Có Ma Vật Cạnh Trái Đất

Chương 51: - Phán đoán của An đại sư




Editor: Yuri Ilukh

"Cốc cốc cốc"

Nghe được tiếng đập cửa, người đang chuẩn bị đi ngủ, Viêm Khải, đứng dậy đi mở cửa, cửa vừa mở đã có người đẩy vào.

Viêm Khải còn đi dép lê, đột nhiên bị người khác đẩy thì đứng không vững ngã vào mép bàn, lập tức đau đớn hít hà một hơi, "Em là con gái, nửa đêm đi gõ cửa phòng người khác mà còn thô bạo vậy"

"Im lặng!" Người vốn đang có chút áy náy vì vô tình 'đả thương người khác', Mãn Tình, lập tức thay đổi sắc mặt.

"Hơn nửa đêm rồi, em đến tìm anh làm gì vậy?" Viêm Khải đỡ eo tìm ghế dựa ngồi xuống.

Mãn Tình xoay người đóng cửa, rồi chạy tới ban công nhìn cửa sổ, thuận tiện kéo rèm lại, một lúc sau mới đi về phòng khách.

"Em... em muốn làm gì?" Nhìn Mãn Tình từng bước 'tới gần', Viêm Khải sợ hãi kéo cổ áo ngủ lại.

"An đại sư muốn nghiên cứu phương pháp chữa trị cho Dị Hồn sư" Mãn Tình làm lơ hành động nhàm chán của Viêm Khải, nói thẳng.

"Ừm"

"Chỉ ừm thôi?" Mãn Tình điên lên, phản ứng kiểu gì vậy, "Là An đại sư muốn nghiên cứu, An đại sư muốn nghiên cứu phương pháp chữa trị"

"Anh biết rồi, em đừng kích động như vậy" Viêm Khải bình tĩnh nói.

"Cũng đúng, em kích động gì chứ, em cũng không phải Dị Hồn sư" Mãn Tình bình tĩnh lại sau đó khó hiểu nhìn về phía Viêm Khải, "Sao anh không có chút phản ứng nào vậy?"

"Chỉ mới nghiên cứu mà thôi, cũng không phải đã nghiên cứu ra phương pháp" Viêm Khải nói, "Hơn nữa, mấy năm nay số lượng Dị Hồn sư ở Linh Ma Giới ngày càng tăng, hồn điện đã coi trọng việc này, có người nghiên cứu cũng không có gì kỳ quái"

"Không phải An đại sư là một Tịnh Hồn sư rất lợi hại sao? Ông ấy nghiên cứu không phải sẽ thành công sao?" Mãn Tình nói.

Viêm Khải lắc đầu, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Mãn Tình mà tò mò hỏi, "Sao em biết An đại sư nghiên cứu phương pháp chữa trị cho Dị Hồn sư?"

"Lâm Nguyệt nói với em, không phải lúc ở Vạn Tượng Thành em có nói em là bạn của Tiểu Bằng sao? An đại sư muốn nhờ em giúp ông ấy chuẩn bị một ít quý tộc dược tề. Nói là có thể nghiên cứu một chút từ quý tộc dược tề" Ánh mắt Mãn Tình toả sáng nói, "Không phải trước đây anh nói hồn lực của em có hiệu quả với Dị Hồn sư sao? Có lẽ An đại sư sẽ phát hiện được gì đó từ thuốc này."

"Ừ, thật sự có thể phát hiện một chút, ví dụ như... em là người chế tạo ra Quý tộc dược tề chẳng hạn" Viêm Khải trả lời.

Mãn Tình lập tức sửng sốt, biết An đại sư muốn nghiên cứu phương pháp chữa trị cho Dị Hồn sư thì cô chỉ vui mừng, không nghĩ đến điểm này.

"Biết sợ rồi?" Viêm Khải thấy Mãn Tình sửng sốt, vui mừng khi người gặp hoạ nói.

