Có Lẽ Tôi Sẽ Không Yêu Người

Chương 13: Gps




Edit: Đình_ Đình

Beta: Sói

Cũng giống với phần lớn các chị đại khác, Thanh Nãi cũng không thích làm bạn bè với các học sinh tốt, mỗi khi thấy cô họ đều tránh như tránh rắn rết, cô cũng không thích bọn họ. Từ tiểu học đến trung học, bạn bè của Thanh Nãi đều là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã*, chỉ có Vũ Tuệ là đặc biệt.

*Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã: nghĩa đen là trâu tìm đến trâu, ngựa tìm đến ngựa. Nghĩa bóng:Câu này áng chỉ những người bạn có chung chí hướng, mục đích sẽ tìm đến nhau để kết bạn cho dù mục đích đó là tốt hay xấu. 

Buổi tối mùa hè năm trước, cửa nhà cô bị gõ vang, Thanh Nãi đang mở quạt ngồi xem tivi trong phòng khách, mặt không kiên nhẫn đi mở cửa, thì thấy được Vũ Tuệ.

“Xin chào, tôi tên là Vũ Tuệ, vừa mới chuyển đến bên cạnh, về sau chúng ta hàng xóm, mong chiếu cố nhiều hơn.” Cô gái thoạt nhìn vô cùng mỹ lệ lại tươi mát làm người ta cảm giác rất thoải mái, tươi cười ôn hòa nói, đưa cho cô túi bánh đậu đỏ nhỏ làm quà gặp mặt.

“…… À.” Cô tiếp nhận, nghĩ thầm vừa thấy chính là loại hình cô chán ghét, nhưng mà cảm giác tốt hơn một chút so với con mọt sách. 

Thanh Nãi chưa từng dấu diếm hơi thở bất lương của mình, nhưng hình như Vũ Tuệ không cảm giác được, hoặc là hoàn toàn giống như không ngại, sau khi biết được Thanh Nãi cũng là học sinh của trung học Lĩnh Tây, mỗi ngày đều chủ động chờ cô cùng nhau đi học, lúc ấy Thanh Nãi cảm thấy khó có được một người cùng cô ngồi xe xa như vậy để đến trường học, trên đường có bạn cùng đi sẽ không nhàm chán, nên mới tùy tiện để cô ấy đi theo, như thế một ngày lại một ngày, cho nên lúc phục hồi lại tinh thần, Vũ Tuệ đã trở nên đặc biệt.

Vũ Tuệ chính là bạn bè tốt nhiều năm của cô, luôn không hẹn hò sau khi tan học, thành tích luôn tốt làm thầy giáo rất dễ chịu cùng yêu thích, hơn nữa đều là đối phương chủ động tiếp cận.

Chủ động tiếp cận…… Nếu dùng tâm trạng hoài nghi để xem chuyện này, thì hết thảy đều có mặt khác giải thích, Thanh Nãi hiện tại ngẫm lại, đều cảm thấy Vũ Tuệ dụng tâm kín đáo tiếp xúc cô, cô không cảm thấy bản thân mình có mị lực lớn như vậy, sẽ hấp dẫn đến một người đồng tính thích cô. 

Nhưng Thanh Nãi cũng không phải đồ ngốc, trong lòng tuy rằng có hoài nghi, nhưng cũng biết, học sinh tên Tri Giai mới chuyển trường đến này cũng có chỗ quái dị.

“Cô chẳng lẽ là trinh thám sao? Mới vừa chuyển trường đã theo dõi thần tượng nổi tiếng của trường bọn tôi, tôi nói cô nha, có phải muốn lợi dụng tôi đối phó với Vũ Tuệ không?”

Không xong, quá sốt ruột rồi, tên Vũ Tuệ này cô không nên nói ra. Tri Giai bực mình, trên mặt có chút hoảng loạn, giải thích, “Em thừa nhận em theo dõi Vũ Tuệ, nhưng mà, tuyệt đối không phải nói lung tung, em, em đối với Lương Bình có chút hảo cảm, Vũ Tuệ đã biết rồi, các chị có biết hôm nay cô ta tới tìm em nói gì không?”

Tri Giai lặp lại lời nói của Vũ Tuệ một lần nữa, cho bọn Thanh Nãi nghe, lúc bọn họ nghẹn họng trố mắt đứng nhìn lại nói tiếp: “Khó tin được đúng không? Em cũng bị dọa rồi, nhưng cũng vì như thế mới hoài nghi với cô ấy.”

