Có Mèo Trong Tay Muốn Gì Được Nấy

Chương 35: 35: Anh Ở Đây Anh Không Đi






Editor: Susan“Sớm vậy mà các vị đã dậy làm việc rồi à”, các phóng viên bu lại đây, Dư Hoán vẫy tay với bọn họ giống như đang chào hỏi bạn cũ vậy, sau đó lại chỉ chỉ Trần Tiểu An đi theo phía sau anh, “Bạn nhỏ này cũng phải đi làm, đến trễ thì không tốt lắm đâu, mọi người có thắc mắc gì thì hỏi tôi trước là được rồi.”
Dư Hoán đã nói như vậy thì rốt cuộc nhóm phóng viên cũng chịu nhường ra một lối đi.

Trần Tiểu An hơi cúi người chào bọn họ, Quý Nhất Nhiên dẫn cậu đi lên tòa nhà radio ở phía sau.
Chương trình radio có kịch bản và quy trình trước đó rồi, nhưng MC vẫn bắt kịp độ “hot” mà hỏi một vài thứ mới mẻ.

May là Quý Nhất Nhiên đoán trước được loại tình huống này nên khi ở trên xe đã dạy Trần Tiểu An nên nói như thế nào, Trần Tiểu An không thừa nhận tài khoản weibo kia là của mình, nhưng cũng không phủ nhận mình là fanboy của Dư Hoán.
—— Có lẽ ngay từ đầu lớp màn thân phận fanboy này chẳng hề thuần túy như thế, nhưng đến hiện tại Trần Tiểu An dám nói mỗi một câu bản thân khen ngợi anh đều là thật lòng thật dạ.
Quý Nhất Nhiên thấy Trần Tiểu An đã dần thích nghi với chương trình nên quay người ra khỏi phòng thu, mời vừa ra đến quầy lễ tân thì trông thấy Dư Hoán đi lên.

Quý Nhất Nhiên: “Nhanh vậy đã đuổi được đám phóng viên rồi ư?”
“Ừm.” Dư Hoán gật đầu.

Quý Nhất Nhiên quay trở về cùng anh.
Dư Hoán đứng bên bàn điều khiển cách một tấm kính mà nhìn Trần Tiểu An cười tít mắt với MC phát thanh, ngắm được một hồi thì Quý Nhất Nhiên vẫy anh đi ra một nơi yên tĩnh.
Bốn bề tĩnh lặng, Quý Nhất Nhiên hỏi: “Thế rốt cuộc bây giờ các cậu là như thế nào? Nếu ở bên nhau thì tìm một thời điểm rồi công khai, còn không muốn công khai thì đừng làm nhiều trò ngốc nghếch như vậy nữa, thành thành thật thật mà giấu nhẹm đi cho anh… Dạo gần đây cậu gây rối còn nhiều hơn những chuyện ồn ào trong mười năm qua cộng lại nữa đấy, anh thật sự cảm thấy tuổi thọ của mình sắp tận rồi.”
Dư Hoán lại cười bất đắc dĩ: “Không có ở bên nhau.”
Quý Nhất Nhiên cả kinh nói: “Các cậu cũng sắp dính thành sam [1] rồi mà còn chưa tới với nhau nữa à?”
[1]
Dư Hoán nói: “Em ấy đúng là thân mật với em, nhưng hình như em ấy chỉ xem em là tên xúc xẻng của mình thôi… Có lẽ em ấy không hiểu chuyện yêu đương của loài người.”
Quý Nhất Nhiên: “…Vậy cậu định làm sao bây giờ?”

“Còn làm gì được nữa? Chờ em ấy thông suốt thôi.” Dư Hoán lại hỏi, “Dạo này có chương trình thực tế yêu đương nào không, anh sắp xếp một show cho em nha.”
Mấy năm gần đây gameshow tình yêu đã không còn nổi nữa, tuy nhiên thời điểm cực “hot” của những năm trước thì thường xuyên có các tổ chương trình đến mời nhưng Dư Hoán đều từ chối hết.

