Có Ma Vật Cạnh Trái Đất

Chương 60: - Hồn lực lên cấp




Editor: Yuri Ilukh

Ý là muốn nhận cô làm học trò sao?

Mãn Tình nghi hoặc nhíu mày, đứng tại chỗ tự hỏi, đến khi cô cảm như có một cơn nóng đang thiêu đốt thì mới tỉnh táo lại.

"Nóng quá" Ở Linh Ma Giới đã chuyển sang cuối xuân đầu hạ, nhiệt độ không khí rất cao, nhưng Trái Đất thì vẫn đang là mùa đông giá rét, đêm qua còn có tuyết rơi, sáng sớm hôm nay Mãn Tình còn mặc áo khoác lông về đây. Tuy rằng lúc ra khỏi hồn điện cô đã cởϊ áσ khoác ra nhưng bên trong vẫn còn một chiếc áo len, lúc này bị mặt trời chiếu xuống không nóng mới là lạ. Cô không thèm nghĩ về ý tứ trong lời nói của Tiếu Linh nữa, vội vàng lên tầng thay quần áo.

Thay quần áo xong thì Mãn Tình đưa Mika ra ban công hóng gió, chờ Viêm Khải về.

"Quạc!" Mika thoải mái duỗi duỗi cánh, ngồi xổm trên lan canh như một quả bóng tròn nhỏ, vô cùng đáng yêu. Mika vẫn thích Linh Ma Giới hơn Trái Đất vì ở đây sức mạnh tự nhiên dồi dào hơn.

"Mika, có phải em đói bụng không, lại đây ăn chút đi" Hôm nay Mãn Tình vẫn chưa cho Mika ăn hồn lực nên lập tức vươn nắm tay ra trước mặt Mika, bắt đầu ngưng tụ hồn lực, chỉ một lát trong tay đã ngưng tụ ra một luồng hồn lực.

"Quạc quạc!" Không biết có phải do đói không, Mika cực kỳ hưng phấn, dẩu mông cúi đầu nuốt từng ngụm từng ngụm hồn lực.

Phản ứng của Mika tuy có chút kỳ lạ nhưng Mãn Tình cũng không nghĩ nhiều, tại vì 2 ngày ở Trái Đất cô đã bỏ đói Mika nên lập tức ngưng tụ thêm hồn lực cho Mika. Nhưng cho ăn một lúc thì Mãn Tình bỗng thấy có chút kỳ lạ, hình như khi cô hấp thu hồn lực thì có chút không giống lúc trước.

Lực tương tác của Mãn Tình rất cao, cũng rất dễ dàng ngưng tụ hồn lực, nhưng tốc độ ngưng tụ hồn lực của cô bây giờ còn nhanh và dễ dàng hơn lúc trước nhiều. Hơn nữa, hình như hôm nay Mika đã ăn rất nhiều hồn lực, bình thường khi Mika bị bỏi đói thì chỉ ăn khoảng 15 phút là đã no rồi, không ăn nữa, cần phải tiêu hoá bớt lượng hồn lực này thì mới có thể ăn thêm được. Nhưng lúc nãy đến giờ, Mika đã hấp thu hồn lực cả nửa tiếng vậy mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Mãn Tình đã từng đọc sổ tay chăm sóc hồn thú, trên đó có ghi lại, bình thường hồn thú hấp thu hồn lực để phát triển từng chút từng chút một, chỉ khi lên cấp mới hấp thu rất nhiều hồn lực. Tuy nhiên việc lên cấp hồn lực cần có sự hỗ trợ của hồn sư cấp cao, có nghĩa là hồn sư nuôi dưỡng nó không lên cấp thì hồn thú cũng không lên cấp được. Mà hành vi bây giờ của Mika thật bất thường, chẳng lẽ...

Nhận ra điều này, Mãn Tình bắt đầu biết mình có sự khác biệt, do đó cố tình quan sát hồn lực của mình, quả nhiên có phát hiện. Ngoại trừ cảm giác dễ dàng hấp thu hồn lực hơn thì cô còn phát hiện hồn lực trong tay cô cũng có màu sắc khác với trước. Trước kia hồn lực của cô màu xanh lá, vậy mà bây giờ hồn lực có màu xanh nhạt hơn, biến thành màu lam nhạt có phần trong suốt.

 Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Mãn Tình càng nghĩ càng sợ hãi, bàn tay ngưng tụ hồn lực cũng ngừng lại.

"Quạc?!" Không có hồn lực nữa nên Mika mới lên cấp được một nửa bất mãn kêu.

"Mika, em nhịn một chút đi, chờ Viêm Khải về rồi tính: Mãn Tình thương lượng cùng Mika.

"Quạc quạc!" Mika không đồng ý, tiếp tục đi mổ bàn tay của Mãn Tình, dùng hành động thực tế biểu đạt ý của mình.

"Chờ một chút, một chút nữa thôi, Viêm Khải sắp về rồi", Mãn Tình ôm Mika dỗ dành, "Chờ anh ấy về để chị hỏi một chút về chuyện này, nếu không có vấn đề gì thì chị lại cho em ăn"

"Quạc quạc! quạc quạc~~" Mika nóng nảy, từ lúc theo Viêm Khải nó đã bị đói bụng mười năm, vất vả chờ mãi đến khi Viêm Khải có đối tượng mà vẫn chỉ được ăn no mà thôi. Vốn dĩ đã từ bỏ hy vọng lên cấp, lớn hơn, mạnh mẽ hơn, ai bảo ánh mắt chọn chủ nhân của nó không tốt làm gì. Nhưng bây giờ trong cái 'thú' sinh này cuối cùng cũng thấy được hy vọng, chủ nhân không dùng được vậy mà lại lên cấp. Mika vừa ăn hồn lực vừa rơi lệ, vậy mà chủ nhân lại không có nó ăn, sao có thể!

"Không được, không được, em chờ chút đi"

"Quạc quạc quạc....Quạc quạc quạc...."

Một người một thú lôi kéo nhau trên ban công, đầu Mãn Tình trực tiếp bị chân của Mika cào cho thành ổ gà.

Lúc Viêm Khải trở về vừa đúng lúc thấy một màn này, đứng ở ban công phòng bên mới lạ nhìn một người một thú nháo nhào, có chút buồn cười hỏi, "Làm sao vậy?"

"Viêm Khải?"

"Quạc"

Một người một thú đồng thời dùng ánh mắt nhìn vị cứu tinh chĩa về phía Viêm Khải, làm Viêm Khải ngớ người.

"Sao vậy?" Viêm Khải lại hỏi thêm lần nữa.

"Quạc quạc quạc....Quạc quạc quạc...." Mika lập tức nhảy tới trước mặt Viêm Khải, dùng cánh và chân khoa khoa múa múa, nét mặt và cử chỉ không khó nhận ra rằng nó đang phàn nàn.

"Anh không hiểu" Mika múa may một lúc lâu, trong lòng tràn đầy phẫn nộ mà chỉ nhận được một câu nói tàn nhẫn 'anh không hiểu' của Viêm Khải.

"Quạc~~" Mika lập tức cứng người.

"Thật ngu nghếch" Viêm Khải bị biểu cảm của Mika chọc cười, nhưng nó cũng là hồn thú đã đi theo anh 10 năm, lúc anh biến thành Dị Hồn sư cũng đã cứu anh vài lần, Viêm Khải vẫn rất quan tâm Mika, dù trêu đùa nhưng vẫn hỏi Mãn Tình, "Đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Viêm Khải, hình như hồn lực của em có chút không ổn" Mãn Tình thấp thỏm nói.

"Sao vậy?" Vẻ mặt mỉm cười của Viêm Khải lập tức chuyển thành nghiêm túc.

"Anh xem nè" Mãn Tình nâng bàn tay lên, lần nữa ngưng tụ hồn lực, nhưng hồn lực cô vừa ngưng tụ ra thì Mika lại bay vèo tới nuốt lấy. Sau khi nuốt xong thì ngồi xổm tại chỗ, dùng ánh mắt trông mong nhìn về phía Mãn Tình, cả người đều ra vẻ, nhanh cho em ăn đi, em còn chưa ăn no.

"Mika, em từ từ ăn, để Viêm Khải nhìn đã" Mãn Tình trừng Mika.

