Có Một Lá Thư Gửi Từ Hồng Kông

Chương 91: Sập phòng




"Mẹ kiếp."

Trong đầu Thương Lục chỉ có một câu "Mẹ kiếp."

Người anh đáng kính, đáng trọng, được tôn sùng, tri kỷ, người tự kiểm điểm ba lần mỗi ngày, một quân tử, một người anh trầm tĩnh ngay trước mặt anh lại ôm lấy Ứng Ẩn.

What the fu*k...?

Bên dưới vẻ mặt lạnh lùng không biểu cảm của Thương Lục là hàng loạt câu hỏi đang xoay tròn với tốc độ hơn 16.000 vòng/phút, tốc độ tối đa hơn 300 dặm/giờ:

Tại sao? Họ quen nhau khi nào? Làm sao mà họ dính líu với nhau? Thị hiếu của anh trai mình đã thay đổi thế nào? Nhận thức của anh ấy đã bị thay đổi ra sao?

When? Where? Why?

How????

Sao có thể chứ? Ứng Ẩn là ai? Mặc dù cô ấy rất đẹp, dễ thương, ngây thơ, quyến rũ, hành động hào phóng, thanh lịch, chuyên nghiệp, có tài năng, dám nghĩ dám làm, nhân phẩm tốt, nếu xét trên mặt mối quan hệ với Kha Dụ thì cũng có thể tạm gắn cho cô ấy nhãn "người tốt" – nhưng cô ấy là như thế cònThương Thiệu lại là người như thế!

Thương Lục mạnh mẽ lau mặt. Chết tiệt. Anh ấy cảm thấy mình như một người mù chữ tuyệt vọng.

Trong khoảnh khắc, trong tâm trí gần như quá tải của anh ấy xuất hiện hàng loạt hình ảnh flashback, như một montage.

Câu nói của Thương Cảnh Nghiệp: "Cô gái mà con giới thiệu cho nó là ai?"

Câu nói của Thương Minh Bảo: "Chuyển khoản cho chị một triệu, chị sẽ cho em đáp án chính xác!"

Vẻ mặt ngây thơ của Kha Dụ mỗi khi nghe anh ấy phân tích đầy chắc chắn.

Chết tiệt.

Và còn cả xe tải trái cây nhập khẩu đắt tiền mà Kha Dụ gửi tặng khi đi thăm đoàn phim bị fan ghép cặp đăng lên mạng xã hội đã rần rần suốt gần một tháng.

Thì ra là do anh trai mình sắp xếp! Kha Dụ chỉ là mồi nhử! Anh ấy đã bị họ phối hợp đâm sau lưng!

Thương Lục giơ một tay lên, cố gắng giữ bình tĩnh trong cơn bão táp: "Đừng nói gì, ai cũng đừng nói gì."

Anh ấy buộc mình giữ bình tĩnh từ đầu đến chân trong vài chục giây, nhưng vẫn không thể tin được. Anh ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy ngạc nhiên và tổn thương nhìn về phía Thương Thiệu: "Tại sao?"

Bộ dạng đó như thể thế giới của anh ấy sụp đổ.

Ánh mắt của Ứng Ẩn dừng lại trên tuyết cách đó không xa, không biết nên phản ứng thế nào, cô khẽ động đậy, dường như muốn rời khỏi vòng tay của Thương Thiệu: "Ờ..."

Có lẽ nên để cô đi trước...

Nhưng bàn tay của Thương Thiệu giữ chặt lấy không để cô nhúc nhích, vừa nhẹ nhàng vừa lạnh nhạt hỏi Thương Lục: "Tại sao là tại sao?"

Đừng hỏi nữa!

Ứng Ẩn chặt chẽ nắm lấy cổ áo khoác lông vũ, hai bàn tay không đeo găng đã đông cứng đến đỏ ửng. Cô cảm thấy lo lắng, vừa mới vào phòng cô đã bị Thương Thiệu kéo ngồi lên đùi và hôn, bây giờ son môi đã bị lem, liệu có bị phát hiện không? Cậu ấy chắc chắn sẽ nhận ra!

Ánh mắt của Thương Lục quả nhiên dừng lại vài giây, tiếp theo, một người có thể giữ bình tĩnh trước cả núi sụp, có niềm tin mạnh mẽ như thần thánh, ý chí cứng rắn như đá lại hiếm khi hiện lên vẻ không thoải mái trên khuôn mặt.

Trong đầu anh ấy, montage lại hỏng. Trong suốt 5.000 năm lịch sử Trung Quốc, Bích Can bước vào đại sảnh nhìn thấy Trụ Vương ôm Đát Kỷ, Trương Cửu Linh bước lên triều đường phát hiện Đường Huyền Tông ôm Dương Quý Phi, tướng quân Trường Thành nghe thấy Chu U Vương nói với Bao Tự "Muốn đổi cả đất nước lấy một nụ cười của mỹ nhân" – giờ đây, anhấy thấy anh trai mình ôm Ứng Ẩn!

