Có Lẽ Tôi Không Còn Là Người Nữa

Chương 6: Chương 6





Chân Đoạn Hoằng dẫm lên mặt đất, tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp vang lên thì đã kết thúc.
Đoạn Hoằng ngã xuống mặt đất cứng, còn chưa kịp phản ứng thì lại bị một tấm thẻ* đập xuống đất.
*Nguyên văn (啪叽): Giống như kiểu chơi thảy hình bên mình.
"Mẹ kiếp! Đập hư trứng ông đây rồi!" Đoạn Hoằng kêu thảm thiết.
Giang Tứ vội vàng bò ra, "Có hy vọng chữa khỏi không?"
Đoạn Hoằng: "Không chữa được, đời này tớ không làm đàn ông được rồi!"
Giang Tứ: "Trở thành con gái cũng tốt mà."
Đoạn Hoằng muốn đá người, nhưng lại phát hiện trước mắt tối đen như mực, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Hắn có hơi ngơ ngác, "Anh Tứ, cậu đang ở đâu rồi? Chúng ta là đang rơi vào hố thang máy mà?"
Giang Tứ nhìn bốn phía xung quang, "Không phải hố thang máy đâu, đây là nơi hoang dã."
Đoạn Hoằng:??!!!!!
Đoạn Hoằng kinh hãi, "Anh Tứ! Chúng ta đây là bị ngã chết rồi xuyên qua sao? Tớ bị xuyên thành người mù rồi nè! Tớ không nhìn thấy cái gì hết trơn á á á!"
Giang Tứ cạn lời, "Độ cao mà chúng ta rơi xuống nhiều nhất chỉ là một tầng, không chết người được, tầm nhìn ở đây quả thực không rõ ràng, sương mù dày đặc."
Trong tầm nhìn của Giang Tứ, mọi thứ xung quanh cậu dường như bị ẩn giấu trong một làn sương mù dày đặc, xám xịt không rõ ràng.
Đoạn Hoằng kêu thảm thiết, "Không phải sương mù dày đặc đâu, xung quanh tớ đen thui đen thít luôn, không nhìn thấy gì hết!"
"Suỵt! Đừng lên tiếng!"
Giang Tứ giữ chặt lấy Đoạn Hoằng, trong sương mù dày đặc có một bóng đen đang tới gần, nhìn hình dáng kia, có chút giống con người.
Hoàn cảnh dù có ác liệt đến đâu cũng không ngăn được sự xuất hiện của khung thoại.
【 Có phải nhờ ngươi làm việc tốt nên mới đối lấy được sự may mắn không? Khi mà trạng thái đói khát đang ở mức âm, ngươi rơi vào nơi biên giới, tất cả quỷ khí nơi đây đều là lương thực của ngươi, chỉ phụ thuộc vào việc ngươi có thể hấp thụ được bao nhiêu.


Giang Tứ không biết bản thân mình có thể hấp thụ được bao nhiêu, cậu chỉ biết mình thật sự không đói bụng như vậy.
【 Trong lúc ngươi thưởng thức đồ ăn cùng đừng quên chiến đấu, một làn sóng xác sống đang tới gần, ngươi đã sẵn sàng chưa? 】
Xác sống?! Còn là một làn sóng?! Đây là muốn chơi đại chiến zombie sao?!
Giang Tứ bắt lấy Đoạn Hoằng chạy về phía không có bóng đen.
Bây giờ Đoạn Hoằng đang là một người mù, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chưa chạy được bao xa thì đã ngã xuống gặm đất.
"Đứng lên, nhanh lên!" Giang Tứ thúc giục.

