Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 100: Gọi Anh Là Chồng






Tôi tựa vào gần trái tim trống rỗng của anh, trái tim cũng khó chịu giống như bị khoét rỗng.

Trước kia tôi không biết là có cái gì, nhưng cho tới hiện giờ, tôi mới phát hiện mối liên kết ở sâu thẳm bên trong rất quan trọng với tôi. Mối liên kết giữa minh hôn là dùng sợi chỉ đỏ để kết nối, không có liên quan đến danh phận, mà chỉ là sự kết nối trong linh hồn của hai người.

Nhưng điều khiến cho tôi càng thêm sợ hãi, chính là sự im lặng của Lăng Vũ Dương.

Anh cũng không nói gì, khuôn mặt lạnh lùng như băng, ngồi lên xe. Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lăng Vũ Dương, tôi thật sự cảm thấy sợ hãi, trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ miên man.

Có lẽ Lăng Vũ Dương tức giận, cho nên không muốn minh hôn một lần nữa với tôi.


Hoặc càng hơn nữa chính là...

Bởi vì một lần cắt đứt của tôi, chúng tôi không thể minh hôn nữa!

Nhưng những vấn đề này tôi chỉ có thể nghẹn ở trong lòng, mà không thể hỏi Lăng Vũ Dương ngay lập tức. Ba mẹ tôi đều đang ở trong xe, nếu để bọn họ nghe thấy chủ đề minh hôn linh tinh gì đó, còn không phải hù chết bọn hon.

Vốn dĩ tôi và Lăng Vũ Dương đều tận lực khuyên nhủ ba mẹ tôi cùng nhau quay về biệt thự của Lăng Vũ Dương để nghỉ ngơi. Nhưng hai người bọn họ đều kiên trì quay về khách sạn, tính ngày mai sẽ quay trở về thành phố Ngọc Lan. Cho dù hai người bọn họ có đi làm gì, đều luôn không yên lòng với học sinh của mình, cho nên thời gian ở lại thành phố Ngọc Lan sẽ không thể lâu dài.

Về phần đối với chuyện tôi mang thai, ba tôi đã phê bình dạy dỗ Lăng Vũ Dương. Hơn nữa còn ra lệnh cưỡng chế tôi phải hoàn thành học phần trong một tháng cuối cùng của học kỳ này trước đã, phải hoàn thành tất cả học phần cần phải hoàn thành.

Lúc quay trở về biệt thự, cũng đã là tám giờ tối.

Từ sân thượng ngoài trời của một biệt thự trên sườn núi ở vùng ngoại thành, phóng tầm mắt ra xa là có thể nhìn thấy thành phố Ngọc Lan. Thành phố Ngọc Lan bị bao phủ dưới đám mây đỏ rực rỡ, cả thành phố rực rỡ lấp lánh giống như viên kim cương.

Nhìn về một đầu khác của ngọn núi, lại là một vùng mộ hoang trắng xóa dày đặc.


Bởi vì trên đỉnh núi cháy lên từng ngọn lửa ma trơi màu xanh, cho nên trên những ngôi mộ và bia mộ màu trắng chỉ có thể thấy mơ hồ. Từ xa nhìn lại, dường như còn có thể nhìn thấy một mảnh màu trắng gì đó đang lơ lửng ở phía xa xa.

Bên tai ngoại trừ có thể nghe thấy tiếng kêu vang của côn trùng ban đêm, còn có một loại cảm giác rất quỷ dị, giống như tiếng kêu khóc của mèo hoang lúc đang động dục. Kết hợp với cơn gió lạnh thổi tới, làm cho người ta có phần dựng đứng tóc gáy.

Trên người tôi đang khoác áo choàng, trong miệng đang nhai bánh sừng bò, lại vẫn cảm thấy lạnh lẽo, không nhịn được mà rùng mình. Lúc này, xúc giác đột nhiên cảm nhận được một sự lạnh lẽo ở bên chân, bỗng chốc liền bật dậy.

Quan sát kỹ tôi liền bị dọa đến điên rồi, vậy mà lại là một linh hồn trẻ sơ sinh cơ thể bị thứ gì đó kỳ quái ăn mòn hơn nửa. Thứ này không mảnh vải che thân, nơi thối rữa trên người còn đang chảy mủ, trên mặt cũng thối rữa lộ ra nửa cái đầu lâu khô trắng đáng sợ.

Một nửa khuôn mặt khác chưa hoàn toàn thối rữa, ánh mắt cũng đỏ bừng, giống ánh sáng quỷ dị phát ra từ đèn lồng màu đỏ.

Khuôn mặt nó thoạt nhìn trông dữ tợn, khóe miệng còn chảy nước dãi.


Nhìn nụ cười lạnh lùng của nó, dường như là đói bụng muốn ăn tôi: "Chị gái... Chị gái, em đói..."

Tôi thật sự khóc không ra nước mắt, đành phải cầu cứu Lăng Vũ Dương ở bên cạnh: "Lăng Vũ Dương... Lăng Vũ Dương, cái này... Đây là cái thứ gì vậy... Em sợ, anh mau tìm cách đưa nó đi có được không?"

Lăng Vũ Dương đang ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm một ly rượu đỏ, nửa người trên cao lớn, cong người vừa tao nhã mà lại lười biếng, ánh mắt nhìn lướt qua chỗ nơi mắt cá chân của tôi: “Cô gái nhỏ, gọi anh là chồng!”

- ---------------------------