Có Một Lá Thư Gửi Từ Hồng Kông

Chương 41: Hành vi giết người




Cuối năm nay giới giải trí chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.

Trên đoạn đường cao tốc từ sân bay Ninh Ba đến hội trường "Đêm Sao Kim Cương".

Đường nhựa phẳng lặng và mượt mà, một chiếc Alpha màu đen lướt qua như dòng chảy của mây nước.

Trong xe, Ứng Ẩn đang được trợ lý tạo hình giúp mặc váy cao cấp và chỉnh lại váy. Đồng thời, cô ghé mặt qua để hợp tác với chuyên viên trang điểm. Bên phải của cô, nhà tạo mẫu tóc đang tranh thủ từng giây để nâng cao phần tóc đỉnh đầu và tạo kiểu tóc công chúa bồng bềnh cho cô.

Màn hình LCD trong xe đang phát trực tiếp một sự kiện.

Trên màn hình, buổi sự kiện thảm đỏ của "Đêm Sao Kim Cương" đang diễn ra theo thứ tự, các người mẫu mới xuất hiện mở màn, tiếp theo là những gương mặt lưu lượng của các nhóm nam nữ.

"Sắp đến rồi, thật sự sắp đến rồi," Trang Đình Văn nhấn vào tai nghe Bluetooth, liên tục đảm bảo với PR ở đầu dây bên kia: "Chắc chắn sẽ đến đúng giờ!"

Hai mươi phút trước.

Tại sân bay Ninh Ba, ngoài khu vực hạ cánh riêng của máy bay công vụ, chiếc Gulfstream G550 bay từ Tanzania qua đại dương hạ cánh chậm rãi.

Khi thang máy vừa hạ xuống, một bóng dáng mặc váy xanh lục đã chạy xuống, như một cơn gió màu xanh biếc, chạy thẳng về phía nhà ga, vượt qua hải quan, chạy thẳng đến bãi đậu xe ngầm.

Tài xế được Lâm Tồn Khang cử đến đã thay thế công việc lái xe của Tuấn Nghi. Khi bóng hình xanh biếc đó nhảy vào ghế, anh ta liền khởi động động cơ, chuyển số, xoay tay lái, lao ra khỏi chỗ trú ngầm với tốc độ mạnh mẽ.

Trong xe, ngôi sao nữ đang vội vàng tháo mũ, xõa tóc dài, khuôn mặt dưới lớp khẩu trang rạng rỡ nhưng đôi mắt thì bình tĩnh như nước, giọng nói nhẹ nhàng và trầm ổn: "Mọi người, thời gian có hạn, bắt đầu thôi."

Trình Tuấn Nghi ngồi ở ghế phụ lái, chăm chỉ theo dõi tình hình giao thông phía trước rồi báo cáo thời gian dự kiến: "Còn 23 km nữa, cách thành phố 8 km!"

Trong buổi phát trực tiếp, thảm đỏ đã đi vào giai đoạn giữa, là sự xuất hiện của những gương mặt quen thuộc và những tiểu hoa mới nổi, trong đó có Nguyễn Dật.

"Bên "Đêm Sao Kim Cương" sắp phát điên rồi." Trang Đình Văn thở dài khi tắt điện thoại.

Chử An Ni nhanh chóng đeo găng tay lụa đen và xoay khóa mật mã của két sắt. Một tiếng "cạch" vang lên, lõi khóa bật ra, để lộ một bộ trang sức kim cương hồng đắt giá bên trong.

Cô ấy cẩn thận lấy ra, hít một hơi dài căng thẳng: "Tôi chưa bao giờ làm thảm đỏ trên xe, cũng chưa bao giờ mang một bộ trang sức trị giá 30 triệu ra khỏi phòng làm việc."

Trong xe lại trở về với sự im lặng bận rộn, chỉ có tiếng chuông điện thoại của Trang Đình Văn vang lên lần nữa, cô ấy không thể không lặp lại lần thứ mười lăm: "Sắp đến rồi! Còn mười phút nữa!"

"Nửa tiếng trước cô đã nói là còn mười phút!" PR tức giận hét lên.