"Không có gì." Thương Lục nói bằng giọng lạnh lùng không cảm xúc: "Ở vùng lạnh đôi khi cũng xuất hiện ảo ảnh, em nhìn tuyết quá lâu rồi, đi trước đây, tạm biệt..."

Anh quay người bỏ đi, Ứng Ẩn muốn gọi lại nhưng bị Thương Thiệu ngăn lại: "Không sao đâu, cho nó chút thời gian."

"Thật sự không sao chứ?" Ứng Ẩn nhíu mày, vẻ mặt lo lắng không yên: "Em có làm cậu ấy không vui không?"

Ừm. Sao nghe có vẻ gì đó không đúng...

"Cậu ấy dường như rất không chấp nhận em." Giọng cô mỏng manh và nhạy cảm.

Ừm. Cũng có vẻ không ổn lắm...

"Liệu có cãi nhau không?" Cuối cùng cô hỏi, vẻ mặt đầy lo lắng, "Em không muốn ảnh hưởng đến tình cảm của hai người."

*

Thương Thiệu không đáp, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô với ý nghĩa sâu xa.

Ứng Ẩn cảm thấy khô miệng, không tự chủ mà giải thích: "Em không cố ý nói những điều này..."

Cứu với! Đừng nói nữa! Sao càng nói càng "trà xanh" thế này?

Cô cúi đầu đưa tay ôm trán: "Em đến phim trường trước đây."

Lý Sơn, người đã đứng xem kịch nãy giờ, ho khẽ một tiếng, tiện tay dập điếu thuốc vào tường ngoài, hỏi: "Cần thêm nửa tiếng nữa không?"

Ứng Ẩn lắc đầu liên tục: "Không cần đâu... tôi ổn mà."

"Anh đưa em qua đó." Thương Thiệu ra hiệu, "Đạo diễn đi trước đi."

Lý Sơn tìm một lý do: "Tôi có việc cần nói với Tennessee, hai người đi trước đi."

Nói xong, ông gật đầu, tránh hai người rồi bước đi thẳng đến kho chứa vật liệu của tổ mỹ thuật.

Đợi ông đi xa, Thương Thiệu mới cười khẽ: "Em với Lục Lục có chuyện gì à?"

Ứng Ẩn sao dám kể chứ? Ngày biết Kha Dụ có mối quan hệ với Thương Lục, cô và Kha Dụ đã uống rượu bên cạnh đồng ruộng trên tỉnh lộ, không say không về. Lúc uống quá chén, có lẽ đã nói ra mấy câu kiểu như "Thích anh Tiểu Đảo nhất!", "Thầy Kha là tuyệt vời nhất! Cả cơ bụng lẫn ngực của thầy Kha đều rất đẹp...", "Muốn ở bên anh Tiểu Đảo cả đời"... những lời nói vô nghĩa.

Không ổn, chỉ gặp một lần với Trần Hựu Hằng mà Thương Thiệu đã ghi nhớ lâu như vậy, còn Kha Dụ và cô là một cặp đôi nổi tiếng trong làng giải trí, chuyện tình đầy mật ngọt, dù "thuyền" có bị lật thì cũng cần ba ngày ba đêm mới đủ thuyết phục được. Nếu để anh biết chuyện này thì cô có còn sống nổi không?

Ứng Ẩn nói lấp lửng: "Chỉ là hợp tác trong đoàn phim, anh ấy rất hung dữ, mắng em khóc còn em cũng cố ý chọc tức anh ấy đến mức bị loét miệng."

Thương Thiệu: "..."

Được, không thiệt thòi.

"Còn là đoạn quảng cáo của Thi Kỳ, hợp tác với thầy Kha đóng vai cặp đôi..."

Thương Thiệu gật đầu: "Anh đã xem qua rồi."

Đoạn quảng cáo đó do Thương Lục trực tiếp chỉ đạo, tất cả các cảnh quay thân mật đều do chính tay anh ấy thực hiện. Anh ấy giữ vẻ mặt lạnh lùng và điềm tĩnh trên trường quay, nhưng ai cũng có thể nhận thấy anh ấy đang bực bội rồi bị các anh chị em trong nhà cười nhạo khá lâu.

Đến phim trường, vị trí máy quay và ánh sáng vẫn đang được điều chỉnh. Ứng Ẩn từ biệt Thương Thiệu, tự nhiên bước vào khung cảnh: "Thầy Lý, thầy Phó, chúng ta bắt đầu đi nào."

