Có Một Lá Thư Gửi Từ Hồng Kông

Chương 78: Anh có phải là đường về của cô ấy không?




Người giàu ở Vịnh Lớn từ trước đến nay luôn coi trọng truyền thống Tết, nhà họ Thương cũng không phải ngoại lệ. Mỗi dịp Tết Âm lịch, năm người con của gia đình dù có đang sống rải rác khắp nơi trên thế giới hay bận rộn không thể thoát thân cũng phải bay về Hồng Kông để đón Tết, kể cả Thương Minh Trác đang ở Mỹ cũng không phải là ngoại lệ.

Đối với Thương Cảnh Nghiệp và Thương Thiệu, sự bận rộn của Tết Âm lịch lại mang một ý nghĩa khác. Tập Đoàn Thương Vũ có hơn mười nghìn nhân viên trên toàn cầu, nhiều người Hoa được phái đến nước ngoài, cả năm không thể đoàn tụ với gia đình, Tết cũng phải bám trụ tại dự án. Vì vậy, việc thăm hỏi nhân viên trong dịp Tết đã trở thành thông lệ của Thương Cảnh Nghiệp và Thương Thiệu.

Nhưng năm nay, tất cả các hoạt động chỉ có mình Thương Cảnh Nghiệp tham dự. Hội đồng quản trị nhiều lần dò hỏi, nhưng câu trả lời nhận được đều rất chắc chắn: "Giám đốc điều hành Thương Thiệu vì chưa phục hồi sức khỏe nên tạm thời không tham gia các hoạt động Tết."

Tất cả nhân viên mới chợt nhận ra. Đúng rồi, năm nay Thương Thiệu cũng không xuất hiện tại tiệc tất niên ngày 16 tháng Chạp. Bởi lẽ theo thường lệ, tiệc tất niên luôn do Thương Thiệu đại diện hội đồng quản trị phát biểu, khi đó toàn bộ nhân viên trên toàn cầu sẽ nghe lời chúc Tết của anh.

Giám đốc điều hành là vị trí thực quyền, có nhiều việc Thương Thiệu còn tham gia sâu hơn Thương Cảnh Nghiệp. Sau khi bị tạm dừng công việc, việc xin ý kiến phê duyệt của cấp cao trở nên rối loạn, họ vẫn theo thói quen hỏi ý kiến anh, anh cũng không từ chối mà đưa ra vài lời chỉ dẫn, nhưng không nói thêm gì nhiều, chỉ cười nhạt: "Không ở vị trí đó, không nên lo việc đó."

Ngày từ Pháp trở về Hồng Kông, Thương Cảnh Nghiệp cũng về nhà lúc đêm khuya.

"Ba để con yêu đương, con lại đi Pháp lái thuyền buồm?" Thương Cảnh Nghiệp đưa cho anh một điếu thuốc còn mình gõ gõ xì gà trên bàn, "Con yêu chán rồi hay đã thông suốt?"

Cả trang viên đều tắt đèn, chỉ có đèn phòng làm việc là sáng, hai ba con ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn làm việc bằng gỗ mắt chim.

Thương Thiệu không hút thuốc của ba mình, "Chia tay được một thời gian rồi."

Thương Cảnh Nghiệp ngạc nhiên, cau mày ngước nhìn: "Tại sao?"

"Sợ tiếp tục yêu thì cô ấy không sống nổi."

Thương Cảnh Nghiệp mím môi, ngón tay kẹp điếu xì gà chần chừ không có hành động tiếp theo. Ông quá nhạy bén, chỉ cần vài lời đã đủ để suy đoán ra tất cả.

"Cô ấy vốn định chia tay con nên chưa từng nghĩ đến việc làm bà chủ tương lai của gia đình ta, động thái của ba và của con đều rất dư thừa." Thương Thiệu nhếch nhẹ môi, "Cô ấy không muốn lấy con vì cô ấy hiểu rõ bệnh tình hơn ba, cô ấy không muốn làm gánh nặng cho con hoặc làm phiền con. Cô ấy nói, cô ấy sẵn sàng làm tình nhân của con cho đến khi con muốn kết hôn hoặc chán cô ấy."

"Con ngồi trên thuyền mà mình mua lúc hai mươi tuổi cuối cùng cũng hiểu ra một điều. Cô ấy luôn gọi mình là tình nhân chứ không phải bạn gái, đó không phải là sự khác biệt giữa ngôn ngữ Đại Lục và Hồng Kông, mà là, bạn gái thì phải tính đến chuyện kết hôn, còn tình nhân thì không. Việc đốt pháo hoa, ba biết rồi phải không? Đêm đó con tỏ tình với cô ấy, giờ nghĩ lại, "bạn gái" cũng là con bắt cô ấy nói ra."

