Có Lẽ Tôi Sẽ Không Yêu Người

Chương 20: Tỏ tình




Beta: Sói

Túi bánh đậu đỏ này giống như một công tắc, ngay lập tức đưa khung cảnh quay trở lại buổi sáng ngày hôm nay, nhưng chỉ có điều là Thanh Nãi và tất cả những người xem náo nhiệt ở đó đều trở nên mơ hồ, còn điều rõ ràng nhất chính là cảnh tượng Lương Bình lao vào nhà vệ sinh nữ mà không hề nghĩ ngợi gì đem Vũ Tuệ ôm khỏi nơi ẩm thấp và lạnh lẽo đó, khó trách trong trường sẽ nghe thấy những lời đồn đại không rõ ràng. Trong nhiều năm như thế nhưng hành vi như vậy chưa từng xảy ra ở trên người Lương Bình dù chỉ một lần, không phải là vì không có những vụ bạo lực học đường tương tự, mà trong những lần đó, hành động lớn nhất của Lương Bình chỉ là đi gọi giáo viên, càng không tự mình xen vào chuyện của người khác. Nhưng lần này, ngay cả chính Lương Bình hồi tưởng lại còn cảm thấy đây giống như hành động thổ lộ.  

Mà hiện tại, anh lại một lần nữa không cần nghĩ ngợi đã đưa cho cô một túi bánh đậu đỏ nóng hổi từ cửa hàng mà cô yêu thích như vậy…

Anh không nói ra, nhưng mà điều này cũng giống như việc anh không tự giác mà ghi đầy tên Vũ Tuệ trong vở ghi của chính mình vậy. Dù cho anh có ngậm miệng chặt hơn nữa, nhưng tình yêu đối với Vũ Tuệ vẫn toát ra từ hành động của các bộ phận cơ thể khác, dù thế nào cũng không thể giấu cũng không thể nào khiến cho một giọt nước cũng không lọt ra được.  

Vũ Tuệ không thể nào không biết tình hình hiện tại trong trường, Mỹ Chi và những người khác đều đã gửi tin nhắn cho cô, ngoài nghi ngờ còn có những lời chế giễu, tóm lại là Lương Bình và Vũ Tuệ, hai cái tên mà trước đây bị cho là cho dù có dài thêm tám sào tre cũng không câu được quan hệ gì, vậy mà lại đột nhiên được đặt song song với nhau.

Bầu không khí cũng đột nhiên trở nên mờ ám hơn.

Sự im lặng này khiến cho người ta có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình, cảm nhận rõ ràng được dòng máu trong những mạch máu đang dần sôi trào.

Lương Bình nhìn Vũ Tuệ đang cúi đầu nhìn chiếc bánh đậu đỏ trên tay, vì anh không thấy được biểu hiện của cô cho nên trong lòng cũng rất lo lắng, cảm giác sợ hãi đan xen cùng với mong đợi, lưng đổ mồ hôi, làm sao bây giờ? Cô ấy sẽ nói gì? Cô ấy hẳn đã nhận ra, sẽ cự tuyệt anh giống như cách đã làm với những người khác, nói một câu kiểu như “Tôi xin lỗi, tôi đã có người mình thích rồi” sao? Nếu cô ấy nói vậy, anh phải làm cái gì bây giờ? Hay tốt hơn là anh nên chuyển chủ đề hoặc giải thích rằng anh thực sự chỉ nhìn thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ mà thôi? Quá hỏng bét, vì sao anh lại không thể kiểm soát bản thân vậy nhỉ? Nếu anh có thể bình tĩnh và suy nghĩ thêm hai phút trước khi hành động, anh có thể sẽ không phải đối mặt với khoảnh khắc đáng sợ này rồi.