Không ngờ bây giờ anh lại tự muốn lên chương trình như này.
Quý Nhất Nhiên liếc mắt khinh thường: “Cậu muốn làm gì?”
“Tham gia chương trình yêu đương cùng với Trần Tiểu An, để cho em ấy trải nghiệm thử cảm giác hạnh phúc khi thành đôi với em.”
“…” Quý Nhất Nhiên tiếp tục cạn lời, nhưng hắn cũng không đưa ra ý kiến phản đối với đề nghị của Dư Hoán, “Vậy anh hỏi một chút nhé.

Chẳng phải chỉ mới đây thôi đã có rất nhiều chuyện xảy ra hay sao? Không phải Trần Tiểu An còn muốn tìm lại trí nhớ gì gì đó ư? Muốn quay loại chương trình thực tế này thì phải để trống một đoạn lịch trình đấy, vả lại cũng không thể quay ngay bây giờ, hiện tại mấy đứa đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, tự nhiên đi tham gia kiểu chương trình truyền hình này chắc chắn sẽ bị nói là sao tác.

Tóm lại trước tiên hãy để anh yên tĩnh một chút, coi như anh cầu xin tụi bây đó.”
Nói đến việc tìm lại ký ức, không hiểu sao Dư Hoán lại có chút bất an.

Cũng chẳng biết chủ nhân trước của Trần Tiểu An là kiểu người nào? Nghe nói thì giống như rất lợi hại.

Nếu Trần Tiểu An nhớ lại toàn bộ mọi chuyện thì liệu cậu có cảm thấy anh không so được với chủ nhân trước không? Dù sao thì anh cũng chỉ là một người thường.
Có điều bất luận ra sao thì Dư Hoán vẫn hy vọng Trần Tiểu An có thể tìm lại trí nhớ thuộc về chính mình.

Có lẽ bây giờ Trần Tiểu An vì không nhớ được nhiều chuyện lắm nên có vẻ ngây thơ đáng yêu, thế nhưng tìm về ký ức thì cậu mới chính là cậu một cách trọn vẹn.
Dư Hoán và Quý Nhất Nhiên lại hàn huyên thêm một lát, lúc quay lại phòng phát thanh thì đúng lúc Trần Tiểu An đã thu xong chương trình radio.


Hiện tại cậu đã biết mình và Dư Hoán thân mật quá mức hình như rất dễ dẫn tới việc mọi người hiểu lầm, vì vậy khi bước ra cửa phòng thu cậu nhịn xuống cơn xúc động muốn nhào về phía Dư Hoán mà chỉ cẩn thận vẫy tay chào hỏi thật nghiêm túc.

Dư Hoán cũng chẳng để ý nhiều như vậy, anh trực tiếp ôm vai kéo người ta lại rồi vò vò tóc cậu: “Thu xong rồi?”
Các nhân viên làm việc ở radio thấy vậy thì trợn mắt há mồm, thậm chí còn có người cầm điện thoại lén chụp lại mấy tấm hình.

Quý Nhất Nhiên lập tức dùng ánh mắt tấn công Dư Hoán thì anh mới buông tay ra.
Trần Tiểu An gật đầu.

Dư Hoán lại hỏi: “Có phải chiều nay em còn phải đi chụp tạp chí không? Anh…”
Quý Nhất Nhiên giành nói trước: “Cậu đừng đi theo nữa!”
Dư Hoán suy nghĩ một chút: “Được rồi.” Quả thật nếu anh vẫn đi theo Trần Tiểu An thì giới truyền thông thấy được lại muốn mượn đề tài mà thêu dệt lên.