Đoạn Hoằng bị té chống chơ mấy lần, hắn nhớ tới mình còn một thứ đồ gọi là điện thoại, vội vàng lấy ra, mở lên thì hoàn toàn không có tín hiệu, mở đèn pin lên, trước mắt bỗng trở nên sáng ngời, tuy rằng tầm nhìn rất thấp nhưng ít nhất là có ánh sáng.
Đoạn Hoằng nhìn thấy trong màn sương đen như là có gì đó đang bò, hắn đưa điện thoại về phía trước, một đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt hư thối nghiêm trọng, cái thứ đồ kia hai tay chống đất, nhanh chóng bò trên mặt đất, hai tay duỗi ra nhào về phía Đoạn Hoằng!
"A a a a a ——!!!!"
Đoạn Hoằng phát ra tiếng kêu thảm thiết không giống tiếng người, ném điện thoại xuống, đôi tay bóp chặt lấy con quỷ vật hư thối, suýt nữa thì bị dọa đến bay mất hồn vía!
Khả năng miễn dịch với bọn quỷ vật của Giang Tứ đã được cải thiện không ít, tay trái chém ra, đẩy lùi đám quỷ kia, kéo Đoạn Hoằng nhanh chóng lui về phía sau, sau đó dưới ánh sáng của điện thoại, bọn họ nhìn cái xác đang thối rữa một nửa, đôi tay chống đất, nhanh chóng bò tới chỗ họ!
Tác động của thị giác đánh vào quá mạnh, ngay cả Giang Tứ cũng không chịu nổi, kéo Đoạn Hoằng đang mềm nhũn cả chân chạy về hướng khác, mà nửa cái xác thối rữa kia đang điên cuồng đuổi theo!
Hai người liều mạng chạy như điên, thiếu chút nữa chạy tắt thở!
Cả người Đoạn Hoằng run rẩy, kịch liệt th ở dốc, không thể phát ra một chút âm thanh nào.
Khung thoại lại lần nữa xuất hiện.
【 Nơi biên giới, thiên đường quỷ dị, địa ngục nhân loại, ao dinh dưỡng của Quỷ Thể.


【 Nơi biên giới tràn ngập quỷ khí, với nhân loại mà nói, là nguy hiểm, cũng là kỳ ngộ, có thể ở đây ngươi sẽ tìm được Cỏ Linh Minh và Cát Thải Nhung, còn chờ cái gì? Đã đến lúc bùng nổ nhân phẩm của ngươi rồi! 】
Giang Tứ:???
Tầm nhìn mơ hồ, ở đây ngoại trừ quỷ khí màu đen thì cũng chỉ có xác sống, ở đâu sẽ có Cỏ Linh Minh và Cát Thải Nhung chứ?
Đoạn Hoằng run rẩy càng ngày càng kịch liệt, nhiệt độ cơ thể cũng đang giảm dần.
Nơi biên giới đối với Đoạn Hoằng mà nói là nơi hoàn toàn hắc ám, đối với Giang Tứ mà nói thì là thời tiết sương mù, khoảng cách gần như vậy, Giang Tứ có thể nhìn thấy sắc mặt trắng bệt tái mét của Đoạn Hoằng —— đây không phải là sắc mặt mà một người bình thường nên có!
"Đoạn Hoằng, cậu có nghe thấy tớ nói không?" Giang Tứ vỗ mặt hắn, xúc cảm lạnh băng.
Nghĩ đến tin tức mà khung thoại cung cấp, lại nghĩ đến những xác sống này, trong lòng Giang Tứ có một dự cảm không tốt.
Giang Tứ không còn cách nào khác, chỉ có thể mở cuốn tập vẽ ra, ngón tay điểm vào linh hồn chó Shiba.
Linh hồn chó Shiba bắ n ra một khung thoại.
【 Chó Shiba vô dụng: Cậu có muốn thêm cho tôi một ít không? 】
"Thêm thêm thêm, chờ tôi tìm được Cỏ Linh Minh và Cát Thải Nhung, tao sẽ đắp nặn cho mày một linh thân có thuộc tính, mày mau cứu đứa nhỏ này với!"
Linh hồn chó Shiba gâu một tiếng nhảy ra ngoài, đáp lên vai Đoạn Hoằng, một luồng ánh sáng trắng nhàn nhạt bao phủ lấy nửa vai và nửa đầu của Đoạn Hoằng.
Một quả cầu trắng nhảy ra khỏi túi, bé Corgi của bà Dư xuất hiện ở trước mặt, bắ n ra một khung thoại cho Giang Tứ.
【 Corgi vô dụng: Linh thân? 】
"......"
"Cho cho cho, cũng sẽ đắp nặn cho mày một linh thân."

