Cổ Mộ Có Một Ổ Xà

Chương 77




“Lần này các ngươi tiến vào tổng cộng bao nhiêu người?” Mặc Lão Đại bò đến chỗ Vương Nham Chân đang uống nước, hỏi.

“Khụ khụ khụ.” Đây là bị sặc, “Điều này ta không quá rõ.”

Ánh mắt Mặc Lão Đại lạnh lùng: “Ngươi muốn chết phải không?”

Vương Nham Chân: “… Hơn một trăm người, đội của chúng ta có mười lăm người.”

Mặc Lão Đại “Ừ” một tiếng, bò đi rồi. Ngân Tiểu Tiểu tiến đến trước mặt Mặc Lão Đại: “Hơn một trăm người sao, nơi này lớn như vậy, làm sao tìm được.”

“Không cần lo lắng.” Mặc Lão Đại hôn nhẹ trán Ngân Tiểu Tiểu, “Ta có biện pháp.”

“Hửm? Biện pháp gì?”

“Ta là tộc trưởng, luôn có biện pháp dễ dàng thông tri cho chúng độc xà, xem ta.” Mặc Lão Đại cười đắc ý, sau đó đứng nửa người trên lên, mở miệng phát ra một âm thanh kỳ quái, Ngân Tiểu Tiểu cũng nghe thấy. Ngân Tiểu Tiểu không biết hình dung như thế nào, âm thanh này không giống như nghe được bằng lỗ tai mà là trực tiếp khắc vào linh hồn.

“Âm thanh này sẽ được toàn bộ độc xà bên trong kết giới nghe được, ta vừa mới lệnh cho độc xà trong phạm vi ngàn dậm tới, độc xà phù hợp điều kiện sẽ phán đoán ra vị trí ta phát ra âm thanh, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất đuổi tới.” sau khi Mặc Lão Đại phát ra âm thanh này liền giải thích với Ngân Tiểu Tiểu.

“Thần kỳ như thế sao, nhưng vì sao ta nghe được âm thanh lại không hiểu ngươi đang biểu đạt cái gì!” Ngân Tiểu Tiểu nghi hoặc , nó chỉ nghe thấy Mặc Lão Đại kêu kêu, nhưng thật sự không hiểu nội dung trong tiếng kêu của Mặc Lão Đại.

Mặc Lão Đại: “… Có thể là vì ngươi không có trí nhớ truyền thừa.”

Ngân Tiểu Tiểu lặng lẽ, thật sự là rất bắt nạt xà ! Trí nhớ truyền thừa cái gì, vì sao lúc trước không cho mình một phần!

“Chúng ta phải ở chỗ này chờ chúng độc xà đến.” Mặc Lão Đại tiếp tục bổ sung, “Tiểu Bạch Si, mấy ngày nay ngươi phải thành thật một chút, đừng chạy lung tung biết không!”

“Cứ gọi toàn bộ độc xà đến thì tốt rồi, vì sao chỉ cần trong phạm vi ngàn dậm ?” Theo suy nghĩ của Ngân Tiểu Tiểu, số lượng độc xà nhiều hơn nhân loại, thậm chí còn lợi hại hơn nhân loại, chỉ cần mọi người đều đi tìm thì tốt rồi.

Mặc Lão Đại liếc Ngân Tiểu Tiểu một cái: “Trừ chúng ta nhìn thấy nhân loại còn có xà nào từng gặp nhân loại sao? Còn có, không phải độc xà nào cũng có thể chống cự thứ trong tay nhân loại. Các ấu xà cũng cần phải bảo hộ, độc xà trên núi cao nhất một con cũng không thể gọi, thậm chí còn cần độc xà trưởng thành đã rời núi nhưng có ấu xà còn chưa trưởng thành phải trở về bảo hộ. Hơn nữa, nhiều độc xà cùng ở một chỗ thì mục tiêu quá lớn. Chúng ta phải chuẩn bị tốt, phải giảm thiểu số độc xà thương vong xuống thấp nhất. Quan trọng nhất là nếu toàn bộ độc xà tụ tập trên mấy ngọn núi này, con mồi sẽ giảm bớt nhanh chóng, làm cho sinh vật trên núi biến mất một diện tích lớn, tuy rằng sinh vật trên núi chung quanh sẽ chậm rãi di chuyển đến mấy ngọn núi này, nhưng cần thời gian rất dài, chúng độc xà chắc hẳn sẽ không vui khi thấy điều này.”

