"Tiểu Cẩn! Tiểu Cẩn!"
Tiết Cẩn trở mình, chậm chạp ngồi dậy, nâng tay dụi mắt.
"Đại di!?"
Tiết Dung Nhất không hài lòng nói: "Đã ngủ còn nghe điện thoại, không sợ sóng điện thoại ảnh hưởng đến não sao?"
"Ách..." Tiết Cẩn vội nhìn đồng hồ, đã 3h rồi, trễ như vậy sao!?
Mở điện thoại ra xem, Tiết Cẩn thở phào nhẹ nhõm, cũng may bên Huyễn Diệp Chí đã cúp máy rồi, nếu không không biết Huyễn tác giả sẽ phải trả bao nhiêu tiền điện thoại a!?
"Mệt đến như vậy sao?" Tiết Dung Nhất ngồi xuống giường, vén mấy lọn tóc lòa xòa trước trán Tiết Cẩn sang một bên, nói: "Lúc 1h ta có đến xem con, thấy con ngủ ngon như vậy cũng không nỡ đánh thức."
Tiết Cẩn mỉm cười: "Không mệt lắm, chỉ là về nhà cảm giác rất thoải mái, cho nên ngủ say đến quên giờ."
Tiết Dung Nhất khẽ cười, xoa đầu nàng, nói: "Nếu vậy đi dạo với đại di đi."
"Hảo."
Tiết Cẩn nhanh chóng bước xuống giường, mở tủ ra tìm quần áo, nói: "Đại di chờ con thay đồ một chút."
"Được rồi."
Tiết Cẩn đi qua hôn lên mặt của Tiết Dung Nhất một cái rồi xoay người đi vào trong nhà tắm, đóng cửa lại thay đồ.
Không giống như nhiều cô gái khác, mỗi lần Tiết Cẩn chuẩn bị ra đường đều chỉ mất tối đa năm phút, trên mặt không trang điểm, nàng không thích trang điểm bởi vì trang điểm xong sáng mai mặt sẽ nổi đầy mụn. Da mặt của Tiết Cẩn tương đối nhạy cảm, rất dễ bị nổi mụn, cho nên ăn uống hay nghỉ ngơi nàng đều điều chỉnh thật hợp lý, da mặt cũng không có tí mụn, mềm mại như da trẻ con.
Chuẩn bị xong xuôi, Tiết Cẩn liền cùng Tiết Dung Nhất ra ngoài đi dạo, còn Tố Kiều và Tốn Như thì vẫn ở nhà chờ đợi bánh trung thu của Mã Vân Nhu.
Nhà của các nàng ở vùng ngoại ô thưa người, không khí trong lành không bị ô nhiễm, lâu lâu có vài đứa trẻ chạy trên đồng cỏ nô đùa.
Tiết Dung Nhất tuy đã ngoài ba mươi nhưng vẫn trẻ đẹp như cũ, nàng cũng là alpha nữ tính phẩm cấp S duy nhất vẫn giữ được nét thanh xuân ở nơi này, không ít omega đến tuổi động tình đã nhìn trúng nàng. Không mang trong mình một nguồn tin tức tố cực đại, nhưng mỗi lần Tiết Dung Nhất không vui, cỗ chiến đấu tin tức tố sẽ rất mãnh liệt, không hề tương đồng với vẻ ngoài hòa nhã của nàng. Mã Vân Nhu hay trêu rằng Tiết Dung Nhất vẻ ngoài giống như một alpha chưa trải qua vỡ lòng, nhưng thật chất bên trong đã là một lão thái bà. Mỗi lần như vậy nhất định sẽ có cãi nhau, kết quả luôn chỉ có một, Tiết Dung Nhất thua, nàng cũng không có đủ can đảm cãi tay đôi với Mã Vân Nhu, nên đành câm nín vẫy cờ trắng.
