Có Lẽ Tôi Sẽ Không Yêu Người

Chương 31-1: Chứng minh (1)




Editor: Ken

Trong mắt Đồng Bình cũng hiện lên một tia tuyệt vọng không cách nào cứu vãn được, không đành lòng nhìn tiếp cho nên nhắm nghiền hai mắt lại.

Nhưng mà âm thanh va chạm từ cú đánh theo dự đoán lại không hề vang lên.

Hử? Đồng Bình mở mắt ra thấy vũ khí trên tay Vũ Tuệ cách đầu của người đàn ông đang hôn mê kia chỉ vài cm. Cô giống như vừa được gặp chuyện gì đó quá sức tưởng tượng, vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

Bất chợt Vũ Tuệ buông tay, ném vũ khí qua một bên rồi lập tức ngồi quỳ xuống đất, động tác thô bạo kéo tay phải của người đàn ông kia qua. Ống tay áo của hắn đã bị rách một mảng lớn trong lúc vật lộn, bên trong lộ ra một phần nhỏ của vết sẹo, Vũ Tuệ kéo lấy ống tay áo, xé toạc ra, sau đó cô cũng thấy rõ toàn bộ hình dáng vết sẹo: Vết sẹo là từng đường từng đường một, rõ ràng là bị các loại đao chém mà ra.

Nhưng mà… làm sao có thể? Đáng ra không phải như thế này, trong sổ ghi lại là do bỏng tàn thuốc mà!

“Này! Này! Anh tỉnh lại đi!” Vũ Tuệ lo lắng vỗ mặt của người đàn ông: “Mau tỉnh lại! Những vết thương này là như thế nào? Người gây nên những dấu vết này là mẹ ruột hay mẹ kế của anh? Này!”

Đồng Bình bối rối, chuyện này… là thế nào?

Người đàn ông hôn mê bất tỉnh, Vũ Tuệ lại hốt hoảng không dứt, cô hoàn toàn không nghĩ tới lại xuất hiện vấn đề như vậy. Thời gian, địa điểm, đối tượng bị sát hại đầu tiên, thậm chí một vài đặc thù của chính hung thủ cũng hoàn toàn phù hợp, nhưng vết sẹo được ghi chép lại lại không trùng khớp, là cô tìm sai người hay tại ghi chép nhầm lẫn? Cô không thể chắc chắn tương lai người này không phải một tên ma sát nhân giết hại người lương thiện nữa.

Tệ hại, tệ hại, hết sức tệ hại! Bỗng nhiên Vũ Tuệ như điên cuồng, cô nhặt vũ khí lên đi tìm một vòng bên trong công xưởng, sau đó lại chạy ra tìm kiếm bên ngoài. Trong màn đêm đen như mực, cô đứng trong cơn mưa to xối xả, cả người ngâm trong nước mưa lạnh như băng, nhưng cái gì cũng không thấy, cái gì cũng tìm không ra.

Đồng Bình ngồi dưới đất từ từ đứng lên. Uy lực lần này hiển nhiên khác xa với lần trước, anh ta dần dần có thể nhúc nhích được, lúc Đồng Bình còn đang cố gắng với lấy chiếc điện thoại trên người Lương Bình chuẩn bị gọi Cảnh sát, thì anh ta lại nhìn thấy Vũ Tuệ vừa khóc vừa trở lại công xưởng, đến bên cạnh anh ta và Lương Bình, tê liệt mà ngồi sụp xuống nền đất ẩm mốc rồi giành lấy chiếc điện thoại anh ta vừa mới lấy từ trên người Lương Bình ra, bấm một dãy số, thút thút thít thít nói: “Alo, chúng tôi ở đây cần xe cứu thương…”

…Xe cứu thương???? Hửm???? Cái cô này… rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đồng Bình đang không hiểu nổi, mới vừa rồi còn quyết liệt muốn giết người ta, bây giờ lại tự mình gọi xe cứu thương?

“Cô như thế này… là thế nào?”

