Có Một Lá Thư Gửi Từ Hồng Kông

Chương 89: Thương Lục: Cái gì thế này?




Nữ diễn viên kịch Bạch Lâm sau khi tốt nghiệp thạc sĩ chính quy đã lăn lộn trong làng kịch nói Trung Quốc. Hơn hai mươi năm qua không phải là không có tác phẩm hay, nhưng vẫn không thoát khỏi số phận vô danh. Ưu điểm của biên chế là công việc ổn định, dù vở kịch của cô có ít người xem, cô cũng không đến mức chết đói. Nhưng khi thấy ngày càng nhiều đồng nghiệp nhận được cơ hội trên màn ảnh rồi nổi tiếng chỉ sau một đêm, cô vẫn không tránh khỏi cảm giác ghen tỵ.

Thực ra, kỹ năng diễn xuất của cô thuộc hàng khá, khi đi ăn cơm ở căng tin, ai cũng gọi cô là "Cô Bạch"(lão sư). Những sinh viên mới tốt nghiệp vào làm hoặc có ngôi sao trong làng giải trí tạm thời ký hợp đồng cũng thường nhờ cô làm giáo viên diễn xuất – tất nhiên, một phần lý do là vì cô không nổi tiếng. Vở diễn ít nên không bận rộn, cô giống như cây kim được lãnh đạo nhét vào bất kỳ chỗ trống nào.

Vào một buổi chiều bình thường, cô bước xuống sân khấu phòng tập, đi đến một góc ghế ngồi vòng tròn để chuẩn bị ra ngoài hút thuốc, ánh sáng từ khe cửa lối thoát hiểm lọt vào, chiếu sáng người đàn ông ngồi đó, im lặng và điềm đạm, những nếp nhăn lạnh lùng trên gương mặt.

Lúc đó, cô chưa nhận ra ngay người trước mặt là ai, cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng cơ thể cô bất chợt run lên, như thể cảm nhận được số phận đang đến gần.

Số phận quả thật đã mở ra cho cô một khe hở nhỏ. Giờ đây, cô đang đứng trên phim trường của Lý Sơn, hít thở sâu chuẩn bị cho cảnh quay đầu tiên sau khi gia nhập đoàn phim.

Thực ra, cô đã vào đoàn từ đầu tháng Ba. Sau khi vào đoàn, Lý Sơn bảo cô quan sát ngôi làng này và những người trong đó, đây chính là lớp học tự nhiên của cô. Ban ngày Bạch Lâm quan sát, tối về nghiền ngẫm kịch bản rồi nói chuyện với Lý Sơn về vai diễn, cô cũng có khi nói chuyện với Giang Đặc nhưng cho đến ngày chính thức quay cảnh đầu tiên, cô vẫn chưa có dịp trò chuyện sâu với Ứng Ẩn.

Lần đầu tiên cô gặp Ứng Ẩn là tại bữa tiệc chào mừng khi vào đoàn – tất nhiên, trong ngôi làng nhỏ nghèo nàn như thế này, cái gọi là tiệc cũng chỉ là một bàn tròn với những món ăn địa phương. Cô ấy rất đẹp, đẹp đến mức không nên trở thành một diễn viên thực lực, dưới ánh đèn tồi tàn đó, mũi, má và cằm của cô ấy vẫn lấp lánh một lớp ánh sáng mỏng như nước. Có người nói mỹ nhân đẹp ở xương không đẹp ở da, nhưng với cô ấy thì không đúng, cô ấy đẹp ở cả da, xương và thịt.

Bạch Lâm đã xem diễn xuất của cô ấy, không phải là chưa từng sụp đổ, nhưng ánh đèn sân khấu và ống kính máy quay đều ưu ái cô ấy, nên dù vai diễn có sụp đổ đến đâu, cô ấy vẫn tỏa sáng ở mọi nơi. So với việc làm diễn viên, cô ấy thực ra thích hợp làm ngôi sao hơn, nhưng sao cô ấy lại tham vọng lớn như vậy? Cố chấp muốn trở thành nữ hoàng điện ảnh.

"Cô Bạch." Nữ hoàng điện ảnh chìa bàn tay thanh mảnh ra với cô.

Bạch Lâm nhẹ nhàng nắm tay cô ấy, giữ một chút kiêu hãnh vừa đủ của một trí thức, lại cảm thấy hơi bất an khi đứng trước ngôi sao sáng. Cổ cô nặng trĩu, muốn cúi đầu khiêm tốn nhưng cô giữ vững bản thân, mỉm cười nhìn thẳng vào cô ấy.