Còn Tiết Cẩn đang ở độ tuổi xuân xanh, là tuổi omega trong thời gian hoàn thiện cơ thể cùng tin tức tố. Lần đầu Tiết Cẩn động tình là lúc nàng mười hai tuổi, khi đó, nàng thật sự không biết phải giải quyết như thế nào, nguồn hỏa lưu cứ luân chuyển không ngừng trong cơ thể nàng khiến nàng muốn sống không được muốn chết không xong. Lúc đó Mã Vân Nhu ở bên cạnh vỗ về nàng, cho nàng uống thuốc, sáng hôm sau tỉnh dậy, chợt nhận ra bản thân đã phá kén hóa bướm, trở thành một omega hoàn chỉnh.
Càng nghĩ càng thấy nhiều chuyện trôi qua nhanh đến mức Tiết Cẩn đã lãng quên nó, đến khi nhớ lại, nó đã trở thành hồi ức cả rồi. Đều đã qua lâu như vậy, Tiết Cẩn âm thầm thở dài một tiếng, bước chân như chùn lại.
Tiết Dung Nhất yên lặng một hồi lâu cuối cùng cũng nói: "Tiểu Cẩn, con định hướng gì cho tương lai của mình rồi?"
Tiết Cẩn hơi cười, nói: "Con muốn sau khi ra trường sẽ trở thành một nhà văn, hoặc những công việc liên quan đến văn học."
Tiết Dung Nhất nói: "Con còn nhớ Tiểu Hà không?"
"Nhớ, nàng chính là omega ở cạnh nhà chúng ta đi."
"Phải, năm nay vừa mới kết hôn, nàng ta bằng tuổi của con."
Đoán được Tiết Dung Nhất muốn nói gì, Tiết Cẩn chỉ cười nói: "Đại di, ngài thực sự lo Tiểu Cẩn không gả đi được sao?"
"Ta không lo chuyện đó." Tiết Dung Nhất quay lại nhìn nàng, nói: "Ta chỉ sợ con ở trong trường vừa mắt một alpha nào đó, lại gặp rắc rối với Tiết Hân."
Lời này chính là ám chỉ Tiết Hân không vừa mắt nàng, câu dẫn đi người nàng vừa mắt.
"Nga, nếu alpha đó dễ dàng bị mê hoặc như vậy thì cũng không đáng vừa mắt Tiểu Cẩn nữa rồi." Tiết Cẩn nói tiếp: "Con cần chính là một người thực lòng đối đãi với con, giống như đại di đối với tiểu di, chứ không phải một người thích tin tức tố của con."
Tiết Dung Nhất khẽ cười, xoa đầu nàng: "Đã trưởng thành rồi."
"Đại di ngài đừng lo, con tin trên đời này cũng sẽ có một người thật sự chân tình đối đãi con, nếu tìm được người đó con nhất định dẫn người đó về cho đại di và tiểu di xem mặt."
"Hảo liễu."
Tiết Dung Nhất chần chờ, nói: "Ta thấy Thiên Hương kia cũng thực tâm đối đãi con."
"Nga, Thiên Hương đúng là rất tốt."
"Ngay cả phẩm cấp cũng rất phù hợp với con."
"Nga, đúng là rất phù hợp."
"Tiểu Cẩn, con thực sự không có tình cảm với nàng ta sao?" Tiết Dung Nhất có chút lo lắng, sợ rằng tuyến thể của Tiết Cẩn có vấn đề: "Không phải không cảm nhận được tin tức tố của nàng ta đi."
Tiết Cẩn dở khóc dở cười, nói: "Đại di a, tuyến thể của con hoạt động rất bình thường, không thích chính là không thích, liên quan gì đến cảm nhận được hay không cảm nhận được a?"
"Tiểu Cẩn, có phải con đặt tầm mắt quá cao rồi không?"
"Ách..."
Tiết Cẩn thở dài, nói: "Đại di a, con không đặt tầm mắt cao, cũng không phải vô cảm, chỉ là chưa tìm được người phù hợp thôi."
