Nhưng mà, chuyện vài thập niên trước có nhân loại tiến vào bên trong kết giới trên thực tế lại không nhấc lên bọt sóng quá lớn, hơn nữa đối với Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại cho tới bây giờ đều không rời khỏi ngọn núi này thì càng không có gợn sóng gì.
Nói về chuyện đợt người đầu tiên năm đó, chính là đợt mà cuối cùng chỉ có một người nhà họ Chu chạy ra kia, đi vào nơi quá xui xẻo rồi. Lúc ấy đang có một lục xà và một hoàng xà cử hành nghi thức bầu bạn, xà duyên của hai xà này tương đối rộng, trừ bảy đại cô tám đại di đến, còn có bạn, bầu bạn của bạn hai xà vân vân tinh linh, còn gom luôn thành phần đi ngang qua vừa lúc xem náo nhiệt, nghi thức bầu bạn đang tổ chức vô cùng – náo nhiệt thì đám người kia liền xuất hiện.
Song phương đều sửng sốt, nhân loại trong giây lát thấy nhiều rắn như vậy đều ngây dại, độc xà sửng sốt chỉ thuần túy là vì thấy có sinh vật can đảm dám cắt ngang nghi thức bầu bạn của độc xà, nhưng chúng độc xà chỉ sửng sốt trong chốc lát rồi không tiếp tục để ý những người này —— mẹ nó, đây là giống xuất hiện lúc nào, rất con mẹ nó xấu !
Nhưng nhân loại kịp phản ứng lại đương nhiên sẽ không cho rằng những con rắn đó sẽ không công kích mình, ôm tâm tư tiên hạ thủ vi cường, nhân loại liền vọt tới chỗ chúng độc xà.
Người trộm mộ tiến vào làm sao có thể không mang theo súng? Chỉ thấy có một người trộm mộ nhanh chóng lấy súng ra, đem họng nhắm ngay con rắn màu vàng cách mình khá gần liền kéo cò.
—— nhưng thật xin lỗi, cho dù là súng cũng không thể khiến độc xà tử vong, chỉ phá một lớp vảy trên thân hoàng xà, hoàng xà không chết chỉ bị chấn hôn mê.
Vì thế độc xà ở đây đều nổi giận, ở bên trong kết giới không có sinh vật nào dám động thủ trước với độc xà! chúng độc xà giận sôi gan, phát động công kích với mấy chục nhân loại ở đây. Nếu như ngay từ đầu nhân loại còn có khí lực đối kháng với độc xà thì lúc nhân loại nghe rõ ràng có độc xà nói “Giết sạch những sinh vật kỳ quái đó!” Thì can đảm của nhân loại đã nứt ra, tay chân bủn rũn, đơn phương giết hại, giết sạch những người này chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Trường hợp rất hỗn loạn, người nhà họ Chu kia đào thoát trong trận hỗn loạn đó, chỉ tiếc khi chạy ra lại trở thành người điên rồi.
Độc xà giết hại toàn bộ nhân loại ở đó còn chưa hả giận, nhất là độc xà kết thành bạn lữ và thân thích của chúng nó. Độc xà trong đầu dường như chỉ có một sợi dây thần kinh cố chấp canh chừng hơn mười ngày, cũng thành công diệt sạch đoàn người kế tiếp, một tên cũng không để sót, càng thành công giết ra danh hào “Xà mộ”.
Đó không phải là đề tài để nói chuyện, có sinh vật dám can đảm quấy rầy nghi thức bầu bạn của độc xà bộ tộc, đối với độc xà mà nói là một loại sỉ nhục, không có độc xà nào xem chuyện này là chuyện phiếm để kể hằng ngày cho nên xà biết chuyện cũng không nhiều lắm. Ngẫu nhiên có độc xà không cẩn thận nhắc tới cũng không có xà nàotin tưởng —— làm sao có thể có sinh vật xấu như vậy!
Cái gì? Ngươi nói sứ mệnh của độc xà là thủ hộ cổ mộ, vì sao có nhân loại xông vào còn không ý thức được sao? Chuyện này… Có lẽ là vì độc xà bộ tộc không ngờ sinh vật yếu như vậy lại muốn cướp đi thứ mình cần thủ hộ nha —— ở thời Chu, người nào không phải đại nhân vật hô phong hoán vũ, khẳng định Cơ Chiêu cũng không ngờ mấy ngàn năm sau nhân loại lại sa đọa đến tình trạng này, tất cả đều phải dựa vào ngoại lực mà xem nhẹ bản thân rèn luyện.
Bởi vậy, trước khi nghe Mặc Đại Nhất báo cáo, Mặc Lão Đại không hề biết một chút gì về chuyện xảy ra lúc trước, nhưng lại có chút bất mãn vì mình vừa mới trở thành tộc trưởng liền xảy ra tình huống dị thường.
“Tình huống dị thường gì?”
