Có Lẽ Tôi Sẽ Không Yêu Người

Chương 12: Điểm Mù




Beta: Sói. 

Mãi cho đến lúc Vũ Tuệ xoay người đi, Tri Giai cũng không thể nói một câu. Thứ nhất là do hoảng sợ và kinh ngạc, thứ hai là do quá tức giận đến nỗi không thể phát ra âm thanh nào.

Có ý gì? Cảnh cáo cô? Ra oai phủ đầu với cô? Tri Giai nổi giận, hơi thở dồn dập. Tri Giai chưa bao giờ nghĩ rằng Vũ Tuệ bên trong lại là người như thế, cô đã quá coi thường Vũ Tuệ rồi! Chẳng trách Vũ Tuệ có thể làm bạn với Thanh Nãi, nhất định bọn họ đều cùng một giuộc với nhau! Cô ta nói Lương Bình là con chó trung thành của cô ta, thật là nói mà không ngượng miệng! Nếu cô ta tự tin như vậy sao không để Lương Bình thấy được con người thật của mình, ngược lại còn che giấu, không phải vì Vũ Tuệ biết Lương Bình thích chính là con người hiện tại của cô ta sao? Bản thân thì thoải mái nhận sự yêu thích của Lương Bình, nhưng sau lưng lại so sánh anh với chó, người phụ nữ này...... thật là đủ ác mà!!! Người như vậy căn bản không có tư cách nhận được sự yêu thích của Lương Bình!!!

Cô sẽ không bỏ qua cho Vũ Tuệ, nếu Vũ Tuệ cho rằng cô là người dễ bị bắt nạt, nên mới không kiêng nể gì mà chạy tới đối với cô nói những lời như vậy thì đã sai hoàn toàn rồi!

Hai mắt Tri Giai giống như bị lửa thiêu đốt, trừng mắt oán hận nhìn ra ngoài cửa nhiều lần, Nhược Thái mới bước vào đã bị dọa.

“Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì, chỉ vừa thấy một con côn trùng có độc nhưng lại giả vở như vô hại mà thôi!” Tri Giai siết chặt bàn tay, theo bản năng mà xem nhẹ một chút khoái cảm giấu đằng sau sự phẫn nộ của mình.

......

Cương Nhất là một học sinh ngày ngày đi học đúng giờ, thành tích cùng tướng mạo lại giống nhau ở mức bình thường, nỗi buồn lớn nhất mỗi ngày chính là làm thế nào tìm được cớ tiếp cận học tỷ cậu ta yêu thầm nói chuyện vài câu. Lần đầu tiên trong đời gặp phải uy hiếp, cậu ta không rõ vì sao mình đang êm đẹp đi trên đường lại bị kéo vào hẻm nhỏ, liên tưởng đến những tin đồn về việc người đột nhiên bị kéo vào hẻm nhỏ, trong đầu cậu ta nháy mắt hiện lên một bức di thư 8oo chữ, một nửa viết cho cha mẹ, một nửa còn lại viết cho học tỷ Vũ Tuệ mà cậu ta yêu thầm, toàn là câu tình cảm chân thành tha thiết động lòng người, khiến cậu ta nghĩ đến thôi đã cảm động phát khóc. 

“Đàn, học tỷ......” Cương Nhất dựa lưng vào tường, dây đeo ba lô đeo trên vai có một cái trượt xuống dưới, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ giống như hai viên thịt áp trên người y không phải là nhục cầu mà là trái bom.

“Chị có đáng sợ như vậy không?” Hai tay Thanh Nãi chống ở hai bên đầu Cương Nhất, nụ cười của Thanh Nãi quyến rũ mang chút xấu xa, giọng nói mềm mại làm người khác say mê: “Em tên là Cương Nhất đúng không? Chị thấy em thường xuất hiện bên cạnh Vũ Tuệ, lần nào chị nhìn em cũng đều có suy nghĩ đứa nhỏ này thật đáng yêu, hiện tại thấy được đúng thật là quá đáng yêu luôn.”

Vẻ mặt Cương Nhất đỏ hồng ngay lập tức, vừa thẹn thùng vừa sợ đem sườn mặt nghiêng một bên, còn nhắm hai mắt lại: “Học tỷ, xin chị đừng như vậy! Nếu không đi học sẽ đến trễ mất!”

Thanh Nãi nắm cằm cậu ta xoay mặt về phía cô, hơi nghiêng mình về trước một chút làm hai tai cậu ta đỏ như chảy máu: “Tại sao nhắm mắt? Chị không đẹp sao? Hay vì chị rất đẹp nên em sợ sẽ thích chị, sẽ phản bội Vũ Tuệ, cho nên mới nhắm mắt lại phải không? Giãy dụa làm gì? Không cần thích Vũ Tuệ, thích chị tốt hơn, chị mang em trải nghiệm chuyện sung sướng nhất trên thế gian được không?”

Cương Nhất đau khổ nghĩ, cậu ta giữ thân 16 năm, chẳng lẽ sẽ bị yêu nữ trường học này cướp đi sao? Không! Cậu ta không muốn lần đầu tiên của mình mất đi một cách tùy tiện như vậy!

