Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả

Chương 62




Ánh nắng sau giờ ngọ xuyên qua tầng lá cây rậm rạp, chảy loang lổ trên mặt đất, tiếng ve lúc to lúc nhỏ, làn gió mát thổi đi không khí oi bức mùa hạ.

Ông lão đang ngồi trên tấm chiếu hè dưới tán cây, ông gọi, "Đông cục cưng! Đông cục cưng!"

"Ông ơi, con tới đây!" Một đứa bé để chân trần chạy bình bịch từ trong phòng ra, trong lòng còn ôm theo một quả dưa hấu bự. Dưa hấu mát lạnh, vỏ dưa còn đọng hơi nước, vừa nhìn đã biết là mới được vớt từ trong nước ra.

Đông cục cưng ôm dưa hấu nằm nghiêng trên chiếu, gió hè thổi qua, hai mắt mơ màng như sắp ngủ.

Ông lão biết Đông cục cưng sợ nóng, khoảng thời gian này hàng năm ban đêm đều nóng đến ngủ không yên, ông cầm quạt hương bồ phe phẩy cho đứa bé bớt nóng.

Thời gian dần trôi qua, nháy mắt Đông cục cưng đã trưởng thành, thành thiếu niên mười mấy tuổi môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, khi cười rộ lên hai mắt cong cong như vành trăng non.


Ông lão ngày càng già đi, giờ đã đầu đầy tóc bạc, đi đường tập tễnh, mỗi lần ra ngoài mua đồ thiếu niên đều sẽ đỡ cánh tay dẫn ông đi chậm rãi.

Những cư dân nơi trấn nhỏ cười trêu, "Đông Thần lại đi tản bộ với ông đấy à."

"Vâng ạ." Đông Thần cười ôn hòa đáp lại.

Ngày tháng cứ yên bình trôi qua, cho đến một hôm, ông lão đổ bệnh.

Thiếu niên ghé vào mép giường khóc đến đỏ bừng hai mắt.

Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, ông lão gầy chỉ còn da bọc xương, khi sinh mệnh sắp tận, ông nắm lấy tay Đông cục cưng, giọng nói suy yếu vô lực, ông nói đứt quãng, "Đông cục cưng, ông có một học sinh, nó sẽ qua đây, chăm sóc con đến khi thành niên."

"Đừng khóc, ngoan." Đây là câu nói cuối cùng của ông lão.

Buổi tối hôm đó, bầu trời đêm nơi trấn nhỏ vốn quang đãng trong nháy mắt giăng đầy mây đen, mưa to tầm tã, chỉ chốc lát màn mưa đã bao phủ trấn nhỏ. Cư dân trên trấn đều nói, từ khi họ sinh ra đến giờ chưa từng gặp trận mưa nào lớn như vậy, có lẽ là Long Thần nổi giận rồi.


Sau khi ông lão qua đời, Đông cục cưng mang tro cốt của ông rải xuống biển.

Ông lão cả đời không vợ không con, Đông cục cưng chính là người thân duy nhất của ông.

Mấy ngày sau, học sinh trong lời ông đến đón Đông Thần đi.

Đông Thần tuy không thích đàn anh này lắm nhưng vẫn tuân theo di ngôn lúc lâm chung của ông, theo anh ta rời khỏi trấn nhỏ.

Nếu biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, Đông cục cưng tình nguyện ở lại trấn nhỏ cả đời, sống cuộc đời bình dị đơn giản của mình.

----------------------------

Noy phất tay, một cuộn sóng dâng lên bên dưới các nhân ngư, cuốn họ lên giữa không trung rồi lướt đi, chỉ trong mấy ngày đã mang theo đám Thanh Lưu quay về Isbela.

Chuyện này trước đây đến nghĩ họ cũng chẳng dám.

Gần đây Noy khống chế nước càng thuần thục, gã tin chỉ cần lấy được hai Thần lực còn lại, gã sẽ trở thành tân Hải Thần.