Mặc Đại Nhất không sốt ruột, chỉ càng nghi hoặc: “Nói thật ta cũng không quá rõ. Truyền lời trở về là một giống đực Mặc xà vừa trưởng thành, nói ngày đó nó đang phơi nắng, không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện rất nhiều sinh vật kỳ quái, vì thế nó mới vội vàng chạy về báo tin .”
“Sinh vật kỳ quái?” Mặc Lão Đại mờ mịt, “Kỳ quái đến mức nào?”
“Điều này, ta cũng không biết.” Mặc Đại Nhất cũng mờ mịt.
Lấy óc tưởng tượng bần cùng của chúng độc xà, muốn chúng nó tưởng tượng ra “Sinh vật kỳ quái” trông như thế thì thật quá khó khăn cho chúng nó .
Ngân Tiểu Tiểu vừa nghe thì rất không bình tĩnh, dùng cái đuôi đập đập mặt đất: “Quan tâm nó kỳ quái đến mức nào làm gì, đi xem chẳng phải sẽ biết sao.”
“Tộc phu nói rất đúng!” Mặc Đại Nhất tỉnh ngộ.
Mặc Lão Đại nghĩ nghĩ: “Cũng tốt, nhưng mà… ngươi phải làm sao đây?” Nghĩ đến điều này Mặc Lão Đại liền lo lắng, đưa đến mộ thất? Không nên không nên, khi đó Tiểu Bạch Si phải tự mình tìm đồ ăn, rất vất vả! Vậy đưa đến đáy vực? Mặc Lão Đại chần chờ nhìn Ngân Tiểu Tiểu một chút, Tiểu Tiểu có đồng ý không?
“Cái gì mà ta làm sao! Đương nhiên là ta đi theo nha!” Ngân Tiểu Tiểu không nghĩ đó là một vấn đề.
Mặc Đại Nhất: “…”
Mặc Lão Đại: “Không được! Ngươi còn chưa trưởng thành, không thể ra khỏi ngọn núi này !”
Ngân Tiểu Tiểu xoay xoay xà nhãn, không trắng trợn phản bác Mặc Lão Đại mà hỏi: “Hắc Thán, ngươi nói xem vì sao độc xà chưa trưởng thành không được ra khỏi núi?”
Mặc Lão Đại không chút do dự trả lời: “Đương nhiên là vì độc xà chưa trưởng thành đi ra ngoài quá nguy hiểm !”
Ngân Tiểu Tiểu tương đối bình tĩnh nói: “Vậy chỉ cần ta đi theo ngươi thì sẽ không gặp nguy hiểm, hay là ngươi cảm thấy mình không thể bảo hộ ta?”
Mặc Đại Nhất thề cả đời này sẽ không đối đầu với Ngân Tiểu Tiểu!
Mặc Lão Đại: “… Được rồi, ta mang ngươi đi.”
“Vậy thì tốt quá!” Ngân Tiểu Tiểu híp mắt lại, có vẻ rất hứng khởi, “Khi nào chúng ta đi?”
Mặc Lão Đại nhìn sắc trời: “Sáng mai đi đi.”
Ngân Tiểu Tiểu gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Nhìn thấy Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu song song đi vào sơn động, Mặc Đại Nhất bị để ở lại ngoài động thực không còn gì để nói, gặp được loại chuyện này, chẳng lẽ thật sự không cần hốt ha hốt hoảng đi suốt đêm thăm dò xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra sao? Vì sao Lão Đại lại trấn định như vậy?
Đáng tiếc dù Mặc Đại Nhất có tiếp tục oán niệm ở trong lòng như thế nào thì cũng không thể thay đổi quyết định của Mặc Lão Đại, xét thấy Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu vốn không mời mình vào sơn động ngủ, Mặc Đại Nhất đành phải tìm một nơi ngủ tạm ngoài động—— ta nói, tại sao lại cảm thấy mình càng sống càng không bằng trước kia! Rõ ràng mình được thăng quan nha!
Sáng sớm ngày hôm sau lảo đảo bắt đầu bò tới hướng Mặc xà nói phát hiện dị thường.
“Nhưng mà, thật quá xa! Còn phải đi rất lâu nữa mới tới sao!” Ngân Tiểu Tiểu hít một hơi, không phải vậy sao, Mặc Đại Nhất chỉ ngọn núi kia cho Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu nhìn, trời ạ, đó quả thực là nơi xa nhất Ngân Tiểu Tiểu có thể nhìn thấy!
Mặc Đại Nhất yên lặng nhìn Ngân Tiểu Tiểu, ta nói ngài đang nằm úp lên người Lão Đại thì thật sự không có tư cách nói lời này.
“Không biết.” Mặc Lão Đại nói, “Đi nhanh một chút thì tốt hơn!” Mặc Lão Đại biết Ngân Tiểu Tiểu bây giờ rất muốn nhìn xem sinh vật mới xuất hiện kia cho nên an ủi xong Ngân Tiểu Tiểu, Mặc Lão Đại bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ —— hoàn toàn quên phía sau mình còn có một Mặc Đại Nhất đi theo.