“Hình như đã tìm nhầm người.” Vũ tuệ vừa tuyệt vọng vừa tủi thân, khóc nói: “Trời ơi, anh ơi, giờ phải làm sao…”

Chờ đã, cô gọi ai là anh? Đồng bình ngây ra, sau đó tay bị kéo lại, đôi mắt của Vũ Tuệ nổi lên vẻ tội  nghiệp nhìn anh ta, hoàn toàn không giống với vẻ tuyệt tình và điên cuồng lúc muốn giết người, mà giống như đang trở lại là một mỹ nữ khí chất tươi mát khi còn học ở trường trung học Lĩnh Tây: “Anh, bây giờ nên làm gì mới đúng đây? Em không chắc chắn người này là người chúng ta muốn tìm. Nên làm gì bây giờ? Có thể giúp em hay không?”

Chờ, chờ đã, cái người tự nhận người quen này là chuyện gì đang xảy ra? Ai à anh của cô ta? Những lúc bình thường thì hay gọi là Đồng Bình tiên sinh, giờ lúc gặp chuyện thì lại gọi anh, đổi sắc mặt cũng thật là nhanh! Nhốt anh ta ở dưới tầng hầm, vừa rồi lại giật điện khiến anh ta ngã xuống đất mất hết thể diện, hơn nữa còn muốn giết người trước mặt anh ta, bây giờ lại còn dám nhờ anh ta giúp đỡ? Đã như vậy rồi mà còn kỳ vọng anh ta giúp cô giải quyết tốt mọi việc sao? Cái người bị cô ta đánh cũng không biết còn có thể cứu được hay không nữa! Huống chi vốn dĩ là cô ta đang dùng thân phận giả mạo của người khác, điều này cũng đã vi phạm pháp luật rồi, chẳng lẽ cô ta cho rằng Đồng Bình anh ta là thằng ngốc Lương Bình kia hay sao?! Đồng Bình thật sự dở khóc dở cười rồi.

“Người kia vẫn chưa chết, em có thể chứng minh em thật sự đến từ tương lai, chỉ cần một chút thời gian nữa.” Vũ Tuệ vừa khẩn thiết nhìn Đồng Bình vừa kéo tay anh ta.

Đồng Bình căn bản không tin cái gì mà đến từ tương lai, đang muốn từ chối thì đột nhiên nghe Vũ Tuệ nói tiếp: “Em có thể nói cho anh biết tiểu thư khi nào chị Lê Y sẽ kết hôn, lúc nào sẽ chết vì tai nạn xe cộ, anh có thể đi cứu chị ấy, thay đổi cuộc đời chị ấy.”

Đồng Bình chợt mở to hai mắt nhìn chằm chằm Vũ Tuệ, sau đó lại liếc nhìn hướng Lương Bình một cái, người này nói cô ta có quan hệ với chuyện của Lê Y?

“Lương Bình không hề nói chuyện của chị Lê Y cho em, ở tương lai chính miệng anh đã nói với em. Anh còn nói với em khi còn sống loài hoa mà tiểu thư Lê Y thích nhất là Mãn Thiên Tinh, anh còn tặng chị ấy một cái kẹp tóc Mãn Thiên Tinh, đến khi chết chị ấy vẫn còn giữ nó. Anh luôn nói anh luôn hồ đồ trong phương diện tình cảm, nếu như sớm biết điều chị ấy mong muốn không phải là chia tay mà là níu kéo thì sẽ không để mặc cho chị ấy bị gả cho một người không hề yêu thương chị ấy, cuối cùng lại dùng cả mạng sống để kết thúc cục diện.”

Trong mắt của Đồng Bình dần dần hiện ra vẻ khiếp sợ, khó tin và không tưởng tượng nổi. Những thứ khác anh ta không thể phán đoán được là thật hay giả, nhưng mà Lê Y thích cái kẹp tóc Mãn Thiên Tinh mà mình tặng cho, trừ người trong cuộc ra thì căn bản là sẽ không có người biết, bởi vì đó là món quà tiễn biệt anh ta đưa cho Lê Y lúc chia tay, anh ta cũng chưa từng nói cho bất kỳ người nào khác…

“Cô…”

Tiếng xe cứu thương đã văng vẳng từ xa truyền tới

“Cầu xin anh mà, làm ơn giúp em trước đã, sau này anh có thể tự mình kiểm chứng, nêu lời em nói không có thật thì lúc đó anh đưa em vào tù cũng không muộn. Cầu xin anh đó.”