"Không cần" Viêm Khải nghiêm túc tuyên bố, "Hồn lực của em lên cấp" Chỉ liếc mắt một cái anh đã nhận ra.

Quả nhiên là lên cấp! Chẳng lẽ phong ấn sẽ....

Mãn Tình tái mặt vuốt vuốt tóc.

"Dạo này có chuyện gì bất thường xảy ra không" Viêm Khải mới kiểm tra phong ấn trong cơ thể Mãn Tình cách đây không lâu, phong ấn tương đối ổn định, không thể nới lỏng trong thời gian ngắn được.

Chuyện bất thường? Mãn Tình lập tức nghĩ tới chuyện xảy ra tối qua, nhanh chóng nói cho Viêm Khải chuyện tối qua cô đụng vào trận bàn.

"Ý em là tối hôm qua em vô tình động phải trận bàn nên hồn hạch có phản ứng?" Viêm Khải nhíu mày.

"Đúng vậy, em vô tình chạm vào khe hở ở giữa, sau đó cảm thấy như có thứ gì đó xâm nhập vào cơ thể dọc theo đầu ngón tay của em, sau đó em cảm nhận được hồn hạch. Nhưng cảm giác này rất ngắn ngủi, chắc khoảng vài giây rồi khôi phục bình thường, sau đó thì không cảm thấy gì nữa nên em cho rằng phong ấn không có vấn đề gì" Mãn Tình nói.

"Trận bàn ở đâu?" Viêm Khải hỏi.

"Ở trong phòng em"

Sau đó 2 người đi vào phòng, VIêm Khải lấy ra trận bàn mà anh nhờ Mãn Tình mang về cẩn thận nghiên cứu.

"Quạc quạc??" Hai người nghiên cứu trận bàn nên quên mất sự tồn tại của Mika, Mika bị bỏ quên nên vội vàng nhảy nhót qua lại giữa hai người, nỗ lực tạo cảm giác tồn tại. Trong lòng có chút đau lòng: Vừa rồi người này không cho nó ăn hồn lực nhưng ít ra vẫn phản ứng với nó, bây giờ sao lại thế này, nhìn một cái cũng không. Nếu còn như vậy thì nó sẽ nghĩ đến chuyện đổi chủ nhân.

"Đưa tay cho anh" Viêm Khải nghiên cứu xong trận bàn thì vươn tay về phía Mãn Tình.

Mãn Tình nghe lời đưa tay ra rồi bị Viêm Khải nắm lấy. Mãn Tình sửng sốt, tránh tay đi theo bản năng, nhưng một luồng hồn lực từ lòng bàn tay anh truyền tới, Mãn Tình biết đây là Viêm Khải đang kiểm tra phong ấn trong người cô thì bình tĩnh lại.

"Quạc!" Mika nhìn 2 vị chủ nhân đang nắm tay nhau thắm thiết có chút tức muốn xỉu: Chẳng trách không thèm để ý tới nó, thì ra là đang bận yêu đương.

Hồn lực của Viêm Khải kiểm tra 2 vòng trong cơ thể Mãn Tình rồi anh buông lỏng tay với với Mãn Tình dưới ánh mắt chờ mong của cô nói, "Phong ấn xuất hiện chỗ hở"

"Vậy... sau đó thế nào?" Mãn Tình đã chuẩn bị tâm lý nên bây giờ vẫn còn bình tĩnh.

"Sau khi phong ấn xuất hiện chỗ hở thì sẽ sinh ra sự tương tác giữa hồn hạch và hồn lực trong cơ thể em. Nói cách khác, hồn lực của em có thể lên cấp" Viêm Khải nói.

"Em không quan tâm chuyện có lên cấp hay không, em muốn hỏi là ma hạch sẽ ra sao?" Mãn Tình hỏi.

"Thật ra phong ấn là đem hồn hạch của em cùng ma hạch phong ấn lại với nhau, nó chỉ là một cái vật dẫn, nhưng nếu hồn hạch cảm ứng được hồn lực thì sẽ bắt đầu thức tỉnh, sau đó lớn mạnh lên theo bản năng. Vốn đây là chuyện tốt, nhưng khi hấp thu hồn lực thì hồn lực nhất định phải xuyên qua phong ấn. Nói cách khác, đối với hồn hạch trong cơ thể em mà nói, phong ấn là kẻ thù chung của nó và ma hạch. Vì vậy... hồn lực của em càng mạnh thì tốc độ giải trừ phong ấn càng nhanh" Viêm Khải nói.