Bạch Liễu, người hiện tại không có nhiệm vụ, đang giới thiệu phương pháp diễn xuất chuyên nghiệp cho Giang Đặc. Nghe thấy tiếng, cô ấy quay lại nhìn Ứng Ẩn một lúc. Mặc dù cô khoác áo lông dày và ôm túi nước nóng nhưng lại quỳ xuống trên tuyết, ngẩng mặt lên để ánh sáng và máy quay tuỳ ý chiếm đoạt linh hồn của mình.

"Đưa bảng cao hơn chút nữa, giảm độ sáng, để ánh sáng tuyết phản chiếu lên... Cô Ứng, giữ tư thế như vậy nhé!" Thầy Phó chỉ đạo ánh sáng.

Không biết tại sao, Bạch Liễu đột nhiên rùng mình, toàn thân nổi lên một lớp da gà.

"Cô Bạch, mắt cô ướt rồi." Giang Đặc bình tĩnh nói, quan sát cô ấy, "Tại sao vậy?"

"Không có gì." Bạch Liễu lau mặt, hít một hơi rồi mỉm cười thở dài, "Nhìn tuyết lâu rồi, không thấy chán sao? Vừa rồi chúng ta đang nói về Stanislavski và Brecht... Nhưng ở Trung Quốc chúng ta còn có một hệ thống sáng tác kịch hoàn toàn độc lập với lý thuyết phương Tây, gọi là hệ thống Mai Lan Phương... Mai Lan Phương, anh có biết không?" Cô hát một câu trong bài "Quý Phi Say Rượu": "Bánh xe băng đảo bắt đầu xoay..."

Bầu trời trong xanh, tiếng hát như chim vàng anh trong thung lũng tạo cảm giác như mùa xuân. Đây là tháng tư, tuyết ở A Cháp quả thực bắt đầu tan.

Thương Lục vừa đến đã lang thang cả ngày phát hiện nơi này chẳng có chỗ nào để nghỉ ngơi. Anh ấy hút ba điếu thuốc, vứt ba lô xuống trước một căn nhà gỗ có biển hiệu "Khách Sạn Sữa Ngựa Lớn Ngọt Thành Thật".

Chủ quán kéo rèm nhìn ra, Thương Lục nhăn mặt, vẻ mặt khó chịu: "Rượu sao lại vừa lớn vừa ngọt?"

Chủ quán: "..."

Kéo rèm xuống, khóa cửa.

Khi Thương Thiệu tìm thấy Thương Lục, anh chỉ thấy em trai mình ngồi nhắm mắt, môi mím chặt, gấp chân ngồi trước cửa hàng, tay xoay chuỗi tràng hạt, trông như một người đi ăn xin... không, là đi xin đồ.

Anh dừng bước, chỉ vào hộp thuốc lá sứ trắng rồi vứt một điếu thuốc vào tay Thương Lục.

Thương Lục giật mình, mở miệng định mắng nhưng khi nhìn rõ là Thương Thiệu thì đành nuốt lời chửi xuống.

Anh ấy lại nhắm mắt, tay tiếp tục xoay tràng hạt, lạnh lùng nói: "Xin thí chủ hãy rời đi."

"..." Thương Thiệu lần đầu thấy em trai mình như vậy nhưng cũng không vội, trước tiên châm thuốc, rồi hỏi nhạt: "Rốt cuộc có chuyện gì khiến em khó chịu vậy?"

Thương Lục không muốn bị hỏi, nhưng khi bị hỏi thì sự kiêu ngạo và bình tĩnh vốn có của anh ấy đều sụp đổ hết.

Làm ơn, đây là Thương Thiệu! Thương Thiệu, người đã tặng anh ấy hai bức tranh của Thường Ngọc! Lúc đầu anh ấy cảm thấy Du Hạ Hạ không xứng, nhưng vì Du Hạ Hạ không đủ xinh đẹp nên loại trừ khả năng Thương Thiệu bị sắc đẹp làm cho mê muội, vì vậy sự lựa chọn còn lại là tình yêu đích thực. Dù đau lòng, nhưng với tư cách là em trai, anh ấy phải chúc phúc cho tình yêu đích thực của anh trai.

Nhưng Ứng Ẩn thì khác! Thương Lục có lý do chính đáng để nghi ngờ anh trai mình bị mê hoặc bởi sắc đẹp, mất lý trí, trở thành Đường Minh Hoàng, Hán Thành Đế, Chu U Vương!

Tràng hạt bị bàn tay lớn thu lại phát ra tiếng va chạm liên tiếp. Thương Lục đứng bật dậy: "Anh nghiêm túc với cô ấy à?"

"Nghiêm túc."

"Anh không qua được cửa của Thương Cảnh Nghiệp đâu."

