Nếu chỉ bằng tốc độ của Mặc Lão Đại đương nhiên phải nhanh hơn tốc độ của tám người kia rất nhiều, nhưng trên lưng còn cõng theo Ngân Tiểu Tiểu, trên người Ngân Tiểu Tiểu còn có vết thương chưa khỏi hẳn, Mặc Lão Đại chỉ có thể giữ tốc độ bình thường, như vậy thì tốc độ của Mặc Lão Đại cũng không nhanh hơn tám người kia bao nhiêu.
Người trộm mộ đều có phương pháp nhận ra đường đi của riêng mình, tám người trốn chết này cũng không ngoại lệ, ngẫu nhiên có chỗ nhớ lầm cũng không sao, chỉ quanh quẩn nhiều hơn mấy vòng mà thôi, nhưng dưới tâm lý vội vã muốn đi ra ngoài thì mỗi khi xuất hiện ý kiến khác nhau thì chuyện khắc khẩu có vẻ vô cùng bình thường. Tâm tình của mỗi người cũng dần dần trở nên nóng nảy, nhưng tình hình như thế cũng không duy trì quá dài, lúc tám người sức cùng lực kiệt thì trước mắt đã hiện lên cảnh sắc vô cùng quen thuộc, đúng là vị trí lúc trước khi tiến vào xà mộ, chung quanh còn có thể thấy được dấu vết lờ mờ của đoàn người tiến vào hơn mười ngày trước.
Tâm tình của tám người lập tức kích động an tâm, gần trong tới kết giới trong gang tấc, chỉ cần bọn họ tiếp tục đi lên phía trước vài thước là có thể thoát khỏi nơi làm cho bọn họ tràn ngập sợ hãi này.
Nhưng mà, trời xanh cũng không chăm sóc cho bọn họ.
Trong một bụi cỏ rậm rạp bên cạnh kết giới đột nhiên phát ra tiếng sột soạt hấp dẫn ánh mắt của tám người, sôi nổi nhìn về phía phát ra âm thanh.
Thì ra là Mặc Lão Đại Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Đại Mặc từ một chỗ khác chạy đến.
Mặc Lão Đại Ngân Tiểu Tiểu cùng Mặc Đại Mặc nhất chui ra bụi cỏ liền thấy được cách đó không xa có vài nhân loại đang đứng.
Song phương đều sửng sốt, kịp phản ứng trước là nhân loại.
Người đàn ông đứng ở phía trước nhất cắn răng hô lớn: “Chúng nó chỉ có vài con rắn mà chúng ta có tám người! Chúng ta không cần sợ chúng nó! Khoảng cách đi ra chỉ còn lại năm sáu mét ngắn ngủn, chúng ta nhất định có thể ra ngoài!”
Chuyện tới bây giờ cho dù người đàn ông này không nói thì bảy người phía sau cũng nhất định sẽ xông ra. Khác biệt chỉ là sớm hay muộn mà thôi, nhưng thực hiển nhiên, thời gian sớm hay muộn đối với tốc độ ra tay của chúng độc xà là rất quan trọng.
Người đàn ông kia vừa kêu cũng gọi thần trí ba xà Mặc Lão Đại trở về, ra chiến trường đương nhiên không có khả năng cõng Ngân Tiểu Tiểu, Mặc Lão Đại đặt Ngân Tiểu Tiểu vào trong bụi cỏ chúng nó vừa ra tới, dặn dò: “Tiểu Tiểu, trong chốc lát chúng ta đánh nhau ngươi không thể đi ra, có biết không?” Lần trước Ngân Tiểu Tiểu bị thương đã đả kích Mặc Lão Đại thực nghiêm trọng, Mặc Lão Đại không muốn tiếp tục thể nghiệm cảm giác đó một lần nữa.
Ngân Tiểu Tiểu gật gật đầu: “Yên tâm đi, ta nhất định sẽ không đi ra ngoài tham gia chiến đấu !”
Chỉ trong thời gian nói mấy câu, nhân loại bên kia đã dẫn đầu phát động công kích, không, không phải công kích, là bên nhân loại đã dẫn đầu nhằm phía Mặc Lão Đại và Mặc Đại Mặc… xông ra kết giới phía sau.