"Vậy là, chính là hồn hạch trong cơ thể em bây giờ đang trợ giúp ma hạch giải trừ phong ấn?" Mãn Tình không thể tin tưởng nói.

"Đúng vậy" Viêm Khải gật đầu.

"Tại sao lại như vậy?" Mãn Tình khó hiểu hỏi, "Sao lại bỗng nhiên xuất hiện chỗ hở"

"Anh nghĩ rằng ma hạch cảm ứng được ma khí trên trận bàn" Viêm Khải giải thích, "Mỗi lần di dời ma hạch đều phải dùng trận bàn làm giảm bớt lượng lớn ma khí trên ma hạch, sau đó mới có thể tiến vào hồn hạch phong ấn mới. Nói cách khác, trận bàn này ngoại từ hồn lực của nó còn chứa lượng lớn ma khí của ma hạch:

"Mỗi lần phong ấn xong thì nhà Bạch Phương đều mang trận bàn về, dùng phương pháp đặc biệt làm tiêu tán ma khí tồn trữ bên trong, chờ đến lần tiếp theo di dời hồn hạch thì ma khí ở trên trận bàn không còn nhiều lắm, nhưng mà...

"Do trận bàn bị mẹ em nhặt được, sau đó vẫn luôn để ở Trái Đất cho nên ma khí liền tồn tại ở trên trận bàn" Mãn Tình lập tức hiểu được.

"Đúng vậy" Viêm Khải cười khổ "Là anh em sơ ý, không nghĩ tới ma hạch còn có thể cách một lớp phong ấn hấp thu ma khí, thật xin lỗi"

Mãn Tình hiểu Viêm Khải xin lỗi vì điều gì. Lúc trước Viêm Khải có nói qua, nếu không có gì bất ngờ xảy ra cô ít nhất có thể sống thêm 20 năm, nhưng vây giờ phong ấn xuất hiện lỗ hổng, hồn hạch của cô bắt đầu hỗ trợ ma hạch cùng nhau giải trừ phong ấn, như vậy thì thời gian giải trừ phong ấn sẽ rút ngắn lại.

"Anh cảm thấy phong ấn còn có thể giữ được bao lâu nữa" Tâm tình của Mãn Tình bây giờ bình tĩnh hơn cô nghĩ rất nhiều.

"Anh không biết" Viêm Khải cũng không chắc chắn chuyện này "Anh chỉ biết rằng em lên cấp càng nhanh thì phong ấn bị giải trừ càng nhanh"

"Nếu.... nến em không tu luyện thì sao?" Mãn Tình hỏi.

"Vô dụng" Viêm Khải cười khổ, "Là một hồn sư, tư chất của em vô cùng tốt. Kinh mạch của em rộng lớn hơn người thường rất nhiều lần, trước kia khi không có hồn hạch em đã có thể không ngừng hấp thu hồn lực, mà giờ hồn hạch còn có thể tương tác với hồn lực trong cơ thể em, do đó dù em không làm gì thì cơ thể cũng tự mình hấp thu hồn lực"

"Nói cách khác, em có làm gì cũng vô ích sao" Mãn Tình hiểu được.

Viêm Khải cười khổ như cũ, không nói lời nào.

Không khí trong phòng có chút căng thẳng nhưng tâm trạng Mãn Tình không hề thấp thỏm. Cô nhìn về phía Mika còn đang buồn bã ỉu xìu vươn tay đưa một luồng hồn lực đến.

"Quạc!" Mika đang đau lòng muốn chết, uể oải chợt nhìn thấy hồn lực, lập tức vui vẻ nhảy dựng lên, đôi mắt nhỏ có chút sáng rực. Giống như sợ giây tiếp theo hồn lực sẽ bị thu hồi, vừa dùng đôi chân liều mạng ôm ngón tay Mãn Tình, không cho cô khép tay lại vừa liều mình cắn nuốt hồn lực.