Ngân Tiểu Tiểu trợn tròn mắt, được rồi, xem ra mình nghĩ quá đơn giản, không thích hợp làm lãnh đạo, mấy chuyện phiền lòng này vẫn nên để Hắc Thán đi lo đi, mình quả nhiên thích hợp làm quân tiên phong linh tinh hơn.

—— coi như xong, Tiểu Tiểu, ngươi như vậy đừng nói bây giờ còn là vị thành niên, dù trưởng thành cũng không đủ giá trị vũ lực để làm quân tiên phong được chứ!

“Tộc trưởng, Tiểu Tiểu, ta và Tiểu Hoa nhất định phải trở về.” Ngân Đại Bạch tiến lên phía trước nói, liếc Hoa Tiểu Hoa, “Các ca ca của Tiểu Tiểu đều ở trên núi, chúng ta phải đi về.”

“À, đi lúc này sao?” Ngân Tiểu Tiểu có điểm mất mát, lần này ở chung với ba ba a cha chưa được bao lâu đâu, thật vất vả mới gặp được!

“Ta cho rằng ta và Đại Bạch đi thì ngươi sẽ rất vui vẻ chứ!” Hoa Tiểu Hoa lớn tiếng nói, “Tộc trưởng mới vừa đi chưa tới một ngày ngươi đã ồn ào lăn lộn giữa đất, chúng ta ở chỗ này chỉ chậm trễ các ngươi thôi!”

Thân mình Ngân Tiểu Tiểu xoẹt một cái liền đỏ, hô to: “Nào có! Ta không có! Cha lừa xà!”

Nhưng dù Ngân Tiểu Tiểu có nguỵ biện thế nào cũng vô dụng, Mặc Lão Đại rõ ràng lựa chọn tin tưởng lời Hoa Tiểu Hoa nói, trên mặt nhịn không được mở một nụ cười tươi như hoa, dùng cái đuôi kéo Ngân Tiểu Tiểu lại đây, liên tục hôn lên mặt lên miệng Ngân Tiểu Tiểu mấy cái: “Thì ra Tiểu Tiểu nhớ ta như vậy!”

Ngân Tiểu Tiểu dùng sức giãy vài cái, không giãy thoát liền không giãy dụa nữa, nhưng ngoài miệng vẫn không ngừng cố gắng: “Hắc Thán ngươi buông! Ta rồi, ta không có như vậy! Một chút cũng không!”

Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa nhìn nhau cười, thừa dịp lực chú ý của Ngân Tiểu Tiểu đều đặt trên người Mặc Lão Đại, trộm chạy trốn. Mặc Đại Nhất cách Mặc Lão Đại Ngân Tiểu Tiểu có mười thước nhìn hai xà nằm úp sấp quấn lấy nhau, yên lặng thay đổi phương hướng lại nằm xuống.

Trong lúc vô ý Ngân Tiểu Tiểu liếc thấy Vương Nham Chân kinh ngạc ngồi ở bờ sông, lửa giận càng tăng vọt, bỏ quên cùng Mặc Lão Đại dây dưa, ngược lại gầm lên giận dữ với Vương Nham Chân: “Nhìn cái gì! Cẩn thận ngày mai ta không cho ngươi ăn cơm!”

Vương Nham Chân: “…”

Mặc Lão Đại mới mặc kệ Ngân Tiểu Tiểu bây giờ là thẹn thùng hay vẫn là thẹn thùng, hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất buông Ngân Tiểu Tiểu ra: “Tiểu Bạch Si, nhìn biểu hiện của ngươi tốt như vậy, ta đi tìm mật thưởng cho ngươi!”