"Cô ấy không đòi hỏi gì từ con?" Thương Cảnh Nghiệp cuối cùng cũng đưa điếu xì gà vào môi.

"Cô ấy không đòi hỏi gì cả." Thương Thiệu ngồi đó, khuỷu tay đặt trên mép bàn, hai lòng bàn tay đỡ lấy mắt nhắm nghiền.

"Con có trách ba không?" Thương Cảnh Nghiệp hỏi một câu không thuộc về mình.

Ông dường như đã làm điều không phải.

"Con không trách." Thương Thiệu cười tự giễu: "Làm sao con có thể trách ba được? Nếu không có ba thì con sẽ phát hiện ra bệnh của cô ấy muộn đến mức nào? Liệu khi đó còn kịp không? Con nên cảm ơn ba vì đã giữ lại mạng sống của cô ấy."

Thương Cảnh Nghiệp ngừng vài giây, trong đầu thoáng qua một giọng nói.

Ông không nên hỏi, nhưng nếu không hỏi thì có lẽ ông sẽ mãi mãi nợ đứa con trưởng này. Một người phụ nữ quen biết trong vài tháng ngắn ngủi có thể đặt hạnh phúc cả đời anh lên hàng đầu, còn ông, thân là một người ba lại bị trách nhiệm gia đình che mắt quá lâu.

"Con biết không..." Thương Cảnh Nghiệp nhìn lại mình, nhẹ nhàng hỏi: "Bây giờ vẫn còn kịp mà."

Thương Minh Bảo là người thứ hai trở về nhà, cô gặp chú Khang trong vườn mới biết anh cả cũng đang ở nhà. Cô có rất nhiều điều muốn nói với Thương Thiệu nên liền ném bó hoa cho người giúp việc, không kịp chào hỏi Ôn Hữu Nghi mà vội vã chạy về phía Thương Thiệu.

Cô bé vẫn còn cảm giác sợ hãi, biết không thể tự tiện xông vào phòng làm việc của anh nên đã gõ cửa: "Do you wanna build..."

Cô không dám hát tiếp câu đó.

Trong phòng vang lên một tiếng: "Vào đi."

Minh Bảo bước vào, bước chân nhẹ nhàng, cẩn thận như đang tham quan lãnh thổ của một vị vua.

Thương Thiệu nằm trên chiếc ghế sofa đơn, chân dài gác lên ghế đẩu, một quyển sách dày mở ra nhưng không đọc mà đặt lên mặt.

Gió biển ấm áp leo lên vách đá rồi từ từ thổi vào, đúng là buổi chiều lười biếng tuyệt vời.

"Có người lo lắng đến mức không đọc nổi sách à?" Minh Bảo kéo ghế làm việc của anh rồi thoải mái ngồi xuống, "Có phải chị dâu nhập vai quá sâu nên quên mất anh rồi không?"

Cô vẫn chưa biết họ đã chia tay, lời nói đầy vẻ hả hê xem kịch vui.

Gương mặt ẩn sau cuốn sách của Thương Thiệu không biểu lộ cảm xúc gì, khi nghe câu đó, anh lại cầm sách lên: "Cô ấy đóng phim thuận lợi chứ?"

"Anh không biết mà hỏi ngược lại em?" Minh Bảo ngạc nhiên.

"Anh không biết. Em muốn gì? Anh sẽ cho em."

Sự dịu dàng của anh thật kỳ lạ khiến Minh Bảo khiếp sợ, cô ngồi trong ghế mà không dám động đậy: "Em..."

Có vẻ đòi bao nhiêu tiền cũng không thích hợp.

Minh Bảo đành phải thật thà nói: "Em cũng không biết, anh hỏi Đình Văn nhanh hơn đấy, cô ấy là quản lý mà. Lý Sơn quay phim rất nghiêm ngặt, ông ấy yêu cầu diễn viên phải dốc hết sức. Ồ," cô đột nhiên nhớ ra: "Em đã nói chưa nhỉ? Ông ấy là đạo diễn để nam nữ chính sống cùng nhau 24 giờ đấy."

"Thế à?" Thương Thiệu cũng không nhớ Minh Bảo đã nói chưa, nhưng tâm trạng của anh bình tĩnh, nỗi đau âm ỉ trong lòng giống như cát dưới đáy biển, rất rất chậm rãi mới nổi lên. Vì ở đáy biển, nên không có tiếng động và rất đen tối.