Đúng vậy, tám người này vốn không có dục vọng đối chiến với chúng độc xà, bây giờ bọn họ chỉ muốn chạy ra, mà cửa ra ngay phía sau chúng độc xà, bọn họ không thể không nhằm phía có chúng độc xà.
Mục đích của tám người là chạy ra, mục đích của Mặc Lão Đại và Mặc Đại Mặc là giết tám người này. Nếu như tám người này có ý tưởng muốn đấu cùng chúng độc xà một trận thì có lẽ bọn họ sẽ kéo dài thời gian được lâu một ít, nhưng mỗi người chỉ tự lo lấy mình, chỉ biết chạy trốn, kết quả chỉ trong chớp mắt xông về phía Mặc Lão Đại và Mặc Đại Mặc thì quân lính đã tan rã. Mặc Lão Đại và Mặc Đại Mặc đối với chuyện giết người thì không có…chút nương tay, theo chúng nó thấy, giết người cũng chỉ là giết mấy con chuột bên trong kết giới mà thôi, chẳng lẽ chúng độc xà sẽ đồng tình với chuột sao? Có lẽ giết chuột và giết người chỉ khác nhau ở chỗ, giết chuột là vì ăn, giết người chỉ để giết mà thôi.
Nhưng cho dù tốc độ của Mặc Lão Đại và Mặc Đại Mặc nhanh hơn nữa, thời gian ngắn giết sạch nhân loại trong khoảng cách năm sáu mét vẫn có chút khó khăn, dù sao số lượng độc xà quá ít, chỉ có hai—— Ngân Tiểu Tiểu tránh trong bụi cỏ thì không tính, bởi vậy cuối cùng đã có một người đàn ông trốn ra kết giới.
Ngân Tiểu Tiểu luôn luôn thành thật đứng ở trong bụi cỏ, xuyên qua khe hở nhìn phía bên ngoài, oa! Hắc Thán nhà của chúng ta thật lợi hại, một ngụm có thể chấm dứt một người! Hừ! Mặc Đại Mặc thật sự là yếu quá chừng! Hắc Thán nhà của chúng ta cắn chết ba người nó cắn chết một người đã không sai rồi!
Ngân Tiểu Tiểu tránh ở trong bụi cỏ nhìn lén vô cùng vui vẻ, mắt thấy tám người này đều sắp bị Mặc Lão Đại và Mặc Đại Mặc tiêu diệt thì lại xảy ra biến cố, thì ra có một người thừa dịp Mặc Lão Đại và Mặc Đại Mặc không để mắt đến liền chạy ra kết giới!
Lúc ấy Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy đầu nóng lên, chỉ có một ý tưởng duy nhất là: tuyệt đối không thể để cho người kia chạy đi! Thân thể còn nhanh hơn cả đầu óc, lúc kịp suy nghĩ lại thì thân thể Ngân Tiểu Tiểu đã nhằm phía kết giới.
Nhưng Ngân Tiểu Tiểu biết, nó là một độc xà không thể lao ra khỏi kết giới, nói vậy kết quả của việc nó nhằm phía kết giới chỉ là một đầu đánh vào kết giới mà thôi!
Nhưng ngoài dự đoán của Ngân Tiểu Tiểu, càng làm cho Mặc Lão Đại Mặc Đại Mặc đã giết sạch bảy người còn lại không thể tin là, Ngân Tiểu Tiểu thế nhưng xuyên qua được kết giới!
“Tiểu Tiểu!” Mặc Lão Đại phát ra tiếng hô tê tâm liệt phế, sau đó thân mình hung hăng đánh vào kết giới, kết quả rất rõ ràng, cho dù Mặc Lão Đại cường đại đến cỡ nào cũng vô pháp xuyên qua kết giới đi đến thế giới của nhân loại. Nhưng Mặc Lão Đại vẫn không chịu buông tha như vậy, mà cứ một lần lại một lần vọt tới chỗ kết giới, hồng quang trong mắt càng sâu, mang theo tuyệt vọng và hận ý đối với nhân loại.
Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu của mình! Nó vẫn chưa trưởng thành, nó còn mảnh mai như vậy, sao có thể tự mình đi đến thế giới của nhân loại? Nếu bên ngoài có rất nhiều nhân loại thì phải làm sao bây giờ? Nếu nhân loại ở ngoài muốn giết Tiểu Tiểu thì phải làm sao bây giờ? Không! Mình tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra! Mình đã nói phải bảo vệ Tiểu Tiểu không để nó bị uất ức bị tổn thương, nhưng lần trước Tiểu Tiểu bị thương mình đã thất hứa, lúc này đây, ngay cả Tiểu Tiểu mình cũng đánh mất! Tại sao mình có thể để chuyện này xảy ra? Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu của ta!
Mặc Đại Mặc ngơ ngác nhìn hành động điên cuồng của Mặc Lão Đại, thậm chí ngay cả một câu cũng nói không ra. Còn có thể nói gì? Mặc Đại Mặc quay đầu đi chỗ khác, thì ra luôn là mình tham vọng quá đáng, cứ nghĩ chỉ cần có một ngày Mặc Lão Đại không kết thành bầu bạn cùng Ngân Tiểu Tiểu thì mình vẫn có cơ hội, thì ra đều là mình tình nguyện mà thôi.
Mặc Lão Đại bên này tạm thời không đề cập tới, chúng ta nhìn xem Ngân Tiểu Tiểu bên kia trước.
Ngân Tiểu Tiểu thuận lợi thông qua kết giới nhưng chính nó cũng biết chưa đến thời cơ tốt, thừa dịp người đàn ông chạy ra kia còn chưa phát hiện mình, Ngân Tiểu Tiểu ẩn nấp —— được rồi, Ngân Tiểu Tiểu thừa nhận cái gọi là ẩn nấp thật ra là chui vào bên trong cát, chỉ lén lút lộ ra hai con mắt quan sát người đàn ông kia.
Người đàn ông này nhất định phải chết! Đây là nguyên nhân Ngân Tiểu Tiểu không quay về kết giới ngay. Theo Ngân Tiểu Tiểu thấy, nhân loại vào trong cổ mộ nhất định phải giết sạch toàn bộ! Không thể để hắn trở về mang đến càng nhiều nhân loại! Nó không biết cho dù người đàn ông này trở về cũng nhất định sẽ bưng kín chuyện này như hủ nút.
Ngân Tiểu Tiểu giấu ở trong cát, lẳng lặng chờ đợi thời cơ thích hợp giết người này, Ngân Tiểu Tiểu hiểu rõ, lấy năng lực của mình thì không có khả năng cắn xuyên qua lớp quần áo người nọ mặc để rót nọc độc vào trong cơ thể người nọ, bởi vậy mình nhất định phải đợi cho người nọ cỡi quần áo ra mới có thể thành công.
Thật ra người chạy ra ngoài này có mạng thật lớn, người này chính là một trong hai gã đàn ông thoát chết trong đội người phụ nữ trung niên kia, hắn trốn thoát khỏi tay độc xà hai lần, lại là người bình thường duy nhất đi ra khỏi kết giới cho tới bây giờ, không phải may mắn thì là gì?
Người đàn ông biết độc xà không thể xuyên qua kết giới tới xã hội của nhân loại, bởi vậy lúc ra khỏi kết giới liền yên lòng, hít mạnh vài hớp không khí, đương nhiên không khí trong sa mạc nóng rực như trong xà mộ, nhưng tâm tình của người đàn ông lại không giống, ngay cả không khí hít vào cũng phá lệ tươi mát.
Trong sa mạc, xe của tám đội ngũ vẫn còn đó, nhưng bên trên đã bịt kín một lớp cát bụi thật dày.
Lúc trước tám đội ngũ đến nơi này rồi, các đội dẫn đường liền lục tục rời khỏi, đội ngũ khác người đàn ông không biết, nhưng đội ngũ dẫn đường của mình sẽ trở lại tìm bọn họ vào một tháng sau, đợi thêm mười ngày, nếu lúc đó bọn họ còn chưa ra, đội dẫn đường sẽ tự động rời khỏi. Bây giờ đã gần hai mươi ngày kể từ khi bọn họ tiến vào xà mộ, nói cách khác, người đàn ông chỉ cần đợi thêm đến mười ngày là có thể khỏi sa mạc trở về xã hội của nhân loại bình thường.