Mãn Tình không muốn phơi bày thân phận mình ra ánh sáng, chỉ mỗi chuyện cô quen biết cửa hàng trưởng tiệm thuốc Quý tộc cũng đã kéo theo không ít phiền toái rồi, nếu biết cô chính là người tạo ra quý tộc dược tề thì khẳng định những ngày tháng sau này của cô không thể yên tĩnh được, nhưng mà....

"Nếu thật sự có thể nghiên cứu ra phương pháp chữa trị cho Dị Hồn sư thì..."

"Không nghiên cứu ra được đâu" Viêm Khải ngắt lời Mãn Tình.

"Làm sao anh biết, chưa thử sao biết được" Mãn Tình chất vấn.

"Vì anh đã từng gặp qua Tịnh Hồn sư lợi hại hơn An đại sư, nếu tính đến cấp bậc hiện tại của Tịnh hồn sư ở Linh Ma Giới thì không ai có thể chữa khỏi hồn hạch ma hoá" Viêm Khải nói.

"Còn có Tịnh Hồn sư lợi hại hơn cả An đại sư? Hiện tại An đại sư không phải là người chế thuốc xếp hạng nhất tại Linh Ma Giới sao?" Mãn Tình kinh ngạc nói, "Còn có người lợi hại hơn An đại sư sao?"

"Mẹ của anh" Âm thanh của Viêm Khải bỗng nhiên rất nhỏ, nhất là khi nói ra chữ mẹ.

"Mẹ anh?" Mãn Tình lần đầu tiên nghe Viêm Khải nhắc đến mẹ của anh, thì ra mẹ của anh còn là một Tịnh Hồn sư lợi hại hơn cả An đại sư, từ từ... lợi hại hơn so với An đại sư?

"Nếu mẹ anh là Tịnh Hồn sư lợi hại hơn cả An đại sư thì sao bà ấy không giúp anh chữa trị, không chữa khỏi thì cũng có thể làm giảm tốc độ ma hoá hồn hạch"

Không sai, trong nhà có một vị Tịnh Hồn sư lợi hại như vậy sao Viêm khải còn phải khổ sở đi giới tháp hấp thụ hồn lực của An đại sư.

"Đây là một câu chuyện buồn, nhớ tới sẽ khiến anh đau lòng, em đừng có hỏi" Viêm Khải bày ra vẻ mặt bi thương, che ngực cầu xin đừng hỏi.

"..." Nhìn dáng vẻ một chút cũng không đau lòng của người kia thì Mãn Tình không hỏi nữa, nhưng trong lòng cũng suy đoán thân phận của Viêm Khải, "Ở Linh Ma Giới chỉ có 3 vị Tịnh hồn Sư mãn cấp, An đại sư là một trong số đó, 2 người còn lại..."

"Đừng đoán nữa, đều không phải" Viêm Khải không chịu nổi nói, 3 vị Tịnh hồn sư trong miệng Mãn Tình gồm 2 ông lão và 1 bà lão, không có điểm nào giống với mẹ xinh đẹp của anh cả.

"Sao lại không đúng, không phải ở Linh Ma Giới chỉ có 3 đại hồn sư mãn cấp sao? Nếu tính mẹ anh nữa không phải là 4 người à?" Mãn Tình hỏi.

"Con số thống kê cũng chỉ là con số, anh cũng là Chiến Hồn sư cấp 12 mà không phải không ai biết đến sao" Viêm Khải trả lời.

"Nói như vậy thì bối cảnh nhà anh không tầm thường hả?" Mãn Tình cảm thấy rất kỳ quái, Viêm Khải trẻ tuổi như vậy mà đã là Chiến Hồn sư cấp 12, trước khi dị hoá chắc chắn phải rất nổi tiếng chứ. Nhưng anh lại công khai đi lại giữa 2 nơi Trái Đất và Linh Ma Giới mà không ai phát hiện ra thân phận của anh, thật là vô lý. Cho nên lý giải duy nhất là thân phận của Viêm Khải rất đặc thù.