Ngân Tiểu Tiểu bật người hô, mấy ngày nay ngoài chạy lại chạy, vẫn chưa nếm được mật, bây giờ nghe Mặc Lão Đại nói như thế, Ngân Tiểu Tiểu lập tức nhớ lại hương vị tuyệt vời kia: “Tốt tốt!” Vui vẻ quăng quăng cái đuôi phía sau vài cái.

Mặc Lão Đại vừa cười ngây ngô vừa đi tìm mật cho Ngân Tiểu Tiểu, ừm, ngày hôm nay nhất định phải tìm được mật ong biến dị cho Tiểu Bạch Si, Tiểu Bạch Si thích ăn loại mật này nhất!

“Ực —— ”

Ngân Tiểu Tiểu nghe được tiếng nuốt nước miếng, theo thanh âm, ánh mắt Ngân Tiểu Tiểu rơi vào người Vương Nham Chân. Nhìn thấy biểu cảm trên mặt Vương Nham Chân, Ngân Tiểu Tiểu khoe ra nói : “Sao nào? Ngươi muốn ăn mật?”

Vương Nham Chân dùng sức gật đầu: “Chỉ cần là đồ ăn đều được!”

Ngân Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, nói: “Cũng đúng, đến lúc đó ta ăn dư lại đều cho ngươi ăn.”

“Cứ như vậy đi!” Vương Nham Chân cảm động sắp khóc, giành thức ăn từ miệng một con rắn nào có dễ dàng! Nhưng mà… Ngân Tiểu Tiểu phải không… Ngân Tiểu Tiểu nói nó không đói bụng, cho nên nhất định sẽ không ăn quá nhiều mật, nhất định sẽ dư rất nhiều, hơn nữa hàm lượng đường trong mật tương đối nhiều, mình ăn ít nhất có thể no đến khuya hôm nay.

Vương Nham Chân tính toán tốt lắm, nhưng hắn tính sai ở chỗ sức ăn của Ngân Tiểu Tiểu.

Lúc Mặc Lão Đại chưa lấy được mật về, Ngân Tiểu Tiểu quyết định moi ra chút tin tức trong miệng Vương Nham Chân, vì thế đem vòng thân mình bên cạnh Vương Nham Chân, bày tư thế ta muốn nói chuyện với ngươi: “Ta nói, nhìn ngươi cũng nhã nhặn như vậy, vì sao lại luẩn quẩn trong lòng muốn tới trộm mộ, bây giờ thì xong rồi, bị Hắc Thán nhà ta bắt được!”

Vương Nham Chân ngơ ngác một chút, cười khổ nói: “Vấn đề này ta thật không ngờ tới. Ta là nhị thiếu gia nhà họ Vương chuyên trộm mộ, từ lúc sinh ra đến bây giờ tiếp xúc nhiều nhất là trộm mộ, ta không biết trừ trộm mộ ta còn có thể làm gì.”

Ngân Tiểu Tiểu bĩu môi, mọi người đều có nỗi khổ riêng thôi, tuy rằng “Mọi người” này làm ở ngành mà xét về phương diện pháp luật thì là phạm pháp.

“Chuyện trong gia tộc họ Vương đều do ông nội của ta quản, nhưng sau khi ông nội mất rồi, người quản chuyện gia tộc họ Vương lại là cha ta, xà mộ này, là cha ta nói ta tới.”

“A, thật xin lỗi.” Vương Nham Chân đột nhiên cười xin lỗi, “Có vài từ nói ra chắc ngươi nghe không hiểu, vẫn không nói thì hơn.”

Ngân Tiểu Tiểu tiếp tục bĩu môi, có cái gì mà nghe không hiểu ! Thật là coi khinh xà! Nhưng quên đi, nếu nói nghe hiểu có thể ngươi lại hỏi vì sao có thể nghe hiểu linh tinh, thật là phiền toái.