Tuy rằng có rất nhiều suy nghĩ nhưng Lương Bình vẫn không nói gì, trong lòng anh vẫn có một chút vọng tưởng, khiến cho anh có chút lén lút mong chờ, mặc dù từ hôm nay trở lại trước kia, anh ở trong mắt Vũ Tuệ có lẽ cũng không khác với những người khác là bao, nhưng sau hôm nay, anh sẽ không giống với trước kia nữa, ít nhất cô cũng có thể sẽ nhớ rằng, cho dù là lúc cậu đàn em Cương Nhất chỉ tìm đại một cái cớ ngu ngốc để nói thêm vài câu với cô, hay lúc những người khác tỏ tình với cô, hay là mấy tên giống như kẻ ngốc chỉ biết lớn lối la hét ở bên ngoài nhưng kỳ thực ngay cả một vài cô em gái cũng không đối phó được, đó chính là lúc mà anh tiến vào.

Liệu cô có nhận ra không? Anh ưu tú hơn tất cả mọi người và yêu cô hơn tất cả mọi người.

Tôi yêu cậu nhiều hơn tất cả mọi người, tôi có thể làm mọi chuyện vì cậu, tôi còn rất ưu tú, hãy ở bên tôi đi.

Một chút vọng tưởng hão huyền ấy lại giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ, khiến cho dã thú trong lòng anh điên cuồng gầm thét.

Vũ Tuệ ngẩng đầu lên, người con trai đối diện ăn mặc chỉnh tề, dáng người cao ngất, mỗi một hạt cúc áo đều chặt chẽ thuận theo khuy áo, quấn vào một chỗ, cặp kính chắn ngang đôi mắt phượng có đường viền xinh đẹp khiến anh trông nhã nhặn tuấn tú, nhưng khí chất lạnh lùng hời hợt cùng với cách mặc quần áo gần như nghiêm trang của anh, vẫn như cũ khiến cho anh vừa nhìn qua vô cùng cao ngạo, lạnh lùng lại cấm dục, cũng không có chỗ nào có vẻ dễ nói chuyện.

Vẻ ngoài của anh giống như một mặt hồ yên ả không gợn sóng, nhưng Vũ Tuệ biết dưới vẻ ngoài của anh là một mảnh trời rung đất chuyển, dù cho tính cách có thay đổi như thế nào, nhưng mà anh vẫn có một mặt say mê và cuồng nhiệt với cô, không hề biểu hiện ra ngoài, chỉ giấu kín trong lòng.

Cô cầm lấy túi giấy, hai má ửng hồng, khóe mắt có chút ửng hồng, nói: “Cảm ơn…”

Điều anh muốn nghe không phải là cảm ơn. Lương Bình nhìn đôi má ửng hồng và đôi mắt ẩm ướt có vẻ hơi ngại ngùng của Vũ Tuệ, hai nắm tay để bên chân càng siết lại chặt hơn, anh dùng rất nhiều sức lực để kiềm chế giọng nói của chính mình, để nó bình tĩnh đến mức có thể diễn đạt rõ ràng từng chữ: “Nói như thế này có thể hơi đột ngột, tin đồn trong trường nói “Lương Bình thích Vũ Tuệ”… là sự thật. Nếu như cậu không ghét tôi, cậu… cậu có thể… hẹn hò với tôi không?”

Càng về phía sau, giọng nói của Lương Bình càng không thể bình tĩnh được, lời thú nhận này chưa hề được diễn thử trong đầu anh, đột nhiên như vậy đến anh cũng bị dọa cho sợ hãi, kế hoạch vĩnh viễn cũng không theo nổi biến hóa. Sẽ bị từ chối sao?

“Được thôi.” Vũ Tuệ nói.

Lương Bình đột nhiên trừng lớn mắt nhìn chằm chằm cô, không thể tin được.

Vũ Tuệ mỉm cười ôn hòa, nhẹ nhàng vẫy tay với anh, Lương Bình choáng váng, sau đó hai chân dường như nghe theo mệnh lệnh mà bước tới.

“Cúi thấp đầu xuống một chút.”

Lương Bình hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ, cúi đầu xuống.