Rồi một ngày nào đó, anh có thể sẽ thấy cô và nam chính yêu nhau không? Có lẽ lúc đó, cô sẽ cười rất ngọt ngào trước ống kính.

Minh Bảo mở Weibo: "Anh đã xem ảnh thông báo khai máy chưa? Chị dâu cũng thật là, sao lại không nói gì với anh?"

"Cô ấy nhập vai, không thể bị chuyện bên ngoài làm phiền."

Minh Bảo gật đầu, dường như hiểu nhưng lại không, muốn nói gì đó nhưng lại quên mất. Cô tìm được ảnh, đưa cho Thương Thiệu: "Anh xem."

Trong tuyết trắng tinh khiết, cô và nam chính đứng cạnh nhau, phía sau để lại một chuỗi dấu chân dài, phía trước là tuyết không thấy điểm dừng. Cô mặc áo khoác xanh ôm eo, như một bông hoa đầu xuân. Thương Thiệu nhận ra, đó là chiếc áo Anna đã mua cho cô khi ở Đức. Đẹp và hợp với cô, anh đã động lòng và người đàn ông khác cũng sẽ như vậy. Anh cố gắng thấu hiểu cảm xúc của nam chính bên cạnh. Nam chính cao lớn trẻ trung, trầm lặng sắc bén, có sức tấn công mạnh mẽ.

Một bức ảnh thông báo khai máy thôi, Minh Bảo không thấy có gì đặc biệt nhưng Thương Thiệu nhìn rất lâu.

Bức ảnh này như đang kể một câu chuyện khác, một câu chuyện không cần nhiều lời nhưng vẫn rất dễ hiểu. Cô ấy và nam chính nhìn nhau, cả hai đều cười, dường như đã hoà vào vai diễn hoặc có lẽ là sự thật.

Thương Thiệu im lặng, nhìn bức ảnh mãi không rời mắt, cảm giác tim mình như bị bóp nghẹt. Không phải anh không hiểu mà là không muốn hiểu.

Minh Bảo cùng anh xem: "Đúng rồi, em vừa định nói... càng nhập vai, càng cần những việc bên ngoài làm phiền."

"Tại sao?"

"Vì cô ấy cần một sợi dây diều." Minh Bảo nhìn anh bằng đôi mắt sáng ngời, ngây thơ và vô ưu, "Ví dụ như anh Tiểu Đảo nhập vai, Thương Lục chính là sợi dây diều của anh ấy. Sợi dây này dùng để kéo anh ấy ra khỏi giấc mộng, nếu không có sợi dây này, họ sẽ không thể hạ cánh. Anh, anh có phải là sợi dây diều của chị dâu không?"

Vì câu nói của Minh Bảo, đêm đó Thương Thiệu không thể ngủ được.

Anh đã mơ thấy, cô rơi xuống từ vách đá, như cánh diều bay xa.

*

Kha Dụ nhận được điện thoại của anh vào ba giờ sáng. Tiếng rung tay khiến anh ấy tỉnh giấc, nhìn thấy tên người gọi, ánh mắt từ mơ hồ đến kinh ngạc cuối cùng trở nên mơ hồ hơn.

Thương Thiệu tìm anh ấy, chỉ có thể là vì Ứng Ẩn, vì vậy anh ấy tnhẹ nhàng kéo chăn xuống để không đánh thức Thương Lục.

"Anh cả. Khuya thế này." Anh ấy mặc áo khoác lúc đi đến phòng khách rồi châm một điếu thuốc để lấy lại tinh thần.

Thương Thiệu không phải kiểu người làm phiền người khác vào nửa đêm, Kha Dụ kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, cười một chút: "Anh gọi điện, tôi tim đập thình thịch. Cô ấy làm sao rồi?"

"Nhập vai khi quay phim là trạng thái như thế nào?" Thương Thiệu hỏi thẳng.

Kha Dụ ngẩn người, nhớ lại Ứng Ẩn đang quay phim của Lý Sơn nên trong lòng hiểu ra.

Anh ấy và Ứng Ẩn là bạn bè xã giao, không liên lạc thường xuyên, nhưng cô ấy muốn mượn hai trăm triệu, người đầu tiên nghĩ đến là anh ấy và anh ấy cũng không từ chối. Lý Sơn lúc đó để chuẩn bị cho phim "Tuyết tan thành xanh" đã quan sát nhiều nữ diễn viên, cuối cùng chọn Ứng Ẩn cũng có phần giới thiệu của Kha Dụ. Sau khi Ứng Ẩn vào đoàn phim, họ chỉ liên lạc một hai lần, anh ấy hỏi cô về tiến độ quay, cô nói mọi thứ đều tốt, chỉ là quá lạnh.