“Xà mộ? Các ngươi gọi nơi này là xà mộ sao? Làm sao các ngươi biết nơi này có xà?” Ngân Tiểu Tiểu nghi ngờ hỏi.

Vương Nham Chân kể: “Sự tồn tại của cổ mộ này cũng không phải là một điều bí mật, vào đầu thế kỷ 20… Thật xin lỗi, ta quên ngươi nghe không hiểu … Tóm lại hơn 100 năm trước, cổ mộ này bị người phát hiện. Truyền thuyết nói cổ mộ này từ thời nhà Chu, trong mộ có thứ có thể làm cho người ta Trường Sinh, có rất nhiều người bắt đầu tìm cổ mộ này nhưng đáng tiếc không tìm được. Lại qua vài thập niên, lúc ấy một gia tộc suy bại trong giới trộm mộ đột nhiên nói biết cổ mộ thời nhà Chu này ở nơi nào, sau đó lại có rất nhiều đi tìm, và rồi có một số người đã tìm được nơi này. Có mấy chục người tiến vào nhưng chỉ có một kẻ điên còn sống đi ra, luôn miệng kêu ‘Có rất nhiều rắn, rất nhiều rắn!’, từ đó về sau chúng ta đều gọi cổ mộ này là xà mộ .”

Ngân Tiểu Tiểu giật mình nói: “Ngươi nói từng có nhân loại tiến vào? Còn bị xà công kích?” Ngân Tiểu Tiểu vẫn cho rằng nhóm người Vương Nham Chân là người đầu tiên tiến vào kết giới.

“Đúng vậy.” Vương Nham Chân gật gật đầu.

“Thật kỳ quái, không nghe có xà nào nhắc tới chuyện này cả.” Ngân Tiểu Tiểu lầu bầu một câu.

“Ta sẽ điều tra chuyện này.” Thì ra là Mặc Lão Đại mang theo mật đã trở lại.

Ngân Tiểu Tiểu mới mặc kệ Mặc Lão Đại điều tra chuyện này hay không, trực tiếp đi về phía tổ ong.

“Í? hương vị này … Là mật ăn rất ngon ngày đó!” Ngân Tiểu Tiểu hưng phấn.

Mặc Lão Đại sủng nịch dùng cái đuôi xoa nhẹ đầu Ngân Tiểu Tiểu.

Ngân Tiểu Tiểu ăn, Mặc Lão Đại đi tìm Mặc Đại Nhất, Vương Nham Chân nhìn Ngân Tiểu Tiểu ăn.

Qua một phút đồng hồ, Ngân Tiểu Tiểu ăn chưa xong, qua năm phút đồng hồ, Ngân Tiểu Tiểu ăn chưa xong, qua mười phút, Ngân Tiểu Tiểu vẫn ăn chưa xong.

Vương Nham Chân tràn ngập mong bắt đầu suy sụp, đã mười phút rồi sao còn ăn chưa xong! Dù tổ ong to nhiều mật đến mức nào cũng không chịu nổi sức ăn như vậy!

Lại qua năm phút đồng hồ —— “Tốt lắm, ta ăn xong rồi! Còn lại cho ngươi!” Ngân Tiểu Tiểu rất hào phóng nói với Vương Nham Chân, thuận tiện còn đẩy tổ ong đến bên người Vương Nham Chân.

Vương Nham Chân khẩn cấp cầm … tổ ong lên, nhìn vào trong, nhiều lắm chỉ còn hai phần!

Nhìn thấy Vương Nham Chân buồn rười rượi, Ngân Tiểu Tiểu hung hăng rít gào Vương Nham Chân: “Ngươi còn chưa thoả mãn! Ta nhìn ngươi vừa mới nói chuyện phiếm với ta mới để lại cho ngươi hai phần! Nếu không một ngụm ta cũng không để cho ngươi!” Hừ, dù sao nhân loại một ngày không ăn cũng không chết!

Vương Nham Chân yên lặng ăn sạch mật trong tổ ong, sau đó lại chạy đi uống nước —— khuya hôm nay nhất định phải uống no!