Có Một Không Hai

Chương 28




Kế tiếp là cảm giác luống cuống rất xa lạ, trước kia tôi chưa từng biết.

Mắt cá chânbị anh nắm lấy, sau đó cẳng chân từ dưới lên trên, mỗi một tấc đều được anh vuốt ve. Tôi cảm thấy xương cốt toàn thân cũng mềm yếu theo, hình như nụ hôn cùng mềm mại tinh tế hơn cả trước kia nữa. Tôi không nhịn được giãy giụa một phen, từ hơi thở phát ra tiếng rên khe khẽ. Đến khi tôi cảm thấy không thở được nữa, rút cục môi anh mới thoáng rời đi, không hiểu sao cổ họng tôi trở nên khô ran, chán nản ngồi xuống đất nức nở. Nhưng rất nhanh miệng lại được một nụ hôn đánh tới. Nụ hôn bây giờ giống như gió táp mưa rào, tràn đầy trời đất.

Hai bên đùi được ôm lên, ôm chặt thắt lưng Cố Diễn Chi. Tôi như đang trong sương mù thì chợt nhận ra ngón tay anh đang tinh tế va chạm, vượt qua chân tôi, đi đến một nơi nào đó giữa hai bên chân. Tư thế này khiến tôi cảm thấy có chút lạ, tôi hơi rụt về phía sau một chút, ngón tay anh đã đi trước một bước chạm vào làn da mẫn cảm như tơ nhện của tôi, loại cảm giác này khiến tôi cực kỳ không quen, lập tức theo bản năng khép hai chân lại.

Tôi nghe thấy tiếng anh hít thở. Vẫn trầm ổn như cũ, lại mơ hồ giống như anh đang cố gắng kiềm chế cảm xúc. Tôi cảm thấy thân thể lại nhanh chóng nóng lên, không thể khống chế được. Đột nhiên cằm bị cắn một cái, anh nhẹ giọng gọi tên tôi: “Oản Oản.”

“… Gì vậy?”

Anh cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt dịu dàng mà sâu sắc, giọng nói trầm thấp: “Hôm nay tiến hành chu công chi lễ* trước, được không em?”

*Chu công chi lễ: tương truyền Tây Chu năm thứ nhất, nam nữ lạm tình, Chu công thấy như vậy là không được, vì thế đã quy định: nam nữ trước khi kết hôn không thể tùy tiện phát sinh quan hệ “tình dục”, trừ phi tới ngày kết hôn. Sau mọi người gọi đó là “Chu công chi lễ – lễ nghi của Chu công”. “Chu công chi lễ” hiện tại thông tục chỉ vợ chồng cùng phòng, làm tình, phát sinh quan hệ. (http://sweetdeath4u.us )

Mười giây sau tôi mới hiểu ý tứ của anh. Mặt liền đỏ đến tận mang tai.

“Anh nói, anh nói, vợ chồng cái kia… Anh muốn… Em…” Tôi không thể nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ dám nhìn chiếc cằm của anh, nói năng lộn xộn, “Việc đó em anh...”

Diễn đàn lê quý đôn

Một bàn tay anh vuốt ve làn da chỗ eo tôi, chầm chậm mà khe khẽ, tôi cảm thấy toàn thân tôi bị một trận run rẩy, sau đó nghe thấy giọng nói chậm rãi của anh: “Hả? Anh với em làm sao?”

“…..”

Tôi không còn là đứa bé mười một tuổi chạy như điên khắp núi nữa. Tôi đã mười tám tuổi rồi, đã từng đọc qua một chút, nghe qua một chút, tuy phần lớn chỉ lướt qua, nhưng cũng đã biết ý nghĩa của sự trưởng thành.

Cũng không phải chỉ có con trai mới có hứng với vấn đề kia. Có một lần nghĩ giữa giờ, tôi cũng từng nghe hai người con gái nói tới chuyện này. Giọng điệu hưng phấn mà cẩn thận. Hơn nữa sau đó có nói đến cả việc quan hệ nam nữ sẽ khác sau khi nam nữ quan hệ. Đó là vào cuối năm cấp ba, vậy mà các cô ấy lại vứt bỏ sách vở đến nói chuyện càng ngày càng nhiều, khiến tôi ngồi đằng trước nghe thôi cũng mặt đỏ tía tai rồi. Tôi không nhịn được nữa quay đầu lại nhìn, rốt cục các cô ấy mới ngừng lại, che giấu mà ho ho hai tiếng.