Kha Dụ đã trao đổi với Ứng Ẩn về kinh nghiệm và kỹ năng diễn xuất. Anh ấy nghĩ một lúc, bắt đầu từ lý thuyết diễn xuất: "Hiện nay, trong giới điện ảnh, phổ biến nhất là hệ thống diễn xuất phương pháp, kỹ thuật của phương pháp là "hồi tưởng cảm xúc", tức là thông qua hồi tưởng trải nghiệm cuộc sống của mình để khai thác ra cảm xúc giống với nhân vật, sau đó chuyển thành cảm xúc của nhân vật mình đang diễn. Còn hai loại khác là biểu hiện và trải nghiệm nhưng biểu hiện đã lỗi thời nên không nhắc tới ở đây. Trải nghiệm, là một phương pháp có thể tổng hợp thành lý thuyết, nhưng thực tế rất khó thực hiện, trái với bản năng thiên nhiên. Tôi và Ứng Ẩn ở một số mặt đều thuộc loại trải nghiệm, nhưng có khác biệt, tôi là tự phát, sau khi được Thương Lục hướng dẫn mới chuyển thành tự giác, còn Ứng Ẩn là tự giác."

Kha Dụ ngừng một chút, không lo lắng người đàn ông đối diện sẽ không hiểu. Anh ấy hút một hơi thuốc, tiếp tục nói: "Điều đầu tiên của phương pháp là "diễn xuất phải luôn sống trong nhân vật", còn trải nghiệm thì chính tôi chính là nhân vật. Vì vậy dùng "nhập vai" để diễn tả trạng thái của chúng tôi cũng không chính xá. Đối với diễn viên trải nghiệm, tôi chính là vai diễn, dù máy quay có nhắm vào tôi hay không, tôi đều đang trong vai diễn. Ví dụ, lần này cô ấy đóng vai một cô gái điếm, nếu là diễn viên phương pháp, đầu tiên cô ấy sẽ tìm ra trải nghiệm cuộc sống giống với cô gái điếm đó, như bị theo dõi, bị ham muốn, bị đối xử rẻ rúng, bị quy tắc ngầm, sau đó chuyển thành diễn xuất. Nhưng diễn viên trải nghiệm sẽ nghĩ, tôi chính là cô gái điếm, tôi chính là người phụ nữ ai cũng có thể mua được, tôi chính là kẻ lẳng lơ rẻ tiền."

Thương Thiệu không nói gì nhưng Kha Dụ biết anh đang lắng nghe.

"Nếu diễn một tình yêu tuyệt vọng, diễn viên phương pháp sẽ tìm lại khoảnh khắc tương tự của mình, nhưng với diễn viên trải nghiệm, tình yêu tuyệt vọng đó chính là điều cô ấy đang trải qua. Nhưng..." Kha Dụ ngập ngừng, điếu thuốc cháy dần trên ngón tay anh ấy: "Có một điều tôi không chắc, đó là trong phong cách diễn xuất của cô ấy, tôi cho rằng có dấu ấn của phương pháp. Diễn xuất của cô ấy pha trộn kỹ thuật của phương pháp, tức là... nếu vai diễn của cô ấy giống với tình trạng, trải nghiệm của bản thân thì sẽ là sự tăng cường và chồng chất, cô ấy sẽ khó phân biệt hiện thực và vai diễn hơn, vì cô ấy đồng thời sở hữu cảm xúc của nhân vật, cũng đang khơi dậy cảm xúc của mình."

Kha Dụ rót một ly nước cho mình, cười: "Không biết anh có bị tôi làm rối không? Vì vậy từ một số khía cạnh, Ứng Ẩn quay phim sẽ nguy hiểm hơn tôi. Nếu cô ấy không muốn đưa những trải nghiệm riêng tư vào diễn xuất thì cô ấy phải có sự phân biệt. Sự phân biệt này giống như tách máu và gân, làm sao mà tách được? Nhưng nếu không làm thì người và vai sẽ không thể phân biệt, hiện thực và vai diễn giao thoa, cô ấy sẽ càng khó thấy đường về. Đối với chúng tôi, quay phim là "sống ở nơi khác", nhưng tôi biết, Thương Lục đang đợi tôi sau máy quay. Chỉ cần nghĩ đến anh ấy đang đợi tôi trở về, tôi sẽ tìm thấy đường về."

Ly nước trong suốt chạm môi anh ấy, ánh trăng lắc lư bên trong phản chiếu vào đôi mắt trầm lặng của Kha Dụ.