“Này! Chờ ta một chút!” Mặc Đại Nhất vốn đang ngẩn ngơ, sau đó mở hết Mã Lực cuồng chạy theo bóng lưng Mặc Lão Đại, nhưng khi xưa Mặc Lão Đại còn chưa dùng mặc thảo thì Mặc Đại Nhất đã không đuổi kịp Mặc Lão Đại, càng đừng nói Mặc Lão Đại bây giờ, Mặc Đại Nhất chỉ có thể tuyệt vọng nhìn bóng dáng Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu biến mất triệt để ở trước mắt.
Đêm khuya, Mặc Đại Nhất chạy cả ngày đường rốt cục bò tới chỗ Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu, chỉ thấy hai cái xà đã ngủ, thậm chí còn ngủ rất ngon, Mặc Đại Nhất nhìn thấy thức ăn để lại cho mình, bi phẫn trong lòng cuối cùng cũng vơi bớt, thì ra còn nhớ rõ mình nha —— thật ra đây là đồ ăn thừa của Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu, sự thật này vẫn không nên nói cho nó thì tốt hơn.
Chỉ có thể nói hành trình sau đó quả thực là muốn mạng Mặc Đại Nhất. Tam xà đồng hành, tốc độ của Mặc Đại Nhất mặc dù không phải nhanh nhất, nhưng kẻ chậm nhất lại là Mặc Đại Nhất! Chỉ có thể nói Ngân Tiểu Tiểu rất làm càn, mà Mặc Đại Nhất lại không có biện pháp. Vì thế trong thời gian chạy đi, bình thường sẽ Mặc Đại Nhất liều mạng mệt nửa chết nửa sống bò ở phía sau, mỗi ngày bò tới bờ sông mà Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu hóng mát ( chủ yếu là Ngân Tiểu Tiểu ) ngủ trưa nghỉ ngơi đủ rồi mới tiếp tục chạy đi, buổi tối lúc trời đầy sao mới dừng lại ăn một chút rồi ngủ, hoàn toàn nhìn không ra là người đi đường.
Lại một đêm trời vừa sập tối, Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu dừng lại nghỉ ngơi, nhưng không ngờ lại đụng phải Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa!
“Tiểu Tiểu! Làm sao ngươi lại ở trong này!” Hoa Tiểu Hoa thét to.
Nói thật, nếu Ngân Tiểu Tiểu không biết giới tính thực của Hoa Tiểu Hoa thì còn tưởng rằng Hoa Tiểu Hoa là một giống cái! Thanh âm quá thánh thót đi!
“Nhờ, ta có thể nghe được! Lớn tiếng như thế điếc tai chứ được gì!” Ngân Tiểu Tiểu nhỏ giọng oán hận lên.
Hoa Tiểu Hoa vẫn nói câu kia: “Làm sao ngươi ở trong này!”
“… Trên núi rất không thú vị, ta đi ra tản bộ.” Ngân Tiểu Tiểu tỏ vẻ nói dối không hề áp lực với mình.
“Ngươi còn không trưởng thành Ngân Tiểu Tiểu! Không phải ta đã nói với ngươi trước khi trưởng thành không được rời núi sao?” Hoa Tiểu Hoa giận điên lên rồi! Ngân Tiểu Tiểu năm nay mới bao nhiêu! Hơn mười hai tuổi một chút! Không phải hai mươi hai tuổi! Càng không phải ba mươi hai tuổi!
“Ta biết ta chưa trưởng thành!” Ngân Tiểu Tiểu vô tội nhìn Hoa Tiểu Hoa, “Mặc dù ta chưa trưởng thành, nhưng Hắc Thán trưởng thành rồi! Chẳng lẽ có Hắc Thán đi cùng ta còn phải lo lắng sao?”
Mặc Lão Đại và Ngân Đại Bạch ở bên cạnh đang ở không tiếng động đối diện nhau.
“Vậy cũng không được!” Hoa Tiểu Hoa không chút do dự bác bỏ , Mặc Lão Đại là tộc trưởng thì sao! Dám dạy hư nhi tử nhà mình! Không được thương lượng!
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Ngân Đại Bạch trầm giọng nói.
“Nào có chuyện gì xảy ra!” Ngân Tiểu Tiểu trợn tròn mắt, nhìn về phía Ngân Đại Bạch, “Cha, chẳng lẽ ngươi cũng cho rằng ta không thể rời núi sao!”
Ngân Đại Bạch nhìn nhìn Ngân Tiểu Tiểu không nói chuyện.
Rốt cục Mặc Lão Đại cũng nói chuyện: “Có xà phát hiện tại một ngọn núi phía tây xuất hiện sinh vật kỳ quái, ta và Tiểu Tiểu cùng Mặc Đại Nhất đến xem —— Mặc Đại Nhất đi quá chậm, còn chạy ở mặt sau.”