Cổ Mộ Có Một Ổ Xà

Chương 110




Khi trứng phát ra thanh âm thanh thúy thì Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu đều biết các bảo bảo xà sắp sinh ra, Mặc Lão Đại chuyển thân mình khỏi trứng, Ngân Tiểu Tiểu đang nằm vừa lăn lăn cũng dựng lên, bò tới bên cạnh trứng. Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại vây trứng vào giữa, vẻ mặt chờ mong nhìn chín quả chín kia.

Tập trung nhìn vào, Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại phát hiện đã có thiệt nhiều trứng bắt đầu có vết rạn rậm rạp, các bảo bảo xà phá vỏ trứng mà ra cũng chỉ là vấn đề thời gian. Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm trong chốc lát lại có hai ba quả trứng có thêm vết rạn rất nhỏ.

Lại nghe thêm vài thanh âm thanh thúy, trong tầm mắt Ngân Tiểu Tiểu đột ngột xuất hiện một ấu xà toàn màu đen, không đợi Ngân Tiểu Tiểu nhìn kỹ, các ấu xà còn lại như nấm mọc sau mưa phá xác ra khỏi vỏ hiện ra trước mắt Ngân Tiểu Tiểu.

Ngân Tiểu Tiểu hơi choáng, ta nói, sinh ra thì sinh ra thôi, cả đám có phải đã bàn với nhau rồi không, sao đều đi ra một lúc như vậy?

Ngân Tiểu Tiểu trấn định lại nhìn về phía chúng ấu xà, ừm, được rồi, chúng ấu xà đều đã ra rồi sao? Ngân Tiểu Tiểu cẩn thận đếm, bốn ấu xà toàn thân tối đen bốn ấu xà toàn thân màu bạc, Í? Nói như vậy còn thiếu một cái?

Ngân Tiểu Tiểu tìm trong một đống vỏ trứng của ấu xà, tìm được trứng rắn còn không nở kia, không đợi Ngân Tiểu Tiểu nói gì, Mặc Lão Đại đã vói cái đuôi vào cuốn quả trứng còn lại bên trong đi ra, cẩn thận đặt ở trên mặt đất.

“Sao lại chưa nở?” Ngân Tiểu Tiểu bò đến chỗ Mặc Lão Đại, nhìn quả trứng rắn này, tốt lắm, mặt trên một vết rách cũng không có.

Mặc Lão Đại: “Không biết.”

Ngân Tiểu Tiểu sực nhớ trước kia mình sinh ra cũng sau những ấu xà khác một ngày, chẳng lẽ ấu xà này cũng vậy? Nhớ thân phận kiếp trước của mình là nhân loại, vẻ mặt Ngân Tiểu Tiểu trở nên cổ quái, nếu có một nhân loại còn giữ lại trí nhớ kiếp trước trở thành hài tử của mình, cảm giác thật không phải quái bình thường.

Vừa mới nghĩ như vậy xong, quả trứng bị đặt ở trên mặt đất đột nhiên phát ra tiếng vang thanh thúy, Ngân Tiểu Tiểu theo bản năng cúi đầu nhìn liền phát hiện mặt trên trứng rắn đã có một ít vết rách thật nhỏ, trong lòng Ngân Tiểu Tiểu nhẹ nhàng thở ra nhưng vẫn hơi lo lắng.

Tám ấu xà bên kia không để ý chuyện cha và ba ba của mình không để mắt đến chúng nó mà chỉ lo quan tâm đệ đệ, bọn nó đều đang bận cúi đầu nuốt vào vỏ trứng đã vỡ nát của mình.

Tại… trong lúc này, ấu xà còn lại trong trứng rắn rốt cục cũng chui ra.

Ấu xà cuối cùng sinh ra lại ngoài dự đoán của Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại, bởi vì ấu xà này chẳng những tráng kiện nhất trong chín ấu xà, nhan sắc lại còn không giống với tám ca ca của nó.

Tiểu Cửu không phải Mặc xà, cũng không phải ngân xà, thậm chí không phải Hắc Xà, trên người Tiểu Cửu là có lớp vảy giống như ngựa vằn, sọc đen sọc trắng! bộ phận màu đen thì đen vô cùng, bộ phận màu bạc thì lòe lòe sáng lên.