"Anh cả, anh có phải là đường về của cô ấy không?"

Anh khẽ mỉm cười: "Cô ấy là một diễn viên rất chuyên nghiệp, dù còn trẻ nhưng thành tựu không ai sánh kịp, vì vậy dường như mấy năm qua cô ấy chỉ đang quay vòng tại chỗ. Vài năm trước có một chương trình thực tế về diễn xuất mời cô ấy làm một trong bốn giáo viên dẫn dắt và đấu với một nữ diễn viên nổi tiếng khác, cô ấy từ chối. Phải biết nhà sản xuất trả giá mười hai tập tám mươi triệu, cô ấy rất yêu tiền, nhưng lại từ chối không chớp mắt, quản lý cũng không thể ép được cô ấy. Vì cô ấy cho rằng chương trình thực tế này làm tổn hại đến sự nghiệp diễn xuất của mình, càng nói nhiều về lý thuyết diễn xuất trước ống kính càng có nhiều dấu vết kỹ thuật trong diễn xuất và tính toàn vẹn của vai diễn sẽ càng ít."

Vì câu hỏi của Kha Dụ "Anh có phải là đường về của cô ấy không?", khi Thương Thiệu lên giường, trong giấc mơ xuất hiện một con đường.

Nhưng con đường này quanh co trống trải, anh chờ mãi, không thấy người đâu.

Là cô ấy không muốn trở về hay không cảm thấy có con đường phía sau?

*

Khi Paroxetine bị cưỡng chế từ tay Tuấn Nghi, Tuấn Nghi đã bật khóc.

Chai thuốc nhỏ bị cô ấy nắm chặt rất nóng, ướt đẫm mồ hôi, Ứng Ẩn cẩn thận lau bằng tay áo, cười nửa miệng: "Bị em phát hiện rồi à."

"Tại sao?"

"Tại sao cái gì, bệnh thì uống thuốc thôi."

"Chị bệnh rồi, sao còn diễn được?"

"Lời này là sao? Chẳng lẽ muốn chị rút khỏi đoàn phim sao? Đình Văn đã đầu tư rất nhiều tiền, trong đó còn có hai trăm triệu của chính chị, em muốn chị lại đầu tư thất bại nữa à?" Cô dịu dàng nói, "Hơn nữa uống thuốc và diễn xuất cũng không mâu thuẫn."

"Nhưng đây là thuốc chữa bệnh trầm cảm." Tuấn Nghi lau nước mắt bằng mu bàn tay.

"Chị đã đi gặp bác sĩ Thẩm, đã làm chẩn đoán, em nên chúc mừng chị, bệnh lưỡng cực đã biến thành trầm cảm rồi, ít đi một đầu, không phải là chuyện tốt sao?"

"Không phải." Tuấn Nghi vẫn khóc, mũi cay không thể chịu nổi.

"Chị không có vấn đề gì, em thấy diễn rất ổn đúng không? Diễn xuất cũng không gượng gạo. Diễn xong phim này, chị sẽ nghỉ một năm rưỡi, chị sẽ dẫn em đi chơi có được không? Em có biết Pháp có một nơi gọi là La Base, nơi đó có nhiều du thuyền, chị muốn đến đó xem."

Tuấn Nghi không ngừng lắc đầu: "Em sẽ nói với Đình Văn, em sẽ nói với Lý Sơn, chị đừng nghĩ có thể lừa được em."

"Tại sao em lại nói với họ? Đừng làm to chuyện. Chính vì em làm việc không nhanh nhẹn nên chị mới không dám để em phát hiện. Em muốn gây rắc rối cho chị sao?"

"Lý Sơn luôn nói chị vào vai chậm nửa nhịp, nói chị không nhìn Giang Đặc. Có phải vì uống thuốc này không? Nó sẽ khiến chị chậm chạp."

"Chuyện này à..." Ứng Ẩn bị cô ấy hỏi, ngừng lại một chút rồi cười bình thản: "Chị không muốn quên cảm giác yêu anh ấy nhanh như vậy."

Phương pháp diễn xuất của cô quá vụng về, giống như Tuấn Nghi không thông minh. Cô không muốn chia sẻ kinh nghiệm yêu Thương Thiệu cho Doãn Tuyết Thanh hay chia sẻ cho Giang Đặc, khiến nó bị loang lổ, hiến tế nó, cũng không muốn hoàn toàn trải nghiệm cuộc đời của Doãn Tuyết Thanh. Vì như thế, cô sẽ hoàn toàn quên đi cảm giác Thương Thiệu đã mang lại cho cô, khi cô thoát vai, Ứng Ẩn yêu Thương Thiệu đã chết từ lâu.