"A Kiều nói cho ta nghe con từng dính phải thứ đó, nếu cơ thể phản ứng kịch liệt đến mức phải dùng thuốc, vậy thì người đó thật sự rất phù hợp với con đó."
Tiết Cẩn đương nhiên nhớ nguồn tin tức tố nào khiến nàng biến thành bộ dạng xấu hổ đó, không khỏi lắc đầu thở dài.
"Đại di a, nàng chính là siêu S alpha a, tin tức tố của nàng mạnh như vậy, không phải con mà tất cả omega ở đó đều phản ứng như vậy, không có gì đặc biệt cả."
"Siêu S alpha, phẩm cấp thật cao." Tiết Dung Nhất gật gù, nói: "Tin tức tố của siêu S lúc nào cũng vậy, nếu không phù hợp thì thôi, cũng không sao."
Mặt trời cũng rất nhanh ngả về tây, ánh chiều tà phủ xuống mặt đường, lấp loáng những vệt cam mê hoặc.
Thấy thời gian không còn sớm, Tiết Cẩn và Tiết Dung Nhất cũng mau chóng trở về.
Về đến nhà cũng đã 6h hơn, Tiết Cẩn nhanh nhẹn đi vào bếp phụ giúp Mã Vân Nhu chuẩn bị bữa tối. Còn ở bên ngoài Tiết Dung Nhất và Thiên Hương vui vẻ trò chuyện với nhau, bàn nhiều nhất vẫn là việc học hành và các hạng mục thể thao.
Mã Vân Nhu vừa cho gia vị vào nồi canh vừa hỏi: "Tiểu Cẩn, con và đại di nói gì với nhau thế?"
Tiết Cẩn đem rau lặt sạch sẽ, nói: "Nói về việc học hành."
"Nga, thật như vậy?"
"Còn nói về việc kết hôn."
"Nàng như thế nào đề cập sớm như vậy?" Mã Vân Nhu xoay lại, nói: "Con quyết định thế nào?"
"Con vẫn chưa có đối tượng."
Tiết Cẩn đem rổ rau lặt sạch đưa cho Mã Vân Nhu, nói: "Bây giờ con cũng chỉ muốn tập trung vào việc học mà thôi."
"Nha đầu ngốc!"
Mã Vân Nhu điểm vào trán nàng: "Không mau lấy chồng sẽ trở thành bà cô già đó."
"Nga, không có đâu." Tiết Cẩn bĩu môi nói: "Người ta nhất định sẽ kết hôn, nhưng không phải bây giờ."
"Đều tùy con." Mã Vân Nhu dịu dàng nói: "Nhưng vẫn phải kết hôn, ít nhiều gì cũng phải có cho mình một hài tử."
Nói đến đây, giọng Mã Vân Nhu nghẹn lại. Nàng cùng Tiết Dung Nhất ở bên nhau mười năm vẫn không thể có con, bởi vì các nàng không tương thích với nhau, cố gắng mấy cũng không có được một hài tử. Nhưng không vì không tương thích mà các nàng chia tay, Mã Vân Nhu và Tiết Dung Nhất vẫn như các cặp phu thê khác tương kính như tân, cử án tề mi, hoàn toàn không xảy ra bất hòa. Sau khi nhận nuôi Tiết Cẩn thì cảm giác hiu quạnh cũng không còn, các nàng đều dốc lòng dốc sức chăm sóc cho hài tử của tỷ tỷ, nhìn thấy nàng ngày một lớn lên, trong lòng cũng dâng lên một cỗ kiêu hãnh nho nhỏ.
Tiết Cẩn thấy nàng nước mắt lưng tròng liền vội vã chuyển sang chủ đề khác: "Tiểu di, ngài có biết Huyễn Diệp Chí không?"
Mã Vân Nhu gật đầu, nói: "Có biết, là nhà văn nhà bình luận nổi tiếng nhất bây giờ đúng không?"
"Ân." Tiết Cẩn cũng không thấy lạ khi Mã Vân Nhu biết.
