Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 227: Anh Nhìn Thấy Lão Phu Ư






Thái Bạch đại nhân biến thành bộ dáng của một người đàn ông đẹp trai, thật sự có chút khiến cho tôi không kịp thích ứng.

Thời điểm anh ta là một con chim, thì khá tự cao tự đại, bây giờ biến thành một người đàn ông đẹp trai cũng không bị sự tự cao tự đại này trói buộc.

Anh ta có chút không thèm nếm xỉa tới nói: “Không phải cái lọ huyết tương kia đã bị vỡ từ trong sở cảnh sát rồi hay sao? Cô không biết chuyện này à? Cho nên tôi cũng không có biện pháp nào để ngăn cản anh ta không gặp ác mộng đậu.”
Nghe xong lời Thái Bạch đại nhân nói, tôi không thể không tự hỏi.

Máu của Thái Bạch đại nhân có thể tạm thời giúp cho tôi và Liên Quân Thành không tiến vào thế giới của giấc mộng, nhưng mà bây giờ thân phận một con chim của anh ta đã chết, bây giờ linh hồn đang ở trạng thái bên ngoài thể xác, cho nên cũng không thể cung cấp máu cho tôi và Liên Quân Thành.

Vậy có phải việc này đồng nghĩa với việc tôi và Liên Quân Thành, cả hai người đã hoàn toàn không còn một tia hy vọng nào nữa.

Các nhà khoa học ở nước Mỹ đã nghiên cứu được nếu như không thể đi ngủ trong bảy mươi tiếng đồng hồ thì tất cả lực chú ý và cảm giác sẽ bị tê liệt, nếu như đã trải qua sau hơn một trăm hai mươi giờ thì người đó sẽ rơi vào trạng thái tinh thần điên loạn không ổn định.

Cho dù thân thể có khỏe mạnh đến đâu mà mười ngày không ngủ thì cũng sẽ chết đi.

Nếu như là người có thể chất suy yếu hơn so với những người bình thường thì nếu như không hề ngủ hay nghỉ thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị đột tử mà chết.

Trong cuộc sống có rất nhiều tình huống mà chúng ta yếu ớt, cả tôi và Liên Quân Thành đều không được coi là cơ thể khỏe mạnh, anh ta vừa mới trải qua một cuộc tiểu phẫu.

Khi nhận định lại thời điểm thì lúc bị giá cẩu sát cắn bị thương thì cũng chính là thời điểm cơ thể suy yếu nhất.

Suy nghĩ một lát, tôi cúi đầu xuống có chút thất thần nhìn mặt đất, sau đó hỏi Thái Bạch đại nhân: “Trừ máu của anh ra thì thật sự không còn cách nào khác có thể khiến cho Liên Quân Thành chìm vào giấc ngủ mà không đi vào Quỷ Vực sao? Lăng Vũ Dương đã đi lâu như vậy rồi, tôi… tôi sợ Liên Quân Thành sẽ không chống đỡ được cho đến khi Lăng Vũ Dương trở về.”
“Nếu như tôi ôm cô hoặc cái con đại trùng kia đi ngủ, dùng khí tức của tôi để can thiệp vào Quỷ Vực ở trong giấc mơ thì những thứ… những thứ dơ bẩn kia chắc sẽ không dám đến.” Thái Bạch đại nhân cười tít mắt giống như một tên trộm, hai mắt híp lại trông giống như khe hở của trăng lưỡi liềm.

Trong nội tâm, tôi cảm thấy rùng mình.

Chỉ cần Thái Bạch đại nhân ôm chúng tôi ngủ thì chúng tôi sẽ không ở trong giấc mơ đi vào trong Quỷ Vực sao?
Chẳng lẽ đây chính là công hiệu của Thái Bạch đại nhân sao?
Anh ta biến mất lâu như vậy, đột nhiên lại quay trở về, cuối cùng tôi cũng cảm thấy có mục đích đặc biệt nào rồi.


Anh ta cũng không hề biết trước đó tôi và Liên Quân Thành đã đánh vỡ lọ huyết tương, cho nên sau khi biết việc này thì đã đặc biệt đến để ôm chúng tôi ngủ, phòng ngừa Quỷ Vực xâm lấn cảnh trong giấc mơ của chúng tôi.

Tôi hỏi anh ta: “Anh hãy nói thật cho tôi biết, anh trở về tìm tôi có phải có chuyện khác muốn nói với tôi phải không?”
“Hả? Tô bồn cầu, không ngờ cô cũng rất thông minh.

Tôi đến tìm cô, đúng là có một số chuyện muốn bàn bạc với cô, về sự việc của tên họ Mễ, chắc chắn là đã gặp biến cố nào đó ở Quỷ Vực…” Càng nói về sau thì thanh âm của Thái Bạch đại nhân càng giảm xuống, nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ, và nháy mắt với tôi một cái.