"Không cần vội, chị sẽ cho em ăn no" Mãn Tình có chút bất đắc dĩ nói.

Mika làm gì có phản ứng, nó vẫn dẩu mông cúi đầu ăn, bộ dáng giống như không ăn no thì tuyệt đối không ngẩng đầu.

"Em đây là?" Viêm Khải có chút không hiểu hành động của Mãn Tình.

"Dù sao bây giờ làm gì cũng không được thì chi bằng cứ thuận theo tự nhiên" Mãn Tình cười nói, "Thật ra như bây giờ cũng có chuyện tốt, ít nhất Mika có thể lên cấp"

"Nhưng ma vật cấp vàng cũng sẽ thức tỉnh rất nhanh" Viêm Khải nhắc nhở. 

"Không phải lúc trước em đã nói rõ với anh rồi sao, em đã nghĩ thông suốt rồi" Lúc hai người ngồi tàu cao tốc từ thành phố B về thành phố S, sau khi biết tác dụng của trận bàn thì Mãn Tình đã nói với Viêm Khải, "15 năm trước chú hai của anh đem ma hạch phong ấn trong cơ thể em, dưới góc nhìn khác thì đây cũng xem như là đã cứu 2 mẹ con em. Tuy rằng ký ức trước lúc 5 tuổi em đều không nhớ được, nhưng ma vật có thể làm chú hai anh lâm vào khổ chiến chắc hẳn cấp bậc không thấp."

"Chú hai của anh năm đó cũng là Chiến Hồn sư cấp 12" Viêm Khải gật đầu.

"Cho nên anh nghĩ xem, nếu lúc ấy ma hạch không bị phong ấn trong cơ thể em hoặc chú hai của anh không đồng quy vô tận cùng ma vật cấp S" Tuy rằng không có ai tận mắt chứng kiến chú hai của Viêm Khải tử vong, nhưng cũng không khó để đoán, "Hai mẹ con em đang ở trong vòng chiến của họ chắc chắn không thể sống sót đến bây giờ"

Viêm Khải hiểu được đạo lý này, nhưng là đương sự mà có thể tự mình ý thức được chuyện này thì yêu cầu tư tưởng giác ngộ rất lớn, mọi người thường chỉ nghĩ đến điều có lợi cho mình. Rất nhiều người sẽ cảm thấy sao phong ấn không ở trên người con cháu Đại Tư Tế mà lại ở trên người mình.

"Anh biết rồi" Quả nhiên là cô gái tốt với lòng chính nghĩa to lớn, nụ cười chợt xuất hiện trên khoé môi Viêm Khải.

"Anh biết cái gì hả, anh biết à" Mãn Tình suy đoán, "Không phải là...anh định nói tin tức này cho người nhà đó chứ. Tuy em đã nói với anh là em muốn giải trừ phong ấn, nhưng không phải em không sợ, em đang sợ muốn chết nè"

"Em yên tâm, bây giờ em có muốn chết thì anh cũng không đồng ý" Viêm Khải nói.

"Anh không định tiết lộ thân phận của em, đổi một vật dẫn khác?" Mãn Tình tò mò hỏi, tuy biết rằng để phong ấn tự giải trừ thì có thể cô sẽ không chết.

"Em định thử anh à" Viêm Khải dùng ngón tay búng lên trán Mãn Tình "Em thật không có lương tâm, 2 ngày trước anh mới tặng em quả bình an xong"

[Quả bình an là mánh khoé của người bán, nhưng hy vọng em bình an là sự thật]

Mãn Tình lại nghĩ tới những lời Viêm Khải nói với cô vào đêm Giáng Sinh, tim bỗng đập nhanh hơn vài nhịp.

"Anh còn chưa hỏi em, em có ăn quả bình an không?" Viêm Khải chợt hỏi.

"Có" Mãn TÌnh ngượng ngùng tránh ánh mắt của Viêm Khải.

"Xem ra em vẫn tin tưởng anh" Viêm Khải cười lớn.

"Em thấy anh cầu xin em như vậy, lại còn di động để đổi nên mới nể mặt anh ăn đó" Mãn Tình biện bạch, "Một cái di động ở Linh Ma Giới có giá hơn 1 vạn mà anh lại đem đi đổi lấy một quả táo, quá lãng phí"

Viêm Khải cũng không tranh luận, chỉ nhìn Mãn Tình mỉm cười.