Mã Vân Nhu cho rau vừa lặt vào nồi canh, nói: "Huyễn Diệp Chí này tuy viết sách rất hay, nhưng nghe nói lại rất kiêu ngạo, ai gọi đến muốn cùng nàng ta hợp tác đều bị nàng ta cúp ngang hoặc không tiếp. Người này tuy có tài nhưng lại quá kiêu căng, xem ra khó làm được đại sự."
"Nga, con lại thấy Huyễn Diệp Chí rất tốt, ôn nhu nữa, một chút kiêu căng cũng không có."
Mã Vân Nhu dừng tay lại, hỏi: "Con gặp Huyễn Diệp Chí rồi sao?"
"Ách, không có..."
"Thế sao con lại nhận xét như vậy?"
Tiết Cẩn đảo mắt, lúc này nói ra nàng cùng Huyễn Diệp Chí có quen biết nhất định sẽ dọa sợ Mã Vân Nhu, vẫn là giả bộ không biết thì hơn.
"Chỉ là con xem sách của chị ấy, giọng văn điềm đạm nhẹ nhàng, không giống của một người kiêu căng."
"Ngốc tử." Mã Vân Nhu vỗ mạnh trán nàng: "Cách hành văn đương nhiên khác nhiều so với tính cách rồi, con sao có thể dựa vào vài câu văn mà nhận xét ngay được."
"Nhưng mà..."
"Thôi, không nói đến nữa, gọi đại di và bằng hữu của con vào ăn cơm đi."
Tiết Cẩn rầu rĩ gật đầu: "Vâng..."
Trong lúc dùng cơm, Tiết Cẩn đều không ngừng nghĩ về chuyện của Huyễn Diệp Chí, nàng lên mạng cũng thấy nhiều người nói Huyễn Diệp Chí là người rất kiêu ngạo, cũng rất lạnh lùng. Nhưng rõ ràng mỗi lần nói chuyện với nàng, Huyễn Diệp Chí đều rất ôn nhu, còn chu đáo mua thức ăn sáng cho nàng, không thể nào là người kiêu ngạo lạnh lùng được.
Càng nghĩ càng rối bời, Tiết Cẩn cắn đũa, âm thầm thở dài một hơi.
Thiên Hương thấy nàng không vui liền hỏi: "Tiểu Cẩn, sao thế?"
Tiết Cẩn lắc đầu, nói: "Ăn không vô."
Nói xong, Tiết Cẩn dứng dậy, nói: "Hôm nay để con rửa chén cho."
Mã Vân Nhu dịu dàng nói: "Không cần đâu, nếu mệt thì về phòng nghỉ ngơi đi, xem con kìa, mặt cũng xanh thành như vậy rồi."
"Vâng."
Tiết Cẩn chậm rãi đẩy cửa đi vào phòng, lên giường ngồi xuống. Vô thức liếc nhìn điện thoại đặt ở bên cạnh, Tiết Cẩn thở dài, ngã xuống giường. Rốt cuộc Huyễn Diệp Chí là người như thế nào? tại sao mọi người đều nói nàng ấy lãnh cảm kiêu ngạo?
Càng nghĩ càng không thông suốt, Tiết Cẩn nằm lăn trên giường, rầu rĩ ôm gối bông.
Điện thoại đột nhiên phát sáng, là tin nhắn.
Tiết Cẩn cầm điện thoại lên xem, không ai khác, chính là Huyễn Diệp Chí.
Cẩn, đã dậy chưa?
Tiết Cẩn mím môi, một người chu đáo ân cần như vậy sao có thể là người lãnh cảm được chứ?
Không chần chờ, Tiết Cẩn trực tiếp nhấn vào nút gọi.
Ở bên kia, Kỷ Huyền đợi điện thoại của Tiết Cẩn từ sáng đến giờ, thấy nàng gọi lại không khỏi cao hứng.
Thấy Kỷ Huyền vừa nhìn điện thoại vừa cười, Trịnh Lạc rùng mình một cái: "Thổ đầu, hôm nay là trung thu không phải tháng bảy đâu a!"
