Có Ma Vật Cạnh Trái Đất

Chương 77: - Tộc địa nhà Bạch Phương




Editor: Yuri Ilukh

Sâu trong rừng rậm ma thú, tộc địa nhà Bạch Phương.

Một bé gái chừng 11 - 12 tuổi vội vàng chạy trong rừng, theo sau còn có một con hồn thú phượng hoàng ngũ sắc, một người một thú chạy đến một căn nhà gỗ nhỏ trong núi mới dừng lại.

Căn nhà gỗ nhỏ bị một kết giới thật lớn bao lại, cô bé không vào trong được, chỉ có thể đứng bên ngoài kết giới lớn tiếng gọi.

"Anh ơi, anh ơi"

Cánh cửa mỏng manh mở ra theo tiếng gọi, Viêm Khải bước ra khỏi căn nhà gỗ, khuôn mặt khi nhìn thấy cô bé thì tự nhiên lộ ra vẻ cưng chiều: "Kỳ Kỳ, em lại lén tới đây rồi"

"Anh ơi, anh khôi phục thế nào rồi?" Bạch Phương Ngọc Kỳ lo lắng hỏi.

"Đỡ hơn nhiều rồi" Từ lúc ma vật cấp vàng thức tỉnh và lúc hồn hạch của anh bị huỷ đến giờ đã hơn nửa tháng trôi qua, khoảng thời gian này tuy rằng anh vẫn luôn bị giam lỏng trong căn nhà gỗ nhỏ này nhưng thân thể khôi phục không tồi, hồn lực bây giờ đã đạt tới tình trạng ba năm trước. Chuyện anh bất ngờ sống sót làm cho cả gia tộc nhà Bạch Phương kinh sợ. Nhưng vì ma vật cấp vàng thức tỉnh nên cả nhà Bạch Phương không ai có thời gian để ý đến anh,

"À, anh ơi, chị dâu tới cứu anh" Bạch Phương Ngọc Kỳ bỗng nhiên vui vẻ nói.

"Mãn Tình tới hả?" Viêm Khải lắp lắp kinh hãi.

"Không phải" Bạch Phương Ngọc Kỳ lắc đầu, ánh mắt lộ ra vẻ ngưỡng mộ, "Chị dâu trực tiếp đi nói chuyện với điện chủ hồn điện, công khai đòi người từ hồn điện, bây giờ điện chủ hồn điện đã tới tìm bố rồi"

"Mãn Tình hẹn nói chuyện với điện chủ hồn điện?" Viêm Khải bất ngờ, cô gái này vậy mà dám hẹn người cao nhất ở Linh Ma Giới ra nói chuyện, thật là có tiền đồ.

"Dạ, còn nữa, chị dâu còn là đại hồn sư mãn cấp, sao lần trước em tới lại không phát hiện"

Mãn Tình là đại hồn sư mãn cấp? Viêm Khải nhíu mày, sau khi phong ấn giải trừ Mãn Tình vậy mà trực tiếp lên đến hồn sư mãn cấp sao? Viêm Khải cũng đoán được chuyện hồn lực sẽ lớn mạnh sau khi phong ấn giải trừ, nhưng cũng không ngờ có thể lên tới mãn cấp. Xem ra, chuyện trước đây cơ thể Mãn Tình phong ấn ma hạch không thể giấu được rồi.

"Anh ơi, sao em thấy anh không vui vậy?" Bạch Phương Ngọc Kỳ thấy bộ dáng bối rối của anh trai thì lên tiếng hỏi.

"Kỳ Kỳ, lại tới đây mật báo sao?" Một người đàn ông trung niên bỗng nhiên đi ra từ sau lưng Bạch Phương Ngọc Kỳ.

"Chú ba" Bạch Phương Ngọc Kỳ chột dạ thè lưỡi khi thấy có người tới, người này là chú ba của cô, Bạch Phương Kinh.

Bạch Phương Kinh cười ha hả hai tiếng, không định trách cứ gì Bạch Phương Ngọc Kỳ, ông đi đến kết giới rồi nâng tay giải trừ kết giới đang bao quanh Viêm Khải.

"Chú ba, là bố muốn tìm cháu sao?" Viêm Khải đã mơ hồ đoán được.

"Xem ra cháu hẳn cũng biết bố cháu tìm cháu vì chuyện gì" Bạch Phương Kinh hỏi ngược lại.