Anh ta tựa hồ như đang ám chỉ với tôi ở cửa ra vào có người đang nghe lén.

Tâm trạng của tôi vẫn còn đang lo lắng cho Lăng Vũ Dương, nghĩ đến lời Thái Bạch đại nhân nói ở Quỷ Vực gặp biến cố, có phải Lăng Vũ Dương đã gặp nguy hiểm gì không, thì bên ngoài lập tức truyền đến tiếng mở cửa.

Con người của tôi bình thường rất là tùy tiện, cho dù là đi vào trong phòng thay quần áo thì cũng sẽ không khóa trái cửa phòng lại.

Nếu như người ở bên ngoài muốn đi vào thì chỉ cần trực tiếp vặn tay cầm mở cửa là có thể đi vào được ngay.

Ngay sau đó lời nói bình thường của tôi liền lập tức dừng lại, tôi ngẩng đầu nhìn ra phía cửa.

Lập tức nhìn thấy gương mặt của Liên Quân Thành như cũ không có bất kỳ biểu cảm nào, một đôi mắt không có cảm xúc nào nhìn về phía tôi: “Em dâu? Vừa rồi em đang nói chuyện với ai vậy? Em mới vừa nói là ai trở về tìm em?”
Thật không may, anh ta dường như đã nghe thấy những lời mà tôi và Thái Bạch đại nhân nói chuyện.

Sát khí trên trán anh ta đã sớm bị tiêu hủy theo oán khí của đứa trẻ kia đối với anh ta, con đường đi vào bóng tối cũng đã khép lại.

Hiện tại, có lẽ anh ta sẽ không nhìn thấy Thái Bạch đại nhân đang ở trong phòng.

“Em… em…” Tôi đang do dự, không biết có nên nói cho Liên Quân Thành về tình hình thực tế hay không, có một số chuyện đã một mực bị gạt đi, nếu nói ra thì cũng thật không công bằng cho anh ta.

Hơn nữa, nếu nói ra cho anh ta biết thì cũng không gây hại gì.

Tại nơi này ở trong nhà, ít nhất sẽ có thêm một người hiểu tôi.

Trên chiếc giường có một người mặc bộ đồ bạc là Thái Bạch đại nhân đang lười biếng nằm nghiêng trên giường, vạt áo dưới của anh ta trượt xuống, lộ ra dưới cổ áo chính là xương quai xanh tỏa sáng long lanh như bình ngọc, động tác vô cùng hấp dẫn.


Anh ta trừng mắt nhìn tôi, dùng một loạt các biểu lộ mập mờ ôn nhu để ra hiệu chớ lên tiếng.

Nhìn bộ dáng của anh ta như vậy, giống như là không muốn cho Liên Quân Thành biết rõ anh ta đang ở trong căn phòng này.

Bởi vì như vậy cho nên tôi cũng không thể nói toạc ra chuyện này, tôi tìm lấy một cái cớ: “Em… em vừa rồi gọi cho ông của Tống Tâm, cũng chính là sư phụ của tôi.

Tôi… đang hỏi ông ấy có biện pháp nào có thể giải quyết được chuyện giấc ngủ cho chúng ta hay không, để sau khi chúng ta ngủ sẽ không đi vào Quỷ Vực.”
“Thật sự là gọi cho ông ấy sao? Vậy thì điện thoại đâu?” Liên Quân Thành nghi ngờ hỏi tôi, hai mắt không gợn sóng giống như có thể xuyên thủng tất cả mọi thứ.

Anh ta còn nhìn lướt qua chiếc điện thoại của tôi đang đặt ở trên bàn, thấy vậy tôi vội vàng chạy lại cầm lấy điện thoại ở trong tay.

Tôi cầm lấy điện thoại, trong nội tâm có chút lo lắng, vội vàng: “Cái kia… em vừa cùng sư phụ trò chuyện xong rồi, cho nên mới để lại trên bàn.”
“Cô gái à, em không thể nào có thể nói dối qua mặt được anh đâu.” Anh ta nhìn vào tôi, khóe miệng lộ ra nụ cười tươi nhẹ nhàng như ánh trăng, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua xương trên lông mày của tôi: “Em vẫn chỉ giống như khi em còn bé mà thôi, lúc trước mỗi lần nói dối thì luôn do dự lâu như vậy.

Vừa rồi em còn ngẩn người, là đang cố ý muốn suy nghĩ lời nói dối để biện hộ cho chính mình phải không?”
“Không… Không phải.” Tôi nói lắp bắp.

Tôi hoàn toàn đang nói cà lăm.