Cười như thế nào lại đáng sợ như vậy a!?
Kỷ Huyền liếc nàng một cái, ấn phím tắt, sau đó mới gọi lại cho Tiết Cẩn.
Bây giờ ngoài hành lang tương đối đông người qua lại, Kỷ Huyền không thể ra ngoài, chỉ có thể ngồi ở trong phòng, đưa mắt liếc nhìn Trịnh Lạc.
Trịnh Lạc vờ như không thấy, tiếp tục ngồi chơi game.
Kỷ Huyền cũng lười nhắc lại, xoay người đi vào trong phòng tắm, đóng cửa lại.
Trịnh Lạc lập tức ném điện thoại, cầm theo một cái ly, rón rén đến cửa nghe lén.
"Thiết đầu!"
"..."
"Diệp Ân!"
"Chuyện gì?"
"Nghe không?"
"Để làm gì?" Diệp Ân lật sách, nói: "Không rảnh."
"Nga, hình như thổ đầu có người yêu rồi đó, nghe thử xem là tiểu omega nhà ai may mắn như vậy."
Diệp Ân thoáng nhíu mày, omega đó không phải là Tiết Cẩn chứ?
Đem quyển sách đặt xuống giường, Diệp Ân chầm chậm đi đến cạnh Trịnh Lạc, áp tai vào cửa nghe thử.
Ở bên kia, Tiết Cẩn không biết cuộc trò chuyện của mình với thần tượng bị nghe lén, thản nhiên như không.
"Tiền bối."
[Có phải mệt lắm không? đến giờ mới dậy.]
"Cũng không phải, em dậy từ sớm rồi, nhưng phải đi dạo với đại di nên không gọi cho tiền bối được?"
[Đã ăn tối chưa?]
"Ăn xong rồi." Tiết Cẩn mở laptop, nói: "Tiền bối, em gửi bản thảo tiền bối đã xem chưa?"
[Xem rồi.]
Tiết Cẩn có chút căng thẳng: "Tiền bối thấy thế nào?"
[Rất tốt, nhưng vẫn nên để Huyễn Thư biểu lộ thêm một chút tình cảm nữa.]
"Nga, em sẽ lưu ý." Tiết Cẩn nói tiếp: "Tiền bối, chị đã ăn tối chưa vậy?"
[Vẫn chưa.]
Tiết Cẩn nhìn lên đồng hồ, cũng đã bảy giờ rồi mà vẫn chưa ăn sao?
"Tiền bối, chị lúc nào cũng hỏi em đã ăn hay chưa, vậy mà chị lại chưa ăn."
[Một lát sẽ ăn.]
Tiết Cẩn lại ra lệnh cho Huyễn Diệp Chí: "Không được, phải ăn ngay bây giờ, ăn sau bảy giờ sẽ rất khó tiêu."
Kỷ Huyền khẽ cười, nói: [Lúc này chưa ăn được.]
"Tại sao?"
[Nói em cũng không biết đâu.]
Tiết Cẩn bĩu môi, không nói thì làm sao nàng biết được chứ?
Rầu rĩ nằm xuống bàn, Tiết Cẩn nghịch con chuột máy tính, mỗi lần nói chuyện với Huyễn Diệp Chí, cảm xúc của nàng đều thay đổi thất thường.
[Cẩn.]
"Dạ?"
Kỷ Huyền dựa vào bồn rửa tay, nói khẽ: [Đang buồn chán sao?]
"Ân, có chút không vui."
[Sao thế?]
"Có người nói tiền bối rất lạnh lùng, rất kiêu ngạo..." Tiết Cẩn nhỏ giọng nói, trong giọng nói tràn đầy bất bình: "Nhưng tiền bối lại là một người rất tốt, là người tốt nhất mà em từng gặp, không thể nào lạnh lùng, kiêu ngạo được!"
[Em khẳng định như vậy sao?]
"Em khẳng định!"