"Cũng đoán được sơ sơ" Viêm Khải cười khổ, điện chủ Dụ tới đây thì còn có thể vì chuyện gì.

"Hoạ cháu gây ra không nhỏ nên cơn giận của bố cháu cũng không nhỏ đâu" Bạch Phương Kinh nhắc nhở.

"Vậy chú phải đến khuyên nhủ bố cháu, chứ tai hoạ của cháu chắc vẫn còn nữa đó"

"Cháu còn muốn làm gì sao?" Bạch Phương Kinh nghiêm túc hỏi.

"Dù sao thì bố cũng sẽ không vui vẻ được" Vẻ mặt Viêm Khải đầy bất đắc dĩ, anh có thể đoán được kết quả của mình và bố vào một lát nữa.

Bạch Phương Kinh đi cùng Viêm Khải về phía phòng tiếp khách.

Sau khi Viêm Khải đi theo Bạch Phương Kinh vào phòng thì điện chủ hồn điện, Dụ Thu Minh, liền đánh giá anh với sắc mặt phức tạp, mà bố anh Bạch Phương Trọng vẫn luôn đen mặt ngồi ở vị trí chủ trì.

"Bố, điện chủ Dụ" Viêm Khải chắp tay chào điện chủ Dụ Thu Minh.

Bạch Phương Trọng không có phản ứng gì với Viêm Khải, nhưng Dụ Thu Minh lại cực kỳ hứng thú với Viêm Khải.

"Cậu là ông chủ còn lại của tiệm thuốc Quý tộc sao?" Dụ Thu Minh xác nhận.

"Đúng vậy" Từ khi Viêm Khải nghe nói Mãn Tình đã trực tiếp ngả bài với hồn điện thì liền biết thân phận ông chủ của tiệm thuốc Quý tộc đã không thể giấu được nữa, nên rất sảng khoái thừa nhận.

"Người hợp tác với nhà họ Nhạc ở Thuỵ Thành tạo ra xe buýt công cộng riêng cho người thường dùng là cậu?"

"Đúng vậy"

"Người mà hồn điện hẹn mãi vẫn không được cũng là cậu?"

"Đúng vậy" Viêm Khải lập tức xin lỗi, "Chuyện này mong điện chủ Dụ không để ý, hồn điện đã hẹn gặp vài lần nhưng tôi trốn tránh không gặp cũng do có nỗi khổ riêng"

"Chuyện này tạm thời không đề cập nữa, bây giờ tôi hy vọng cậu có thể thay mặt tiệm thuốc Quý tộc hợp tác tốt với hồn điện, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt" Dụ Thu Minh xua tay nói. Chuyện tiệm thuốc Quý tộc trước đây cũng làm ông đau đầu nhưng những chuyện này so với sự tồn vong của Linh Ma Giới cũng không là gì.

"Chuyện này là đương nhiên" Viêm Khải lập tức đáp ứng, "Sau khi quay lại tôi sẽ thương lượng với Mãn Tình"

"Choang!" Một tách nước trà đầy bỗng nhiên bay đến, vô cùng chính xác dừng ở chân Viêm Khải.

Viêm Khải mỉm môi nhìn ống quần bị nước làm ướt, quay người nhìn về bố mình, đã bắt đầu hỏi tội rồi sao?

"Bố hỏi anh, thứ phong ấn cơ thể Mãn Tình có phải là ma hạch của ma vật cấp vàng không?" Bạch Phương Trọng chất vấn.

Viêm Khải bỗng nhiên lại có một hồn sư khế ước, nên Bạch Phương Trọng rất tò mò, sau khi nghe Dụ Thu Minh giới thiệu đơn giản thì ông lập tức phát hiện ra điều không thích hợp. Một hồn sư đến tận 20 tuổi mới thức tỉnh, mới từ Trái Đất đến Linh Ma Giới không lâu, hồn hạch lại bị phong ấn, sau khi phong ấn giải trừ lại có thể tiến lên hồn giai mãn cấp trong thời gian ngắn, hơn nữa vừa đúng thời gian ma vật cấp vàng thức tỉnh. Nếu ông còn không liên hệ được đến việc phong ấn ma hạch ma vật cấp vàng thì cũng uổng công ông lăn lộn bao nhiêu năm nay.