Mặt Mặc Lão Đại tuy vẫn không chút thay đổi, nhưng dùng sóng gió động trời cũng không đủ để miêu tả cảm xúc trong lòng nó. Từ khi độc xà bộ tộc xuất hiện, nhan sắc chúng độc xà đại đa số đều là thuần sắc, ngoại trừ hoa xà, còn lại là Hắc Xà bị Mặc xà và độc xà bình thường nhất trí bài xích, nhưng Tiểu Cửu… Đừng nói chưa thấy qua, ngay cả nghe Mặc Lão Đại cũng chưa từng nghe qua.

Ngân Tiểu Tiểu lại cảm thấy không có gì, hài tử không phải đen thì ngân, như vậy thì sẽ không mệt thẩm mỹ, sinh ra sọc đen sọc trắng cũng rất không tệ, ít nhất như vậy mình sẽ không nhận sai!

Nhắc tới nhận sai, Ngân Tiểu Tiểu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Hắc Thán, đây là Tiểu Cửu , vậy… thứ tự tám xà cục cưng còn lại sinh ra, ngươi còn nhớ rõ sao?”

Mặc Lão Đại sững sờ, điều này, thật không nhớ! Nhưng mà, Mặc Lão Đại trầm ngâm trong chốc lát, bò tới bên cạnh tám ấu xà kia nhìn nhìn, dùng cái đuôi cuốn ra một Mặc xà từ bên trong: “Ta chỉ nhớ rõ đây là người đầu tiên sinh ra, cũng là lão đại, cái khác ta không biết .”

Ngân Tiểu Tiểu “Hả?” Một tiếng, tốt lắm, vậy kế tiếp phải làm gì? Mình có nên cảm ơn vì Hắc Thán vẫn nhớ rõ một cái?

Ấu xà bị Mặc Lão Đại cuốn lên còn không ăn hết vỏ trứng của mình, hơn nữa còn bị Mặc Lão Đại cuốn lên giữa không trung thật sự không dễ chịu nên bắt đầu giãy dụa: “Ba! Thả ta đi xuống! Thả ta đi xuống!”

Ngân Tiểu Tiểu đứng đó nhìn thấy, không phúc hậu nở nụ cười một tiếng, nói : “Hắc Thán, ngươi không nghe… Lão Đại nói sao, mau thả nó xuống đi.” Nghĩ nghĩ, Ngân Tiểu Tiểu bò tới bên cạnh tám ấu xà, hỏi: “Ta nói này, các bảo bảo có biết mình sinh ra thứ bao nhiêu không?”

Mặc Lão Đại: “…”

Bảy ấu xà còn lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ý thức được vị trí lão đại đã bị Mặc xà còn ở trong tay ba ba chiếm được, vì thế trăm miệng một lời la lớn: “Ta là lão Nhị!”

Ngân Tiểu Tiểu: “… ! !”

Mặc Lão Đại đặt lão đại xuống mặt đất, mặc cho Mặc xà kia tự mình bò đến bên vỏ trứng liền gặm điên cuồng, bất đắc dĩ cười nói với Ngân Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, chúng nó làm sao biết được?”

Mặc Lão Đại nói rất đúng, khi đó chúng nó cố lấy liều mạng chen ra bên ngoài, làm sao còn lo lắng nhìn xem huynh đệ bên cạnh đã có người nào ra rồi ai còn không đi ra?

Ngân Tiểu Tiểu bĩu môi, biết mình hỏi không ra cái gì: “Vậy làm sao bây giờ? Bây giờ chỉ biết lão đại và lão cửu, các bảo bảo xà khác làm sao bây giờ?”

Nói xong, ánh mắt Ngân Tiểu Tiểu tập trung đến chỗ các bảo bảo xà.

Các bảo bảo xà vừa thấy Ngân Tiểu Tiểu nhìn bọn nó, một đám vội vàng nhô thân mình lên, lại trăm miệng một lời: “Ta là lão Nhị!”

