Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 83: Đạt Đến Vật Âm






Tôi quay đầu nhìn lại Tống Tâm đang bị Lạc Thần Tuấn túm cổ, cái cổ trắng nõn của cô ấy bị bàn tay to lớn của Lạc Thần Tuấn túm lên tạo thành những vết đỏ đậm, lòng tôi khó chịu như bị ai đó nắm chặt.

Tuy nhiên, tôi lại bị Giản Dương bắt lại, không có cách nào chạy tới giúp đỡ, đành phải hét lên: "Tống Tâm, cậu mặc kệ tớ đi, đừng để bị Lạc Thần Tuấn làm bị thương. Tớ muốn xem xem, đại thiếu gia Giản Dương có thể làm gì được tớ, chẳng lẽ anh ta còn có thể giết tớ sao?"

Lạc Thần Tuấn khống chế Tống Tâm, vì anh ta sợ cô ấy sẽ phá hủy kế hoạch tiếp theo của Giản Dương, chỉ cần cô ấy không tham gia, có lẽ sẽ không bị tôi làm liên lụy.

Nghĩ đến những việc Giản Dương đã làm thật sự là quá ngây thơ, tôi, Tô Mộng đã từng trải qua cái chết, tôi còn sợ anh ta sẽ trả thù tôi sao?

Càng nghĩ như vậy, trong lòng càng chế giễu, cũng càng trở nên cứng rắn hơn, sẽ không dễ dàng chịu cơn đau hành hạ. Vừa rồi anh ta và Lạc Thần Tuấn lăn giường, đối với tôi mà nói dường như chỉ là một trò đùa lố bịch.

"Thằng cha họ Mã kia, mau buông tôi ra, các người muốn làm gì Tô Mộng? Đồ khốn nạn..." Tống Tâm ở trong tay Lạc Thần Tuấn giãy dụa tuyệt vọng, sau khi nghe tôi nói xong, cô ấy từ bỏ vùng vẫy, đứng xa xa nhìn tôi.

Ánh mắt cô ấy trống rỗng, cô ấy không nói gì cả.

Đứa bé trong bụng tôi rõ ràng rất tức giận, giống như sắp lao ra khỏi bụng tôi, chiến đấu với Giản Dương: "Anh trai xấu xa bắt nạt mẹ tôi, tôi muốn giết anh."


Nghe được thần giao cách cảm của cục cưng, tôi giống như khúc gỗ, để Giản Dương đưa tôi đi.

Lúc này mồ hôi lạnh đột nhiên toát ra, bàn tay tôi không bị Giản Dương giữ sờ lên bụng dưới, tốc độ chậm lại. Tôi lo lắng thằng bé sẽ kích động mà đi ra ngoài, nhưng bây giờ là giữa ban ngày ban mặt, lỡ như bị Mã đạo trưởng Lạc Thần Tuấn làm thằng bé bị thương thì sẽ rất tệ.

Lòng bàn tay tôi đầy mồ hôi, nhưng tôi không biết làm cách nào để có thể nói chuyện thần giao cách cảm với cục cưng, vì vậy tôi chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Đừng đi ra ngoài, ngoan ngoãn..."

Giản Dương cười lạnh: "Sao thế? Nghiệt chủng của cô muốn đi ra chống đỡ cho cô à?"

"Cậu Giản, nó muốn thay tôi chống đỡ hay không không quan trọng. Nó chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, không liên quan gì đến ân oán của chúng ta. Không phải anh muốn trả thù tôi sao? Tôi muốn xem xem, anh có thể báo thù như thế nào." Tôi nói từng câu từng chữ một, vừa nói nước mắt vừa lăn.

Nói xong câu này cảm giác đau lòng chợt bùng phát, tôi vẫn không thể chấp nhận được. Ngay cả khi tôi nhìn thấy bộ mặt thật của Giản Dương, điều tôi vẫn nghĩ trong đầu: anh ta là một người đàn ông ấm áp, lịch lãm.

Người yêu đang nâng niu tôi trong lòng bàn tay, cưng chiều tôi.


Mà hiện tại, tất cả đều thay đổi rồi.

Trong mắt Giản Dương dường như có một tia rung động, anh ta dừng lại, nhìn tôi, chậm rãi nói: "Tô Mộng, đừng trách tôi, nếu có trách thì trách bản thân cô không đủ sạch. Tình yêu tôi dành cô, sớm đã bị quét sạch bởi sự phóng đãng của cô rồi... Hôm nay, tôi...tôi nhất định phải cắt đứt quan hệ với cô."

Tôi bị Giản Dương trực tiếp kéo ra ngoài biệt thự, bên ngoài nắng gay gắt đến mức toàn thân tôi phát lạnh.

Tôi chỉ nhìn thấy mắt mờ đi, có rất nhiều người đang ăn uống linh đình. Mọi người chen chúc nhau giữa những chiếc ghế và những chiếc bàn đầy thức ăn. Nụ cười trên khuôn mặt của bọn họ dường như đều phát sáng, nhưng tôi lại cảm thấy ớn lạnh từ đầu ngón tay.

Giản Dương đứng phía sau tôi, nói: "Tô Mộng, cô xem tôi đối xử với cô tốt như vậy, tôi đã mời những người ở trong trường đến. Nếu họ biết cô có thai trước khi cưới, đứa con trong bụng cô không phải là của tôi, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?"

Hóa ra là Giản Dương có ý đồ này, muốn làm tôi xấu mặt trước đám đông.