“Đừng mà! Buông!”

“Thanh Nãi, cậu đang làm gì vậy?”

Tiếng Cương Nhất đang từ chối và giọng nữ xuất hiện bên ngoài ngõ nhỏ chồng khít vào nhau. Cương Nhất chỉ cảm thấy lồng ngực bị nén đến không thở nổi chợt nhẹ đi, thật cẩn thận mà mở mắt ra thì Cương Nhất không còn nhìn thấy gương mặt tươi cười tràn ngập hấp dẫn của Thanh Nãi đâu mà chỉ thấy nét mặt không kiên nhẫn của cô ấy. “Chậc” một tiếng liền ôm cánh tay xoay người đi ra ngoài.

Cương Nhất lập tức mềm nhũn ngồi thẳng trên mặt đất, “Thật may quá......” Thuận lợi tránh được một kiếp, xem ra bởi vì sống chết giữ gìn trinh tiết bản thân nên có thể bản di thư sẽ không xuất hiện được!

“Ai?” Lương Tử nhìn về phía cuối ngõ nhỏ đằng sau Thanh Nãi, nhưng rất nhanh liền mất đi hứng thú, vừa đi vừa nói chuyện cùng Thanh Nãi: “Tớ nói cậu nha, vẫn còn nhận được thư đe dọa phải không? Hiện tại nên cẩn thận một chút, tạm thời ít tiếp xúc cùng người khác giới đi.”

Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt của Thanh Nãi càng thêm khó chịu: “Chẳng lẽ tớ sợ hắn sao?! Ngày hôm qua hắn lại gửi thư còn nói tớ hai ngày này rất ngoan, rất nghe lời không đi dây dưa cùng nam nhân khác nữa! Thật ghê tởm, hắn nghĩ tớ và hắn là người yêu với nhau à!”

“Ừm...... Quả thật có chút ghê tởm.” Lương Tử nói. Cô nghĩ thầm cũng may là bản thân chia tay tương đối nhẹ nhàng cũng không như Thanh Nãi luôn cậy mình đẹp làm ra những chuyện khiến người ta hận đến nghiến răng, nếu không sao lại bị loại biến thái này để ý đến được.

“Đúng rồi, Vũ Tuệ đâu? Hôm nay hai người không đi học với nhau sao?”

“Ừ.”

Mặc dù Thanh Nãi cho rằng thư đe dọa không có gì đáng sợ, nhưng cũng làm cho cô cảm thấy chịu không nỗi loại làm phiền này, cuộc sống và tinh thần đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Vì vậy, ngay cả người Thanh Nãi sợ nhất là cha, cô cũng đã chống đối với ông hai lần, cô trở nên nhạy cảm và hay nghi ngờ. Bất kì một nam nhân nào xuất hiện bên người cô đều bị coi là đối tượng khả nghi.

Thanh Nãi vốn không phải là học sinh ngoan, lúc tiểu học và trung học cô chính là chị đại học đường, chỉ cần cô thấy ai không vừa mắt thì sẽ bị bắt nạt một trận. Sau này biết chuyện nam nữ, tâm tư Thanh Nãi đều đặt trên yêu đương, mới thu liễm bớt, nhưng hiện tại bởi vì thư đe dọa làm trong lòng cô có nhiều tâm sự, chúng tích góp từng tí một nhưng cô lại không có chỗ trút giận. Buổi sáng khoảng thời gian nghỉ giữa giờ, sau tiết thứ ba, Thanh Nãi nghe được có một học sinh lớp dưới đi xung quanh hỏi thăm chuyện cô nhận được thư đe dọa, cô như tìm được chỗ trút giận.

“Chờ, chờ một chút, xin chị ——”

“Bịch!” Tri Giai đập mạnh vào tường và ngã trên mặt đất. Trước mặt Tri Giai là tập thể chị đại của trường trung học Lĩnh Tây đang khoanh hai tay nhìn từ trên cao xuống.

Vào thời gian nghỉ trưa, đa số học sinh đều đến căn tin ăn cơm, một số người thấy Tri Giai bị mấy người Thanh Nãi đang chặn đường trên hành lang rồi kéo vào trong nhà vệ sinh nữ gần đó, cũng không dám nói gì. Mấy người Thanh Nãi đáng sợ ở chỗ là họ có nhiều mối quan hệ trong xã hội, trong đó còn có xã hội đen, bọn họ chỉ là học sinh trung học bình thường, một khi xen vào việc của người khác bị những người này chú ý sẽ rất thảm.

“Chị nghe nói, mày rất hứng thú với chuyện của chị phải không?” Thanh Nãi ngồi xổm xuống, kéo tóc Tri Giai: “Nghe nói mày là học sinh chuyển trường, vừa lúc đàn chị lớp trên sẽ dạy mày một ít đạo lý nhân sinh,  để sau này tránh cho mày ra xã hội gặp phải trường hợp chết mà không biết mình đắc tội ai, xem như cho mày một lễ vật khi vào trường.” Thanh Nãi đã xác định là Tri Giai vì chê cười cô hoặc là rảnh rỗi không có chuyện gì làm muốn nhiều chuyện cho nên mới đi hỏi thăm chuyện của cô, điều này làm cho Thanh Nãi cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng chủ yếu lần này là muốn trút hết bực bội trong người ra ngoài.