Ngân Tiểu Tiểu: “…”

Mặc Lão Đại: “Không sao cả, ngươi tự quyết định đi.” ừ, đúng thật là không sao cả, sắp xếp thứ mấy thì đã sao?

Ngân Tiểu Tiểu bất đắc dĩ đáp ứng, hiện giờ chỉ có biện pháp này, Ngân Tiểu Tiểu lại nhìn nhìn trong đống ấu xà, trừ lão đại đã xác nhận thân phận Mặc xà còn đang cuồng ăn, chúng ấu xà khác đều dùng một đôi mắt tỏa sáng nhìn mình.

Ngân Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ: “Nếu lão đại là Mặc xà, vậy bốn Mặc xà theo thứ tự là lão đại đến lão tứ đi, còn bốn ngân xà là lão Ngũ đến lão bát.” Nói xong lại tùy ý điểm đầu ấu xà, ừ, tùy cơ quyết định thứ tự Mặc xà và Ngân xà.

Mặc Lão Đại nhìn lướt qua, chúng ấu xà còn muốn kháng nghị nhưng đều bị ánh mắt của Mặc Lão Đại ngăn lại.

Ngân Tiểu Tiểu bỗng nhiên nói: “Hắc Thán, ngươi phát hiện không, trừ lão Cửu đặc thù, tám xà cục cưng còn lại của chúng ta không có Hắc Xà! Ừ, vậy cũng là một chuyện tốt.”

Mặc Lão Đại gật gật đầu, điểm ấy đúng thật là khiến nó ngoài ý muốn, nhưng mà, Mặc Lão Đại quay đầu lại nhìn thoáng qua lão Cửu đang ở ăn vỏ trứng của mình, người kia nhìn không kém chút nào, ít nhất mạnh hơn tám ca ca của nó.

Lão Cửu đang ăn vỏ trứng nhận ra ánh mắt của, ngẩng đầu mặt không chút thay đổi nhìn Mặc Lão Đại, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn vỏ trứng.

Gân xanh trên trán Mặc Lão Đại nhảy lên, nhưng cũng không nói gì, chỉ quay đầu lại không nhìn lão Cửu nữa.

“A cha, tên chúng ta là gì vậy?” Một ngân xà trong tám ấu xà hỏi.

Ngân Tiểu Tiểu sửng sốt, lập tức theo bản năng nhìn Mặc Lão Đại, lại dời ánh mắt đến cảnh vật chung quanh, ai, ta nói, tên các bảo bảo xà mình còn chưa nghĩ ra đâu, không có biện pháp, ngày thường thật sự quá bận rồi—— này này! Mỗi ngày ngươi ăn xong rồi đi ngủ tỉnh ngủ liền chơi đùa mệt mỏi rồi lại ăn thì không có tư cách nói bận quá uy!

Mặc Lão Đại thấy ánh mắt Ngân Tiểu Tiểu dao động không nói gì liền biết Ngân Tiểu Tiểu còn chưa nghĩ ra tên cho các bảo bảo xà—— lúc trước là Ngân Tiểu Tiểu hưng trí bừng bừng cướp đi quyền đặt tên các bảo bảo xà của Mặc Lão Đại—— vì thế thay Ngân Tiểu Tiểu giải vây: “Ngày mai nói sau, ta còn chưa nghĩ ra.”

Tám ấu xà đều có chút uất ức, thiệt là, mình đã sinh ra rồi nhưng kết quả còn chưa có tên! Nhưng nói chuyện là ba ba chúng nó chứ không phải a cha chúng nó, tám ấu xà vẫn biết không thể mè nheo ba ba nhìn có vẻ rất lợi hại này, vì thế đều không đi đòi tên nữa ——nhìn thì còn nhỏ, nhưng các bảo bảo xà đã biết ai có thể trêu chọc ai không thể trêu rồi.

Ngân Tiểu Tiểu thở ra một hơi, cũng có chút áy náy, thiệt là, nó làm a cha thật không xứng chức! Ngân Tiểu Tiểu âm thầm thề ở trong lòng, khuya hôm nay nếu nghĩ không ra tên các bảo bảo xà mình sẽ không ngủ!