Tôi cũng từng âm thầm đọc qua một chút. Tuy chỉ là sơ sơ, nhưng cũng mơ hồ hiểu được, giữa hai người thích nhau, muốn khoảng cách ngày càng gần, có lẽ không chỉ có những động tác ôm hôn đơn giản như vậy.

Tôi cảm thấy trái tim mình giờ phút này, hình như cũng không phải quá sợ hãi, mà chỉ có chút khẩn trương.

Người trước mắt từ từ cúi đầu xuống, đôi mắt dịu dàng. Trong đôi mắt anh phản chiếu bộ dạng thẹn thùng của tôi lúc này. Anh lại cúi thấp hơn nữa, bắt đầu từng chút từng chút hôn tôi. Hôn từ dưới lên đến cổ, đến xương quai xanh, lại dời lên trên, mãi cho đến tai tôi, sau cùng dừng ở tai tôi. Ngay sau đó hàm răng anh nhẹ nhàng chạm nhẹ một cái.

Tôi không thể đè nén được nữa mà rên lên một tiếng. Mơ hồ mang theo sự nghẹn ngào. Thân thể mềm mại đến không ngờ. Phía trước bị nước mắt làm cho mờ hồ, lờ mờ nhìn đến ngọn đèn êm dịu ngay giữa phòng. Khi mở miệng, tôi mới phát giác giọng nói của chính mình lại mềm mại đến không thể tưởng tượng được: “… Có phải là sẽ đau không?”

Tay tôi được anh cầm lên, mười ngón tay giao nhau. Ngón tay anh đặt trên mu bàn tay tôi nhẹ nhàng vuốt ve: “Anh sẽ hết sức nhẹ nhàng. Nhưng chắc vẫn sẽ hơi đau.”

“... Chỉ đau một lần thôi đúng không?”

Anh hôn lên trán tôi, giọng nói rất dịu dàng: “Đúng vậy.”

Tôi ngẩng đầu lên, cố gắng che giấu cảm giác thấp thỏm trong lòng, bình tĩnh nhìn anh: “Vậy, sau này, có phải anh sẽ làm cùng người khác nữa không?”

Anh nhẹ giọng trả lời tôi: “Sẽ không.”

“Còn có...” Tôi tạm dừng một lúc, ngửa mặt lên, có chút do dự nhìn anh.

- - Tôi tràn ngập ghen tỵ, muốn hỏi anh, vậy ngày trước thì sao? Ngày trước trước khi gặp tôi, cả lúc sau khi gặp tôi, anh đã từng làm chuyện này chưa?

Thế nhưng câu hỏi đến cửa miệng rồi lại không thốt được ra tiếng.

Tôi vẫn còn sót lại một tia lý trí, nó nói với tôi những chuyện trước kia không có quan hệ gì với tôi cả. Cuối cùng tôi vẫn không thể bọc Cố Diễn Chi vào trong một chiếc túi, chỉ thuộc về mình tôi được. Vậy nên mặc dù rất muốn xác nhận việc này, tôi cũng chỉ biết dốc sức khiến anh thích mình hơn một chút. Mà hiển nhiên tôi không nên ghen tỵ như thế. Rõ ràng tôi không nói vấn đề này ra, nhưng đúng một giây sau tôi rõ rang nghe được một giọng nói rõ ràng, dịu dàng mà trả lời tôi: “Trước kia cũng chưa từng.”

“…..”

Tôi nhìn anh, khuôn mặt anh ở ngay phía trên tôi. Gần đến mức tôi có thể đếm từng sợi lông mi của anh, dày đặc và cong dài. Tôi thực sự thích anh ôm tôi như bây giờ. Tôi gắt gao níu vạt áo anh, cố gắng trấn định, nhỏ giọng mở miệng: “... Em muốn tắt đèn.”

Tôi nhìn thấy khóe mắt anh mang theo ý tười cười. Trong nháy mắt tôi hoàn toàn sa vào ánh mắt của anh, tôi nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của chính mình. Hơn nữa trong bóng tối tiếng thở dốc càng lúc càng rõ ràng và cấp bách, hai tiếng thở xen lẫn vào một chỗ. Làm cho đôi má người ta nhanh chóng nóng lên. Nhưng thật may mắn lúc này Cố Diễn Chi không nhìn thấy, gương mặt anh càng ngày càng áp sát, chóp mũi liền kề chóp mũi, mí mắt liền kề mí mắt, nhẹ nhàng ma sát với tôi.

d.đ.l.q.đ

Qua một lúc lâu sau, tôi cảm giác hình như anh hơi rời ra một chút. Anh trầm thấp mở miệng, không nhanh không chậm, vẫn trấn định ung dung, đồng thời lại có mười phần dịu dàng: “Oản Oản, đừng sợ.”