Tuy rằng, toàn bộ đều là cô hoài nghi mà thôi, không có chứng cứ, nhưng mà nghĩ như thế nào cũng đều có khả năng rất lớn, cho tới nay Thanh Nãi đều tìm không thấy nghi phạm không phải sao? Sherlock Holmes nói, khi tất cả các nhân tố đều bị loại bỏ, thì điều khó có thể xảy ra nhất, chính là chân tướng.

“Thanh Nãi, mặc kệ thế nào vẫn phải tìm được chứng cứ rồi hãy nói.” Lương Tử nói.

“Tớ biết.” Thanh Nãi đứng lên, nhìn Tri Giai nói: “Nếu tôi điều tra ra cô ở đây miệng phun phân bôi nhọ Vũ Tuệ, thì cô chờ xem tôi sẽ tới xé miệng rách của cô như thế nào.”

Bọn Thanh Nãi rời khỏi nhà vệ sinh, Tri Giai ngồi dưới đất thở dài nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh lại khẩn trương, cô suy đoán hẳn là…… Không có gì sai?

Đầu Thanh Nãi hỗn loạn, vô ý thức mà vuốt trân châu ở giữa xương quai xanh, ngón tay vô ý thức mà vòng quanh nó đổi tới đổi lui, từ sau khi Vũ Tuệ tặng cho cô vòng cổ này, cô luôn làm như thế, cảm của trân châu sờ lên thật tốt.

“Mặc kệ thế nào, tóm lại điều tra xác nhận một chút rồi nói sau.” Lương Tử lên tiếng, đánh vỡ không gian trầm mặc của bọn họ. 

“Cũng chỉ có thể như vậy, nhưng mà hiện tại chúng ta nên đi ăn cơm trước.” Một người khác trong đám đó lên tiếng. 

Thanh Nãi đang muốn nói chuyện, vừa quay lại, đột nhiên một người lao ra, lập tức đụng phải cô. 

“A thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi có việc gấp, mong thứ lỗi!” Là một nam sinh, một bên chạy, một bên quay đầu, hoang mang rối loạn mà xin lỗi bọn người Thanh Nãi. 

“Vội vàng đi đầu thai à!…… Không có việc gì chứ Thanh Nãi?” Lương Tử đỡ Thanh Nãi dậy.

Thanh Nãi mới vừa đứng lên, thì cảm giác được có cái gì đó từ trên người cô rơi xuống mặt đất, vừa thấy, chính là vòng cổ của mình, cô vừa mới cuốn lấy chơi, tên nhóc kia đột nhiên lao tới đụng vào cô, làm vòng cổ của cô bị đứt.

“Tên hỗn đản kia!” Vốn dĩ tâm tình không xong, Thanh Nãi tức giận đến tột đỉnh, dậm chân, cô rất thích vòng cổ này!

“Đừng nóng giận, một ngày giận nhiều như thế rất nhanh già. Đứt thôi mà, đưa đây, tớ đem đến thợ thủ công lợi hại sửa cho, rất nhanh có thể sửa lại được.” Lương Tử cầm lấy vòng cổ trên tay Thanh Nãi. 

……

Thanh Nãi vậy mà lại chờ cô cùng nhau về nhà, Vũ Tuệ cảm thấy rất ngoài ý muốn. Bởi vì sau khi lên năm ba, trường học không bắt ép học sinh tham gia câu lạc bộ, mỗi lần tan học Thanh Nãi đều về trước, có lúc hẹn hò, có lúc không hẹn hò thì sẽ ở bên ngoài đi dạo đến sáu, bảy giờ mới về nhà ăn cơm, sau đó lại oán giận giờ cao điểm quá nhiều người, oán giận từ nhà đến trường học quá xa.

Nếu thế thì không nên để cho Lương Bình đi theo mới được, cho nên Vũ Tuệ đi từ thư viện ra, cùng Thanh Nãi đi xe điện về nhà trước. 

Không phải giờ cao điểm, xe điện không nhiều người lắm, bọn cô đều ngồi an tĩnh ở trong khoang xe, bên ngoài cửa sổ đều là ánh chiều tà màu cam của hoàng hôn cùng với khoảng trời xanh thẳm, ánh nắng phía chân trời như lửa cháy thiêu đốt.