Nhưng, cô thật sự rất muốn quên cảm giác yêu Thương Thiệu.

Cô tưởng mình đã quên rồi, khi nhìn núi, nhìn nước, cô là Doãn Tuyết Thanh, nhưng khi nhìn thấy Giang Đặc, cô luôn là Ứng Ẩn. Cô tự cảnh giác với chính mình, không cho phép mình trở thành Doãn Tuyết Thanh.

Cô tưởng mình đã quên rồi vì khi ngửi thấy mùi hương tương tự anh, cô có thể quay lưng đi.

Cô vụng về nỗ lực trong một thời gian dài, một Ứng Ẩn muốn vứt bỏ Thương Thiệu, một người khác lại ôm chặt anh, cắn răng không muốn buông tay. Làm sao đây? Luôn có một người phải thua. Chỉ là bây giờ, vẫn chưa biết ai sẽ thua.

"Tuấn Nghi, chị rất mệt." Ứng Ẩn nói, lắc lắc chai thuốc, nghe thấy tiếng rào rào: "Hình như thuốc sắp hết rồi? Phải mở một chai mới." Cô lẩm bẩm, quay người đi về căn nhà gỗ.

Còn bốn ngày nữa là đến Tết Nguyên đán.

Trong ngôi làng này, tất cả hương vị Tết đều do đoàn phim mang đến. Trưởng nhóm sản xuất La Tư Lượng đã cho người gửi rất nhiều câu đối Tết, chữ Phúc, đèn lồng và hoa Tết. Ở nơi lạnh giá như vậy, hoa Tết rất đẹp, nhưng chắc chắn sẽ tàn lụi.

Khi quay phim, các cảnh quay thường được sắp xếp dựa trên tính kinh tế, chẳng hạn như lịch trình của diễn viên, việc thuê máy móc và địa điểm, nhưng cũng sẽ xem xét đến trạng thái biểu diễn của diễn viên. Một số cảnh có trạng thái tương tự thường được sắp xếp quay cùng nhau.

Khi quay "Tuyết tan thành xanh" các cảnh đòi hỏi phải dọn dẹp hiện trường đều được sắp xếp theo nguyên tắc này.

Sau khi quay cảnh đầu tiên rồi liên tiếp ba cảnh, Ứng Ẩn ngày càng thuần thục, ánh mắt của Giang Đặc cũng ngày càng chuẩn xác. Cô vuốt ve thân hình rắn chắc của anh, lòng bàn tay mềm mại lướt từ ngực xuống eo anh. Cô được anh bế lên, ép vào tường rồi nhắm mắt ngửa cổ. Họ lăn lộn trong căn nhà gỗ có đốt lửa, tấm thảm da ngựa dưới thân bị vò nhàu, bên ngoài gió lặng tuyết ngừng, họ lại đầm đìa mồ hôi.

Trong những cảnh này đều không có nụ hôn.

Nụ hôn là bùa chú, là ẩn dụ, đạo diễn kiềm chế không lạm dụng. Sự tiếp xúc cơ thể có thể mạnh mẽ và thường xuyên, Giang Đặc thậm chí có thể che mặt cô, năm ngón tay mở rộng gần như khiến cô ngạt thở, cơ thể làm động tác va chạm mạnh nhưng họ lại không hôn nhau.

Lý Sơn là có ý đó. Khi nào sẽ quay cảnh hôn sẽ do ông quyết định. Tiêu chuẩn của ông là, ánh mắt của Ứng Ẩn nhìn Giang Đặc liệu còn có bản thân cô không.

Ông muốn cô say đắm, mơ màng, không giữ lại gì.

Ngày có thể quay cảnh hôn chỉ là ngày Ứng Ẩn thực sự rơi xuống. Từ ngày đó, từ nụ hôn đó, sau này, trong cơ thể và linh hồn của cô sẽ không còn "Ứng Ẩn" mà chỉ còn Doãn Tuyết Thanh. Từ đó về sau, bị vợ cũ của Hà Anh dòm ngó, bị dân làng cô lập, bị kẻ xấu trêu chọc, cô mới có thể đau cùng nỗi đau của Doãn Tuyết Thanh, sợ hãi cùng nỗi sợ của Doãn Tuyết Thanh, hoảng loạn cùng nỗi hoảng loạn của Doãn Tuyết Thanh.

Ánh mắt của Lý Sơn nhìn người như một cái thước, ai có trạng thái lệch lạc một chút ông đều nhìn thấu, ông có kiên nhẫn chờ đợi, có phương pháp rèn luyện, một đôi mắt đại bàng theo dõi tất cả, một đôi tay đại bàng thiết kế tất cả.