Tôi chưa bao giờ biết chính mình lại có thời điểm vô dụng đến như vậy, ngay cả việc nói dối cũng làm không xong.

Tất cả khí thế của Liên Quân Thành đều hiện rõ lên như vậy, việc đầu tiên là khiến cho tôi cảm thấy sợ hãi, để cho tôi có cảm giác sẽ không dấu được chuyện gì trước mặt của anh ta.

Vì vậy có cái chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng không làm được.

Tôi biết rõ, tôi cũng sớm không còn là một cô gái kiên cường, quật cường nữa rồi.

Ở thời điểm cấp hai tôi thường không muốn làm bài tập, hay việc nói dối giáo viên để xin phép nghỉ cũng chỉ là chuyện bình thường hay xảy ra.


Giống như thường lệ, ở thời điểm khó xử nhất thì Liên Quân Thành thường lấy ra một hộp thuốc lá bằng kim loại ở trong túi ra, rút lấy một điếu thuốc nhét vào trong miệng, anh ta lạnh nhạt hít một hơi thật sâu.

Nhìn ngọn lửa đang tắt ở trên tàn thuốc, sau một lúc mới nói chuyện với tôi: “Cậu ấy đang ở trong phòng sao? Cô gái!”
“Ai cơ!” Tôi nhìn Thái Bạch đại nhân với lương tâm cắn dứt.

Nghĩ thầm đến việc Liên Quân Thành không đi làm đạo sĩ mà lại làm một tổng giám đốc thì cảm thấy thực sự rất lãng phí nhân tài.

Trong lĩnh vực âm dương, cứ như vậy mà thiếu đi người tài như anh ta, anh ta không còn khả năng như lúc trước nữa, vậy mà lại có thể cảm nhận được ở trong phòng đang có thêm người khác.

Sắc mặt của Thái Bạch đại nhân cũng thay đổi một vòng, anh ta nhấc cái chân đang gác lên cái chân còn lại ra, lập tức từ trên giường nhảy xuống.

Sau đó bộ dáng tiêu sái, nhã nhặn đi đến trước mặt của Liên Quân Thành, vươn tay ra nhẹ nhàng khua khua trước mặt Liên Quân Thành.

Anh ta còn thăm dò thêm, để mặt của mình gần sát với mặt của Liên Quân Thành, hai mắt ngập nước hỏi: “Anh nhìn thấy lão phu ư?”
Liên Quân Thành không nhìn thấy anh ta cho nên sắc mặt không có chút thay đổi nào.

Lúc này, Thái Bạch đại nhân mới vỗ vỗ ngực của mình, lại hoạt bát đứng lên trước mặt Liên Quân Thành, nhăn mặt tán loạn ở xung quanh: “Thằng nhóc thối, anh không nhìn thấy lão phu, không nhìn thấy lão phu.

Vừa rồi anh muốn hù chết lão phu sao? Đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào, thật là một tên biến thái thích nghe lén chuyện của người khác…”
Tôi thấy một người đàn ông rất đẹp trai nhưng mà lại điên điên khùng khùng như vậy cho nên toàn thân giống như hóa đá.

Mắt nhìn thấy Thái Bạch đại nhân định tiến thêm bước nữa, thổi khí lạnh vào tai của Liên Quân Thành khiến cho mi tâm của Liên Quân Thành nhăn nhúm lại.

Nhưng mà tôi cũng chỉ biết đứng nhìn mà thôi, không thể nói cũng không thể làm được gì.

Liên Quân Thành không bị hù sợ bởi việc trong phòng đột nhiên có gió lạnh thổi vào mà ngược lại đặt tay nhẹ sờ vào vị trí vành tai hỏi: “Quân Dương trở về rồi sao?”
Lúc anh ta hỏi, giọng điệu có chút khàn khàn, đột nhiên toát ra vẻ nhẹ nhàng.

“Là lão phu đã đến, kẻ này thực sự quá ngu dốt, rõ ràng quên đi tôi rồi.” Thái Bạch đại nhân tỏ vẻ thấm thía nói ra, anh ta vuốt vuốt chiếc cằm của mình rồi lắc đầu nói: “Nhưng mà, con đại trùng lớn nhà anh cho dù có suy nghĩ nát óc cũng sẽ không biết là tôi trở về.”
Nói đến đây, mặt anh ta đỏ bừng lên, giống như vô cùng thẹn thùng đặt tay lên bàn tay nhỏ bé của Liên Quân Thành.

Trong nháy mắt khi bị những ngón tay lạnh buốt của Thái Bạch đại nhân đặt lên, lớp ngụy trang bình tĩnh trên mặt của Liên Quân Thành cũng không thể duy trì được nữa.

Con mắt đột nhiên trở nên đỏ ngầu, cả cơ thể đều run lên nhè nhẹ.