Vừa nãy anh đã trò chuyện với Quý Nhất Nhiên rồi, cũng hiểu rằng hiện tại hai người không phải quan hệ yêu đương, lúc nào cũng để người ngoài hiểu lầm thì một là sẽ gây ra quá nhiều phiền toái, hai là sẽ có rất nhiều người nói bọn họ sao tác.

Bản thân anh thì chẳng sao cả, nhưng anh không hề muốn Trần Tiểu An đối mặt với mọi chuyện phiền toái và những lời bịa đặt bậy bạ linh tinh.
Trần Tiểu An bận cả một ngày, buổi tối lại chạy về Trần gia với Quý Nhất Nhiên.

Trước đó theo như lời bọn họ nói rằng có thể loại bỏ trí nhớ thì hẳn cũng có thể tìm lại trí nhớ, trên lý thuyết thì đúng là như vậy, nhưng trên thực tế cũng chưa có ai từng làm thử.

Một mình Trần Trạch Ý bù đầu vào nghiên cứu cả ngày cũng không tìm được phương pháp nào, sau đó Trần Trạch Sâm lại mời đến đây một trưởng lão trong gia tộc có sở trường thôi miên tiến vào ý thức của con người.

Thao tác của cái người gọi là trưởng lão này tương tự như các bác sĩ làm thôi miên ở phòng khám tâm lý, hỏi vài câu hỏi nhưng Trần Tiểu An lại chỉ biết lắc đầu.

Nếu nói trí nhớ của cậu bị thiếu là do những ký ức này bị phong ấn ở chỗ sâu trong ý thức, thì trên thực tế thôi miên như vậy hẳn là có tác dụng.

Thế nhưng tình hình ngay lúc này trông cũng không có vẻ gì là lạc quan cả, dựa theo bộ dạng hỏi cái gì cũng không biết này của Trần Tiểu An thì ký ức của cậu chắc hẳn không phải bị phong tỏa, mà là trực tiếp bị xóa đi.

Về phần trước đó cậu có thể mơ hồ nhớ lại vài việc thì hoặc là những thứ đó đã khắc sâu vào bản năng, hoặc là chưa được tẩy đi sạch sẽ.
Lúc sau vị trưởng lão kia cũng nóng nảy, giọng điệu khi hỏi càng lúc càng kích động, Trần Tiểu An nhắm chặt đôi mắt, vẻ mặt trở nên đau đớn, mồ hôi tuôn xuống từ hai bên thái dương của cậu: “Tôi thật sự không biết…”
“Có thể bảo vị trưởng lão này tạm thời đừng hỏi nữa không?” Dư Hoán không biết liệu tùy tiện dừng lại có tạo ra ảnh hưởng gì không tốt đối với Trần Tiểu An hay không, nên anh đành hỏi Trần Trạch Sâm ở bên cạnh.
“Tôi cũng không cảm thấy có thể hỏi ra được cái gì…” Trần Trạch Sâm thử kêu vị trưởng lão kia, “Chú, dừng lại đi.”
Thời điểm chấm dứt thôi miên Dư Hoán lập tức kéo Trần Tiểu An vẫn còn nhíu chặt mày vào trong lòng, một tay vỗ nhẹ lên lưng cậu, nhẹ giọng ghé vào tai cậu giống như đang dỗ con nít mà nói: “Tiểu An không sao rồi, đừng sợ.”
Vỗ về như vậy vẫn có tác dụng.

Tay Trần Tiểu An vốn dĩ nắm chặt lấy góc áo Dư Hoán cũng nới lỏng ra một chút, miệng còn thì thào cái gì đó.