“Chờ, chờ một chút, em là vì muốn tốt cho chị nên mới điều tra!” Tri Giai chịu đựng đau đớn vội vàng giải thích: “Em chỉ muốn xác nhận người gửi thư đe dọa cho chị là ai mà thôi!”

Thanh Nãi sửng sốt một chút, cười lạnh: “Thật là muốn tìm lý do thôi, chính chị còn không biết là người bạn trai cũ nào gửi, ngược lại mày là học sinh mới chuyển trường đến mà biết được người nào sao?”

“Tại sao chị có thể khẳng định thư đó là bạn trai cũ gửi?” Tri Giai hỏi lại.

“Hả?”

“Theo thông tin hỏi được vào buổi sáng, chị vẫn chưa tìm được người khả nghi đúng không? Thư đe dọa chị không những nhận được ở nhà mà còn nhận được ngay trong trường học, chứng minh người này nhất định là có thể tự do ra vào trường học mà không bị người khác nghi ngờ, nhóm bạn trai cũ của chị vì chuyện thư đe dọa đều bị chú ý, nếu hành vi khác lạ sẽ bị phát hiện lập tức, nhưng bọn họ không có hành vi lạ thường, nên trên cơ bản đã có thể loại trừ bọn họ.”

Thanh Nãi dần dần buông tóc Tri Giai ra, nhìn Tri Giai nói: “Nói tiếp.”

“Bên cạnh chị có người nào biết sau giờ học chị làm gì hoặc đi nơi nào không?”

Thanh Nãi theo bản năng suy nghĩ câu hỏi của Tri Giai, người có thể biết tất cả hành tung của cô gần như là không có, cho dù cô và Lương Tử quan hệ có tốt cỡ nào đi nữa cũng sẽ không nói mọi việc của mình cho đối phương nghe, hơn nữa bọn cô không phải lúc nào cũng đi chung. Sau giờ học, mọi người đều tự có hẹn, chỉ có cô thời gian gần đây bởi vì thư đe dọa mà vẫn chưa thể đi ra ngoài hẹn hò được, vốn muốn đi quán cà phê của cô giúp việc nhưng vì cái tên biến thái  đó mà bị ngâm nước nóng —— từ từ! Thanh Nãi chợt ngẩn người ngay tại chỗ.

Tri Giai đánh giá vẻ mặt của Thanh Nãi, trong lòng có suy đoán mà nói: “Từ đầu đến cuối, chị và mọi người đều khẳng định là bạn trai cũ của chị làm chuyện này, nhưng mà chị có nghĩ tới hay không, thật ra không có bạn trai cũ nào cả, mà người gửi thư đe dọa chính là bạn của chị? Chẳng hạn là...... Vũ Tuệ?”

“Này, mày không nên nói bừa, sao Vũ Tuệ phải làm chuyện này?” Lương Tử lập tức nói. Nàng có hảo cảm đối với Vũ Tuệ.

“Bởi vì Vũ Tuệ thích Lương Bình.” Tri Giai nói. Trong tiết học thứ nhất cô đã bất chợt nghĩ đến điều này,Vũ Tuệ không phải là học sinh ngoan, chỉ bởi vì mơ hồ cảm thấy cô có cảm tình với Lương Bình liền chạy đến cảnh cáo cô. Nhưng Thanh Nãi đối với Lương Bình ý đồ càng rõ ràng hơn vậy Vũ Tuệ chắc chắn phải hành động gì đó? Vũ Tuệ không thể chỉ nhìn bọn họ rồi mặc kệ, cái gì cũng không làm? Thật không thể. Vì vậy cô liền nghĩ tới việc Thanh Nãi bị gửi thư đe dọa.

Đám người Lương Tử trừng lớn ánh mắt, trong một lúc không thể nào trả lời được.

Từ trước đến giờ Vũ Tuệ so với bọn Lương Tử càng hiểu cô khi nào ở nhà, khi nào ở trường học, thậm chí có một số chuyện bọn Lương Tử không biết, mà chỉ có Thanh Nãi cô cùng với Vũ Tuệ biết thôi, chẳng hạn như cô nhận lời mời đi đến quán cà phê hầu gái làm thêm. Cô bắt đầu nhận được thư đe dọa là khi nào? Hình như cô đã từng đề cập với Vũ Tuệ, cô có hứng thú với đàn em Lương Bình, nhớ lại cả lúc trước muốn mượn tiền Vũ Tuệ mua máy ảnh, cô ấy lại từ chối, mặc dù Vũ Tuệ đã có giải thích, nhưng ai biết là thật hay giả?

Thanh Nãi nghĩ ngợi, sau lưng chậm rãi nổi lên cảm giác lạnh lẽo.