Trong nháy mắt đó, anh ta nắm chặt lấy bàn tay kia của Thái Bạch đại nhân.


Khóe môi giật giật nhưng không có lên tiếng.

Nhưng giống như ở dưới sâu trong đáy lòng của anh ta đã nói ra, anh ta giống như đang giữ lại Lăng Vũ Dương, không muốn để cho anh đi.

Phần tinh cảm anh em này, ở ngày thư cả hai người Lăng Vũ Dương và Liên Quân Thành che dấu rất sâu, chỉ có tình huống khó khăn như vậy phát sinh và không thể kiểm soát được thì mới có thể lộ ra chân tình thật sự.

Chứng kiến thấy đoạn tình cảm điên cuồng này của Liên Quân Thành thì lòng tôi cũng cảm thấy giống như đột nhiên có thêm một cái lỗ thủng, một cảm giác khó chịu không hiểu được.

Tôi không muốn nhìn thấy Thái Bạch đại nhân tiếp tục trêu chọc anh ta nữa, nên thấp giọng nói ra: “Anh cả, Quân Dương chưa có trở về, ở trong phòng có một người, nhưng mà… nhưng mà anh ta chỉ là một cô hồn đã quỷ mà thôi!”
Nói xong, tôi hung hăng liếc mắt liếc nhìn Thái Bạch đại nhân.

Thái Bạch đại nhân giống như cũng biết là mình vui đùa quả mức cho nên sắc mặt cũng có chút đuối lý, nhanh chóng rút tay khỏi lòng bàn tay của Liên Quân Thành.

Anh ta giống như biết chắc rằng hiện giờ tôi đang rất tức giận cho nên cười một cách khô khan nói: Tô bồn cầu, tôi chỉ là trêu con đại trùng kia một chút mà thôi.”
Tôi chẳng thèm phản ứng lại với lời nói của anh ta, định ném cho anh ta một đôi mắt sắc bén,
Đồng thời cũng cảm nhận được hai bên bả vai đồng thời đều bị một người đè xuống, cái sức mạnh ở trên đôi tay kia vô cùng mạnh mẽ, giống như muốn bóp nát xương bả vai của tôi: “Tô Mộng, em muốn gạt anh sao, nếu là cô hồn đã quỷ thi làm sao có thể đi vào được nhà họ Liên.

Anh đã nói chuyện qua với Ác Nguyệt rồi, Ác Nguyệt nói Quân Dương là anh trai của anh ta, chuyện này rất cuộc là sao vậy? Chẳng lẽ anh còn có còn có thêm một em trai nữa hay sao?”
Lăng Vũ Dương chính xác là em trai của Liên Quân Thành nhưng Ác Nguyệt thì chưa được tính là em trai của của Liên Quân Thành.

Mặc dù mỗi quan hệ này rất rối loạn, nhưng mà ở giữa Ác Nguyệt và Liên Quân Thành chỉ là con số không mà thôi.

Hóa ra thời điểm khi mà Ác Nguyệt nói chuyện với Liên Quân Thành thi Ác Nguyệt đã nói tất cả những chuyện này ra.

Tôi thực sự cảm thấy phục Ác Nguyệt, còn có cái gì mà anh ta không dám nói nữa không?
Tôi đau đớn nhe răng trợn mắt, vội vàng kêu to: “Anh cả, anh đây là đang muốn giết người hay là hỏi chuyện vậy? Trước hết anh hay buông em ra đã, em sẽ chậm rãi kể tất cả mọi chuyện cho anh nghe.”
“Nếu như em không trả lời cẩn thận đầy đủ thì anh sẽ… anh sẽ thực sự giết em!” Liên Quân Thành nắm chặt lấy bả vai tôi, không những không buông ra mà còn nắm chặt hơn: “Liên Quân Dương rất cuộc là người nào? Vì sao càng ngày tôi càng không hiểu rõ hai vợ chồng các người? Rõ ràng cậu ấy đã tìm thấy cô trước tôi, tôi luôn cảm thấy rằng chuyện nhà họ Đường mất tích không thể thoát khỏi liên quan đến Liên Quân Dương.”
Đầu bả vai bị đau đớn, khiến cho nước mắt của tôi cũng muốn rơi xuống.

Nhưng mà lại không có biện pháp nào khác, nếu không giải thích mọi thứ thật tốt thì người này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tôi.

Nhưng mà những việc này thì phải giải thích như thể nào mới được?
Một bên tôi dùng sức tách những ngón tay đang bầu chặt vào bả vai của mình, một bên nhíu mày nói: “Quân Dương chỉ là một người bình thường mà thôi, chẳng lẽ anh thả tin tưởng những lời Ác Nguyệt nói cũng không chịu tin lời của em sao?”.