"Cô Bạch mệt rồi, đường đi đến đây hẳn là gian nan lắm?" Nữ hoàng điện ảnh ân cần hỏi, nhưng có vẻ như sự chú ý của cô ấy có chút lơ đãng trông không mấy nhiệt tình.

Đúng như dự đoán, cô ấy ăn được một nửa thì rời khỏi bữa tiệc, lần lượt chào tạm biệt Lý Sơn và nhà sản xuất, cuối cùng khẽ cúi chào cả bàn tiệc. Sau này Bạch Lâm mới biết, cô ấy rời đi để tham gia liệu pháp tâm lý. Nghe nói bác sĩ là người cô ấy tự mang theo vào đoàn, rất hợp với sự cầu kỳ của ngôi sao lớn.

Sau bữa tiệc, đoàn sản xuất cử một trợ lý sản xuất đi cùng cô để làm quen với làng rồi giải thích chi tiết về sinh hoạt hàng ngày. Trong màn đêm không thấy bóng người chỉ nghe thấy giọng nói vang lên từ đâu đó: "Nghe nói Cô Bạch đã từ bỏ biên chế, liều mình để diễn vai này..."

Bạch Lâm nhận ra giọng nói ấy, âm sắc trầm, ngữ điệu thờ ơ, là của nữ hoàng điện ảnh.

Trợ lý sản xuất lần đầu nghe chuyện này ngay lập tức tỏ ra rất kinh ngạc, hạ giọng cảm thán: "Cô Bạch, cô hy sinh lớn quá."

Bạch Lâm nhếch môi, cười nhẹ.

Biết làm sao được? Cô phải dạy vài idol đến đây để kiếm thêm danh tiếng cách diễn xuất, vở kịch của chính mình thì bị hoãn vô thời hạn. Bộ phim của Lý Sơn lại do vốn Hồng Kông sản xuất, chưa được phê duyệt ở đại lục, vậy làm sao tổ chức có thể phê duyệt cho cô đi diễn? Ngay cả khi lén đi, đến lúc phát hành ở nước ngoài, chỉ cần có chút gì đó không ổn, đối với diễn viên trong biên chế như cô đều là hành vi sai trái nghiêm trọng.

Tin cô từ chức sẽ lan khắp viện, những "diễn viên thế hệ hai", "diễn viên thế hệ ba" đều nhìn cô bằng ánh mắt khác lạ.

Nữ hoàng điện ảnh đang cười nhạo cô? Cười nhạo cô không biết lượng sức mình hay chỉ đơn giản là thương hại và đồng cảm? Dù sao đi nữa, cô ấy ngồi ở nhà, vai chính cứ thế mà đến, còn cô phải từ bỏ công việc ổn định để tranh giành một vai phụ. So với sự dễ dàng của người khác, việc cô phải đánh cược tất cả bằng sự cô độc và khó khăn của bản thân đã là một sự bất lực và xấu hổ.

Ngoài buổi tối hôm đó, Bạch Lâm không có cơ hội trò chuyện trực tiếp với Ứng Ẩn. Nhưng từ những lời bàn tán trong đoàn phim, cô dần biết thêm về cô ấy. Chẳng hạn như lúc đầu quay phim, cô ấy không có tâm trạng tốt thì từ chối nhập vai, làm tiến độ bị kéo dài rất lâu; ví dụ như ban đầu đã có bác sĩ tâm lý trong đoàn nhưng nữ hoàng điện ảnh không hài lòng nên đã cho nghỉ việc và mang người khác vào; lại còn mang theo bạn trai đi cùng, anh ta đã ở bên cô ấy gần một tháng.

Bạch Lâm đã gặp Thương Thiệu vài lần trên phim trường, anh xuất hiện chỉ để đón cô ấy sau giờ làm và bảo vệ cô ấy trên quãng đường ngắn đến gặp bác sĩ tâm lý. Bạch Lâm không có cơ hội nhìn rõ anh từ phía trước, chỉ biết dáng người anh ưu tú, ít nói, khi hút thuốc, anh cúi đầu nghiêng chiếc hộp sứ trắng để lấy một điếu, cổ tay khẽ lật nhẹ rồi đưa điếu thuốc lên khóe môi, mang theo một sự thư thái và nhàn nhã.