Lão Cửu bên kia đã ăn sạch vỏ trứng của mình, nấc một cái, chậm rãi bò tới bên người Ngân Tiểu Tiểu, ngửa đầu nhìn Ngân Tiểu Tiểu: “A cha, ta muốn một cái tên đặc thù thật dễ nghe!”

Ngữ khí hết sức nghiêm túc, nhưng thanh âm mềm mề lại làm cho trái tim mỏng manh của Ngân Tiểu Tiểu run rẩy, đưa đầu tới dùng sức liếm đầu lão Cửu, vừa cọ vừa cam đoan: “Không thành vấn đề! A cha ta nhất định sẽ lấy cho ngươi một cái tên đặc biệt dễ nghe!”

Sắc mặt Mặc Lão Đại khó coi kéo Ngân Tiểu Tiểu tới bên cạnh mình, mắt mang cảnh cáo liếc lão Cửu một cái, lão Cửu vẫn mặt không đổi sắc như trước, thấy ánh mắt cảnh cáo của Mặc Lão Đại còn không khách khí chuyển trở lại một ánh mắt trào phúng.

Mặc Lão Đại cảm giác gân xanh trên trán mình lại nhảy lên, nhưng vẫn nhịn xuống, tương lai còn dài, không vội, không vội.

Chín xà cục cưng đều ăn sạch vỏ trứng của mình, nhưng dù ăn no, các bảo bảo xà vẫn đói bụng rất nhanh, Mặc Lão Đại nhìn mười con rắn gào khóc đòi ăn trước mắt mình——trong đó còn có Ngân Tiểu Tiểu —— cảm thấy đầu đột nhiên rất đau, Mặc Lão Đại vừa yên lặng đi bắt thức ăn, vừa thầm suy nghĩ nhất định phải vứt bỏ chín thằng nhóc này sớm vài năm!

Bởi vì khẩu phần ăn lập tức tăng thêm chín, bắt thỏ hay ếch thì không quá thích hợp, Mặc Lão Đại nghĩ nghĩ, đi bắt một con Liệp Báo, về đến nhà phân Liệp Báo ra ném cho các bảo bảo xà, còn Ngân Tiểu Tiểu, Mặc Lão Đại mang về một con thỏ.

Ăn uống no đủ, sắc trời cũng tối sầm, một nhà mười một xà khẩu liền vào sơn động chuẩn bị ngủ. Các bảo bảo xà đều muốn cảm thụ thân mình ấm áp của a cha, nhưng không có xà nào đuổi qua ——răng nanh của ba ba cũng tốt cái đuôi cũng thế, chúng nó đều không thể thừa nhận được chứ!

Ngân Tiểu Tiểu giữ vững lời hứa của mình, nhất định phải nghĩ ra tên bọn nhỏ nếu không kiên quyết không ngủ!

—— nhưng nghĩ cũng biết chuyện này thật sự rất không có khả năng, kết quả cuối cùng là Ngân Tiểu Tiểu nằm ở trong lòng Mặc Lão Đại kiên trì không đến mười phút đã tiến vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau Ngân Tiểu Tiểu thức dậy, không có gì bất ngờ xảy ra lại trở thành con rắn thức dậy cuối cùng trong nhà! Nhưng Ngân Tiểu Tiểu nhìn thấy mười xà đều ở trong sơn động, có chút kỳ quái, nhưng rất nhanh, Ngân Tiểu Tiểu đã biết vì sao , thì ra bên ngoài nổi lên mưa to.

Đột nhiên, một ý nghĩ lủi lên trong đầu Ngân Tiểu Tiểu. Ngân Tiểu Tiểu la lớn: “Ta nghĩ ra tên của các ngươi rồi!” Dừng, sau đó Ngân Tiểu Tiểu quát, “Lão Đại Mặc Kinh Trập, lão Nhị Mặc Thanh Minh, lão Tam Mặc Tiểu Mãn, lão Tứ Mặc Bạch Lộ, lão Ngũ Ngân Sương Hàn, lão Lục Ngân Hàn Lộ, lão Thất Ngân Tiểu Hàn, lão Bát Ngân Đại Hàn, còn lão Cửu —— đã kêu Bạch Gia Hắc!”