“Anh… Cầu xin anh…” Lương Bình khó khăn động đậy cánh tay, nắm được ống quần của Đồng Bình.

Nội tâm của Đồng Bình đang đấu tranh, nhìn Vũ Tuệ một cái rồi nhìn sang Lương Bình lại nhìn tiếp hai người cần đưa vào bệnh viện cấp cứu gấp bên kia. Vừa nghĩ đến lời nói của Vũ Tuệ vừa nghĩ về thân phận cảnh sát của mình, thật đau đầu.

Tiếng còi xe cứu thương đã kêu ngày càng gần.

“Con mẹ nó, gặp quỷ thật rồi!!” Đồng Bình như muốn sụp đổ mắng một tiếng, cau mày, tức giận nói với Tuệ Vũ: “Còn không đỡ tôi dậy!”

Vũ Tuệ vội vàng đỡ anh ta lên.

Xe cứu thương dừng lại phía trước công xưởng, các Bác sĩ, Y tá xông vào thấy hai người bị thương nặng thì lập tức hoảng sợ mất hồn, thật may là vì Đồng Bình có cầm cái thẻ Cảnh sát trên tay cho nên bọn họ cũng không quá chú ý đến việc tại sao lại xảy ra loại sự việc đáng sợ này mà không thấy xe Cảnh sát, sau đó mang ba người bị thương nằm dưới đất chạy đến Bệnh viện.

Trên người Thanh Nãi mặc dù có thương tích hơn nữa là bị cắt cổ tay nhưng vì vết thương không lớn nên sớm đã ngưng chảy máu, chỉ là vì đánh thuốc nên vẫn còn trong trạng thái hôn mê.

Người đàn ông mà Vũ Tuệ vẫn không thể xác định là đúng hay sai thì lại bị đánh tương đối nghiêm trọng, nhưng qua một hồi cấp cứu thì vẫn còn giữ được cái mạng, chỉ là không biết chắc chắn được lúc nào sẽ tỉnh, có lẽ một hai ngày sẽ tỉnh, cũng có lẽ một hai tháng vẫn chưa tỉnh.

Việc này làm cho Vũ Tuệ vô cùng đau đầu, cô gấp gáp muốn chờ hắn tỉnh lại để chắc chắn rốt cuộc có phải người cô muốn tìm hay không, bởi vì chuyện ngoài ý muốn này mà toàn bộ kế hoạch của cô đã bị rối loạn, lúc này không thể không ngồi trong phòng bệnh dụ dỗ người đang tức giận là Lương Bình.

“Đây cũng là vì hết cách mà, bởi vì hắn muốn giết Lương Bình…” Vũ Tuệ hiển nhiên không biết hối cải, không cho là mình đã làm sai.

“Có rất nhiều biện pháp giải quyết vì sao lại đưa ra quyết định ngốc nghếch như vậy? Sau khi giết người thì em phải làm sao?!” Lần đầu tiên Lương Bình tức giận với Vũ Tuệ như vậy, anh thậm chí còn không nghĩ rằng sẽ có một ngày anh nổi giận với cô. Nhớ đến những tình cảnh ở công xưởng bánh quy cách đây không lâu đều khiến anh cảm thấy kinh hồn bạt vía, tức ngực đến thở không nổi, hốc mắt đỏ lên.

Anh quay mặt đi chỗ khác lau sạch nước mắt, khóe môi run lên. Rất may mắn là chuyện tồi tệ nhất vẫn chưa xảy ra, chỉ cần người không chết thì hết thảy đều có biện pháp cứu vãn.

“Nhưng nếu có một ngày anh phát hiện ra em bị người ta giết thì anh cũng sẽ làm như vậy thôi.” Vũ Tuệ khổ sở nói, Lương Bình rất dễ bị kích động, bởi vì anh yêu cô đến như thế, chỉ cần tưởng tượng một chút thôi cũng có thể biết được thời điểm cô nhìn thấy thi thể của anh thì sẽ điên cuồng đến mức nào. Thậm chí sau mỗi một lần nhìn thấy tên kia chết anh thì cô chỉ hận không thể hủy diệt cả thế giới.