"Đừng đoán nữa, anh sẽ không nói cho em" Viêm Khải bóp chết tâm hồn hóng hớt của cô "Nói về chuyện ngày mai đi, tuy rằng An đại sư không thể chế tạo được thuốc chữa lành cho Dị Hồn sư nhưng có thể nghiên cứu chế tạo ra thuốc có hiệu quả tốt hơn quý tộc dược tề. Ngày mai em đưa cho ông ấy một ít thuốc đi"

"Được... một thùng được không?" Mãn Tình hỏi.

"Một thùng? Em biết một thùng thuốc bán được bao nhiêu tiền không? Em đưa nhiều như vậy khác gì với việc nói với họ em chính là người chế tạo ra quý tộc dược tề?" Viêm Khải ngăn cản

"Không phải anh nói là An đại sư có thể phát hiện sao"

"Đó là anh nhắc nhở em" Viêm Khải cạn lời nói. "Hồn lực trong thuốc cùng với hồn lực trong người em vẫn có chút khác nhau, nếu không sao thuốc bán nhiều thế mà em vẫn còn chưa bị lộ thân phận"

Mãn Tình chán nản, cô phát hiện là Viêm Khải cố ý trêu đùa cô, lúc thì nói An đại sư có thể phát hiện, lúc lại nói An đại sư không thể phát hiện, người này rõ ràng là khinh cô không hiểu biết gì về thuốc.

"Vậy anh nói đi, phải làm sao bây giờ" Tức chết cô rồi, cô làm vì ai chứ, Mãn Tình tức giận trừng Viêm Khải"

Tiếp thu ánh mắt 'cực nóng' của Mãn Tình, Viêm Khải cũng biết mình đùa có chút quá trớn, lập tức thành thành thật thật nói: "Chuyện này em đừng chủ động, cứ để người trung gian làm là được rồi, đẩy cho Tiểu Bằng xử lý. 2 ngày nữa Tiểu Bằng sẽ trở về từ Vạn Tượng Thành, cậu ấy sẽ xử lý tốt. Ngày mai đưa cho họ một ly là đủ rồi"

Viêm Khải nói, đem cái ly bên cạnh đẩy về phía trước.

"Ít vậy hả? Đủ không?" Mãn Tình không yên tâm nói.

"Đủ dùng 2 ngày là được, chờ Tiểu Bằng trở về anh sẽ nói tiệm thuốc Quý tộc trực tiếp đưa thuốc đến cho An đại sư" Viêm Khải nói.

"Không phải anh chỉ bán thuốc cho Dị Hồn sư thôi sao"

"Anh không bán cho An đại sư, anh là duy trì nguyên liệu cho việc nghiên cứu thuốc về Dị hồn sư" Viêm Khải nói, "Nhiều năm qua Dị Hồn sư đều không thể mua được thuốc từ hồn điện, bây giờ lại có một đại hồn sư muốn tiếp tục nghiên cứu thuốc cho Dị Hồn sư, tiệm thuốc Quý tộc của chúng ta đương nhiên phải hỗ trợ."

"Anh muốn nhân cơ hội này để Dị Hồn sư lần nữa được hồn điện che chở?" Mãn Tình kinh ngạc nói.

"Thời gian của anh còn không nhiều lắm, tiệm thuốc Quý tộc cũng không thể cứ duy trì như bây giờ" Viêm Khải nói, "Nếu hồn điện có thể tiếp tục cung cấp thuốc cũng là chuyện tốt"

"Mục đích ngay từ đầu của anh là cái này phải không, rõ ràng không phải vì kiếm tiền" Mãn Tình cuối cùng cũng hiểu rõ mục đích của Viêm Khải.

"Thật sự là vì kiếm tiền" Viêm Khải cười ha hả nói, "Đương nhiên là vì kiếm tiền, thuận tiện làm chút gì đó, anh cũng không để ý lắm"

"Anh sẽ sớm chết thì kiếm tiền nhiều như vậy làm gì?" Mãn Tình 'ác độc' nói.