Vũ Tuệ nghiêng cằm nhìn ngoài cửa sổ, mặc đồng phục học sinh trung học thoạt nhìn tươi mát mỹ lệ giống như hoa anh đào, làm các thiếu niên trong xe không ngăn được tầm mắt lặng lẽ dừng trên người cô, cảm giác mình giống như hóa thân của mối tình đầu, mặc dù bên người có một Thanh Nãi xinh đẹp chói mắt, hào quang của cô cũng không bị che dấu chút nào.

“Chị nói nè, Vũ Tuệ cảm thấy chị là người thế nào?” Trải qua một buổi chiều, Thanh Nãi đã bình tĩnh lại nhìn sườn mặt mỹ lệ của Vũ Tuệ, hỏi.

“Ừm?” Vũ Tuệ quay đầu nhìn cô ấy, khó hiểu hỏi: “Sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này?”

“Em chỉ cần trả lời thì tốt rồi.”

Ngón tay Vũ Tuệ nhẹ nhàng gãi mặt, khuôn mặt ôn hòa có chút ngượng ngùng, “Thật là…… Nói thế này em cảm thấy rất ngượng.…… Em cảm thấy học tỷ, tuy rằng đôi khi đối với một số chuyện có cái nhìn tương đối mở rộng làm người khác khó có thể lý giải, nhưng mà lại có chỗ đặt biệt làm người ta thật hâm mộ, dám làm dám chịu, thích ai thì lập tức đuổi theo, coi trọng đồ nào thì sẽ nghĩ cách lấy được, rất có dũng khí. Em thường xuyên tưởng tượng mình có được tính cách như học tỷ vậy, cả đời này chắc sẽ không có nhiều tiếc nuối, vì chị sẽ không vì do dự mà bỏ qua bất cứ thứ gì. Theo ý của em, đàn chị Thanh Nãi là một người có tính cách ngay thẳng.”

Thanh Nãi sửng sốt một chút, cô nghe được rất nhiều người đánh giá cô, yêu nữ, dâm – loạn, trăm người trảm, xấu xa…… Cơ hồ đều là mặt xấu, nhưng cô cảm thấy không sao cả, cô cảm thấy những người đó đều là ghen ghét, ghen ghét cô chỉ cần ngoắc tay là có thể câu dẫn người bọn họ yêu thầm, dù người khác phái làm bộ chán ghét cô, chỉ cần bị cô quyến rũ bọn họ đều sẽ quỳ gối dưới váy cô, trong thế giới này, dù có ở giới giải trí thì cô cũng chính là gương mặt xuất sắc nhất. 

Cô cho rằng mình sẽ không bị ảnh hưởng bởi cái nhìn của người khác, không nghĩ tới sẽ nghe được Vũ Tuệ nói như vậy, trong lòng thế nhưng trào ra một cảm giác gần như là cảm động cùng vui vẻ. Nhưng mà, nếu lời này không phải xuất phát từ thật lòng thì sao?

Thanh Nãi nhìn chằm chằm Vũ Tuệ, sau đó nhìn đến gương mặt Vũ Tuệ gương mặt càng ngày càng hồng, bụm mặt ngượng ngùng nói: “Đừng nhìn em vậy học tỷ…… Thật là, vì sao lại đột nhiên hỏi tới vấn đề này.”

Vũ Tuệ như vậy, so với lời Tri Giai nói về Vũ Tuệ, còn có không lâu trước đây trong đầu cô ảo tưởng về Vũ Tuệ, hoàn toàn không giống nhau. Cô ấy đang diễn trò sao? Nếu đúng như vậy, kỹ thuật diễn cũng thật tinh vi, người này cũng rất đáng sợ, không có khả năng. Cán cân trong lòng Thanh Nãi đang dao động.

Quanh đi quẩn lại xuống xe điện, Vũ Tuệ cùng Thanh Nãi mỗi người cầm một bánh đậu đỏ ăn, lúc đi đến giao lộ Thanh Nãi gặp mẹ kế, bởi vì hôm nay là sinh nhật em trai Thanh Nãi, cho nên mời Vũ Tuệ tới nhà cô ăn cơm.

Mẹ đẻ của Thanh Nãi lúc cô tròn 10 tuổi, thì đã sinh bệnh qua đời, khi lên 12 tuổi thì cha cô cưới vợ mới. Ngay từ đầu cái gia đình này chính là địa ngục, mỗi người trong cái gia đình này, mỗi ngày đều sống trong nước sôi lửa bỏng, cho đến vài năm sau, có lẽ là Thanh Nãi đã mệt mỏi, không muốn đã ở trường học cùng người khác đấu xong rồi lại về nhà tiếp tục cùng người khác đấu, nên đã an ổn, cũng có thể là do em trai mới sinh ra, tóm lại hiện tại xem ra, hai người ở chung bình thường, ai cũng không cố tình lấy lòng ai, có thể nói là nước giếng không phạm nước sông, xem ra hình thức ở chung giữa mẹ kế và kế nữ tương đối bình thường. 