[Hôm naychị vì muốn từ chối một công ty muốn mua bản quyền Thiên Điệp Chi Mộng nên đã cúp máy không đợi họ nói xong.]
"..."
[Lần trước cũng như vậy.]
"..."
[Cũng không tham gia ký tặng.]
"..."
[Vậy chị có tốt không?]
"..."
Tiết Cẩn hít phải một ngụm lãnh khí, nói: "Tiền bối, chị thật sự rất thẳng thắng đó."
[Cảm ơn đã khen.]
"Nga!? Chị nghĩ em khen chị sao?" Tiết Cẩn không vui nói: "Sao chị lại làm như vậy chứ?"
[Em không vui sao?]
"Đương nhiên." Tiết Cẩn buồn bực nói: "Chị ít nhiều gì cũng phải giữ chút thể diện cho người khác chứ, chị làm như vậy sẽ khiến nhiều người không thích chị đó."
[Vậy chị sẽ sửa.]
"Thật?"
[Thật.]
Tiết Cẩn hài lòng gật đầu, nói: "Như vậy mới tốt chứ."
Kỷ Huyền nghe giọng nói tràn ngập kiêu ngạo của Tiết Cẩn liền bật cười, nếu nàng ấy đã không thích, nàng sẽ không làm nữa, sẽ từ từ sửa lại.
"Tiền bối chị đợi em một chút."
[Hảo.]
Tiết Cẩn nói xong liền đặt điện thoại xuống, vội vàng chạy xuống dưới lầu, cầm ly trà sữa của mình mang lên phòng uống.
Mọi người nhìn theo, không khỏi khó hiểu, khi nãy rõ ràng rầu rĩ sao bây giờ lại tràn đầy sức sống rồi!?
Tiết Cẩn vừa về phòng liền nhảy lên ghế ngồi, chộp lấy điện thoại đưa lên tai nghe: "Tiền bối."
[Đi đâu thế?]
"Lấy trà sữa." Tiết Cẩn cầm ống hút đâm vào ly, nói: "Trà sữa của tiền bối mua rất ngon~"
[Nếu ngon thì tốt, mai lại mua cho em.]
"Vâng."
Tiết Cẩn cũng dần làm quen với chuyện Huyễn Diệp Chí mua đồ cho mình, thoải mái gật đầu đồng ý.
[Đã uống thuốc chưa?]
"Nga? Vẫn chưa..."
[Thân thể không khỏe lại không chịu uống thuốc, muốn đổ bệnh lại sao?]
"Ách, em uống ngay mà."
Tiết Cẩn rời khỏi ghế, đi đến chỗ để vali, lấy mấy hộp thuốc ra. Nhìn sơ qua nhãn thuốc, Tiết Cẩn tùy tiện chọn một hộp thuốc bổ, cũng không quên rót cho bản thân một cốc nước ấm.
Xoay người ngồi xuống ghế, Tiết Cẩn đem thuốc đổ ra tay, nhắm mắt đem viên thuốc nuốt xuống, trên đầu lưỡi cũng chỉ có vị đắng.
"Nga, hảo đắng!"
Kỷ Huyền nhỏ nhẹ nói: "Chịcó để đồ ngọt trong cái túi đựng thuốc đó."
Tiết Cẩn kéo túi đựng thuốc đến gần, bên trong đúng là có một gói kẹo đường hương trái cây.
"Thấy rồi."
Tiết Cẩn lấy một viên kẹo cho vào miệng, cảm giác đắng nghẹn trên đầu lưỡi cũng không còn nữa, thay vào đó là hương thơm trái cây ngọt ngào cùng vị đường trên đầu lưỡi.
"Thoải mái hơn nhiều rồi, cảm ơn tiền bối."
[Không cần cảm ơn đâu.] Kỷ Huyền hỏi khẽ: [Cẩn, sáng mai mấy giờ em về đến trường?]
"Khoảng bảy, tám giờ sẽ về đến."
[Khoan ăn sáng, về trường chịmua thức ăn cho em.]
"Không cần đâu, em..."