Nhanh chết? Lời này tự mình nói còn đỡ, sao nghe người khác nói thì thật khó chịu, Viêm Khải lại che ngực.

"Không nghĩ tới tư tưởng giác ngộ của anh cũng rất lớn, mình thì sắp chết nhưng vẫn tạo phúc lợi cho đồng bào" Mãn Tình khiếp sợ nói.

"Anh không nghĩ lớn lao như vậy, anh chỉ cảm thấy, nếu sức chiến đấu của hồn sư tăng lên thì kết giới không gian cũng có thể củng cố một ít"

"Không thể khiêm tốn chút sao? Bảo anh tạo phúc lợi cho đồng bào còn chưa đủ, còn tự mình bay đến cấp bậc chúa cứu thế?" Mãn Tình cạn lời.

"Không phải như em nghĩ đâu" Anh còn không biết mình có thể sống bao lâu thì còn để ý chuyện thế giới diệt vong hay không. Hơn nữa, thế giới làm gì dễ dàng bị diệt vong như vậy.

___

Sáng sớm hôm sau, Mãn Tình mang theo thuốc đã chuẩn bị tốt, ngồi trên xe Lâm Nguyệt đi đến phòng nghiên cứu của An đại sư trong hồn điện.

"An đại sư, thuốc con lấy về từ Vạn Tượng Thành còn không nhiều lắm, chỉ được từng này" Mãn Tình đưa cái ly trong tay cho An đại sư tiếp tục nói, "Nếu ngài còn cần thêm thì con có thể hỏi cửa hàng trưởng Trần một chút, xem thử có thể tài trợ một ít cho ngài không."

"Có thể sao?" An đại sư nghe Mãn Tình nói vậy thì lập tức vui vẻ.

"Không phải An đại sư nghiên cứu thuốc chữa trị cho Dị Hồn sư sao, nếu cửa hàng trưởng Trần biết chuyện này thì nhất định sẽ cung cấp thuốc cho ngài nghiên cứu" Mãn Tình nói.

"Vậy làm phiền cô Mãn Tình rồi" An đại sư cười ha hả nói, nếu chuyện này thành công thì cũng xem như một chuyện tốt đối với hồn điện. Thái độ hiện giờ của hồn điện với Dị Hồn sư cũng có nhiều cải thiện, nhờ vào sự xuất hiện của quý tộc dược tề. Như đã nói, có phải vị trí của Dị Hồn sư sẽ một lần nữa được lập lại ở Linh Ma Giới không.

"Đừng khách sáo, An đại sư, ngài cứ gọi tên con, trực tiếp gọi Mãn Tình là được rồi"

"Được, Mãn Tình, con có hứng thú đi xem phòng thí nghiệm của ta không?" An đại sư mở lời.

Lâm Nguyệt vẫn luôn đứng im lặng bên cạnh, nghe sư phụ mình mời Mãn Tình đến phòng thí nghiệm thì lập tức kinh ngạc: Không lẽ sư phụ muốn nhận chị mình làm học trò?

"Có thể chứ" Mãn Tình vui vẻ nói.

"Đương nhiên có thể, có gì không hiểu cứ việc hỏi ta" An đại sư lại cười, dẫn đầu đi về phòng thí nghiệm.

Lâm Nguyệt nhìn thoáng qua Mãn Tình, vẻ mặt phức tạp nói, "Chị, lúc đi vào chị đừng tuỳ tiện chạm vào đồ vật bên trong"

"Chị biết rồi" Mãn Tình gật đầu, đồ trong phòng thí nghiệm hiển nhiên không thể chạm lung tung. Mãn Tình theo vào, chủ yếu là muốn hiểu rõ An đại sư tìm được cảm hứng gì từ quý tộc dược tề.

Mãn Tình đi theo Lâm Nguyệt vào phòng thí nghiệm, nhìn một đống dụng cụ chưa từng gặp qua trước mặt với vẻ mặt mù mịt. Cô đứng lẻ loi một bên nhìn Lâm Nguyệt giúp An đại sư tiến hành thí nghiệm, nhưng xem thì không hiểu mà lại không thể lên tiếng quấy rầy, thật sự quá nhàm chán.