Cô ấy không phải là một PR bình thường mà là biên tập viên ngôi sao lâu năm của tạp chí "Sao Kim Cương", chuyên phụ trách các kế hoạch và lịch trình cho việc xuất hiện trên bìa tạp chí, quay quảng cáo và phỏng vấn của các ngôi sao. Cô ấy được cử đến để đón Ứng Ẩn, đó là sự sự coi trọng của tạp chí đối với Ứng Ẩn.

Trang Đình Văn phải đặt điện thoại ra xa vì âm lượng quá lớn, khiến mọi người trong xe đều nghe rõ.

"Đưa điện thoại cho chị." Ứng Ẩn chìa tay ra.

Trang Đình Văn đặt điện thoại vào lòng bàn tay cô.

"Xin chào." Ứng Ẩnn nhắm mắt theo chỉ dẫn của chuyên viên trang điểm, "Là tôi đây."

"Cô Ứng?" Biên tập viên nhận ra giọng của cô.

"Cô đến tìm chị Vãn, nói với cô ấy nếu tôi không kịp đến thì cô ấy sẽ lên trước."

"Thanh Vãn sao? Tôi sợ..." Biên tập viên tỏ vẻ khó xử.

"Cô ấy sẽ đồng ý."

Sau cuộc gọi này, những cuộc gọi liên hoàn của biên tập viên cuối cùng cũng dừng lại, chứng tỏ rằng Thanh Vãn đã đồng ý với yêu cầu của cô.

"Ồ, Thanh Vãn lần này tốt bụng quá nhỉ." Tuấn Nghi nói thẳng: "Sau này cô ấy chắc chắn sẽ nhờ cậy chị thôi."

Ân Ẩn mỉm cười: "Lần trước cô ấy giành suất diễn cuối, khiến bên "Moda" khó xử, tôi đã giúp cô ấy, cô ấy nên giúp tôi chứ. Nhân tình qua lại mà."

"Không bằng nói cô ấy xem xét việc chị cùng cô ấy mua trang trại rượu nho ở Pháp đi." Tuấn Nghi nói thẳng.

Cả xe bật cười.

Nửa tiếng sau.

Thanh Vãn, người dự định xuất hiện cuối cùng, bước lên thảm đỏ trước, tạo dáng trước máy ảnh một cách thuần thục, không hề lộ ra sự khó xử của sự kiện "Moda" trước đây.

MC có lẽ đã nghe thấy sự điều chỉnh từ tai nghe, biết cần kéo dài thời gian nên bắt đầu trêu chọc Thanh Vãn.

Mối quan hệ giữa cô ấy và Cửu Mộng đã công khai từ lâu, mọi người đều biết cô ấy sắp kết hôn nên MC đã chơi an toàn bằng cách hỏi về những kỳ vọng của cô đối với đám cưới và cuộc sống sau hôn nhân.

Khi thời gian trên thảm đỏ của Thanh Vãn gần ba phút, cuối thảm đỏ, một chiếc Maybach đen thấp thoáng dừng lại.

Là sự kiện thời trang cuối năm, buổi tiệc "Đêm Sao Kim Cương" rực rỡ sao trời, đội cảnh sát giao thông dựng hàng rào và cột tuyết để tạo vùng kiểm soát giao thông, các vệ sĩ mặc đồ đen đứng hai bên thảm đỏ dài 20 mét để duy trì trật tự.

Sau lưng vệ sĩ là các hàng rào cảnh sát và hàng cọc sắt ngăn đám đông nhưng không thể ngăn cản hàng ngàn ánh mắt cuồng nhiệt và âm thanh chụp ảnh như pháo rơi.

Đây là truyền thống của thảm đỏ "Sao Kim Cương", không có khu vực chờ thảm đỏ riêng, từ khoảnh khắc ngôi sao bước ra khỏi xe, họ đã phải đối mặt với ánh đèn flash và ống kính nghiêm khắc nhất.

Tiếng la hét của người hâm mộ xé toạc bầu trời.