Mọi thứ cần hy sinh đều có thể hy sinh. Nhân từ là thảm họa lớn nhất.

Ngày hai mươi chín tháng Chạp, sau khi hoàn tất công việc, Lý Sơn chúc Tết cả đoàn phim, thông báo ngày mai sẽ quay đến bốn giờ chiều rồi mọi người cùng nhau đón Tết. Sau khi mọi người tan đi, ông giữ riêng Giang Đặc và Ứng Ẩn lại, nói: "Ngày mai quay cảnh hôn."

Ứng Ẩn sững sờ một lúc, không nói gì mà chỉ gật đầu.

"Sau khi quay cảnh hôn, chúng ta sẽ quay lại các cảnh mập mờ đã bỏ qua trước đó." Lý Sơn thản nhiên sắp xếp: "Ánh mắt của hai người khi nhìn nhau bây giờ đều đúng rồi."

Trong ống kính, ánh mắt của họ cuối cùng cũng đắm đuối, không thể tránh né, không thể tan biến, chạm vào không khí là run rẩy, rời ra một chút là nhớ nhung.

Ứng Ẩn bình tĩnh chấp nhận phán đoán của ông.

Cô phải nói lời tạm biệt một phần ôm chặt Thương Thiệu trong cơ thể. Cô đã mất sức, kiệt quệ, sắp bị vứt bỏ cùng Thương Thiệu.

Cô sẽ quên cảm giác yêu anh.

Hóa ra cảm giác từ biệt anh là như thế này, không phải là sự bình thản yên bình như ngày hôm đó trên Cảng 3. Khi đó, cô còn có mười năm, cô vẫn mong chờ mười năm sau, khi thời gian qua đi, cô và anh sẽ gặp lại.

Bây giờ thì không còn nữa. Cô không còn mong chờ mười năm sau, cũng không còn mong gặp lại anh.

Ứng Ẩn đặt tay lên ngực. Nơi đó trống rỗng, dường như có gió thổi qua.

Tại sao anh lại phản bội em. Cô hỏi.

Ngày mai là đêm giao thừa, căn nhà gỗ nhỏ cũng được trang trí đèn hoa, buổi chiều Tuấn Nghi cắt hoa giấy để dán lên những cửa kính mờ và trên tường. Câu đối Tết và chữ Phúc sẽ dán vào sáng mai.

Ứng Ẩn tẩy lớp trang điểm của Doãn Tuyết Thanh, thay bộ quần áo của mình. Chiếc áo khoác xanh, khi ở Đức Anna đã mua cho cô, như một bông hồng xanh.

Sau khi thay đồ, cô gọi một cuộc video.

*

Điện thoại rung lên, hiện thông báo yêu cầu video, cái tên hiện lên rất lạ.

【Ẩn Ẩn hôm nay đi làm nhưng rảnh】

Tàn thuốc trong tay Thương Thiệu rơi xuống.

Hóa ra tim người khi ngồi yên không làm gì cũng có thể đột nhiên đập nhanh đến một trăm tám.

Anh đoán cô đã say, anh hít sâu rồi từ từ thở ra mới bình tĩnh nhấn nút chấp nhận.

"Thương Thiệu." Ứng Ẩn gọi tên anh, mặt mang một chút nụ cười.

Đêm tối thế này, ánh trăng chiếu lên tuyết, tuyết phản chiếu ánh trăng làm gương mặt sạch sẽ của cô trở nên rất sáng.

"Có chuyện gì?"

Anh có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lại như không có gì khác để hỏi.

Chỉ có câu này là an toàn nhất.

"Không có gì, hôm nay xong việc muộn, sáng mai sáu giờ bắt đầu, phải quay đến rất muộn. Nghĩ đến Tết, muốn chúc anh năm mới vui vẻ." Ứng Ẩn giải thích từng chi tiết: "Năm mới vui vẻ, Anh Thương."

Thương Thiệu nhếch môi: "Năm mới vui vẻ."

Ánh mắt anh có quá tham lam không? Anh kiềm chế ánh mắt của mình nhưng ánh mắt vẫn không muốn rời đi lâu.

"Năm mới vui vẻ." Ứng Ẩn lại nói một lần, cười lên: "Anh có khỏe không?"

"Anh không khỏe lắm."

Vì câu nói này, gương mặt luôn cười của Ứng Ẩn suýt rơi lệ.

Cô nhịn được, như bị đông cứng, hít một hơi, "Em cũng vậy."

Cô luôn cười, như một đứa bé trong mắt anh.