"Đúng vậy" Viêm Khải gật đầu thừa nhận.

"Quả nhiên biết" Suy đoán được chứng thực thì Bạch Phương Trọng thất vọng đến cực điểm, tức giận đập một quyền vào trên tay vịn của ghế dựa. Khi trận bàn bị mất vào 15 năm trước, ma hạch không biết rơi đi đâu thì nhà Bạch Phương vẫn luôn kiên trì tìm kiếm ma hạch, nhưng họ cũng đồng thời làm tốt công tác chuẩn bị cho tình huống phong ấn bị giải trừ. Chỉ là ông trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không nghĩ tới con trai mình tìm được vật dẫn của ma hạch mà lại không thông báo cho nhà Bạch Phương. Lại tuỳ để để cho phong ấn bị giải trừ.

Đối mặt với lửa giận của Bạch Phương Trọng thì Viêm Khải cũng không giải thích gì, lúc trước khi anh quyết định giấu diếm chuyện này thì cũng biết bố mình nhất định sẽ tức giận. Anh chỉ không nghĩ tới mình phải đối mặt với lửa giận của bố mà thôi.

"Vậy sao con giấu không báo? Còn lập khế ước cùng đối phương? Chẳng lẽ vì muốn chữa khỏi hồn hạch ma hoá của con? Con lại tham sống sợ chết đến thế?" Ma vật cấp vàng thức tỉnh, hồn hạch ma hoá của Viêm Khải bất ngờ được tinh lọc, bây giờ lại xác định được hồn sư khế ước của Viêm Khải là vật dẫn của ma hạch. Viêm Khải là hồn sư thiên tài bậc nhất trong mấy trăm năm qua của nhà Bạch Phương, anh biết rõ sức mạnh của hồn hạch tự bạo có thể đánh sâu vào trong phong ấn vậy mà cố tình không giải trừ khế ước khi ông huỷ bỏ hồn hạch của anh. Bạch Phương Trọng không dám tin người con do chính mình dạy dỗ lại làm ra chuyện này, nhưng mọi chuyện trước mắt đều đã rõ ràng.

"Anh Bạch Phương, em nghĩ Viêm Khải không đến mức đó đâu, chắc là thằng bé không nghĩ ma vật cấp vàng sẽ thức tỉnh" Dụ Thu Minh khuyên bảo. Hiện giờ ma vật cấp vàng thức tỉnh, bất kể chuyện Viêm Khải là hồn sư mãn cấp hay chuyện tiệm thuốc Quý tộc có thể chữa khỏi cho Dị Hồn sư, cả 2 điều Linh Ma Giới đều không thể để mất. Nếu chủ nhà Bạch Phương kích động làm ra chuyện gì thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.

"Con biết, một năm trước con đã biết là ma vật cấp vàng sẽ sớm thức tỉnh" Viêm Khải cũng không hiểu được tấm lòng của điện chủ Dụ.

"Con... quả nhiên..." Lời nói đã không thể biểu đạt được hết sự phẫn nộ của Bạch Phương Trọng nữa, ông triệu hoán hồn võ, định chém về phía Viêm Khải.

"Bạch Phương huynh"

"Anh cả"

Điện chủ Dụ và Bạch Phương Kinh lập tức ngăn cản, vất vả lắm mới ngăn được cơn thịnh bộ của Bạch Phương Trọng.

"Viêm Khải, còn không mau nhận sai" Bạch Phương Kinh liều mạng ra hiệu với Viêm Khải.

"Bố, cho dù bây giờ ma vật cấp vàng không thức tỉnh thì chúng ta còn kéo dài được bao lâu? Lại định đổi vài cái vật dẫn hay sao?" Viêm Khải hiển nhiên không cảm thấy mình làm sai, bình tĩnh hỏi ngược lại, "Chúng ta đều biết rõ rằng ma vật cấp vàng sẽ sớm thức tỉnh, mọi người không cần bịt tai trộm chuông"

"Đó cũng không phải lý do để con giải trừ phong ấn" Bạch Phương Trọng quát.

"Người giải trừ phong ấn không phải ông sao?" Bỗng nhiên một tiếng gào to ngắt lời bạch Phương Trọng, một người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám tiến vào từ ngoài cửa, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Bạch Phương Trọng nói, "Nếu không phải ông một hai đòi huỷ bỏ hồn hạch Viêm Khải thì phong ấn làm gì bị giải trừ. Sao, hai lần vẫn chưa gϊếŧ chết được Viêm Khải nên định tự mình ra tay lần nữa à??"

