Cố Mộng

Chương 1: Bất hối




Chén trà nghiêng nghiêng nằm lặng im trên nền đất lạnh.

Lòng từ lâu đã không đau, không phiền, không ủy khuất. 

Ánh mắt ta dừng trên đôi hài gấm đã cũ. Chàng có còn nhớ, chàng đã tặng ta vào sanh thần thứ mười sáu?

Mày liễu cong cong, khóe môi đỏ thắm chậm rãi giương lên nụ cười, đôi mắt hạnh lấp lánh như trời đêm.

Một thân hồng y khả ái, vô cùng vui vẻ, vô cùng hạnh phúc, nhận lấy món quà.

"A, như thể đôi hài sinh ra dành cho ta vậy, rất vừa vặn nha" Cố chấp nghĩ rằng nó thuộc về mình, mang lâu ngày, sẽ không còn bị đau nữa. Thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương.

Nhưng đâu biết rằng, có những thứ, chẳng thế nào xóa mờ đi. Những gì xảy ra, kí ức lưu lại nó mãi mãi, dù cho mất đi trí nhớ, cũng không thể phủ nhận sự tồn tại của nó.

Lúc đó hồn nhiên lại vô tư như vậy, ngây ngốc bị chàng thu hút. Nào biết chàng đã có người thương, suốt ngày đeo bám, chẳng khác nào những nữ nhân ngoài kia.

Tình cảm hèn mọn, chàng tuyệt tình từ chối, khóc thương tâm cả một đêm.

Không cam tâm, liền dựa vào sự kiện kia, ý nghĩ đi theo chàng suốt đời còn lại.

Những gì nhận lại, đều xứng đáng. 

Những gì ta trộm được, đều thỏa mãn.

"Cho dù ngươi có hầu hạ ta cả đời này, ta cũng sẽ chẳng yêu ngươi. Không bao giờ yêu" 

Dưới tàng cây, bóng dáng một thiếu nữ cúi đầu như đang nhận lỗi. Nhưng trên môi lại vương chút ý cười nhàn nhạt. 

Không khí bỗng có chút cô tịch.

Hồi lâu, thiếu nữ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía nam tử đối diện, giọng nói có chút run rẩy lại rõ ràng phá cách.

"Thiếp biết" 

Nhặt chén trà lên, tay ẩn ẩn đau, thì ra lúc nãy rơi xuống, chén trà đã bị sứt mẻ một góc. 

Ta ngây người, thoáng thấy đồng tình, trái tim ta cũng giống nó, nhưng là một mảnh lớn, điêu tàn. 

Nó là đồ vật, tất nhiên sẽ không biết đau. Còn ta thì sao?

Có lẽ tức giận với câu trả lời của ta, chàng chau mày, đứng dậy muốn rời đi. 

Ta vội vã muốn đỡ chàng, lại bị hất đi. Chân chàng vấp phải chiếc ghế, loạng choạng suýt ngã. Cuối cùng vẫn hướng thẳng hậu viện đi tới, không muốn để ta giúp.

Bóng lưng chàng luôn luôn thẳng như vậy, dù chàng bị mù nhưng vẫn bước đi trầm ổn, vững tựa thái sơn.

Mà ta, chỉ muốn làm ngọn núi nhỏ bé, đứng bên thái sơn, không có gì nổi bật. Được thái sơn che chở, một đời bình yên.

Ta biết chàng vẫn không quên được vị kia, nàng chiếm một phần lớn trong trái tim chàng, chẳng thể nào phai mờ. 

Ta không cầu chàng yêu ta, chỉ cần để ta chăm sóc như bây giờ. Ta đã rất mãn nguyện.

Ta muốn một cuộc sống bình thường, có chàng bên cạnh.

Bất hối.