Mới đầu Dư Hoán nghe không rõ nên kề sát lại gần.
Lần này anh đã nghe rõ rồi, hình như Trần Tiểu An đang niệm tên một người.
Dư Hoán hỏi Trần Trạch Ý ở bên cạnh: “Hành Chu là ai?”
Trần Trạch Ý sửng sốt một hồi: “…Tổ sư gia của chúng tôi tên là Hành Chu.”
Dư Hoán: “…Ra là vậy.”
Trưởng lão phụ trách thôi miên liền sáng mắt lên: “Linh miêu vẫn có thể nhớ đến một vài thứ!” Vừa dứt lời lại nóng lòng muốn tiếp tục liệu trình thôi miên mà vừa nãy vẫn chưa hoàn thành.
Dư Hoán nhìn Trần Tiểu An rất vất vả mới bình ổn lại cảm xúc, ánh mắt u ám không rõ, sau một hồi lâu anh mới lắc đầu với vị trưởng lão kia: “Bỏ đi, tạm thời đừng vội, để em ấy nghỉ ngơi thật tốt đã.”
Nhìn thấy tình trạng của Trần Tiểu An quả thật là không thích hợp tiến hành thôi miên tiếp, Trần Trạch Ý dẫn đầu đồng ý với ý kiến của Dư Hoán: “Ừm, trước tiên đừng miễn cưỡng nữa.

Tôi quay về xem Lý Tiếu sao rồi, tôi rời đi quá lâu rồi, có thể em ấy sẽ khóc…”

Sau khi hồn phách Lý Tiếu bị tổn hại thì tâm trí cũng trở nên không được đầy đủ, hiện tại Trần Trạch Ý chăm sóc cậu giống như chăm em bé vậy.
Trần Trạch Ý lại bổ sung thêm một câu: “Cứ cho là tạm thời không tìm về được ký ức đi, thì tôi lại suy nghĩ xem có cách nào giúp Lý Tiếu tu bổ hồn phách được không.”
Sau khi mọi người giải tán Dư Hoán ôm Trần Tiểu An vẫn chưa tỉnh táo quay về giường để cậu nằm xuống.

Trước đó Trần Tiểu An dùng nguyên hình ở cùng với Dư Hoán thì Trần Trạch Sâm đã sắp xếp cho một người một mèo bọn họ một gian phòng, bây giờ thấy Trần Tiểu An đang trong trạng thái là người nên Trần Trạch Sâm nghĩ chắc hai người chen chung một phòng thì cũng bất tiện, vì vậy hắn lại chuẩn bị cho Dư Hoán một phòng mới.
Lúc đầu Dư Hoán còn cho là Trần Trạch Sâm đang làm chuyện thừa thải, cho dù Trần Tiểu An trong hình người thì hai người bọn họ ngủ chung với nhau cũng chả sao cả.

Thế nhưng vừa nãy nghe Trần Tiểu An vô thức gọi tên chủ nhân trước của cậu, tâm tình Dư Hoán lập tức rơi xuống đáy cốc, nên liền suy xét tìm một chỗ yên tĩnh một mình.
Lúc này anh ngồi bên mép giường Trần Tiểu An, đang định đứng dậy thì bị kéo lại.

Chỉ nghe thấy Trần Tiểu An trong lúc mơ màng còn nói một câu: “Anh Hành Chu đừng đi.”
Dư Hoán: “…”
Trần Tiểu An kêu tên người ta, gọi người ta là anh, bảo người ta đừng đi.

Không chỉ vậy, Trần Tiểu An lại còn xem anh thành “người ta” đó nữa.

Bất luận là điểm nào cũng đều khiến Dư Hoán cảm thấy vô cùng thất bại.

Cứ ngỡ mình đang ở đáy tâm trạng rồi, ai ngờ đâu lại có thể đột phá giới hạn mà tiếp tục chìm xuống dưới.
Dư Hoán nghĩ thầm bản thân mình thật đúng là toang rồi, thích em ấy đến thế, muốn độc chiếm em ấy như vậy.

Chỉ mới nghe đến tên một người khác thôi là đã chịu không nỗi rồi.
Dư Hoán nhìn chăm chú gương mặt của Trần Tiểu An, thở dài, cuối cùng anh vẫn ngồi trở lại, cầm tay Trần Tiểu An: “Anh ở đây này, anh không đi.”.