Ai là ngôi sao lớn, ai có độ phổ biến cao nhất, ai được công chúng biết đến——

Tất cả các chiêu trò lưu lượng đều trở nên mờ nhạt ở đây, không có nơi ẩn náu cho những ai mua fan ảo, những gương mặt mới trên hot search cũng trở nên yếu ớt. Ở đây, chỉ có ánh sao, ánh sao và vẫn là ánh sao mới là cột mốc định hình.

Thanh Vãn và MC đều nín thở nhìn về cuối thảm đỏ.

Chiếc Maybach đen thể hiện sự khiêm nhường và sang trọng nhất quán, lớp sơn bóng của xe phản chiếu ánh sao của hội trường.

Tiếng "cạch" vang lên, vệ sĩ mở cửa sau, máy quay tiến lại gần, đôi chân dài mảnh khảnh trong đôi giày cao gót satin màu champagne bước ra, đứng vững trên mặt đất——

Ứng Ẩn cầm túi xách tay, ấn nhẹ tà váy bước ra khỏi xe. Cổ đeo dây chuyền kim cương hồng, cần cổ như thiên nga, từ tư thế cúi đầu nhã nhặn ngẩng lên cùng với khuôn mặt đẹp như mộng xuất hiện trước ống kính.

Tiếng hét ngay lập tức bùng lên như sóng thần, đèn flash gần như làm sáng cả bầu trời.

Cuối thảm đỏ, Thanh Vãn khó khăn lắm mới kiềm chế không đảo mắt.

Nhưng cô ấy không thể phủ nhận Ứng Ẩn chính là nữ diễn viên có ánh hào quang và khí chất ngôi sao nhất của thời đại này, không ai có thể sánh kịp, duy nhất và độc nhất.

Tiếng hét kéo dài rất lâu, đến mức người đàn ông trong chiếc Maybach Cảng 3 cũng cảm thấy ồn ào.

Màn hình LCD ở ghế sau của chiếc Maybach này chưa bao giờ phát một cảnh vô nghĩa như vậy. Chú Khang xoay tay lái, lắng nghe một chút lời tường thuật của MC, cười nói: "Cô Ứng đã kịp tham gia thảm đỏ rồi à?"

"Ừ."

"Cô ấy rất là..." Chú Khang đột nhiên không biết nói gì.

"Lớn mật."

Chú Khang bật cười: "Còn chưa đủ lớn, nếu đủ, cô ấy nên để xe của cậu đưa cô ấy lên thảm đỏ, tôi nghĩ cảnh đó sẽ rất náo nhiệt."

Thương Thiệu chống tay lên trán cười nhạt: "Còn chưa đến lúc."

Ánh mắt của anh dừng lại trên màn hình, nhìn Ứng  Ẩn đi hết thảm đỏ và nhận phỏng vấn.

Thật kỳ lạ, người bước xuống máy bay riêng của anh rõ ràng là một cô gái mộc mạc nhưng giờ đây lại rực rỡ và đẹp đến mức không thể nhìn thẳng.

Truyền thông Hồng Kông thường thích tạo từ mới, Thương Thiệu lúc này lại thấy họ cũng có một từ không tồi: "Dựa vào sắc đẹp để làm càn."

Cô thực sự có mọi vốn liếng để làm theo ý mình,...bao gồm đêm đó trong lều ở Serengeti, nhất định phải nhìn thấy hình xăm của anh dưới ánh lửa.

Đêm trên thảo nguyên có độ đen tuyệt đối. Ánh trăng và gió không thể xuyên qua mái lều, một lúc chỉ có thể nghe thấy tiếng động vật bò và tiếng cười của linh cẩu bên ngoài.

Trong vô số tiếng động kỳ lạ, những tiếng thở và tiếng hôn môi trong lều trở nên không quá rõ ràng.

Lần đầu tiên Ứng Ẩn ngủ qua đêm trên thảo nguyên hoang dã, sự hoảng sợ và lo lắng như chú nai, sự lo lắng này khiến cơ thể cô trở nên nhạy cảm, không thể chịu đựng bất kỳ động tĩnh nào.