Nhìn đôi mắt lạnh băng của vợ mình, Bạch Phương Trọng cũng không dám động huyền võ trong tay nữa. Ông phảng phất như thấy được hình ảnh ba năm trước đây, ông không màng sự phản đối của vợ, khăng khăng bắt Viêm Khải đi đồng quy vô tận với ma vật trong rừng rậm của ma thú. Lúc đó ông sợ hồn hạch của Dị Hồn sư mãn cấp tự bạo, gây nguy hiểm, nên mới đưa ra quyết định bắt Viêm Khải rời khỏi tộc địa. Mà vợ ông lại cảm thấy hồn lực trên người Viêm Khải lúc đó rất ổn định, hẳn là sẽ không mất khống chế, muốn để Viêm Khải sống lâu hơn chút nữa. Cuối cùng ông vẫn nhịn đau quyết định để Viêm Khải rời khỏi tộc địa, từ đó về sau vợ ông chưa bao giờ cho ông một chút sắc mặt tốt nào.

"Mẹ" Viêm Khải rối rắm gọi, trong khoảng thời gian này anh đã nghe em gái kể rất nhiều chuyện, anh cũng biết chuyện bố trục xuất anh 3 năm trước làm cho tình cảm vợ chồng ân ái của bố mẹ anh sứt mẻ.

Bà Bạch Phương dùng vẻ mặt ôn hoà hơn nhiều nhìn về phía con trai mình, bà đi qua giữ chặt tay Viêm Khải trấn an, "Viêm Khải, có mẹ ở đây, mẹ tuyệt đối không cho Bạch Phương Trọng làm tổn thương con"

Còn trực tiếp gọi cả họ lẫn tên, quan hệ vợ chồng nhà này thật ác liệt, Dụ Thu Minh lén lút nghĩ.

"Điện chủ Dụ, tôi nghe nói lần này ông tới là muốn mang Viêm Khải về Tinh Thành đúng không?" Bà Bạch Phương đột ngột hỏi Dụ Thu Minh.

"Ban đầu đúng là vậy, nhưng..." Ban đầu đúng là ông muốn tới đón người, nhưng tình hình bây giờ ông cũng không biết có nên mang người đi hay không.

"Nếu đã vậy thì đi thôi" Bà Bạch Phương nói thêm.

Dụ Thu Minh sửng sốt, nhìn về phía Bạch Phương Trọng theo bản năng, vợ chồng nhà này ai cũng cho là mình đúng, ông phải nghe theo ai bây giờ?

Giống như hiểu được Dụ Thu Minh do dự điều gì, bà Bạch Phương tiếp tục nói, "Ba năm trước con trai Bạch Phương Viêm Khải của tôi đã chết, Viêm Khải bây giờ đã không còn chút quan hệ nào với nhà Bạch Phương. Bây giờ thằng bé cũng không phải là Dị Hồn sư, nhà Bạch Phương cũng không thể làm gì. Ông vẫn nên dẫn thằng bé trở về sớm một chút, trấn an tiệm thuốc quý tộc, đây cũng là điều kiện mà ông đã hẹn với tiệm thuốc Quý tộc mà.

Dụ Thu Minh phát hiện, sau khi bà Bạch Phương xuất hiện thì Bạch Phương Trọng đã không còn khí thế lúc nãy nữa. Bây giờ bà Bạch Phương lại bảo ông mang Viêm Khải rời đi mà Bạch Phương Trọng cũng chỉ bày ra vẻ mặt cam chịu. Chuyện tới nước này rồi thì Dụ Thu Minh cũng đã hiểu rõ, chuyện nhà người ta nên ông cũng không tiện xen vào, vì vậy lập tức mang Viêm Khải chuẩn bị rời khỏi tộc địa nhà Bạch Phương không chút do dự.

Thời điểm rời đi, bà Bạch Phương và Bạch Phương Ngọc Kỳ cùng nhau tiễn Viêm Khải đến tận cổng ra.