Linh hồn Corgi nhảy lên, muốn nhảy đến một bên vai khác của Đoạn Hoằng, tiếc là tứ chi quá ngắn, bệ nhảy quá thấp, toàn bộ thân chó đập trúng Đoạn Hoằng, mượt mà lăn xuống dưới.
Giang Tứ:......
Giang Tứ ôm cái bụng tròn trịa của Corgi lên, đặt nó vào một bên vai khác của Đoạn Hoằng, ánh sáng trắng yếu ớt bao phủ lấy một nửa còn lại.
Đoạn Hoằng đột nhiên hít một khí thật mạnh, giống như là tiến vào trạng thái hít thở không thông, "Mẹ ơi......!Cái, cái tình huống gì thế này?!"
Đoạn Hoằng phát hiện dư quang ánh nhìn của mình có một ánh sáng nhạt, nghiêng đầu nhìn thấy trên vai là hai con chó.
Vẻ mặt Đoạn Hoằng ngơ ngác, "Anh Tứ, chó nhà cậu chạy mất rồi à?"
Giang Tứ: "Vác nó cho cẩn thận, chúng nó có thể cứu mạng cậu đó."
Giang Tứ không biết ở đâu có Cỏ Linh Minh và Cát Thải Nhung, cậu chỉ có thể tiến về phía trước trong màn sương đen dày đặc này, Đoạn Hoằng gắt gao đi theo, không dám nhìn đông nhìn tây, nửa cái xác thối kia đã trở thành ác mộng của hắn!
Trên đường đi hắn lại giáp mặt một xác sống, xác sống vẫn còn hoàn chỉnh, ngoại trừ đôi mắt xám xịt nước da tái nhợt ra, tất cả những thứ khác đều hoàn hảo, cũng chính vì nguyên nhân như thê, Giang Tứ mới cảm thấy khiếp sợ!
Giang Tứ có ấn tượng với người này, cậu đã gặp hắn trên hành lang của khách sạn Hồng Ý, nhưng không ngờ thế mà hắn lại biến thành một xác sống!
Điều này cũng nghiệm chứng cho lời của khung thoại, người thường tiến vào nơi biên giới, hút quỷ khí vào thì sẽ biến thành xác sống.
Bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này!
Nhưng làm sao để rời đi? Rất rõ ràng, bọn họ đã lạc đường.
Hoặc là nói, từ khi bọn họ rơi xuống đây thì đã không còn ý thức gì về phương hướng nữa.
"Gâu! Gâu gâu!"
Linh hồn chó Shiba đột nhiên sủa về một hướng, phía bên kia như là có thứ gì đó hấp dẫn linh hồn chó Shiba.
"Qua đó nhìn xem."
Giang Tứ túm chặt Đoạn Hoằng, lo rằng nếu buông tay ra thì sẽ lạc mất người, Giang Tứ sẽ không dễ dàng chết, mà Đoạn Hoằng thì gần như không có cơ hội sống sót.
Linh hồn chó Shiba vẫn luôn nhìn chăm chú về phía trước, cứ cách một khoảng thời gian thì nó sẽ sủa một lần, như là ở nhắc nhở Giang Tứ tiếp tục tiến lên.
Hai người không biết đi được bao lâu, mơ hồ nhìn thấy một bóng đen mờ ảo hiện ra trước mặt, hình dáng giống như một ngôi nhà.
Tới đây rồi, linh hồn chó Shiba không lên tiếng nữa, yên tĩnh nằm bất động trên vai Đoạn Hoằng.
Hai người lại đi về phía trước một đoạn, căn nhà càng lúc càng rõ ràng, linh hồn chó Shiba trên vai Đoạn Hoằng đột nhiên nhảy xuống, quay người chạy trở về, ngồi xổm cách đó không xa, nhàn nhạt nhìn bọn họ.
Ý tứ rất rõ ràng.
Các người đi đi, tôi ở đây chờ.
Giang Tứ: "......"
Giang Tứ nhìn ngôi nhà trước mặt, lại nhìn linh hồn chó Shiba.