Yết hầu tôi khô cạn, cảm thấy hơi khó thở, âm thầm khẩn trương đến mức này. Một lúc sau, tôi mới nhỏ giọng nói: “Không, em không sợ.”

Anh hắc ám cười nhẹ một tiếng: “Thật sự?”

Tôi bị anh cười có phần thẹn quá hóa giận, liền đá một cái. Rất nhanh bị anh thuận thế bắt được chân, một lần nữa quấn quanh eo anh. Nhất thời tay tôi với không tới cổ anh, đang chới với không có chỗ bám, rất nhanh được anh nắm trong lòng bàn tay.

Tôi bị anh ôm lấy, ngồi vào trong lòng anh. Bàn tay tinh tế nhẹ nhàng xoa nhẹ lên lưng tôi, cởi từng chiếc cúc trên váy xuống. Trong bóng tôi không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng lại rõ ràng nghe thấy ầm thanh từng chiếc quần áo lần lượt được cởi ra. Sau lưng bại lộ ra không khí, lập tức cảm thấy mát lạnh, gương mặt tôi cũng bị bỏng đến cực điểm, bỗng nhiên tay tôi được anh kéo qua, đặt lên trên quần áo anh, nghe thấy anh dịu dàng mở miệng: “Oản Oản, cởi quần áo giúp anh.”

Tôi còn nhớ rõ từng chi tiết sau đó. Phải thật lâu sau tôi mới cởi được nút áo anh, lại phải dùng thời gian lâu như thế mới cởi hết được quần áo của anh. Ngón tay tôi mềm nhũn không còn nghe theo ý mình nữa, mà anh nhẫn nại mười phần, không ngừng hôn trán và mí mắt tôi. Mỗi một cái đều rất nhẹ nhàng, từ đó về sau lần nào cũng như thế.

Tôi cũng nhớ rõ sau khi tôi cởi bỏ hết quần áo anh, đột nhiên lại nảy sinh dũng khí. Chiếc váy còn trên người còn chưa được hoàn toàn lột bỏ, đột nhiên tôi từ phía sau đẩy anh một cái, anh hơi ngừng một chút, liền từ từ ngã xuống. Tôi cưỡi lên trên người anh, cúi người, nhìn xuống cổ anh, cắn một cái.

Hàm răng tôi sắc nhọn, mà tôi còn dùng hết sức lực để cắn. Rất nhanh đã tràn đến mùi máu tươi. Thật lâu sau tôi mới nhả ra, rốt cục nhớ tới Cố Diễn Chi từ nãy giờ không có cử động, rất không có thành ý liếm liếm miệng vết thương, đang định lại bổ sung thêm một câu không có thành ý “Thực xin lỗi” nữa, chợt nghe thấy Cố Diễn Chi trầm thấp kêu lên đau đớn.

Tôi a một tiếng: “Có phải đau lắm ...”

Tôi chưa kịp nói hết đã bị một chiếc hôn hung hăng đánh tới. Chưa kịp nói thêm chữ nào, cả người đã bị anh ôm chặt thắt lưng đưa về phía giường, hai tay bị nắm lấy, đặt lên hai bên bả vai. Thân dưới không thể động đậy. Môi lưỡi quấn nhau không một khe hở, đại não của tôi dần dần trống rỗng, rất nhanh không thở nổi.

Thời điểm tôi cảm thấy đau đớn, trước mắt như có ánh sao hiện lên.

Có một người như thế. Anh ấy hơn bạn mười tuổi. Ánh mắt anh luôn lạnh lùng, thâm trầm. Anh trước sau cơ trí, anh tuấn, trầm ổn và ung dung. Anh có thể ở một thế giới khác một tay che trời, hô mưa gọi gió. Nhưng ở trước mặt bạn, anh luôn luôn hiểu rõ tâm ý của bạn. Khóe mắt anh dịu dàng tươi cười. Anh ấy dạy bạn những đạo lý. Mang bạn đến những nơi tuyệt vời nhất. Ôm bạn qua tất cả những nơi bụi gai hay bùn lầy. Vì bạn mà bất động thanh sắc che tất cả mưa gió.

Mà cuối cùng anh ấy lại thuộc về bạn.

Đây là sinh mệnh của tôi, có thể có được, là hạnh phúc nhất. Không gì có thể địch nổi.