Có Lẽ Tôi Sẽ Không Yêu Người

Chương 17: Dòng Họ




Edit: JS Sa

Beta: Sói

Khi Lương Bình đến lớp lấy cặp sách giúp Vũ Tuệ, thì thấy đồ đạc trong cặp sách đều bị vứt lung tung ở trên bàn, cặp sách cũng đã bị phá hỏng, Kinh Thạch tức giận nói: “Các cậu mới vừa tới phòng y tế của trường, bọn họ lại chạy tới lục cặp sách của Vũ Tuệ, tôi cũng không thấy bọn họ lục được một lá thư đe dọa nào, thật là quá đáng!”

Hiện tại Kinh Thạch không còn cảm thấy Thanh Nãi gợi cảm và ưa nhìn nữa, nói người có đẹp làm cái gì cũng đẹp mắt vui tai là sai rồi, bộ dạng Thanh Nãi đánh người, lục cặp người khác như vậy, chỉ khiến người ta nhìn vào cảm thấy méo mó lại đáng sợ, không có chút đẹp đẽ nào.  

“Tôi biết rồi.” Lương Bình lạnh lùng nói, sắp xếp lại sách vở trên bàn Vũ Tuệ một chút, chỉ lấy ra những thứ quan trọng như chứng minh thư, thẻ học sinh và chìa khóa.

Lương Bình và Vũ Tuệ rời khỏi trường học.

Hiện giờ đang là giờ cao điểm buổi sáng, trong ga tàu điện có rất nhiều người, người trên tàu điện chen chúc nhau đến mức dù là một luồng không khí trong lành sót lại cũng sẽ bị vắt kiệt, nhân viên văn phòng như lang như hổ, muốn cướp được một chiếc xe taxi từ trên tay họ cần rất nhiều dũng khí cùng sức mạnh. 

Cho nên khi chiếc xe cảnh sát dừng lại ở bên cạnh hai người, cửa kính xe trượt xuống để lộ ra khuôn mặt của Đồng Bình, khiến cho Lương Bình khó thấy được sinh ra loại một loại cảm giác, có một người anh trai như con cá không ăn muối đôi khi cũng không hẳn là chuyện xấu. 

“Chuyện xe công dùng vào việc tư mà bị biết được anh sẽ thê thảm luôn đấy, may mắn thay anh được cấp trên chỉ thị đi điều tra chuyện ở khu vực nơi mà tiểu mỹ nhân đang sống, tiện đường tiện thể cho hai em đi nhờ một chút chắc hẳn cũng không có vấn đề gì.” Đồng Bình liếc nhìn qua kính chiếu hậu, giọng điệu và cử chỉ cà lơ phất phơ, nếu như không có bộ cảnh phục trên người, chiếc xe cảnh sát cùng với đôi mắt tinh tường như chó săn ẩn dưới bộ mặt cà lơ phất phơ kia thì thật khó để tin rằng anh ta là một cảnh sát.

So với cảnh sát, Đồng Bình càng giống một người mẫu chuẩn bị đi chụp hình trang bìa cho mấy tạp chí người lớn hơn. Anh với Lương Bình lớn lên trông rất giống nhau, nhưng khí chất thì hoàn toàn tương phản.

Ánh mắt của Vũ Tuệ dừng lại trên người Đồng Bình, có chút tò mò, lại có chút kỳ lạ.

Mặc dù là xe cảnh sát, nhưng cũng bị kẹt lại trên đường trong giờ cao điểm buổi sáng, ánh mắt tò mò và hóng chuyện của Đồng Bình cứ luôn quét về phía gương chiếu hậu, cho nên nói có đôi khi mọi thứ lại cứ kỳ diệu như vậy, nói Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện, lúc anh ta cố tình đến trường cấp ba Lĩnh Tây đón em trai về nhà chỉ vì muốn nhân cơ hội nhìn xem đối tượng mà em trai thầm mến có dáng vẻ như thế nào, thì lại không gặp được, sáng nay phải đi ra ngoài chạy việc, lại đụng mặt nhau. 

Ánh mắt hóng chuyện quá mức rõ ràng của Đồng Bình, đã dẫn đến ánh mắt cảnh cáo của Lương Bình, nhưng đối với ánh mắt cảnh cáo của em trai mình Đồng Bình lại làm như không thấy, vô cùng tự nhiên thân thiết nói chuyện cùng Vũ Tuệ.

“Mặt của em bị thương sao? Chẳng lẽ… là bị bạo lực học đường?”

“…Dạ, may mà có bạn Lương Bình giúp đỡ.”

“Em là người ở đâu? Nghe giọng nói hình như là ở Kinh đô bên kia.”

“Phải”

“Có rất nhiều trường cấp ba công lập nổi tiếng ở Kinh đô bên kia phải không?” Mặc dù trường cấp ba Lĩnh Tây cũng rất tốt, nhưng trường này là trường tư thục.