Bạch Lâm là người giỏi quan sát, chỉ một động tác đã có thể nhìn thấu sự điềm đạm và bình thản của anh. Rõ ràng, anh có thế giới riêng, ở đó anh đứng ở vị trí cao và chưa từng bước xuống.

Vậy... nữ hoàng điện ảnh từ chối nhập vai là vì đã yêu một người bạn trai có thân phận cao quý này? Không chuyên nghiệp nhưng lại phù hợp với nhận thức và ấn tượng ban đầu của Bạch Lâm về những ngôi sao giải trí này.

"Các bộ phận chuẩn bị, năm phút nữa!" Giọng nói của phó đạo diễn hiện trường vang lên qua loa phóng thanh.

Bạch Lâm vào vai vợ cũ của Hà Anh, Nỗ Nhĩ Tây Á. Vì Hà Anh kiên quyết ly hôn nên họ trở thành cặp vợ chồng chính thức ly hôn đầu tiên trong làng trong suốt năm mươi năm qua.

Người Kazakh rất coi trọng hôn nhân, có câu tục ngữ "Hôn nhân định trăm năm, thân thích định ngàn năm", kết hôn là chuyện của cả gia tộc. Dù đã bước vào thế kỷ 21, dưới sự giao thoa và xung đột của các nền văn hóa hiện đại, tỷ lệ ly hôn của người Kazakh chỉ là 0,78%, là dân tộc duy nhất có tỷ lệ ly hôn thấp hơn mức trung bình của toàn quốc.

Những người phụ nữ Kazakh truyền thống mang trên vai quyền lực của tộc, của cha, của chồng và của tôn giáo, bị coi như "tài nguyên". Trước đây, người Kazakh có một câu tục ngữ: "Nếu một chân của người phụ nữ thuộc về chồng thì chân kia thuộc về dòng tộc của chồng cô ta". Theo một chế độ gọi là "Anmingel", nếu người phụ nữ không may góa chồng thì cô ấy sẽ được anh em trai của chồng thừa kế hoặc người chú bác cao tuổi, rồi tiếp tục như vậy cho đến người đàn ông cuối cùng trong dòng tộc.

Chế độ phi nhân tính như vậy tuy đã biến mất nhưng quan niệm thì cần thời gian dài hơn để thay đổi.

Nổ Nhĩ Tây Á, người bị Hà Anh kiên quyết ly hôn, giờ đây giống như một "tài nguyên" bị bỏ rơi, cô trở thành người vô hình trong làng, một cái bóng mờ nhạt. Ngôi làng này đã tồn tại hàng trăm năm với ba đến bốn trăm hộ gia đình, gốc rễ sâu xa, Nổ Nhĩ Tây Á trở thành chiếc lá héo úa duy nhất trong đó.

Hôm nay, cảnh quay của Nổ Nhĩ Tây Á đều là độc thoại, quay cảnh cô ấy múc nước từ con suối đầu làng, ôm chậu gỗ về nhà, đi ngang qua ngôi nhà gỗ của chồng cũ Hà Anh rồi nhìn chằm chằm vào đó.

Cô ấy liên tục nhìn trộm Hà Anh.

Những cảnh quay như vậy rất nhiều, lặp đi lặp lại, có lúc cô ấy vừa đi vừa nhìn trộm, đưa mắt qua; có lúc đi gần hơn, ngẩng cằm lên nhìn chằm chằm.

Cũng có lúc, cô ấy đi đến bên cửa sổ, ánh mắt như những xúc tu len lỏi qua cửa sổ mở, dò xét một hồi lại nhìn thấy chiếc quần và thắt lưng của Hà Anh vắt trên lưng ghế, cô ấy đưa những ngón tay đông lạnh của mình vào trong nước lạnh, vô thức khuấy động.

Gặp phải dân làng đang dắt ngựa đi kiếm ăn, cô ấy thu lại ánh mắt và cảm xúc, tự nhiên nói vài câu chào hỏi.

"Đừng nhìn nữa, anh ấy đang ở trên núi rồi." Người đàn ông trong làng cúi gù lưng, cười nói pha chút chế giễu rõ rệt.

Nổ Nhĩ Tây Á cười nhẹ, mặt trở nên nghiêm nghị ôm chậu gỗ quay lại nhà.