Mặc dù một mình một người sinh hoạt tại sa mạc không có chút niềm vui, nhưng người đàn ông vẫn hoàn toàn yên tâm, ít nhất nơi này không có rắn độc đáng sợ như trong mộ, nghĩ đến đây người đàn ông lại hoảng sợ một trận, hai độc xà đụng phải cuối cùng thật là quá lợi hại! Bên đội mình có tám người, cách cửa ra chỉ còn vài mét, cho dù vậy cuối cùng cũng chỉ có mình trốn thoát.
Người đàn ông lắc đầu, không nên nghĩ đến mấy chuyện này nữa. Người đàn ông lật lật đống đồ trên xe của đội mình và đội ngũ khác, tìm được không ít lương khô, nước uống cũng không thiếu, xem ra hơn mười ngày còn lại không cần lo về phương diện ăn uống.
Người đàn ông nhìn nhìn mặt trời chói chan trên đầu, nghĩ nghĩ, vẫn lấy ra một bộ quần áo từ trong xe, chuẩn bị thay. Dù sao cũng đã ra khỏi xà mộ, không cần tiếp tục mặc trang phục đặc chế này nữa, quần áo này thật sự là quá nặng, mặc vào oi bức vô cùng.
Ngân Tiểu Tiểu trốn ở chỗ cách người đàn ông không xa sáng mắt lên, tốt lắm, xem ra cơ hội của mình rốt cuộc đã tới. Ngân Tiểu Tiểu không chui ra khỏi cát, mà vẫn tránh ở trong cát chậm rãi bò về phía người đàn ông.
Tốc độ người đàn ông thay quần áo rất nhanh, đổi xong quần áo rồi, người đàn ông lấy nước ra uống mạnh vài hớp.
Nhìn thấy người đàn ông uống nước xong muốn lên xe, Ngân Tiểu Tiểu có chút nóng nảy, đẩy nhanh tốc độ vọt về phía người đàn ông.
Sa mạc yên tĩnh, nơi này hầu như không có tiếng động lớn, cũng không tiếng kêu của đủ loại sinh vật, bởi vậy lúc Ngân Tiểu Tiểu không che dấu tiếng bò sát thì người đàn ông đã nghe được.
Người đàn ông cả kinh, thanh âm này mình chắc chắn sẽ không quên! Tiếng rắn bò là ác mộng trong cuộc đời mình, làm sao có thể quên? ! Người đàn ông lập tức mở cửa xe muốn trốn vào bên trong, nhưng giờ khắc này đã chậm.
Chỉ thấy Ngân Tiểu Tiểu đã bò tới chân người đàn ông, nảy mạnh khỏi cát cắn một ngụm lên đùi người đàn ông.
Người đàn ông hét lớn một tiếng, gập lưng một tay kéo Ngân Tiểu Tiểu ra khỏi đùi, sau đó ném Ngân Tiểu Tiểu ra ngoài, còn nhân tiện kéo luôn một khối da thịt của mình, người đàn ông nhìn lại miệng vết thương, không khỏi tuyệt vọng hô lớn một tiếng, miệng vết thương đã trở thành màu tím, diện tích còn không ngừng mở rộng, người đàn ông chết đã là điều hiển nhiên. Trước khi người đàn ông mất đi ý thức ngã xuống mặt đất thì trong lòng chỉ còn lại một ý nghĩ: nếu có kiếp sau, thề sống chết không đi trộm mộ!
Ngân Tiểu Tiểu bị quăng ngã thất điên bát đảo, lúc phe phẩy đầu tỉnh táo lại thì người đàn ông đã chết rồi, rốt cục Ngân Tiểu Tiểu cũng có thời gian nhìn xem cảnh sắc chung quanh.
Lọt vào tầm mắt đương nhiên là sa mạc, trừ điều đó, như cũ vẫn là sa mạc. Ngân Tiểu Tiểu hơi hoài niệm thở dài, chậm rãi bò về phía kết giới.
Thật ra cổ mộ luôn tồn tại ở trong sa mạc, không phải chỉ mười lăm mỗi tháng mới đột nhiên xuất hiện, mà là chỉ có mười lăm mỗi tháng, bởi vì một quy luật nào đó mà con người không biết, mắt thường mới có thể thấy cổ mộ nên trông giống như đột nhiên xuất hiện vậy. Có lẽ vì giờ đã là rắn lại còn là người nên Ngân Tiểu Tiểu vẫn có thể thấy được cổ mộ nhưng không được rõ ràng, chỉ nhìn ra một mảnh màu xanh biếc mông lung, nhưng điều này cũng đã đủ để Ngân Tiểu Tiểu tìm được vị trí tiến nhập cổ mộ.