Sau khi xảy ra những chuyện như vậy, tôi đoán tôi không còn cách nào ở lại trường được nữa.

Tôi cười tự giễu, anh ta dùng loại thủ đoạn hèn hạ này, cho dù thanh danh của tôi bị mất, bản thân anh ta cũng sẽ mất mặt. Anh ta không sợ mất mặt thì tôi còn gì mà phải sợ, tôi sẽ đi cùng anh ta đến cùng.


Nhìn những vị khách ăn mặc chỉnh tề trong đám đông, họ hàng nhà họ Giản dường như cũng đã đến, tôi thấy chị gái của Giản Dương, người đã kết hôn với người giàu có của thành phố Ngọc Lan. Thực ra chị gái của anh ta đã ngoài 30 tuổi, nhưng cô ấy trông như đang ở độ tuổi 20. Thân hình cô ấy mảnh khảnh, được bao quanh bởi một nhóm những người đàn ông cao lớn mặc vest đen. Nhưng những người đàn ông này dường như không phải bảo vệ cô ấy, mà là bao quanh một người đàn ông đeo khẩu trang.

Cũng thật kỳ lạ, trong một ngày nắng nóng như vậy, người đàn ông này mặc một bộ vest và đi giày da, anh dũng phi thường không gì sánh được, thân hình cao lớn lại có khí chất cao ngạo lạnh lùng. Nhưng anh ta lại dùng chiếc khẩu trang kẻ sọc màu xám kiểu Anh để che mặt, trông hơi kỳ lạ.

Trên mặt anh ta còn đeo kính râm, dáng vẻ rất bí ẩn.

Còn chị gái của Giản Dương đang trò chuyện với người đàn ông đeo khẩu trang này thái độ có vẻ rất tôn trọng nhưng sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

Từ xa, tôi vẫn có thể mơ hồ nghe thấy người đàn ông kia gọi chị của Giản Dương là chị dâu, có lẽ người đàn ông này là họ hàng với chồng của chị gái Giản Dương.

Lần này thực sự rất bắt mắt, người bên nhà chồng của chị gái Giản Dương cũng đến. Có vẻ như, tôi nhất định phải bị mất mặt trước toàn bộ tầng lớp thượng lưu của thành phố Ngọc Lan rồi.

Lúc đầu tôi thực sự cảm thấy xấu hổ và đau khổ, tôi không phải là người có thể hoàn toàn không cần liêm sỉ, thậm chí tôi còn muốn cầu xin Giản Dương tha cho tôi. Nhưng anh ta đã tính toán lâu như vậy, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho tôi?

Khi tôi nghĩ như vậy, tôi ngược lại cảm thấy tôi như đang hào phóng đối mặt với nó.

"Ấu trĩ, Giản Dương, anh nghĩ tôi đã chết một lần rồi thì tôi còn quan tâm đến việc bị anh làm nhục trước mặt mọi người sao?" Trong lòng tôi ớn lạnh, nụ cười càng thêm trêu tức, nụ cười này dần dần trở nên có chút tuyệt vọng.


Ngón tay cũng đã nắm chặt thành nắm đấm, trong lòng vẫn là đau như vậy.

Giản Dương nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, giọng điệu của anh ta lại trở lại giọng điệu nhẹ nhàng mà trước đây anh ta vẫn thường nói với tôi: "Tô Mộng, nếu cô đã không sợ xấu hổ như thế. Vậy thì hãy lên sân khấu với tôi, tôi tự mình thông báo, chúng ta hủy hôn. Như vậy, ba mẹ Tô ở dưới khán đài cũng có thể nghe thấy.

"Cái gì? Anh tìm ba mẹ tôi đến sao? Giản Dương... anh khốn nạn... Mau thả tôi ra, tôi sẽ không đi lên đâu. Giản Dương, tôi cầu xin anh, đừng để cho ba mẹ tôi biết chuyện này." Cơ thể vốn dĩ đã tê liệt của tôi nghe xong điều này liền bùng nổ, toàn thân tôi run lên, cố gắng thoát khỏi tay Giản Dương.

Tôi thậm chí còn không còn khí thế nữa, cầu xin anh ta, để anh ta buông tôi ra.

Nhưng anh ta không quan tâm đến sự vùng vẫy của tôi, Giản Dương bế tôi lên, trực tiếp ôm tôi lên sân khấu: "Tô Mộng, tôi không chỉ muốn cô bị mất mặt, tôi còn muốn nghiệt chủng ở trong bụng cô vĩnh viễn biến mất!"

"Anh... anh vô liêm sỉ! Anh dựa vào đâu mà muốn làm hại nó, anh không sợ ba ruột của nó trả thù anh sao?" Khi tôi nghe đến con của mình có thể bị Giản Dương làm hại, tôi giống như bị sét đánh. Tiếng ù tai vang lên, phản xạ có điều kiện muốn giơ tay tát vào mặt Giản Dương.

Nhưng bàn tay tôi lại bị anh ta nắm chặt, không thể nhúc nhích: "Trả thù? Địa vị của Lăng Vũ Dương ở U Đô quả thực là không ai sánh bằng, nhưng hiện tại anh ta vì cô mà bản thân anh ta còn khó bảo vệ được. Không ai có thể cứu được các người! Tô Mộng, cô có biết tại sao tôi lại chọn tổ chức tiệc cưới vào buổi trưa không?"

- ---------------------------