Trong tiểu sử nhân vật mà Bạch Lâm viết cho Nổ Nhĩ Tây Á, cô viết: "Ánh mắt của Nổ Nhĩ Tây Á giống như băng dính màu trắng, đó là màu trắng như bụng cá. Màu trắng của đồ vật chết, biến thành màu trắng của băng dính hai mặt, sự chết chóc tinh thần của cô ấy dính chặt vào chồng cô ấy, kẻ thủ ác Hà Anh."

Đó là ngày đầu tiên Bạch Lâm chính thức quay phim sau nhiều ngày vào đoàn, mặc dù cảnh quay đối mặt với Ứng Ẩn của cô phải đến sau sáu cảnh nữa, cô vẫn đến phim trường sớm rồi ngồi dưới mái hiên quan sát cô ấy diễn xuất.

Cô nói với Tuấn Nghi: Cô Bạch đã từ bỏ biên chế để diễn vai này, liều mình và dũng cảm như vậy khiến cô ấy ngưỡng mộ. Lý Sơn đã tìm khắp các diễn viên kịch nói, trong hàng nghìn người, cuối cùng chọn cô ấy, đó là một sự công nhận.

"Bộ phim này có phong cách giống kịch sân khấu, hư hư thực thực, ẩn dụ tượng trưng. Góc nhìn rình mò xuất hiện khắp nơi, giống như khán giả đang xem kịch, vì vậy diễn xuất tốt nhất cũng cần có một số đột phá từ kịch sân khấu. Khía cạnh này chị không giỏi, dù đã hỏi thầy Kha nhiều lần nhưng vẫn chưa hiểu. Cô Bạch rất giỏi, chị phải xem cô ấy diễn."

Tuấn Nghi có chút ngây thơ không hiểu, nói thẳng thừng: "Chị đã nhận nhiều giải thưởng như vậy, đâu phải là do quan hệ, cô ấy lăn lộn trong làng kịch hai mươi năm mà vẫn chưa nổi bật, chẳng lẽ chị diễn không bằng cô ấy sao?"

Ứng Ẩn bật cười: "Diễn xuất trên màn ảnh và kịch sân khấu là hai thứ hoàn toàn khác nhau, chị không có kinh nghiệm về mặt này, còn cô ấy là cô giáo. Hơn nữa, diễn xuất không phải là cuộc đua, làm gì có chuyện ai diễn giỏi hơn ai?"

Hai phút trước khi bấm máy, trợ lý trang điểm đã chỉnh sửa lớp trang điểm lần cuối và rút lui, Bạch Lâm cởi áo khoác lông vũ khẽ thở dài. Cô ấy không có trợ lý riêng, chỉ có thực tập sinh tạm thời làm trợ lý, nhưng cô gái nhỏ này cũng không thể chăm sóc chu đáo cho cô ấy, vì vậy cô ấy tự mình cuộn áo khoác lông vũ và đặt nó lên ghế mặt trăng.

Khi nghe lệnh điều phối của phó đạo diễn phụ trách diễn viên, lần đầu tiên trong đời cô ấy bước tới trước ống kính, theo bản năng quay đầu lại, liếc nhìn về phía Ứng Ẩn.

Các cảnh quay liên tiếp đều diễn ra suôn sẻ, trong các khoảng nghỉ, ngoài tiếng lạo xạo của nhân viên phủ lên dấu chân bằng tuyết mới, thì hầu như không có tiếng động nào khác. Ứng Ẩn đứng sau màn hình giám sát, cùng với Lý Sơn xem lại cảnh quay. Không hề chuẩn bị tâm lý, cô bất ngờ bị ánh mắt trong ống kính làm cho kinh sợ.

Trong ánh nắng ban ngày, đôi mắt ấy thực sự giống như mắt cá chết, đờ đẫn, chăm chú rình mò, những nếp nhăn phong sương trên khuôn mặt cứng đờ, khắc nghiệt, không hề nhúc nhích, chỉ có ánh nhìn từ từ chuyển động.

"Thế nào?" Lý Sơn hỏi.

Ứng Ẩn nắm chặt túi nước nóng trong tay: "Doãn Tuyết Thanh không chịu nổi ánh mắt như thế này."

Lý Sơn gật đầu, "Cô ấy diễn rất tốt."

Tiếp theo là ba cảnh quay đối đầu giữa Ứng Ẩn và Bạch Lâm.