Ngân Tiểu Tiểu bò tới chỗ kết giới, sau đó liền tiến vào cổ mộ. Đầu của Ngân Tiểu Tiểu đã chui vào gần một nửa thì đột nhiên lại đau xót, Ngân Tiểu Tiểu “Ai u!” kêu một tiếng, đầu lại văng ra khỏi kết giới rồi ngã vào sa mạc.
Mặc Lão Đại bên kia còn đang đụng vào kết giới đột nhiên sững sờ, vừa rồi hình như đụng phải một thứ gì đó mềm mềm, còn nghe được tiếng kêu của Tiểu Tiểu?
“… Tiểu Tiểu?” Mặc Lão Đại không tiếp tục đụng vào kết giới mà do dự nhìn về phía kết giới kêu một tiếng.
Mặc Đại Mặc: “…”
Ngân Tiểu Tiểu thật vất vả mới bò dậy khỏi cát một lần nữa, dùng cái đuôi xoa mạnh đầu, đau quá đau quá, vừa rồi đụng phải cái gì vậy trời! Đau chết mất!
Chờ đầu bớt đau rồi, Ngân Tiểu Tiểu lại bò về phía kết giới, lúc này vô cùng cẩn thận, sợ lại đụng vào cái gì nữa. Í? Lần này cái gì cũng không có! Vì thế Ngân Tiểu Tiểu vui vẻ chen đi vào.
Chưa kịp thấy rõ cảnh tượng trước mắt thì Ngân Tiểu Tiểu đã bị Mặc Lão Đại quấn chặt lấy.
“Ta, ta sắp bị, siết chết, mau, buông, buông!” Ngân Tiểu Tiểu đã bắt đầu trợn trắng mắt.
Mặc Lão Đại vội vàng buông Ngân Tiểu Tiểu ra, từ trên xuống dưới nhìn Ngân Tiểu Tiểu, xác định trên người Ngân Tiểu Tiểu không có chút tổn thương nào, Mặc Lão Đại rốt cục buông tâm, nhưng dù đã không lo lắng an nguy của Ngân Tiểu Tiểu, Mặc Lão Đại đương nhiên vẫn không khinh địch tha thứ cho chuyện Ngân Tiểu Tiểu tự mình chạy ra khỏi kết giới!
“Tiểu Bạch Si! Không phải ta đã nói ngươi thành thật đứng ở trong bụi cỏ rồi sao? Vì sao ngươi lại tự tiện chạy ra!”
“Ta, ta không có!” Ngân Tiểu Tiểu giải thích, “Ngươi chỉ nói không cho phép ta tham gia chiến đấu, chưa nói ta không được phép đuổi theo lính đào ngũ!”
“Ngươi còn dám mạnh miệng!” Mặc Lão Đại cả giận nói, “Ngươi có biết chạy ra khỏi kết giới nguy hiểm đến cỡ nào không! Đã vậy còn không nhanh chóng quay về!”
“Ta đương nhiên muốn giết chết nhân loại đó rồi về!” Nói tới đây, Ngân Tiểu Tiểu có chút dương dương tự đắc , “Hắc Thán, ta nói cho ngươi biết nha, ta đã giết chết nhân loại kia rồi! Hê hê, ta lợi hại đi!”
Nhìn Tiểu Bạch Si trước mắt không hề biết mình lo lắng cho nó đến cỡ nào, còn dương dương tự đắc, Mặc Lão Đại đột nhiên không muốn nói gì nữa, Tiểu Bạch Si của mình nên thật vui vẻ như vậy mỗi ngày, không nên chịu một chút thương tổn gì, cho dù là mình gây cho nó cũng không được, Mặc Lão Đại kéo Ngân Tiểu Tiểu đang đắc ý qua, hung hăng hôn lên cái miệng Ngân Tiểu Tiểu, Tiểu Bạch Si, lần này tạm tha cho ngươi!