm nghĩ:
"Thôi thì trước giờ là anh luôn chiều tôi vậy nên con ơi mau đến nhanh đi nhé… mẹ muốn chiều lòng ba con."

Căn nhà tối đen như mực một bóng hình len lỏi ngồi ở phía góc nhà bếp, xung quanh là vài lon bia đã uống cạn, vẻ mặt hờ hững nhìn về xa xăm trong căn nhà.

Nơi từng có tiếng cười nói rộn rã của một cô gái cũng từng có những lời càm ràm dù rất bực mình nhưng vẫn không sao cải lại lời cô ấy nói.

Minh Khôi bây giờ quần áo sọc sệt, râu ria cũng bắt đầu mọc đều trên khuôn mặt điểm trai ngày nào luôn sạch sẽ rọn ràng, mà giờ đây chỉ thấy được là những đóng hỗn độn, vừa mới kịp khui thêm một lon bia thì bên ngoài tiếng nhấn chuông kêu ầm ĩ.

Anh mới miễn cưỡng đứng dậy rồi đi ra mở cửa, nhìn ra bên ngoài là một tên mặc đồ shipper, anh cứ bâng khuâng mãi trong đầu:
"Mình nhớ là, có đặt gì đâu nhỉ"
Đến khi nghe anh Shipper bảo là:
- Có phải đây là địa chỉ nhà của cô Phương Hà không ạ, mấy tuần trước cô ấy có đặt hàng ở bên Mỹ, đã thanh toán rồi mà nay hàng mới về kịp, anh ký tên đã nhận giúp tôi nhé!
Minh Khôi đờ người ra khi nghe anh Shipper nhắc đến Phương Hà, phải đến khi shipper gọi hai ba tiếng thì anh mới hoảng hồn trở lại mà ầm ừ rồi ký nhận.

Lúc cầm món hàng trên tay, anh mới dám khóa chặt cánh cửa lại rồi đi vào trong.

Tim anh đập thình thịch nữa muốn mở ra xem nữa lại không có dũng khí, ngồi đắn đo mãi gần hơn một tiếng sau anh mới quyết định phải xem bên trong là gì… lúc mở ra anh đã rất bất ngờ về món quà bên trong là một chiếc đồng hồ, mặc trong lớp kính của đồng hồ còn có khắc cả tên anh trong đó.

Anh cầm trên tay chiếc đồng hồ là món quà cuối cùng mà Phương Hà có thể tặng cho anh… nhưng đáng tiếc là nó lại đến quá trễ, cô ấy lại không thể nhìn thấy được anh sẽ đeo nó như thế nào, trân quý nó ra sao.
Anh giữ chặt chiếc đồng hồ trong lòng, suốt bao ngày ở trong căn nhà này anh lại chẳng thể khóc vậy mà hôm nay chỉ vì một món đồ đã đến trễ mà khiến lòng ngực anh như tan nát từng mảnh vụn, nước mắt bắt đầu tuôn rơi.

Anh tự dằn vặt bản thân mình:

- Món quà này của em… anh thật không dám nhận… anh bây giờ chỉ cần em là đủ rồi… anh sẽ không đòi hỏi thêm gì đâu… Phương Hà… thật ngốc mà… em thà bảo vệ tình bạn để bỏ rơi anh lại một mình sao?
Tiếng khóc của anh như xé tan mọi thứ, món quà này thật đặc biệt nhưng vì nó đã đến không kịp lúc nên mới khiến anh nhìn nó lại càng đau lòng hơn.

Mới đó mà đã được hai tuần hơn kể từ Phương Hà rời bỏ hồng trần này, tôi và Đoàn đã có hẹn với Minh Khôi từ trước đó chỉ là không biết cậu ấy có tới không thôi.

Hai đứa bọn tôi cứ chờ đợi mãi thấy có phần hơi sốt ruột nên tôi quay sang bảo với Đoàn:
- Anh này, hay là mình tới căn hộ của Minh Khôi đi, tới đó nấu vài món cho cậu ấy!
- Em nói hợp lý đấy.

Chờ anh xíu nhé.
Tôi thấy anh đi ra chỗ khác nghe điện thoại nên cũng không nói thêm gì nữa mà chăm chú hút hết ly trà đào trên bàn, lúc quay sang nhìn anh thì thấy anh vẫn đang nói chuyện khá lâu nên tôi mới cầm ly nước của anh rồi đi tính bảo với anh là mình sẽ ra xe ngồi đợi, nhưng lúc gần tới chỗ anh thì tôi lại nghe loáng thoáng vài câu thoại kì lạ từ anh, câu nói mà tôi nhớ nhất chính là "Mọi thứ đã nằm trong lòng bàn tay của tôi." Tôi bâng khuâng mãi về câu nói ấy nhưng lại chẳng dám mở miệng hỏi anh vì sợ anh nghi ngờ là mình nghe lén, mà thật tôi lúc đó chẳng giống nghe lén thì là gì? Lúc đến nhà của Minh Khôi, phải nhấn chương mấy lần liên hồi thì mới nghe được tiếng mở cửa, chắc là cậu ta đã biết là tôi và anh sẽ tới nên chẳng mảy may mà nhìn ra làm gì.

Lúc bước vào nhà tôi và Đoàn lại khá bất ngờ vì căn nhà trong vẫn sạch sẽ và ngăn nếp hơn tôi nghĩ, Minh Khôi thấy tôi cứ trơ mắt nhìn ngó xung quanh thì mới nhàn nhạt lên tiếng nói:
- Phương Hà rất ngăn nắp, vì thế khi cô ấy mất, tôi cũng không muốn mọi thứ trở nên lộn xộn, ngồi ghế đi...

Cậu ta chỉ tay vào bộ ghế sofa bảo chúng tôi ngồi đó, nhưng tôi lại nhẹ nhàng nói lại:
- Tôi đến đây để nấu bữa ăn đàng hoàng cho cậu chứ không phải đến để cậu phục vụ cho chúng tôi.
Nói rồi cô nhanh chóng chạy ngay vào gian bếp soạn đủ các loại hoa quả và thịt, Đoàn thấy thế cùng đi vào phụ vợ mình một tay.

Minh Khôi cũng đành bỏ mặc cho họ muốn làm gì thì làm, anh ngồi lì trên ghế sofa vừa đánh máy tính để hoàn thành nốt công việc còn lại mà bản thân đã bỏ dở trong suốt thời gian vừa qua.

Lúc anh làm xong cũng là lúc trong gian bếp Cảnh Phi và Đoàn đã nấu xong bữa cơm đạm bạc nho nhỏ, Minh Khôi đứng nhìn bọn họ một lúc thật lâu phải đến khi nghe được tiếng gọi của Cảnh Phi anh mới chợt giật mình:
- Làm sao thế? Qua đây ăn đi, tôi nấu nhiều món cậu thích lắm đấy!
- Cậu thì biết tôi thích món gì?
- Biết chứ sao không! Chúng ta làm bạn cũng đã lâu rồi mà..