Cổ Mộ Có Một Ổ Xà

Chương 89




Lúc này sắc trời đã tối, ông Tô quyết định ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, chờ ngày mai ra lại xuất phát, Lưu Chí Hâm đương nhiên không hề có dị nghị, hai người cùng đi vào trong sơn động.

“Nơi này có mùi gì đó là lạ.” Tiến vào sơn động, Lưu Chí Hâm cau mày nói.

Ông Tô tùy ý đáp: “Có lẽ lúc trước từng có động vật sống ở trong này.”

Hương vị trong sơn động đương nhiên nhưng là mùi của Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu, thật ra đều là mùi của xà nhưng ông Tô và Lưu Chí Hâm đương nhiên ngửi không ra đó là mùi gì, nếu để cho hai người biết đây là nơi độc xà “từng” ở thì không chừng hai người thà ở dã ngoại chứ không nguyện ý ở trong sơn động đâu.

Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại thấy ông Tô và Lưu Chí Hâm đi vào trong sơn động.

Ngân Tiểu Tiểu vừa cố gắng giãy khỏi trói buộc của Mặc Lão Đại vừa giận dữ hét: “Để cho ta đi vào! Hắc Thán ngươi có nghe không! Ta muốn đi vào! Ta muốn cắn chết hai người kia!”

Mặc Lão Đại bất đắc dĩ dùng cái đuôi quấn chặt thân mình Ngân Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, đừng làm rộn, bây giờ không phải lúc xuất hiện trước mặt bọn họ.”

“Ta mặc kệ! Bọn họ dám ở trong nhà cuả chúng ta, ta muốn cắn chết bọn họ!” Ngân Tiểu Tiểu tiếp tục giãy giụa.

“Tiểu Tiểu, tin tưởng ta, hai người bọn họ nhất định không có kết cục tốt, nhưng bây giờ còn chưa được, bằng không những điều trước đó chúng ta làm chẳng phải đều uổng phí sao?” Mặc Lão Đại tiếp tục an ủi Ngân Tiểu Tiểu, “Bây giờ chúng ta đi tìm Cơ Khang, nhất định phải để Cơ Khang dạy dỗ bọn họ một trận được không?”

Ngân Tiểu Tiểu nghĩ một lát: “Được, chúng ta đi tìm Cơ Khang!”

Ngân Tiểu Tiểu ghé vào trên người Mặc Lão Đại, Mặc Lão Đại đi tới chỗ Cơ Khang, Ngân Tiểu Tiểu tiếp tục ở trên lưng Mặc Lão Đại mà kêu gào: “Phải giết bọn họ! Nhất định phải giết!”

“Ai~, ngọn gió nào thổi các ngươi tới đây vậy?” Vừa mới bước vào phạm vi cảm ứng của Cơ Khang, giọng nói mang theo căm giận của Cơ Khang liền vang lên, đã bao lâu Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại không tới rồi! Mình còn tưởng hai xà này quên mình rồi chứ!

Ngân Tiểu Tiểu không gọi rầm rĩ nữa, nghe được giọng của Cơ Khang lập tức kịp nhận ra một chuyện: có vẻ Cơ Khang còn không biết nhân loại ở ngoại giới đến đây, mình và Mặc Lão Đại đều vì bảo hộ hắn mà phấn đấu tiêu diệt nhân loại nha!

Ngân Tiểu Tiểu bò khỏi người Mặc Lão Đại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía cổ mộ, ngữ khí trầm trọng mà bi thương: “Cơ Khang, ta muốn nói cho ngươi biết một tin tức bất hạnh, nhân loại đã tiến vào kết giới.”

Được rồi, điểm này Ngân Tiểu Tiểu thật sự không nói dối.

“Cái gì?” Cơ Khang thét kinh hãi một tiếng, “Nhân loại tiến nhập vòa trong kết giới?”

“Đúng, còn có một tin tức bất hạnh khác.” Giọng điệu của Ngân Tiểu Tiểu càng thêm trầm trọng, “Độc xà bộ tộc tuy rằng tổn thất thảm trọng, nhưng vẫn không ngăn cản được nhân loại xâm lấn, hiện giờ đã có hai nhân loại phá tan vòng vây trùng điệp của độc xà, sắp tới nơi này.”