Sau khi trở lại Hải Thành, Thanh Lưu cúi đầu nhìn tiểu nhân ngư, hỏi Allie, "Sao nó còn chưa tỉnh? Có phải chết rồi không?"

Aliie nhìn Đông cục cưng nhíu mày, có vẻ rất khó chịu, "Chắc là bị bệnh."

"Thế phải làm sao bây giờ?" Thanh Lưu hơi luống cuống, "Muốn Vương cứu nó không?"

Allie cười lạnh, "Ngươi cho rằng Vương sẽ cứu nó?" Đúng là mơ hão.

Bỗng nhiên, Đông cục cưng hô lên, "Ông ơi!"

Đông cục cưng cảm thấy mình đã mơ một giấc mộng rất dài, nhưng bé không nhớ rõ mình đã mơ thấy gì.

Một cảm giác bi thương lấp đầy cõi lòng, giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy xuống, lặng lẽ hòa tan vào nước biển.

Thanh Lưu vỗ vỗ mặt bé, "Này, mau tỉnh lại đi!"

Đông cục cưng mở to mắt, hơi thở xa lạ bao phủ bé khiến bé không thoải mái chút nào.

Ba với anh và chú đâu?

"Nó tỉnh rồi."
Đông cục cưng xoay đầu, cảnh giác hỏi, "Chú là ai?"

Thanh Lưu bị đụng vào cánh tay bị thương, đau đến cứng người, hắn thấp giọng quát, "Nằm im đấy!"

Đông cục cưng bẹp miệng, "Ba đâu?! Tôi muốn ba, mấy người là đồ xấu xa, mau trả ba cho tôi!"

"Cá Nhỏ, ta khuyên nhóc tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không..." Dứt lời, Allie vươn ngón tay véo cằm Đông cục cưng, móng tay nàng ta sắc bén, chỉ thoáng dùng chút lực đã khiến cằm Đông cục cưng đỏ bừng.

"Chậc." Allie nhướng mày, đúng là tiểu nhân ngư mềm mại.

Không giống Lôi Triết chút nào, cũng chẳng giống cái tên Già Li chọc người ghét kia.

Hai mắt Đông cục cưng đã ầng ậc nước, xụ miệng, vẻ mặt sắp khóc mà không khóc, nếu mà Già Li ở đây chắc chắn đã bế tiểu nhân ngư lên nựng, nhẹ giọng dỗ bé.

Nhưng Thanh Lưu và Allie đều không phải nhân ngư dễ mềm lòng.
Thanh Lưu phiền lòng, hắn hỏi Allie, "Vương có nói muốn đưa nó đi đâu không?"

"Có, đưa tới chỗ Vương Hậu." Nói đến hai chữ "Vương hậu", giọng điệu Allie giấu ý châm chọc.

Đông cục cưng cẩn thận chỉnh lại vòng hoa, còn may không bị rơi mất.

"Thật khó coi." Allie vươn tay muốn lấy vòng hoa đi.

"Không được." Đông cục cưng khẩn trương giữ chặt vòng hoa, "Đây là anh cho, không được vứt."

Đối diện với đôi mặt trong trẻo của tiểu nhân ngư, Allie bất giác hãm vào trong. Đôi mắt xinh đẹp như biết nói, khi bé vui, hai mắt sáng lấp lánh, khi buồn đôi mắt như bị che một tầng sương mờ, phảng phất như có ma lực, dẫn người khác cảm nhận vui buồn của bé.

Vẻ mặt Allie hơi giãn ra, nàng ta nói như ma sai quỷ khiến, "Ta đưa nhóc đi."

Thanh Lưu kinh ngạc, Allie không phải vẫn luôn không thích Vương Hậu ư, sao lần này lại chủ động muốn tới cung điện của Vương Hậu?
Allie tránh ánh mắt dò hỏi của Thanh Lưu, "Đi thôi."