Lý Sơn gọi Bạch Lâm lại: "Ánh mắt như những chiếc xúc tu, phải để khán giả thấy được các lớp cảm xúc khi can thiệp. Lần đầu tiên Doãn Tuyết Thanh chạm mặt ánh mắt của cô, chỉ cảm thấy không thoải mái; lần thứ hai, cô ấy thấy người phụ nữ này kỳ lạ, có tinh thần không ổn định; nhưng cô lại cười với cô ấy một cách rất lịch sự và bình thường. Lần thứ ba, từ cửa sổ nhìn vào, Doãn Tuyết Thanh và Hà Anh đang lúc tình cảm thì Tuyết Thanh quay đầu lại, bị cô dọa cho giật mình mạnh. Lần thứ ba, cô hãy dồn tất cả sự khắc nghiệt, ác ý, định kiến của mình vào cô ấy."

Bạch Lâm lắng nghe một cách nghiêm túc, nhưng đến câu cuối cùng, cô ấy có chút bối rối và do dự.

"Đạo diễn Lý, tôi nghe nói cô ấy đang gặp bác sĩ tâm lý... Có cần kiềm chế lại một chút khi diễn không? Tôi đã xem một số cuộc phỏng vấn của cô ấy, phương pháp nhập vai của cô ấy rất nguy hiểm."

Lý Sơn liếc nhìn cô: "Cô không ghen tị với cô ấy sao? Cô rất tài năng, có khả năng quan sát dồi dào, nhạy bén, nhưng thiếu may mắn, thiếu cá tính trước ống kính nên đã bị lãng quên bấy lâu. Cô ấy không giống cô, 17 tuổi đã nổi tiếng, danh vọng song hành, nhận giải thưởng, phong quang vô hạn. Hai cuộc đời, vì sao lại như vậy? Kỹ thuật của cô ấy cũng không hơn cô, chỉ là thế giới này luôn ưu ái những người đẹp. Cũng như Doãn Tuyết Thanh làm sao có thể cướp Hà Anh? Chẳng qua là vì cô ấy đẹp, quyến rũ, biết cách tán tỉnh. Hà Anh cũng giống như khán giả, nói gì đến thức tỉnh bản thân, sự hòa hợp về tinh thần, nói đến hoa lá, chẳng qua là vì cô ấy đẹp, còn cô thì không đủ đẹp."

Bạch Lâm câm lặng, môi mấp máy nhưng không thể nói nên lời.

Ánh mắt cô ấy như chứa đựng một tòa nhà đang sụp đổ.

Lý Sơn lạnh lùng nói: "Đi đi."

Bạch Lâm thất thần bước đi, liên tiếp NG năm lần, tiếng nói của Lý Sơn vang khắp trường quay: "Sao vậy, buổi sáng diễn rất tốt cơ mà? Bây giờ là diễn cùng ảnh hậu, cô không diễn được vì tự ti phải không? Bây giờ còn hai tiếng nữa là mặt trời lặn."

Cả trường quay im lặng.

Ông đang dùng áp lực nặng nề nhất để đẩy cảm xúc của cô ấy.

Thẩm Ngọc ra ngoài tắm nắng tiện thể xem bệnh nhân của mình. Nghe thấy tiếng động, anh khẽ nhếch môi cười rồi lắc đầu. Ở đây có một con dao mổ tâm lý chính xác hơn cả anh, nhưng nó giết người mà không thấy máu.

Dấu chân trên tuyết lại được phủ kín, bảng cảnh quay xuất hiện, tiếng đập bảng vang lên.

Từ góc nhìn từ khung cửa sổ kéo dài vào trong, Doãn Tuyết Thanh và Hà Anh đang tình cảm. Doãn Tuyết Thanh vòng tay qua cổ Hà Anh rồi thì thầm vào tai anh, Hà Anh liên tục đặt những nụ hôn lên má cô, khuôn mặt luôn trầm lặng, nay lại lộ ra vẻ dịu dàng và lưu luyến. Anh sắp leo lên núi để tuần tra rừng một lần nữa, hai người sẽ phải xa nhau hai ngày.

Trong bầu không khí say đắm như vậy, Doãn Tuyết Thanh nghe thấy tiếng bước chân đạp tuyết từ bên ngoài, có ai đó đang tiến gần. Cô không để ý, cho đến khi đột nhiên rùng mình, theo phản xạ quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt và ánh mắt từ cửa sổ ló vào, cổ cô hướng theo, miệng cô mím chặt, ánh mắt không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.