Mặc Lão Đại thật sự nghe không nổi Ngân Tiểu Tiểu bịa chuyện, nói như vậy chẳng khác nào vu khống thực lực của độc xà bộ tộc! nhân loại nhỏ yếu như thế làm sao có thể là đối thủ của độc xà bộ tộc? Càng đừng nói hai nhân loại đột phá vòng vây trùng điệp thuận lợi đến nơi này, chẳng lẽ mình còn không đối phó được hai nhân loại sao?

Vì thế Mặc Lão Đại như vậy như vậy, như thế như thế nói rõ cho Cơ Khang, Ngân Tiểu Tiểu ở bên cạnh bĩu môi, Hắc Thán thật sự là rất không thú vị!

Đợi cho Mặc Lão Đại giải thích rõ ràng tất cả đã là rất lâu sau, Cơ Khang cũng hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra rồi.

“Cho nên ý của các ngươi là muốn ta dạy dỗ hai nhân loại kia một trận sao?”

Ngân Tiểu Tiểu điên cuồng gật đầu: “Không phải bọn họ muốn kỳ trân dị bảo sao, còn muốn Trường Sinh nữa, chúng ta hãy để cho bọn họ được đến mấy thứ này, nhưng lại không có cách nào lấy đi! Phải để bọn họ ngậm oán hận không cam lòng mà chết đi!”

Cơ Khang rõ ràng đã là Quỷ Hồn nhưng nghe xong lời Ngân Tiểu Tiểu nói vẫn cảm thấy sau lưng chợt lạnh. Cơ Khang cố gắng cười cười: “Được rồi, tất cả đều nghe theo ngươi.”

Ngân Tiểu Tiểu hài lòng: “Còn nữa, khuya hôm nay chúng ta sẽ ở trong cổ mộ.” Nói tới đây, Ngân Tiểu Tiểu lại nghĩ tới chuyện ông Tô và Lưu Chí Hâm chiếm nhà của mình lại tức giận, thương thân không đau bằng mối hận bị đoạt nhà, vốn đang muốn lưu ông Tô Lưu Chí Hâm toàn thây nhưng giờ Ngân Tiểu Tiểu quyết định phải để hai người bọn họ chết không toàn thây .

Đáy vực.

“Ta ngửi thấy hương vị của nhân loại.” Minh Xà cùng đang nằm cùng Hùng Hủy đột nhiên ngẩng nửa người trên nhìn về phía cổ mộ, trầm giọng nói.

Chín cái đầu của Hùng Hủy cũng ngẩng lên, chín đầu cẩn thận ngửi ngửi, sau đó một cái đầu nói: “Ta cũng ngửi thấy được.”

Vừa mới nói xong, không trung liền có bóng dáng dị xà khác, xem ra là đến tìm Minh Xà cùng Hùng Hủy.

“Các ngươi đều ngửi thấy?” Xà thứ nhất dừng ở trước mặt Minh Xà và Hùng Hủy là Ba Xà lên tiếng hỏi.

Minh Xà và Hùng Hủy gật gật đầu.

Chỉ nói một câu các dị xà khác đều đã dừng xuống mặt đất.

“Phe độc xà có phải đã bị đả bại hay không?” Phì Di nói.

“Còn chưa rõ.” Minh Xà tiếp lời, “Nhưng rất kỳ lạ, ta ngửi được mùi của hai nhân loại thuyết minh có hai nhân loại, thế nhưng mùi này lại không quá rõ ràng, có vẻ rất nhỏ yếu.”

“Có lẽ là bị thương.” Câu Xà nghĩ nghĩ, nói.

Vừa Hùng Hủy lắc lắc đầu: “Không giống như bị thương, là cảm giác bọn họ thực sự nhỏ yếu.”

“Điều này rất không có khả năng.” Hắc Li chần chờ nói, “Nếu hai nhân loại kia có thể đi vào nơi này, còn đến gần mộ thất, thấy thế nào cũng không thể quá nhỏ yếu, phải biết Mặc Lão Đại là Mặc xà duy nhất ở bên trong kết giới dùng bảy gốc mặc thảo, nhân loại có thể đánh thắng được nó thì làm sao có thể nhỏ yếu? Hai mùi vị này kém hơn Mặc Lão Đại không chỉ một điểm rưỡi nha.”