Mới vừa bơi tới cung điện của Vương Hậu đã thấy Noy nổi giận đùng đùng bơi ra, nước biển xung quanh chấn động, cá nhỏ bốn phía sợ tới run rẩy, biết ngay vị này tâm trạng đang không tốt.

Allie vui vẻ khi người gặp họa, nàng ta mắng thầm, đáng đời.

Cho đến tận khi Noy đã bơi xa, Thanh Lưu và Allie mới bơi vào cung điện.

Giao nhân vào bẩm báo, chỉ chốc lát sau, nàng bơi ra, nói với họ, "Vương Hậu cho mời các ngươi vào."

Allie cười lạnh trong lòng, làm Vương Hậu đúng là khác biệt, cũng học được cách tự cao tự đại rồi đấy.

Đi vào cung điện thì thấy Nina đang lười biếng nằm trên giường đá, khóe mắt còn vương nét quyến rũ tựa như vừa trải qua chuyện thân mật nào đó. Giao nhân đang rửa sạch vảy đuôi cho nàng.

Thấy Allie bơi vào, nàng nghiêng đầu, môi đỏ hơi nâng, "Allie, ngươi đã về rồi à?"
"Vương Hậu đây là không chào đón ta ư? Dù gì ta cũng từng là một thành viên của Isbela, sao lại không thể quay lại?" Allie cười khẩy trả lời.

Giọng điệu Nina dè chừng nhưng gương mặt xinh đẹp lại phảng phất ý cười không rõ, "Ta nào dám, dù sao ngươi cũng là nhân ngư Vương thích nhất."

Tính cách của Allie và Nina khá giống nhau, đều là nhân ngư mạnh mẽ, tục ngữ nói cùng cực thì đẩy nhau, quan hệ của các nàng cũng không tốt, khi còn ở Atlantis đã nhìn nhau không vừa mắt. Khi trước Allie theo đuổi Lôi Triết không thành bèn tới Isbela, quen Noy rồi nhanh chóng rơi vào bể tình, vốn dĩ hai người sẽ kết làm bạn đời. Ai ngờ sau khi Noy ra ngoài một chuyến vậy mà mà dẫn theo Nina về, còn muốn kết bạn đời cùng nàng.

Allie tức phát điên, bất kể ai đoạt Noy đều được vậy mà cứ cố tình là Nina, nhân ngư mà nàng ta ghét nhất. Allie nuốt không trôi ngụm tức này, kéo theo hận cả Noy. Nàng ta rời khỏi Isbela, du đãng khắp nơi. Sau đó Noy tới tìm nàng ta, bảo nàng ta đi tìm một nhân ngư giống đực tên "Kyle", điều ra Thần lực ở đâu.
Noy đảm bảo với nàng ta rằng, chỉ cần tìm được Thần lực, gã sẽ lập tức giải trừ quan hệ bạn đời với Nina, để nàng ta lên làm Vương Hậu.

Allie không hứng thú với vị trí Vương Hậu, nàng ta chỉ muốn ấn Nina xuống đáy bùn mà hung hăng nhục nhã.

Vì thế Allie đồng ý.

Nàng ta tìm được Kyle, còn biết gã và Nina từng là bạn đời, đáng tiếc Kyle vô cùng cảnh giác, nàng ta không hỏi được nơi giấu Thần lực.

Khi hai người về Atlantis, do động đất ở Rãnh Biển, Allie và Kyle tách ra, nhưng thực ra nàng ta vẫn luôn âm thầm theo dõi Kyle để tìm nơi cất giấu Thần lực.

Cho đến tận nửa tháng trước, Kyle cùng Ngải Thụy, Già Li rời khỏi Atlantis, Allie biết cơ hội đã tới.