Cô phải sớm nghĩ đến, mình không có chút kiến thức căn bản nào thì làm sao xem hiểu thí nghiệm gì được. Mãn Tình đang vô cùng hối hận vì lúc nãy đồng ý theo vào đây.

"...haiz.." Mãn Tình có chút mệt nhọc, che miệng nhỏ giọng ngáp một cái, nhưng phòng thí nghiệm vốn yến tĩnh lạ thường, một tiếng động nhỏ của Mãn Tình cũng làm kinh động 2 người đang tập trung làm thí nghiệm.

"Mệt hả?" An đại sư ngừng độc tác, xoay người nhìn về phía Mãn tình.

"Sư phụ, chị con không cố ý, chị ấy mới tới Linh Ma Giới không lâu, không hiểu chế tác thuốc là gì" Lâm Nguyệt vội vàng giải thích.

"Thật xin lỗi, không thì để con đi ra ngoài nhé" Mãn Tình xấu hổ nói.

"Không sao, thí nghiệm vốn là rất nhàm chán" An đại sư vừa nói vừa vẫy tay với Mãn Tình, kêu cô qua đó.

Mãn Tình nghe lời đi đến bên cạnh An đại sư.

"Con cảm thấy thuốc trong ống nghiệm này với quý tộc dược tề ban đầu có gì khác nhau không? An đại sư chỉ vào thuốc ông vừa chế tạo hỏi.

"Ừm.." Mãn Tình cảm giác năng lượng bên trong ống nghiệm một lát, rất nhanh cảm nhận được một luồng sức mạnh chữa lành quen thuộc, nhưng sức mạnh này hình như còn có thêm một chút gì đó, "Con cảm nhận được 2 loại sức mạnh"

"Không sai" An đại sư sờ soạng râu giới thiệu, "Căn cứ vào nghiên cứu mấy ngày nay của ta, ta phát hiện sức mạnh chữa lành bên trong quý tộc dược tề rất đặc biệt, nhờ vào sự đặc biệt này nên mới có thể giảm tốc độ dị hoá của Dị Hồn sư. Nhưng sức mạnh chữa lành trong này không đủ mạnh, hình như hồn sư chế tạo thuốc này chỉ là một hồn sư cấp thấp"

Mãn Tình nghe xong thì lạnh cả sống lưng.

"Cho nên ta nghĩ ra một biện pháp, tách sức mạnh chữa lành từ quý tộc dược tề ra nhờ phương pháp chế thuốc cao cấp, rồi rót hồn lực của bản thân vào, như vậy có thể tăng tác dụng của quý tộc dược tề." An đại sư tiếp tục nói.

"Tăng đến mức độ nào?" Mãn Tình hỏi.

"Phương pháp chế tạo khác nhau, hồn lực rót vào có cấp khác nhau thì hiệu quả của thuốc cũng khác nhau. Lọ thuốc do ta chế tạo này hiệu quả hơn so với bình thường gấp 100 lần" An đại sư áng chừng nói.

"Một trăm lần?" Mãn Tình nhịn không được bắt đầu tính toán tác dụng của lọ thuốc này, "Bình thường một lọ quý tộc dược tề có thể duy trì sức chiến đấu cho Dị Hồn sư khoảng nửa tiếng, một trăm lần tức là 50 tiếng, vậy thì sức chiến đấu của Dị Hồn sư sẽ không khác gì so với hồn sư bình thường."

"Không thể tính như vậy" An đại sư vội vàng phủ định, "Còn phải căn cứ vào cấp bậc của ma vật, tốc độ ma hoá của Dị Hồn sư, cấp bậc của Dị Hồn sư, cùng với mức độ xao động hồn lực khi chiến đấu, có rất nhiều nhân tố ảnh hưởng. Ta nói một trăm lần là Dị Hồn sư chiến đấu dưới tình huống bình thường."