Bảy dị xà nói nửa ngày cũng không thương lượng ra kết quả, cuối cùng vẫn là Minh Xà nói: “Như vậy, một trong chúng ta đi thăm dò tình huống trước đi.”

Mấy dị xà nhìn nhau, đồng ý, Mã Vấp Xà nói : “Vậy để ai đi?”

Nếu nói một dị xà đi dò thám thính tình huống, rất rõ ràng, Minh Xà Hùng Hủy và Mã Vấp Xà Phì Di Hắc Li không thể đi được, dị xà có thể đi chỉ còn lại Câu Xà và Ba Xà. Câu Xà và Ba Xà liếc nhau một cái, Câu Xà nói : “Ta đi.”

Ba Xà gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, dị xà còn lại cũng không phản đối, vì thế Câu Xà liền bay ra đáy vực.

Câu Xà đuổi tới trước cổ mộ thì Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại đang muốn tiến vào cổ mộ.

“Có nhân loại vào đây?”

Phía sau đột nhiên có thanh âm truyền tới dọa Ngân Tiểu Tiểu nhảy dựng, Mặc Lão Đại lại càng cả kinh trong lòng làm ra động tác công kích, nhìn lại, thì là Câu Xà trong chúng dị xà.

“Câu Xà, sao ngươi lại tới đây?” Ngân Tiểu Tiểu dẫn đầu hỏi, không có cách nào, ai bảo Ngân Tiểu Tiểu tương đối thân thuộc với chúng dị xà chứ.

Câu Xà cũng không vì chẳng có xà nào trả lời nó mà tức giận, nghe xong Ngân Tiểu Tiểu hỏi, Câu Xà kiên nhẫn giải thích: “Chúng ta ở dưới vực ngửi thấy hương vị của nhân loại cho nên ta tới nhìn xem có chuyện gì xảy ra.”

Mặc Lão Đại đứng bên kia nghe xong Câu Xà nói, rốt cục nhớ tới chuyện mình đã quên làm. Thì ra chỉ khi sinh vật ở bên ngoài đến gần cổ mộ chúng dị xà mới phát hiện, điều đó cũng có nghĩa là độc xà bộ tộc đã không ngăn cản được sinh vật ở bên ngoài, lúc đó chúng dị xà sẽ bay ra khỏi đáy vực tham gia chiến tranh.

Song lần này là do Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu cố ý thả nhân loại vào, Mặc Lão Đại lại quên thông tri cho dị xà trước, lúc này mới có chuyện Câu Xà đến đây.

Vì thế Mặc Lão Đại chỉ có thể thuyết minh tình huống với Câu Xà, như vậy như vậy, như thế như thế một hồi, Câu Xà tỉnh ngộ.

Cuối cùng Câu Xà thở dài nói: “Thì ra nhân loại đã nhỏ yếu đến tình trạng này sao?”

Nói xong, Câu Xà liền cáo từ trở về vực.

Ngân Tiểu Tiểu hơi ngẩn ngơ nhìn Cơ Khang đứng ở bên cạnh mình và Mặc Lão Đại một chút: “Cơ Khang, chẳng lẽ Câu Xà không nhìn thấy ngươi sao?”

“Có thể thấy.” Cơ Khang cười khổ nói, “Nhưng làm bộ không thấy thôi… Dù sao, dị xà bị vây ở nơi đây đều là vì ta.”

Mặc dù nói thời gian dài chúng dị xà đều cảm thấy cuộc sống hiện giờ cũng không tệ lắm, nhưng điều này không có nghĩa là chúng dị xà không để ý chuyện bị nhốt ở đây, vì thế thái độ của chúng nó là—— ta nhìn thấy Cơ Khang cũng xem như không thấy.

—— được rồi, thật ra chúng dị xà cũng là một đám xà lòng dạ hẹp hòi mà thôi.

Câu Xà đi rồi, Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại cũng vào chủ mộ thất đi ngủ. Tối hôm đó, Ngân Tiểu Tiểu ngủ vô cùng thơm vô cùng ngọt ngào, không biết mơ thấy cái gì còn thường thường nhếch môi phát ra từng trận cười quái dị.