Cô tựa vào lòng Thương Thiệu, dán rất chặt nhưng cũng rất ngoan ngoãn.

Thật ra tình huống không nên mất kiểm soát, vì cô vừa mượn điện thoại của anh để gọi một cuộc điện thoại tin tức thấp kém trở thành một người phụ nữ xấu xa có tâm cơ. Khi trả điện thoại lại, cô không dám đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh.

Đến khi lên giường, cô dán vào lòng anh, hỏi một cách không chắc chắn: "Anh Thương, anh có nghĩ em là một người phụ nữ xấu không?"

"Xấu cũng có lòng tự trọng, tiêu chuẩn của em thấp như vậy là xúc phạm chữ "xấu" rồi."

Ứng Ẩn: "..."

Thương Thiệu cười nhạt: "Hơn nữa là anh dạy em."

Ứng Ẩn ngẩng đầu, đôi mắt sáng trong bóng tối, một lúc sau, cô trèo lên vai anh, từ yết hầu của anh hôn lên, lưu luyến hôn lên trên, hôn qua cổ, hôn lên cằm, cuối cùng dán lên môi anh.

Thương Thiệu khẽ nghiêng mặt, giọng nói điềm tĩnh: "Đừng như vậy, sẽ lây cho em."

"Vậy chiều nay anh làm gì?"

Thương Thiệu bị cô hỏi khó.

Chiều nay anh làm gì? Trên đường đến khách sạn, anh luôn để cô ngồi trong lòng mình, hơi thở hòa quyện, hôn suốt cả đường.

Lúc này lại giả vờ làm chính nhân quân tử.

Giả vờ cũng không giống, ánh mắt đã tối lại, ngón tay đặt lên môi dưới của cô rồi xoa nhẹ, cuối cùng nắm lấy cằm cô, ngừng lại nửa giây rồi hôn mạnh xuống.

Một khi hôn anh, Ứng Ẩn cảm thấy xương và cơ thể của mình mềm nhũn ra, thở hổn hển, nghe thấy Thương Thiệu nói: "Đừng cử động."

Bầu không khí đậm đặc và nguy hiểm, Ứng Ẩn hơi co một chân lên, hỏi một câu cực kỳ không biết chết là gì: "Anh Thương... anh... có biết làm không?"

Thương Thiệu im lặng một chút, giọng khàn khàn hỏi lại: "Em nghĩ sao?"

"Anh không phải là... chức năng... đó sao..." Ứng Ẩn cảm thấy mình hơi thiếu dây thần kinh, sao lại làm mất hứng như vậy?

Đàn ông đều có lòng tự trọng, huống hồ là người như Thương Thiệu? Trên giường hỏi chuyện này có lẽ sẽ bị anh đá xuống giường.

Thương Thiệu cười nhạt, một chút hứng thú xuất hiện trong mắt: "Vậy sao?"

"Vậy mỗi lần anh với em...anh có thấy rất khó chịu không?" Ứng Ẩn hỏi một cách rất chu đáo: "Có thấy rất đau khổ không?"

Thương Thiệu thấy, thực sự là rất đau khổ.

"En muốn chạm vào nó một chút." Ứng Ẩn bất ngờ nói.

"...Em đang nghĩ gì thế?" Biểu cảm của Thương Thiệu ngỡ ngàng, như thể anh vừa nghe nhầm.

Ứng Ẩn dũng cảm nhưng giọng nói lại yếu ớt: "Em muốn thử xem liệu em có thể giúp anh không?"

Thương Thiệu kiềm chế cơn nóng trong lòng, nhắm mắt lại, cảm thấy tim mình thắt chặt. Anh thật sự có khả năng tự kiềm chế, có thể vững vàng như tuyến phòng thủ Maginot nhưng cũng có thể dễ dàng sụp đổ như tuyến phòng thủ Maginot.

"Ngủ đi." Anh lạnh lùng đẩy mặt Ứng Ẩn xuống, "Chưa đến lúc em phải lo lắng."

Ứng Ẩn khó thở, rồi chợt nảy ra ý tưởng: "Vậy em... em muốn xem hình xăm của anh."