Doãn Tuyết Thanh sợ đến nỗi rùng mình, thật sự bị dọa. Cô vội vàng đẩy Giang Đặc ra, trong khi ánh nhìn đó làm cô lùi lại vài bước rồi đụng đổ ghế trong phòng. Ánh nhìn đó dừng lại trên khuôn mặt cô, quét qua cơ thể đầy đặn quyến rũ của cô, rồi nhẹ nhàng, khinh miệt và kỳ lạ rút lui.

Nổ Nhĩ Tây Á hoàn thành lần rình mò khác của mình, hoàn toàn tự nhiên và hợp lý, không cảm thấy mình đang xâm phạm quyền riêng tư.

Vì bản thân cô ấy cũng là một người bị ngôi làng rình mò sau đó bị biến dạng.

"Điên rồi! Điên rồi!" Doãn Tuyết Thanh cầm hộp kem dưỡng trên bàn trang điểm, run rẩy ném ra cửa sổ. Hộp kem rơi xuống tuyết, tạo thành một hố sâu không có tiếng động gì.

Khi tiếng "cắt" của Lý Sơn vang lên, toàn thân Ứng Ẩn vẫn còn run rẩy, không biết vì lạnh hay vì sợ. Cô khoanh tay, đôi mắt trống rỗng, như quên cả chớp mắt, bất lực và theo bản năng nhìn về phía Giang Đặc.

Giang Đặc không do dự ôm lấy cô, nhưng hai giây sau, anh ấy nghe thấy một giọng nói: "Buông tay."

Giọng nói đó trầm lạnh, cảm xúc trong đó rất ổn định nhưng mang theo áp lực vô tận.

Chỉ cần là sinh vật sống trên thảo nguyên đều có bản năng phục tùng đàn sư tử, đó là ký ức di truyền được khắc sâu vào gene.

Giang Đặc nắm chặt nắm đấm nhưng không thể không buông tay. Giây tiếp theo, anh và mọi người trong đoàn làm phim cùng nhìn thấy Ứng Ẩn bị người đàn ông đối diện ôm vào lòng.

Anh nắm lấy cánh tay cô, ánh nhìn sâu vào mắt cô: "Nhìn anh này, Ứng Ẩn."

Ánh mắt Ứng Ẩn khó khăn tập trung lại, ánh sáng trước mắt mờ mịt chập chờn không rõ.

Tai cô bị môi ấm áp của anh áp vào.

Thương Thiệu từng chữ một, nhẹ nhàng, chậm rãi nói: "Anh ở đây, em nhìn anh một cái đi."

"Này, không phải đã cắt rồi, sao vẫn đang quay..." người điều hành máy quay Zeiss lên tiếng, nhưng chưa kịp nói xong đã nghe thấy tiếng "suỵt" từ tai nghe. Là từ tai nghe phát ra. Lý Sơn ngồi khoanh tay sau máy quay, ra lệnh: "Tiếp tục quay, đừng tắt máy."

Thương Thiệu kiên nhẫn đợi cho đến khi ánh mắt của Ứng Ẩn tập trung trở lại.

Anh nhìn thấy bản thân trong đôi mắt của cô, rồi dịu dàng thuyết phục gần như dỗ dành hỏi: "Chúng ta đi tìm bác sĩ Thẩm, được không? Đừng sợ."

Ứng Ẩn ngừng một giây, chậm rãi gật đầu.

"Thương Thiệu."

"Suỵt." Ngón tay Thương Thiệu dừng trên môi cô, nhẹ nhàng xoa một chút, "Hôm nay em cũng làm rất tốt, tối nay muốn ăn gì? Em thích nhất là món cà chua nhào đường, ăn món đó được không?"

Tuấn Nghi tiến tới mở áo khoác lông vũ để khoác lên. Thương Thiệu nhận lấy rồi khoác lên cho Ứng Ẩn, cánh tay siết chặt vai cô, dưới ánh mắt của cả trường quay, tay kia của anh nhẹ nhàng che lấy mặt cô, bảo vệ cô ra khỏi ánh sáng đèn.

*

"Lý Sơn sắp đóng máy rồi phải không?" Thương Lục bất ngờ hỏi.