Ông Tô và Lưu Chí Hâm dậy rất sớm. Mặc dù nói ông Tô và Lưu Chí Hâm không biết vị trí cụ thể của cổ mộ nhưng hai người đều có cảm giác bọn họ đã cách cổ mộ không xa, nhất là sáng hôm nay sau khi tỉnh lại, cảm giác này càng rõ rệt.

Lưu Chí Hâm thầm trộm nhẹ nhàng thở ra, trừ cảm giác sắp tới cổ mộ còn không cảm nhận được ánh mắt nhìn mình chằm chằm, điều này làm cho hắn càng vui vẻ.

Ông Tô và Lưu Chí Hâm ở trước sơn động tùy tiện ăn một chút rồi đứng dậy bắt đầu tìm kiếm cổ mộ.

“Sư phụ, nơi này có thứ gì đó!”

Mới vừa tiến vào trong phạm vi cổ mộ, Lưu Chí Hâm liền phát hiện đồng nhân, ông Tô cũng đã phát hiện, kích động tiến lên trước cẩn thận xem xét.

Vốn Lưu Chí Hâm cũng rất hưng phấn, nhưng đột nhiên có cảm giác bốn phương tám hướng có giám thị làm lông tơ toàn thân Lưu Chí Hâm đều bị dựng lên, này, đây là có chuyện gì? Lưu Chí Hâm nuốt ngụm nước bọt, muốn hỏi ông Tô, nhưng vừa nhìn thấy biểm cảm cuồng nhiệt của ông Tô thì Lưu Chí Hâm liền nuốt trở lời muốn nói về, bây giờ mình nói cái gì sư phụ cũng nghe không vào.

Lưu Chí Hâm có cảm giác này cũng không kỳ quái, bởi vì khi bọn họ bước vào phạm vi của đồng nhân thì cũng đã bại lộ toàn bộ ở trước mặt Cơ Khang, trong phạm vi cảm ứng của Cơ Khang, hai người đã không còn chỗ che thân.

“Ha ha ha ha, chúng ta sắp phát hiện cổ mộ! Ta sẽ có được Trường Sinh !” biểu cảm của ông Tô đã không thể dùng từ cuồng nhiệt để hình dung mà càng giống điên cuồng hơn, những chuyện xảy ra khi tiến cổ mộ tới nay lần lượt hiện lên trong đầu ông Tô, mình đã trải qua nhiều chuyện như vậy không phải vì tìm được cổ mộ lấy được Trường Sinh sao? Hiện giờ cổ mộ gần ngay trước mắt, Trường Sinh cũng là vật trong bàn tay mình, ông Tô điên cuồng là hiển nhiên.

Lưu Chí Hâm thật cẩn thận đi theo sau ông Tô, một câu cũng không dám nói, hắn chưa từng gặp qua ông Tô điên cuồng đáng sợ như vậy, trong lòng Lưu Chí Hâm có chút sợ hãi, đây không phải là sư phụ mình quen biết.

“Chúng ta đi theo những đồng nhân đó, nhất định sẽ tìm cửa vào cổ mộ!” Ném ra những lời này, ông Tô dẫn đầu đi phía trước, Lưu Chí Hâm do dự một chút vẫn đi theo sau ông Tô.

Thần Đạo không hề dài, theo cước trình của ông Tô và Lưu Chí Hâm thì rất nhanh liền đi tới cuối.

Thuật che dấu chỉ hữu dụng với độc xà bộ tộc, đối với nhân loại lại vô dụng, đi tới cuối Thần Đạo, ông Tô liếc mắt một cái liền thấy được cửa vào cổ mộ—— đó là một cánh cổng lớn.

Ông Tô áp chế sự hưng phấn của mình, tiến lên vài bước xem xét cửa đá.

“Cửa đá này vẫn phủ đầy tro bụi, hơn nữa không có chút dấu vết bị phá hư!” ông Tô nói, “Xem ra chưa từng có người đến, hai chúng ta là người đến đầu tiên!”

Nói xong, ông Tô bắt đầu tìm kiếm cơ quan cửa đá. Cơ quan cửa đá bị ông Tô tìm ra rất dễ dàng, đương nhiên cũng do Cơ Khang “Trợ giúp” . Ông Tô ấn một khối nham thạch rộng trên cửa đá. Cửa , mở.