Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 39: Ngọc Phật






Một tiếng vợ này, khiến lòng tôi vô cùng nặng trĩu.

Giọng nói đó quá quen thuộc, mắt tôi từ từ mở to trong bóng tối, trong đầu hiện lên gương mặt lạnh lùng tà quái đó.

Đó là giọng nói của cỗ thi thể ngàn năm Lăng Vũ Dương, cuối cùng anh cũng đến cứu tôi rồi sao?

Môi tôi bất giác run rẩy, tôi không có một người chồng trên pháp luật, nhưng lại có một người thần bí coi tôi như vợ để bảo vệ.

Tôi hoàn toàn không quen biết anh, chỉ là trong lúc tôi phẫu thuật, con dao phẫu thuật trong tay không cẩn thận khiến anh bị hủy dung.

Anh không những không giết tôi, còn cứu tôi rất nhiều lần.

Rốt cuộc là tại sao chứ?

Mặc dù rất nghi ngờ, nhưng trong lòng tôi đột nhiên có chút kích động, trong lòng tôi vẫn có một khát vọng mãnh liệt muốn sống.


Tôi muốn sống, tôi không muốn chết.

Mặc dù tính cách của cỗ thi thể ngàn năm đó tà lãnh bá đạo, nhưng dường như rất có thực lực.

Mặc dù anh đã từng nói vĩnh viễn không gặp lại tôi, nhưng khi tôi gặp nguy hiểm, cuối cùng vẫn chạy đến cứu tôi và cục cưng của tôi. Trong lòng tôi không khỏi cảm động, có lẽ cỗ thi thể ngàn năm này không đáng sợ như trong tưởng tượng của tôi.

Đang suy nghĩ thì linh hồn của người phụ nữ nhập vào con rắn đen kia phát ra run rẩy, kinh hãi kêu lên: “Sao anh lại đến đây? Không thể, không thể như vậy được, tôi không muốn tan biến. Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, rõ ràng anh và chủ của tôi là ruột thịt, anh không thể giết tôi. A…”

Người phụ nữ đó phát ra tiếng kêu thảm thiết, trực tiếp cắt ngang màn đêm yên tĩnh, nhưng mấy chị em trong ký túc xá dường như không nghe thấy tiếng kêu thất thanh chói tai đó vậy, vẫn ngủ say.

Trong lúc này Âu Vỹ còn trở mình, dùng móng tay long lanh vừa mới làm xong cào mặt. Bởi vì là buổi tối, xung quanh vô cùng yên tĩnh, tiếng động ngón tay rất lớn.

Màn đêm im lặng giống như chết chóc vậy, trong bóng tối không hề phát ra một âm thanh nào.

Tôi mở mắt chờ đợi gương mặt cười nhạo của Lăng Vũ Dương xuất hiện trước mặt tôi, sau đó chế giễu tôi tại sao còn cần anh đến cứu tôi.

Nhưng chuyện không hề như vậy, tôi mở mắt nhìn xung quanh không hề nhìn thấy anh đâu, Lăng Vũ Dương không hề xuất hiện trước mặt tôi, mà dường như ẩn giấu trong một góc nào đó trong bóng tối.

Cảm giác đau đớn và tê dại trong tim tôi đều đã biến mất, con rắn đen chui vào trong tim tôi dường như đã biến mất.

Tôi nuốt nước bọt, vuốt ve bụng, trong bụng dường như có thứ gì đó, sờ vào còn có cảm giác lành lạnh.

Tôi nhắm mắt lại cảm nhận một chút, tôi có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nhẹ nhàng của đứa bé trong bụng tôi, còn có nụ cười trên khóe miệng.

Cảm giác này rất tuyệt vời, giống như quen thuộc với một bộ phận trên cơ thể mình vậy, quen thuộc với nhất cử nhất động của cục cưng trong bụng.

Tôi nhỏ giọng lầm bầm: “Lăng Vũ Dương là anh sao?”

Khuôn mặt đột nhiên bị nâng lên bởi hai bàn tay lạnh lẽo, tôi có thể cảm nhận được cơ thể mình bị một đám khí lạnh đè ép xuống. Nhưng không hề khó chịu, ngược lại còn có một cảm giác rất thoải mái.


Tôi rất bất thường lại không hề giãy dụa, nhịp tim đột nhiên đập nhanh, lại hỏi một câu: “Là anh đã cứu tôi sao?”

“Đừng nói nữa, yên lặng một chút, đừng để bọn họ tỉnh lại.” Giọng nói trong trẻo như ngọc tất, thành âm trong trẻo phát ra, một mảnh ngọc lạnh như băng chạm vào trán.

Những nụ hôn lạnh băng rơi xuống, từng chút một trên trán tôi.

Mỗi khi nụ hôn rơi xuống, tôi đều cảm thấy như có dòng điện xẹt qua vậy, khiến toàn thân nổi da gà, chân tay cũng trở lên vô lực.

Nhưng những nụ hôn này đến từ không trung, tôi hoàn toàn không thể tránh được, anh giống như có mặt ở khắp mọi nơi vậy.

Tôi quay đầu sang một bên, nụ hôn từ bên kia rơi xuống, anh chậm rãi thổi một luồng khí lạnh vào trong tai tôi, đầu ngón tay anh luồn vào cổ áo tôi, kéo bộ đồ ngủ rộng thùng thình của tôi xuống dưới: “Nhớ tôi rồi sao?”

Trong đầu tôi toàn là hình ảnh Giản Dương quỳ khóc trước mặt tôi, tôi không thể phản bội Giản Dương, giao cho cỗ thi thể này, cho dù anh vừa mới cứu tôi.

Tôi lạnh mặt, nhàn nhạt nói: “Đừng động vào tôi, tôi… tôi đã đồng ý gả cho Giản Dương rồi, anh đã nói sẽ không dính lấy tôi nữa.”

“Một thân thể người sống như cô, cô cho rằng tôi thật sự thích cô sao?” Anh nói có chút tức giận, nhưng lại giơ tay đeo một mảnh ngọc phật vào cổ tôi, sau đó nói: “Đeo nó, không được tháo ra. Cô có thể làm chuyện cô thích, nhưng tính mạng của con trai tôi, cô vẫn phải bảo vệ, không được thoái lui.”

Tôi chạm vào mảnh ngọc phật, là một đôi ngọc phật Phượng Hoàng mà anh đeo ở thắt lưng.


Chuyện sau đó, tôi hoàn toàn không nhớ nữa.

Chỉ nhớ tôi bất tri bất giác mơ hồ ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Ánh nắng chói chang chiếu vào ban công khu ký túc xá, tôi vừa mở mắt ra liền cảm thấy thắt lưng vô cùng đau. Có thể nhớp nháp, dường như tối qua chảy ra quá nhiều mồ hôi vậy.

Tôi cố gắng vùng dậy, nhưng phát hiện cánh tay của tôi hoàn toàn không thể nhắc lên được, bên tai vang lên tiếng ù ù.

Nhắm mắt lại từ từ thả mình vào trong bóng tôi, nhớ lại chuyện gặp phải tối qua, bây giờ vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Linh hồn của tôi suýt chút nữa trở thành món ăn cho quỷ nước, may mà trong lúc nguy hiểm Lăng Vũ Dương đã cứu tôi.

Nghĩ đến đây, tôi thuận tay sở cổ, muốn tìm miếng ngọc phật mà tối qua Lăng Vũ Dương đeo lên cổ tôi. Không ngờ trên cổ tôi lại trống không, không có gì cả.

Tôi đột nhiên giật mình một cái, chuyện tôi qua chỉ là mơ thôi sao?