"Sao anh lại cười" Mãn TÌnh lúng túng nói, chẳng lẽ người này nhìn ra điểm gì, nhưng mà cô cũng không có gì mà.

"Vui vẻ đó" Viêm Khải thản nhiên trả lời.

Không lẽ người này thật sự nhìn ra cái gì. Mãn Tình cảm thấy gương mặt mình bắt đầu không chịu khống chế nóng lên thì vội vàng dời tầm mắt, nhìn chằm chằm vào Mika đang hấp thu hồn lực không hề nhúc nhích.

"Gần xong rồi" Không biết qua bao lâu Viêm Khải đột nhiên nói.

"Hả?"

"Hồn lực hấp thu để lên cấp sắp đủ rồi" Viêm Khải nói.

"Ồ" Mãn Tình bừng tỉnh, sau đó tò mò hỏi, "Không biết sau khi lên cấp thì Mika sẽ biến thành hình dáng gì, lúc trước anh giả thiết ngoại hình Mika là hình dạng gì"

Trước lúc hồn thú nhận chủ thì phần lớn đều tồn tại dưới dạng sức mạnh, sức mạnh tăng lên một chút thì hồn thú sẽ mô phỏng ra hình thể đơn giản của ma thú mà minh gặp được. Sau khi nhận chủ thì hồn thú sẽ xác định hình dáng cấp cuối cùng theo yêu cầu của chủ nhân để biến đổi hình dáng. Chủ nhân ban đầu của Mika là Viêm Khải nên Mãn Tình rất tò mò về hình dáng cấp cuối cùng của Mika.

"Ánh mắt đầu tiên khi em thấy Mika thì thấy nó giống gì?" Viêm Khải hỏi ngược lại.

Mãn Tình nhớ lại tình hình lúc lần đầu tiên cô gặp Mika, không nhịn được cười nói, "Lúc em nhìn thấy Mika, liền nghĩ vịt con xấu xí này từ đâu tới vậy, xấu manh xấu manh"

"Vậy vịt con xấu xí sẽ biến thành gì?" Viêm Khải dẫn dắt.

"Vịt con xấu xí sẽ biến thành thiên nga" Mãn Tình trả lời theo bản năng, ánh mắt chợt loé, có chút không tin tưởng nói, "Không thể nào, anh chọn hình dáng cuối cùng của Mika là thiên nga?"

"Ừm" Viêm Khải gật đầu.

"Tại sao? Vịt và thiên nga cũng không phải cùng một chủng loại" Mãn Tình khó hiểu nói, truyện cổ tích vịt con xấu xí biến thành thiên nga chắc chỉ có ở Trái Đất thôi chứ. Không đúng, Mãn Tình nghĩ tới gia tộc Viêm Khải là người tạo ra Giới môn nên có thể tự do tới lui Trái Đất cũng không có gì kỳ lạ.

"Lần đầu tiên anh nhìn thấy Mika thì ngoại hình của nó chính là một con vịt" Viêm Khải nhớ lại, "Mà lúc đó em gái anh mỗi ngày đều đọc mấy cuốn truyện cổ tích của Trái Đất, trong đó có một câu chuyện về vịt con xấu xí biến thành thiên nga. Nên anh theo bản năng liền chọn hình dáng này cho Mika"

"Anh cũng qua loa quá" Mãn Tình chửi thầm, đúng là truyện cổ tích gây hoạ, "Anh sao không chọn phượng hoàng hay gì đó"

"Hồn thú của mẹ anh chính là một con phượng hoàng" Viêm Khải nói.

"Thật hả, em cũng muốn xem một chút" Mãn Tình còn chưa gặp phượng hoàng thật bao giờ đâu.

"Nếu em không sợ bị phát hiện thì anh có thể dẫn em đi xem" Viêm Khải nói.

"Thôi bỏ đi, tính mạng vẫn quan trọng hơn" Trong khoảng thời gian này tuổi thọ cô càng ngày càng giảm, tuy cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhưng không có nghĩa là cô sẽ tự tìm đường chết.