Anh vừa hoàn thành bộ phim tài liệu quay tại dãy Himalaya nên được nghỉ ngơi được vài ngày. Tháng Tư ở Ninh Ba đã rất nóng, nắng làm người ta cảm thấy nóng rát, anh nửa nằm bên cạnh hồ bơi tầng hai biệt thự Vân Quy rồi lật trang sách trong tay. Trên bìa là những chữ "Rashomon" và "Akutagawa Ryunosuke" in bằng màu vàng trên lụa.

"Không biết, sao vậy?" Kha Dụ ngẩng đầu.

"Anh có một ý tưởng muốn bàn với ông ta." Thương Lục đã đứng dậy, gọi quản gia Minh: "Chú Minh, kiểm tra vé máy bay đi Tân Cương!"

"Chờ đã." Kha Dụ cản anh, khó khăn lắm mới dỗ dành được: "Anh và Lý Sơn là hai đạo diễn có phong cách hoàn toàn khác nhau, không phải anh luôn cho rằng phim của ông ấy thiên về thương mại sao?"

Một người theo chủ nghĩa hình thức, một người theo chủ nghĩa hiện thực, một người là bậc thầy về điều phối, một người là thiên tài vững chắc, một người có tính thương mại vượt trội hơn nghệ thuật, một người ngược lại. Điểm chung duy nhất có lẽ là cả hai đều làm khổ diễn viên trên phim trường.

"Đúng, nên anh nghĩ nếu một câu chuyện theo kiểu Rashomon, do anh quay nửa đầu, ông ấy quay nửa sau sẽ rất thú vị. Rashomon, Rashomon..." Thương Lục cười khẩy, "Hay đấy."

Chú Minh đã đến báo cáo các chuyến bay cho anh.

Kha Dụ đã cứng người lại, ho khan vài tiếng, hỏi: "Anh định đến phim trường luôn? Đợi ông ấy đóng máy rồi hãy nói chuyện, không phải tốt hơn sao?"

"Được, nhưng anh muốn xem cách làm việc của ông ấy trước, như vậy khi viết kịch bản, anh mới có thể viết sát hơn."

"Ông ấy chuẩn bị nghỉ hưu rồi."

Thương Lục lạnh lùng: "Chưa bị mất trí nhớ thì nghỉ hưu cái gì? Chẳng phải nói sẽ quay phim đến 80 tuổi sao? Còn lâu."

Chết tiệt...

Kha Dụ cố gắng hết sức. Thương Thiệu cũng đang ở phim trường!

"Cảnh của Ứng Ẩn," Thương Lục quay đầu lại, thản nhiên nhưng chút không tình nguyện: "Em có muốn đến thăm trường quay không?"

Kha Dụ: "..."

Câu trả lời dứt khoát: "Không."

"Thật sao?" Thương Lục nheo mắt, "Nghe nói bộ phim này quay rất khó, em không đến quan tâm cô ấy sao?"

Kha Dụ hắng giọng, kiên định nhìn vào ánh mắt thẩm vấn của anh: "Không cần, emi sợ lạnh, tuyết ở đó chưa tan."

Thương Lục: "... Dãy Himalaya nào mà không lạnh hơn ở đó?"

Kha Dụ nghiêm túc bịa chuyện: "Đúng, nên em bị ám ảnh tâm lý vì lạnh, nhìn thấy tuyết là không ổn."

Xét đến việc chuyến đi này thật sự không thoải mái lắm, Thương Lục không tiếp tục kiên trì để Chú Minh mua vé máy bay ngày mai, đồng thời đặt một chiếc trực thăng để trực tiếp đưa anh đến trường quay.

Kha Dụ mở khung trò chuyện để báo tin cho Thương Thiệu, gõ vài chữ nhưng rồi lại dừng lại.

Đợi đã, tại sao phải báo tin cho anh cả? Cuối cùng cũng phải gặp mặt gia đình, đến lúc đó tất cả đều vui vẻ, chỉ có anh là không thoát khỏi hình phạt của Thương Lục.

Một tiếng điện thoại khóa màn hình.

Kha Dụ vui vẻ tắt điện thoại, vui vẻ tự mình sắp xếp hành lý cho Thương Lục rồi sáng sớm hôm sau, vui vẻ vẫy tay tiễn anh ra cổng lên máy bay.

Ba tiếng rưỡi sau, Thương Lục hạ cánh, khi lấy áo khoác lông vũ từ trong vali, thấy một chuỗi tràng hạt Phật bằng bồ đề được bọc bên trong.

Thương Lục: "?"

Cái gì thế này?