"Dù là như vậy thì cũng rất lợi hại rồi" Mãn Tình nói, "Nếu thuốc này có thể sản xuất số lượng lớn..."

"Chị" Lâm Nguyệt nhắc nhở, "Sư phụ là hồn sư mãn cấp, chỉ có ông ấy mới chế tạo ra thuốc có hiệu quả cỡ đó"

"Ừm~" Mãn Tình có chút thất vọng, nếu chỉ khi An đại sư cải tiến mới đạt tới hiệu quả đó thì không thể sản xuất với số lượng lớn.

 "Đúng vậy, dù có sản xuất được số lượng lớn thì cũng chỉ trị được ngọn, không trị được gốc, vấn đề hồn hạch ma hoá của Dị Hồn sư cũng không thể giải quyết" An đại sư buồn bã nói, "Nếu có thể gặp được người chế tạo ra thuốc này một lần thì tốt rồi, theo như ta đoán, hiện tại người này chỉ là hồn sư cấp thấp, chờ đến khi người này lên cấp cao hơn thì có phải sẽ có thể chữa khỏi cho Dị Hồn sư không?"

An đại sư nghĩ nhiều rồi, hồn hạch còn chưa tìm được thì lên cấp kiểu gì.

"Đúng rồi, Mãn Tình, con có chế thuốc không?" An đại sư đột nhiên hỏi.

An đại sư đã phát hiện ra chuyện gì sao? Lông tơ cả người Mãn Tình dựng thẳng lên, trộm nuốt ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói, "Không ạ"

"Kỳ nguyện dược tề cũng không sao?" An đại sư hỏi lại.

"Cũng không ạ" Mãn Tình bị doạ thở gấp, chẳng lẽ bị phát hiện rồi sao?

"Sư phụ, chị con không có hồn hạch, chị ấy chỉ dựa vào lực tương tác giữa kinh mạch và tự nhiên để phóng thích hồn lực, những thứ khác đều không làm được" Lâm Nguyệt giải thích thay Mãn Tình.

"Ừ,  ta suýt thì quên mất. Thật là đáng tiếc, hồn lực của con tinh khiết như vậy, có chút tương tự với sức mạnh chữa lành trong quý tộc dược tề này" An đại sư tiếc nuối nói.

"Không... không sao, con cũng quen rồi" Xem như tránh được một kiếp rồi? Mãn Tình âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Ừm... Không có hồn hạch sao, để ta xem một chút" An đại sư vừa nói vừa duỗi tay ấn ấn vào trán Mãn Tình, sau đó một luồng sức mạnh ấm áp vọt vào trong cơ thể Mãn Tình.

Mãn Tình hết hồn, phản kháng theo bản năng, nhưng hồn lực của cô ít ỏi, không thể chống lại đại hồn lực của người trước mặt, giống như châu chấu đá xe, nháy mắt hồn lực đã tan thành mây khói.

Chỉ trong nháy máy, hồn lực của An đại sư đi hết một vòng trong cơ thể Mãn Tình, nhưng mãi không rút hồn lực về, chờ đến khi đi thêm vòng nữa thì mới thu tay.

Sau khi rút tay về An đại sư không nói gì, chỉ vuốt râu cân nhắc.

"Sư phụ, chị con bị sao vậy?" Lâm Nguyệt rất hiểu sư phụ mình, vừa rồi An đại sư giơ tay ra cô đã biết ông muốn kiểm tra thân thể Mãn TÌnh. Mà nhìn vẻ mặt sau khi kiểm tra của ông thì hẳn là phát hiện ra gì đó trong cơ thể Mãn Tình.

"Có lẽ..." An đại sư không xác định nói, "Chị con không phải không có hồn hạch"

Hả!!

Lâm Nguyệt không thể tin tưởng nhìn về phía Mãn Tình.

Mãn Tình cũng vô cùng khiếp sợ, tuy Viêm Khải vẫn luôn nói hồn hạch của cô bị thứ gì phong ấn, nhưng vẫn luôn không có chứng cứ chứng minh điều này.