"Đã qua rồi."

Thương Lục nghẹn lại: "Cửa của em anh không qua nổi đâu."

Thương Thiệu xoay tay cầm thuốc, lòng bàn tay hướng lên tạo thành động tác tiêu chuẩn của một cấp trên trong môi trường kinh doanh, "Em nên nghe xem mình đang nói gì." Anh gần như cười nhạo mà nói.

Thương Lục lạnh lùng đáp: "Em không có định kiến với cô ấy, nhưng em thấy hai người không hợp."

"Anh nghĩ em có định kiến lớn với cô ấy."

"Cô ấy rất thực dụng, cô ấy chỉ muốn tìm người giàu có."

Thương Thiệu dường như mới bị điểm tỉnh, lịch sự gật đầu: "Vậy thì may mắn anh cũng khá giả."

Thương Lục: "..."

"Còn gì nữa không?" Thương Thiệu thể hiện sự kiên nhẫn, lắng nghe.

"Còn nữa." Thương Lục nhíu mày: "Cô ấy thích Kha Dụ."

"Không thể nào."

"Anh làm sao biết?" Thương Lục cười nhạo, "Cô ấy còn nói Kha Dụ cái gì cũng tốt, "cái gì" này là chỉ cơ thể, còn nói muốn ở bên Kha Dụ cả đời, em nghe tận tai."

Và sẽ không bao giờ quên!

Thương Thiệu híp mắt, dừng lại một giây, dường như thờ ơ hỏi: "Khi nào?"

"Có một lần khi say rượu."

"Say rượu." Thương Thiệu lặp lại chậm rãi, sắc mặt không thay đổi, "Biết rồi."

"Em tưởng anh sẽ thích Rita." Thương Lục nghiêm túc nói, "Cô ấy cũng rất xinh đẹp, cô ấy thích biển giống anh, là nữ hoàng du thuyền giữ kỷ lục thế giới, quan hệ tốt với Tiểu Ôn. Lần trước vì Du Hạ Hạ... Anh cũng đã chính thức biết cô ấy, tiếp xúc nhiều lần."

Anh ấy nói gì cũng hợp lý, từng chữ đều phù hợp với logic của duyên phận và phát triển cảm xúc.

"Vậy thì..." Thương Thiệu bình tĩnh nói, hơi mỉm cười, "Anh tưởng em sẽ thích Bùi Chi, cậu ấy cũng khá tốt, thích nghệ thuật giống em, là thiên tài, là trưởng nhóm rất nổi tiếng trong lĩnh vực âm nhạc cổ điển châu Âu, là bạn thời thơ ấu của em, cũng quan hệ tốt với Tiểu Ôn, hai người đã sống ở Pháp lâu như vậy nên đã trải qua nhiều chuyện."

Thương Lục: "..."

Dù biết Thương Thiệu cố ý như vậy nhưng anh ấy vẫn cảm thấy nghẹn ở ngực vì Kha Dụ.

"Em nghĩ sao?" Thương Thiệu nhìn anh ấy, nhẹ gật cằm ra hiệu cho anh đừng im lặng, phải trả lời thẳng thắn.

Tựa như sự thuyết phục bình tĩnh và kiên nhẫn, lại như đang dạy một học sinh ngây thơ.

"Tình cảm không phải là bài toán logic." Thương Lục bình tĩnh lại, "Không phải điều kiện đủ thì sẽ xảy ra, điều kiện không đủ thì chắc chắn không xảy ra."

"Vậy thì em cảm thấy thế nào?"

Thương Lục im lặng một lúc, gương mặt điển trai hơi nở nụ cười: "Em rất buồn, dù anh là anh trai em, em cũng phải tức giận."

Thương Thiệu không nói thêm gì nữa, cúi người nhặt ba lô của anh ấy lên, thuốc lá cầm trên đầu ngón tay, khói trắng bay lượn: "Dù em niệm phật hay gõ mõ cũng đừng ngồi ở đây. Nếu em bị cảm lạnh, anh rất khó giải thích với Kha Dụ."

Thương Lục vô thức theo bước anh, vẻ mặt lạnh lùng: "Nói trước, em tuyệt đối không gọi cô ấy là đại tẩu."

"Gọi chị dâu cũng được." (*)

"..."

(*)

大嫂 (đại tẩu) theo ý của Thương Lục dùng để gọi chị dâu lớn tuổi hơn (thường là của bạn bè, người quen, v.v)

嫂子 (tẩu tử) theo ý của Thương Thiệu thì dùng để gọi chị dâu lớn tuổi hơn một cách formal =)), tôn trọng vai trò của chị dâu trong nhà.

=)) Anh Lục đúng là đạo diễn, ngôn từ đa dạng, ăn nói lưu loát phết