Vũ Tuệ nhón chân, nhẹ nhàng mà hôn lên môi anh, đôi mắt cười ẩn chứa chút ranh mãnh.

Bùm! Bùm! Bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm… Trong nháy mắt, những bông hoa trong thế giới của Lương Bình đua nhau nảy mầm rồi nở bung trong các khe đá nứt.



“Mặc dù cái tên nhóc nhà cậu có một khuôn mặt gây cản trở công việc, nhưng tốt xấu gì thì cũng là một gương mặt đẹp, vóc người cũng tốt, có thể tận dụng được điều này.” Trưởng phòng vỗ vỗ vai Đồng Bình nói.

“… Vâng, vâng.” Đồng Bình vô cùng bất đắc dĩ. Đây là một câu chuyện buồn, mặc dù anh ta luôn bị em trai ghét bỏ vì khuôn mặt của chính mình, lúc đi làm thì lại bị đồng nghiệp cùng cấp trên không vừa ý chỉ vì anh ta có một ngoại hình giống như người mẫu nam, nhưng Đồng Bình thực sự, vô cùng chính xác, là một sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc trong trường năm đó, trên thế giới này còn có anh cảnh sát thứ hai bị khuôn mặt dễ nhìn liên lụy như vậy không?

“Vậy thì công việc bảo vệ cho Hội nghị Thượng đỉnh lần này sẽ được giao cho cậu và đám người Đại Hùng, có một số quan viên quan trọng sẽ đến, ngàn vạn lần không được buông lỏng cảnh giác! Hãy nhớ thể hiện vẻ uy nghiêm và đẹp trai của cảnh sát khi phóng viên chụp ảnh, cậu chính là hình tượng đại biểu cho tất cả chúng ta.”

“Đã rõ.”

Trên đường về nhà, Đồng Bình lại bắt đầu hối hận, anh ta nhàn rỗi không có việc gì làm nên mới mạnh miệng trước mặt em trai, nói cái gì mà kinh nghiệm yêu đương phong phú, nói cái gì mà luyến ái bí tịch, quả thực anh ta rất có kinh nghiệm trong tình yêu, nhưng anh ta chưa bao giờ tán gái. Cho đến bây giờ đều là các cô gái chủ động theo đuổi anh ta, nhưng rõ ràng giữa Vũ Tuệ và Lương Bình thì Lương Bình phải là người phải chủ động. Anh ta nghĩ đến khi các cô gái theo đuổi mình, khoảnh khắc nào khiến cho anh rung động, rồi sau đó mới dạy lại cho Lương Bình, nếu không sẽ thật sự đánh mất uy tín của anh trai trước mặt Lương Bình.

Kết quả, sau khi Đồng Bình cố hết sức nhớ lại, cũng nhớ ra được hai chuyện, ngay cả bản thân anh ta cũng cảm thấy mình thật sự là một tên cặn bã, không thể nhớ lại được chi tiết về những mối quan hệ cũ của mình, thậm chí có một vài cô bạn gái cũ, anh ta còn không nhớ được mặt, mà tên cũng… quên luôn.

Khổ nào từ chối hai cô gái tiến lại gần bắt chuyện, đau khổ trở về nhà, vừa vào đến nhà Đồng Bình đang rầu rĩ đột nhiên lại nghe thấy được một giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân: “Mừng anh về nhà.”

Một trận tê dại đột nhiên bò từ sống lưng lên đến da đầu Đồng Bình, anh ta kinh hãi nhìn Lương Bình, đây là ai? Đây có phải là em trai tôi không? Người con trai đẹp đẽ đang nở nụ cười hiền hòa nhìn anh ta đúng thật là người em trai tám trăm năm không cười một cái của anh ta hay sao?! Chuyện gì vậy? ! Lẽ nào là vì biết được anh ta không viết báo cáo tình yêu, cho nên sự chán ghét đối với anh ta đã lên đến đỉnh điểm, cho nên cuối cùng rốt cuộc đã đưa ra quyết định loại bỏ anh ta? Thật là đáng sợ! !