Nhân ngư Isbela vẫn luôn mai phục ở Rãnh Biển, Allie nghĩ cách liên hệ với họ, truyền tin cho Noy rồi quay lại âm thầm theo sau đám Kyle.
Khi phát hiện đám Kyle lạc đường, nàng ta lộ diện, vốn định đi cùng nhân cơ hội cướp Thần lực đi nhưng lại bị Hàn Trạm từ chối.

Chờ khi Noy gấp gáp đuổi tới, Thần lực đã mất tung tích.

Chỉ mong họ thật sự để tâm đến tiểu nhân ngư này, lấy Thần lực ra trao đổi.

Nhưng nghĩ đến đây, Allie lại nghĩ đến một chuyện, nàng ta cười nói, "Nina, ta thấy con trai ngươi đấy."

Nina nhướng mày, "Nó vẫn chưa chết à?"

"Không những không chết mà còn thành niên rồi." Allie nói, "Không có cha mẹ ấp nở còn có thể thuận lợi phá vỏ, trong thời gian hai năm ngắn ngủi đã thành niên, cũng rất lợi hại."

"Đúng rồi, đứa nhóc này là tiểu nhân ngư con trai ngươi coi trọng nhất, giao cho ngươi đấy."

Đông cục cưng nghe chuyện thì hiểu ra, nhân ngư giống cái trước mắt này chính là mẹ của anh.

Đông cục cưng hung dữ trừng nàng, nhân ngư siêu xấu xa.
Anh tốt như vậy, họ nỡ lòng nào vứt bỏ anh.

Nina xua tay, nhóm giao nhân khom lưng rời khỏi cung điện.

Nàng bơi tới, vươn tay xách Đông cục cưng lên, cảm thấy dáng vẻ Đông cục cưng tức giận rất thú vị, không nhịn được muốn nắn b0p mấy phát, nghĩ vậy bèn động thủ luôn, vừa bóp vừa nói, "Nhóc tên gì?"

Đông cục cưng lập tức phun ra mấy chuỗi bong bóng, bé hơi sợ hãi, nhưng vẫn lấy hết can đảm nhìn về phía Nina, "Tôi tên Đông, Đông cục cưng."

Nina cười như không cười hỏi, "Đông Đông cục cưng?"

Đông cục cưng nóng nảy, lanh lảnh sửa lại, "Là Đông cục cưng! Đông cục cưng!"

Nina thuận tay ném Đông cục cưng lên giường đá, giường đá lót mấy tầng giao tiêu, vô cùng mềm mại, Đông cục cưng ngã trên đó không đau chỉ là hơi sững sờ.

"Biến đi, đừng để ta gặp lại ngươi." Nina nhìn xuống Allie từ trên cao, giữa mày đuôi mắt đều là vẻ khinh thường.
Allie nghiến chặt răng, nội tâm toàn là khuất nhục, nàng ta xoay người bơi khỏi cung điện, nàng ta thề, nhất định sẽ đuổi Nina ra khỏi Isbela.

Thanh Lưu cũng không ở lâu, nối gót Allie rời khỏi cung điện.

"Tên nó là gì?" Nina đột nhiên hỏi.

"Bà hỏi anh ư?"

"Anh là ai, ta hỏi con ta."

Đông cục cưng mềm mềm nói, "Anh tên Hàn Trạm."

"Nó rất mạnh?"

"Anh mạnh nhất."

Đông cục cưng sờ sờ bụng nhỏ, "Tôi đói rồi."

Nina vỗ vỗ tay, giao nhân bên ngoài sau khi nghe thấy nhanh chóng bơi vào, hơi cúi người. Nina yêu cầu, "Lấy ít thức ăn vào đây."

Giao nhân thấp giọng đáp lại.

Nàng mang về một miếng thịt không biết là thịt hải thú gì, cứng như đá, cắn mấy miếng đã ê cả răng, Đông cục cưng yên lặng gặm thịt, không khóc không gây sự, vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Nina hứng thú nhìn, "Đúng là tiểu nhân ngư mảnh mai."