"Mẹ nghe Kỳ Kỳ nói Mãn Tình là một cô gái tốt, con bé cũng thích người chị dâu này. Lần này con bé vì cứu con mà dám làm lớn chuyện đến mức này, sau này con phải đối xử tốt với người ta đó" Bà Bạch Phương tuy chưa từng gặp Mãn Tình nhưng với miêu tả của con gái mình và việc Mãn Tình trực tiếp đến hồn điện đòi người đã làm cho bà Bạch Phương vô cùng vừa lòng với người con dâu chưa từng gặp mặt này.

"Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi. Con và Mãn Tình không phải quan hệ đó đâu, đều do Kỳ Kỳ kêu bậy đó" Viêm Khải trợn mắt liếc em gái đang làm mặt quỷ bên cạnh.

"Em không gọi bậy, rõ ràng anh đã đưa Mika cho chị dâu vậy mà anh còn không thừa nhận" Bạch Phương Ngọc Kỳ lập tức cãi cọ.

"Anh..." Viêm Khải nghẹn lời, không biết nên giải thích thế nào.

"Là còn chưa theo đuổi được à?" Không ai hiểu con bằng mẹ, bà Bạch Phương vừa nhìn thấy vẻ mặt của con trai thì liền đoán được, điển hình cho khẩu thị tâm phi, rõ ràng khi nhắc đến tên cô gái kia thì hai mắt liền phát sáng vậy mà ngoài miệng lại không thừa nhận.

Viêm Khải xấu hổ gãi gãi đầu, không biết trả lời thế nào.

"Thích thì theo đổi, mẹ lấy kinh nghiệm một người từng trải nói cho con, nhất định con bé cũng thích con" Bà Bạch Phương cổ vũ.

"Em cũng lấy trực giác con gái nói cho anh là chị dâu thích anh" Bạch Phương Ngọc Kỳ góp vui.

"Em mới có mấy tuổi, biết cái gì mà nói?" Viêm Khải tức giận nói.

"Sao em lại không hiểu, ít ra khi em gọi là chị dâu thì chị Mãn Tình cũng không tức giận" Bạch Phương Ngọc Kỳ đưa ra chứng cứ.

"Đó là cô ấy bị em doạ cho ngốc rồi" Viêm Khải dở khóc dở cười búng trán em gái.

Bà Bạch Phương nhìn lướt qua điện chủ Dụ, biết rằng không thể chậm trễ nữa nên lên tiếng, "Viêm Khải à, sau khi đi khỏi đây thì chuyện ma vật cấp vàng con không cần lo nữa"

"Mẹ?" Viêm Khải sửng sốt.

"Mẹ biết con là một người rất có trách nhiệm nhưng chuyện về ma vật cấp vàng là sứ mệnh của nhà Bạch Phương, con đã không còn là người nhà Bạch Phương nữa nên không cần lo" Bà Bạch Phương nói, "Mãn Tình có thể nghiên cứu ra thuốc chữa khỏi cho Dị Hồn sư nên tương lai của Linh Ma Giới trông cậy cả vào các con"

"Mẹ, có phải bố lại muốn phong ấn ma vật một lần nữa không?" Viêm Khải chắc chắn nói, nhà Bạch Phương cũng không có cách đối phó với ma vật cấp vàng, bây giờ chỉ còn biện pháp duy nhất là phong ấn ma vật thêm lần nữa thôi.

Nhưng để phong ấn ma vật cấp vàng phải bày ra một kết giới rất lớn, trận pháp phong ấn cần có 8 vị Hồn sư mãn cấp làm mắt trận. Mà bây giờ hồn sư mãn cấp ở toàn bộ Linh Ma GIới chỉ có 12 người, bao gồm cả Mãn Tình vừa mới lên cấp, trong đó nhà Bạch Phương đã chiếm 4 người gồm bố anh, mẹ anh, chú ba Bạch Phương Kinh và anh.

"Những việc này con không cần lo. Đi đi, Mãn Tình còn đang đợi con đó" Bà Bạch Phương phất tay, mang theo con gái đi vào sâu trong kết giới, chỉ chốc lát đã không thấy bóng dáng đâu.

Mặc kệ? Sao có thể? Trận bàn còn ở trong tay anh, không có trận bàn thì mọi người định dùng gì để phong ấn, Viêm Khải đứng ngoài kết giới cảm thấy vô cùng may mắn vì mình không đưa trận bàn về nhà Bạch Phương.