"Không tiện."

"Có gì không tiện chứ?" Ứng Ẩn cố tình hỏi rất ngây thơ: "Có phải vì hình xăm rất trẻ con, không thể để người khác nhìn thấy? Anh có phải xăm hình SpongeBob không?"

"Không phải."

"Anh xăm tên của chính mình à?"

"Không đến mức phi chính thống vậy."

"Xăm số "3" à?"

"Không đẹp."

"Anh còn quan tâm đẹp hay không, vậy mà lại không cho người ta xem?" Ứng Ẩn nhanh chóng nắm bắt sơ hở của anh.

Thương Thiệu: "..."

Ứng Ẩn từ trong chăn bò ra, lục lọi trong hộp đựng đồ trên bàn trà: "Rõ ràng em vừa nhìn thấy mà..."

"Tìm gì vậy?"

"Tìm thấy rồi!" Cô vui vẻ nói.

Ngay sau đó, "bật" một tiếng, một ngọn lửa bùng lên từ ngón tay cô.

"Có đèn." Thương Thiệu lạnh lùng.

"Không cần đâu, đèn quá sáng, sẽ thấy những thứ anh không muốn em thấy." Ứng Ẩn thả lỏng bật lửa, lều ngay lập tức rơi vào bóng tối đậm đặc.

Thương Thiệu chỉ cảm thấy một mùi hương nhẹ nhàng tiến lại gần, Ứng Ẩn bò vào lòng anh, cột sống mảnh mai của cô giãn ra như một con mèo.

Cô quỳ gối, một tay chống lên giường hơi, tay kia giữ chặt bật lửa: "Thế này là vừa."

Vừa cái quỷ gì.

Thương Thiệu cố gắng giữ bình tĩnh, lạnh lùng dập tắt sự hứng thú kỳ lạ của cô: "Đừng chơi với lửa, rất nguy hiểm."

"Hả?" Ứng Ẩn nghiêng mặt: "Câu nói của tổng tài bá đạo à?"

"Không phải ý đó." Thương Thiệu giật mình, nhẫn nại hỏi: "Em nghĩ chơi với lửa ở chỗ đó có an toàn không?"

Ứng Ẩn hơi lúng túng: "Em đảm bảo sẽ không làm anh bị thương."

Giọng cô thật sự rất tội nghiệp và cẩn trọng, khiến Thương Thiệu mềm lòng, thở dài: "Chỉ nhìn một cái thôi, đừng động đậy."

"Ừ."

"Lại đây."

Ứng Ẩn quỳ lên giường tiến gần hơn đến phía anh. Thương Thiệu lấy bật lửa ra từ tay cô, bật sáng: "Để anh tự làm."

Trong ánh sáng nhỏ bé, Ứng Ẩn cắn chặt môi, gật đầu thật mạnh và ngoan ngoãn.

Đường viền quần lót đen được ngón tay cái của anh nhẹ nhàng kéo xuống, lộ ra một hàng chữ cái nhỏ trên vùng bẹn.

Quá tối, không nhìn rõ.

Quá nhỏ, không đọc được.

Quá khó phân biệt, cô cần đến rất gần.

Trong lều yên tĩnh lạ thường, chỉ còn lại tiếng lửa lách tách, ngoài lều, tiếng bước chân nặng nề và hơi thở của hai con sư tử.

Yết hầu của Thương Thiệu chuyển động.

"Em không nhìn rõ." Ứng Ẩn nói nhỏ, hơi thở nóng hổi phả lên phần da nhạy cảm của anh.

"Có thể để đến sáng mai xem." Anh vẫn giữ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không giống người thường.

"Anh Thương."

Ứng Ẩn gọi tên anh, những ngón tay mỏng manh trong suốt của cô, cùng với ngón cái của anh, kéo đường viền quần xuống sâu hơn.

Cả hai đều cố tình phớt lờ.

Một cách nghiêm túc mà phớt lờ.

Phớt lờ cái bóng nổi bật và cứng cáp bên dưới hàng chữ nhỏ đó.