“Vâng.”

“Vậy sao em không học ở Kinh đô? Có phải vì công việc của ba mẹ không?”

“….”

“….”

Đồng Bình thiếu điều còn chưa nói ra anh ta rất muốn tìm hiểu về mười tám đời tổ tông nhà cô, Vũ Tuệ rõ ràng là không giỏi đối phó với những người da mặt dày không biết xấu hổ như Đồng Bình, chỉ đành có chút bất đắc dĩ đáp lời, trước sau như một vô cùng lễ phép, cuối cùng vẫn là vì Lương Bình không thể nhịn được nữa, Đồng Bình mới nhún nhún vai và ngậm miệng lại.

Đưa Vũ Tuệ về đến cửa nhà, nhìn thấy cô đã đi vào, Đồng Bình lập tức trêu chọc em trai: “Ánh mắt không tồi đấy, nhóc.”

“Đưa em đến trạm tàu điện, cám ơn.” Lương Bình lười phải nói nhiều lời với một tên cảnh sát không đứng đắn.

“Vậy thì không được, anh không thể dùng xe cơ quan đi làm việc riêng. Anh đưa hai đứa tới đây là bởi vì trùng hợp lại rất tiện đường, nhưng muốn đi trạm tàu điện thì không được, nó ngược đường rồi.” Đồng Bình ngay thẳng nói.

Lương Bình mở cửa xe chuẩn bị đi bộ đến trạm tàu điện bắt xe trở lại trường học, nhưng vừa mới đặt được một chân xuống đất thì lại dừng lại, vẻ mặt do dự hai giây, cuối cùng vẫn nói: “Làm phiền anh một chuyện.”

“Ừm? Nói.”

“Hãy tóm tắt kinh nghiệm tình yêu của anh, cách theo đuổi một cô gái và viết nó ra cho em. Tối nay phải có.”  Trong lòng anh đã có nhiều ảo tưởng hơn, cũng không thể tưởng tượng được bản thân sẽ như thế nào khi Vũ Tuệ thích người khác, cho nên anh nghĩ, có lẽ… có lẽ anh có thể cẩn thận nghiêm túc kéo cô lại gần anh, có lẽ cô sẽ bởi vì sự cố gắng của anh mà thích anh một chút.

Đồng chí cảnh sát Đồng Bình: “…”

Đến tận khi đã lái xe tới nơi cần đến rồi, Đồng Bình vẫn còn loay hoay không biết phải viết bản báo cáo như thế nào, anh ta đã từng viết rất nhiều bản kiểm điểm và báo cáo công tác, nhưng anh ta chưa bao giờ viết báo cáo tình cảm.

Cửa xe bị mở ra, một vị tiền bối mồ hôi nhễ nhại đầy đầu ngồi vào: “Mệt chết mất, cậu làm gì mà tới muộn thế?”

“Em đi từ sở tới, tiền bối cũng không phải không biết giờ này trên đường có tình trạng như thế nào, kẹt xe chết dí luôn. Ghi chép đã làm xong rồi sao?”

“Xong rồi, xong rồi… Ấy?” Đồng nghiệp đột nhiên giẫm phải thứ gì đó, cúi người xuống nhặt, sau đó đứng dậy gõ vào đầu Đồng Bình một cái: “Được lắm thằng nhóc thối, dám lừa gạt tiền bối! Dám lén lút ‘đào ngũ’ trong thời gian làm việc! Chạy đi tán gái à?!”

Đồng Bình ôm đầu kêu oan, sau đó vẻ mặt buồn bực nhìn thẻ căn cước trên tay tiền bối, cô gái trên thẻ căn cước có dung mạo xinh đẹp, khí chất tươi tắn khiến người nhìn hai mắt sáng ngời, chính là Vũ Tuệ. Xem ra là không cẩn thận làm rơi trên xe.

“Nhưng mà dòng họ này…” Vị tiền bối kia đột nhiên vuốt cằm, cau mày, “Cái họ này hiếm thấy.”

“Thật sao?” Như vậy suy nghĩ, xem ra quả thực rất ít gặp, nhưng mà dòng họ hiếm thấy cũng không ít, có cái gì ngạc nhiên đâu chứ?

“Đúng vậy, trong tất cả những người tôi biết chỉ có một người họ này, đó là người nổi tiếng siêu giàu có, lúc trước đảm nhận việc bảo vệ Hội nghị Thượng đỉnh đã từng thấy qua, vì vậy có ấn tượng rất sâu sắc.” Tiền bối nói xong, đem chứng minh thư trả lại cho Đồng Bình, đồng thời không nhịn được lại đánh anh ta một lần nữa, lớn lên đẹp trai như vậy, đi làm cảnh sát làm gì chứ, thật là khiến cho người ta tức giận mà!

Siêu cấp giàu có sao… Đồng Bình vò đầu suy nghĩ.