"Em muốn hỏi anh địa chỉ La Base nơi anh đậu du thuyền. Khi xong việc, em có thể để Tuấn Nghi đưa em đi xem."

"Anh sẽ gửi cho em." Đầu ngón tay Thương Thiệu lạnh buốt lại bất giác run rẩy.

"Ứng Ẩn..."

Anh nghĩ cô đã thông suốt, cô sắp trở về rồi.

"Anh vẫn như cũ." Ứng Ẩn không đứng vững nữa, cô cúi người xuống tuyết, như đêm đó trên du thuyền của Edward, cô cúi đầu bên giường nhìn chằm chằm người mình thích.

Dáng vẻ anh vẫn rất đẹp, chỉ là gầy hơn chút, trông sâu sắc hơn. Anh mặc áo sơ mi trắng, có thể thấy Hong Kong ấm áp. Ứng Ẩn gần như quên cảm giác ấm áp rồi. Anh vẫn thanh tao quý trọng, ánh mắt nhìn cô vẫn dịu dàng như xưa. Nghĩ đến lần đầu gặp anh, anh ngồi ở ghế sau của Maybach, gương mặt trầm mặc xa xăm. Khi đó cô làm sao dám nghĩ họ sẽ có câu chuyện.

"Công việc vẫn bận rộn chứ?" Cô hỏi.

"Không bận, gần đây anh rất rảnh."

"Anh nên nghỉ ngơi tốt."

Thương Thiệu gật đầu, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, lông mày nhẹ nhíu lại: "Em gặp chuyện gì sao?"

"Không có gì, chỉ là bộ phim này quay khá khó nên có chút mệt."

Ứng Ẩn sợ anh nghi ngờ, lại nhìn anh thật sâu một lần cuối cùng, rồi nói: "Đạo diễn gọi em, em phải nói tạm biệt rồi." Cô vẫy tay, hai bên khóe môi cong lên cao: "Tạm biệt, hẹn gặp lại, Anh Thương."

Cô cúp điện thoại rồi quay lại phòng. Tuấn Nghi và Đình Văn đều đang giúp La Tư Lượng, Ứng Ẩn cúi xuống nằm trên giường, dùng một cây bút bi viết trên một tờ giấy không chính thức:

Tuấn Nghi:

Tài khoản và mật khẩu của chị, em đều biết, giao cho Ứng Phàm để bà ấy dưỡng lão. Cổ phiếu bà ấy không biết chơi nên đừng để bà ấy chơi.

Còn hai tờ séc lớn gửi ở Ngân hàng Trung Quốc, tổng cộng năm triệu, chị tặng em, chúc em sống tốt.

Đừng buồn vì chị. Em đem tro cốt của chị đến La Base, địa chỉ trong điện thoại của chị, mở đoạn trò chuyện với Thương Thiệu ra, em sẽ thấy. Em nên chọn một ngày nắng để đưa chị đi xem thuyền ở đó, có một chiếc gọi là "Tự do ý chí" - chữ phồn thể. Đó là giấc mơ của anh ấy khi hai mươi tuổi. Để chị nhìn thấy rồi rải chị ở đó. Sau này anh ấy đến đây sẽ có chị cạnh bên anh ấy.

Chuyện chị chết chắc chắn sẽ lên báo, nên sẽ không giấu được anh ấy. Nếu anh ấy hỏi gì, em chỉ cần nói thời gian đó chị rất hạnh phúc.

Hãy bảo anh ấy sống tốt, lấy vợ sinh con. Nói chị rất thích Rich nhưng không chăm được nó.

Thay chị chăm sóc Ứng Phàm, bố mẹ em đối xử không tốt với em, bà ấy sẽ coi em như con gái ruột.

Cuộc đời chị không có gì hối tiếc, được anh ấy yêu là điều tốt nhất. Nếu chị chết rồi liệu có trở thành huyền thoại không? Em sẽ sống đến trăm tuổi, lúc đó giúp chị xem thử.

Viết xong, cô gấp tờ giấy lại rồi kẹp vào tờ báo gửi từ Hồng Kông, chữ viết thân mật dán vào thông báo pháo hoa đó.

Cô gấp xong rồi đặt tờ báo dưới gối, như thường ngày uống thuốc, rửa mặt rồi lên giường ngủ. Ngày mai còn phải dậy sớm, không thể sưng phù, cũng không thể mang bộ mặt này rời đi.

Cô lại mơ.

Trong mơ, hoa xoan tàn rụng, anh mang thuyền ra biển nhưng không biết trên thuyền anh đã từng có tro bụi của cô.