Mối quan hệ của Thanh Nãi và em trai cùng cha khác mẹ có quan hệ khá tốt, vượt qua dự đoán của mọi người.

“Quà tặng quà tặng, chị nói quà đâu rồi?” Tiểu Đậu Đinh ba tuổi lập tức ôm lấy chân dài của chị chớp mắt to, giọng nói mềm mại mà tìm chị đòi quà. 

Thanh Nãi hoàn toàn đã quên việc này nên suy nghĩ, đem đậu đỏ ăn một nửa ở trên tay nhét vào tay nhỏ của cậu bé, “Ừm, quà.”

Bạn nhỏ Shota* mờ mịt nhìn bánh đậu đỏ trên tay, sau đó miệng kéo xuống, nhanh chóng chảy nước mắt. 

*google để hiểu thêm

Vũ Tuệ thấy vậy, nghĩ, lấy thêm một túi giấy bánh đậu đỏ nhét vào trong lòng ngực cậu bé, “Quà.”

Bạn nhỏ Shota lại nhìn túi giấy bánh đậu đỏ trên tay, mờ mịt, bộ dáng ngốc nghếch siêu cấp đáng yêu.

Thanh Nãi cùng Vũ Tuệ liếc mắt nhìn nhau, trên mặt không hẹn cùng nhau cười tươi. 

Tuy rằng một nhà nhưng trước sau vẫn trầm mặc ít lời, nhưng bữa ăn này vẫn rất thú vị, dì đã làm một bàn ăn phong phú và mỹ vị, bạn nhỏ Shota rất năng động, lại được hai chị gái xinh đẹp chiếu cố, lời nói ngây ngô của trẻ con làm người ta thoải mái cười to, quên mất ngày thường khẩu phật tâm xà, trong bông có kim*.

*Khẩu phật tâm xà, trong bông có kim: nghĩa đen:Lời nói của Phật nhưng thâm tâm là của Xà.

Nghĩa bóng: Tỏ vẻ đàng hoàng, đứng đắn nhưng trong bụng xấu xa, độc ác.

Vũ Tuệ nhìn Thanh Nãi ngửa đầu cười to, nghĩ thầm đây chính là gia đình, mặc dù Thanh Nãi ở bên ngoài rất xuất sắc, là người phụ nữ hấp dẫn, không chỗ nào phải dè chừng, độc hành Thanh Nãi, khi về đến nhà những chiếc gai bao bọc cơ thể cũng sẽ vô thức mà mềm xuống, trở nên giống một thiếu nữ 18 tuổi bình thường. 

Thanh Nãi cũng nhìn Vũ Tuệ, thấy cô ấy tươi cười ôn hòa, ánh mắt thanh triệt cùng cha và mẹ kế nói chuyện, thái độ hào phóng, ngôn ngữ khiêm tốn, cái cân trong lòng dần nghiêng về Vũ Tuệ. 

Học sinh chuyển trường kia, quả nhiên là muốn bôi nhọ Vũ Tuệ, thật là đáng giận, tìm được một chút khe hở liền tự cho ta đây là đúng, muốn châm ngòi quan hệ của cô và Vũ Tuệ sao? Lại nói tiếp lúc cô ở một mình trên xe điện bị người bỏ thư đe dọa vào cặp sách, lúc ấy Vũ Tuệ đang ở trong trường học tham gia hoạt động câu lạc bộ, hơn nữa cô cũng thấy được, nếu ở trên xe điện, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy, cho nên căn bản không phải cô ấy.

Thật là tiện nhân, xem ra ngày mai đến trường học cô phải xé miệng cô ta! 

Sau khi Vũ Tuệ rời đi, tâm trạng Thanh Nãi nhẹ nhàng hơn, đi về phòng tắm rửa, tắm xong nhận được điện thoại của Lương Tử. 

“Này, Thanh Nãi.”

“Hửm.”

“Vòng cổ của cậu đựơc tớ lấy đi đến tiệm sửa, thợ thủ công phát hiện bên trong có đồ vật.”

“Cái gì?”

“Phát hiện máy định vị GPS mini rất cao cấp bên trong trân châu.”