[Có cả trà sữa nữa.]
Tiết Cẩn mím môi cười, gật đầu: "Hảo."
Kỷ Huyền cũng cười, nàng nhìn chính mình trong gương, so với trước đây rõ ràng đã rạng rỡ và tràn đầy sức sống hơn nhiều.
Cánh cửa thình lình mở ra, Tiết Cẩn giật mình, vội vã hạ điện thoại xuống.
"Thiên Hương!?"
Bên kia, Kỷ Huyền nhíu chặt đôi chân mày lại, Thiên Hương là ai? Sao lại vào phòng của Tiết Cẩn?
Ở bên này, Tiết Cẩn cũng có thắc mắc y như vậy, Thiên Hương rốt cuộc vào phòng nàng để làm gì?
Thiên Hương thấy Tiết Cẩn phòng bị nhìn mình, liền cười khổ: "Tiểu Cẩn, hù dọa cậu rồi đi, tại mình thấy cửa không khóa nên..."
"Cậu vào đây có chuyện gì?"
"Đại di cậu bảo mình gọi cậu ra dùng bánh."
Tiết Cẩn gượng gạo cười, phẩy tay nói: "Mình ra ngay, cậu ra ngoài trước đi."
"Ân."
Thiên Hương cũng không nán lại lâu, xoay người rời đi, cũng không quên giúp Tiết Cẩn đóng cửa lại.
Đợi khi Thiên Hương đi rồi, Tiết Cẩn mới ôm ngực thở hắt ra, hù chết nàng rồi a!
"Tiền bối."
[Ai vừa vào phòng của em vậy?]
"Là bạn."
[Là alpha đi cùng với em?]
"Vâng."
Đôi chân mày thanh tú càng thêm nhíu chặt, Kỷ Huyền siết chặt bồn rửa tay, hai vai run lên, giận dữ không hề nhẹ.
Đợi mãi mà Tiết Cẩn cũng không thấy Kỷ Huyền nói gì, có chút lo lắng, hỏi: "Tiền bối, chị sao thế?"
[Cô ta thật sự là bạn của em?]
"Nga, phải, cậu ấy đúng là bạn của em."
[Tại sao em lại để alpha vào phòng mình kia chứ?] Kỷ Huyền khó chịu nói: [Em đừng quên bản thân là một omega!]
Tiết Cẩn ngẩn người ra, nghe trong giọng nói của Kỷ Huyền mười phần là trách cứ nàng, không khỏi khó hiểu, nhỏ giọng: "Tiền bối, chị lo cho em sao?"
[Phải.]
Phút chốc gò má Tiết Cẩn đỏ hồng lên, vô thức đưa tay sờ lên gò má, như thế nào lại nóng như vậy!?
"Tiền bối, chị không cần lo cho em đâu, đúng là Thiên Hương có chút ý tứ với em, nhưng em cũng biết tự bảo vệ bản thân mà, hơn nữa em đối Thiên Hương không có tình cảm gì cho nên tiền bối chị đừng lo."
[Em là không có tình cảm với Thiên Hương hay không có tình cảm với alpha nữ tính?]
Vấn đề này rất quan trọng, nếu Kỷ Huyền nàng không hỏi rõ, sau này sẽ khó có thể đến gần Tiết Cẩn.
"Em là đối với Thiên Hương không có tình cảm, còn đối với alpha nữ tính thì em không biết, dù gì em cũng không có tiếp xúc nhiều với alpha."
Thỏa mãn gật đầu, Kỷ Huyền nói tiếp: [Không phải có chuyện sao?]
"Bây giờ phải đi ra ngoài dùng bánh trung thu rồi." Tiết Cẩn cười nói: "Tiền bối, chúc chị trung thu vui vẻ nhé."
[Hảo, em cũng vậy.]
"Vậy em cúp máy nhé."
[Về phòng phải gọi cho chị ngay.]
"Vâng~"
Tiết Cẩn nhanh chóng cúp máy, xoay người đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa phòng của mình lại.