Gần như có thể chắc chắn rằng, trong căn nhà phía trước, có thứ gì đó khiến cho linh hồn chó Shiba phải sợ hãi.
Sắc mặt Giang Tứ tối sầm, cái tên tặc cẩu này dụ bọn họ tới đây, vậy mà nó là đứa trốn xa nhất, để cho bọn họ phải mạo hiểm.
Linh hồn chó Shiba thấy Giang Tứ bất động, nghiêng nghiêng đầu, bắ n ra một khung thoại.
【 Chó Shiba vô dụng: Thêm chút, đi.


Giang Tứ đứng không nhúc nhích.
Linh hồn chó Shiba liếc nhìn căn nhà cách đó không xa.
【 Chó Shiba vô dụng: Linh thân, đi tìm xem.


Giang Tứ: "......"
Này mẹ nó kêu cậu đi tìm đồ, là để đắp nặn linh thân cho nó à?!
Giang Tứ xác định, trong căn nhà đó nhất định có nguy hiểm, có lẽ ở đó thật sự có thể tìm thấy Cỏ Linh Minh hoặc Cát Thải Nhung, nhưng mạo hiểm như vậy, đáng sao?
Giang Tứ đang do dự, lại đối diện với hai cặp mắt vô cùng đáng thương của linh hồn thú cưng, đại não nóng lên, quyết định đi vào xem.
Truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo, nếu như có thể thật sự tìm được Cỏ Linh Minh và Cát Thải Nhung, sau này cậu còn sợ đám quỷ vật gì nữa, nó dám xuất hiện, cậu dám thả chó!
Giang Tứ nói: "Cậu và hai linh hồn thú cưng này ở đây chờ tôi, tôi qua đó xem thử."
Đoạn Hoằng lập tức rút về bên cạnh linh hồn chó Shiba, "Cậu đi đi, tớ sẽ chăm sóc tụi nó thật tốt."
Giang Tứ: "......"
Giang Tứ đưa cuốn tập vẽ và các giấy tờ tùy thân cho Đoạn Hoằng, "Cậu có tự ném mình đi thì cũng không được ném tụi nó."
Đoạn Hoằng: "......"
Hơi bị tổn thương rồi nha.
Giang Tứ vừa lòng, quay người đi về phía căn nhà.
Căn nhà chỉ có một gian, lẻ loi đứng giữa vùng hoang dã, rõ ràng là một căn nhà đá vô cùng bình thường nhưng Giang Tứ vẫn luôn cảm thấy sởn tóc gáy.
Cửa gỗ của căn nhà đá hé mở, Giang Tứ cẩn thận tới gần, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào, cậu đã chuẩn bị tâm lý là nhìn thấy một quỷ vật kh ủng bố, từng bước thăm dò vào bên trong.
Trong phòng tối hơn bên ngoài, Giang Tứ thích ứng vài giây, nhìn một vòng xung quanh, không thấy được sự tôn tại kh ủng bố nhưng trong tưởng tượng.
Cậu không dám đẩy cửa, sợ phát ra tiếng vang, nghiêng thân mình đi vào.
Không gian ngôi nhà đá không lớn, bài trí bên trong rất đơn giản, chỉ có một giường gỗ, một chiếc bàn gỗ hình chữ nhật và một chiếc ghế dựa.
Bên trái bàn gỗ có một vật dài màu đen trông giống như là cái chặn giấy, bên phải là một ống đựng bút bằng gỗ, trong ống đựng bút có mấy món đồ như những thanh than, giữa bàn gỗ có một chiếc hộp gỗ sẫm màu, hộp gỗ chỉ to bằng bàn tay, nhỏ nhắn tinh xảo, trên mặt hình như có hoa văn, ánh sáng quá mờ, Giang Tứ thấy không nhìn rõ lắm.
Nơi này rất giống như một nơi ở tạm thời của một thư sinh cổ đại, căn bản không có Cỏ Linh Minh và Cát Thải Nhung.
Giang Tứ nhìn một vòng xung quanh, khắp nơi đều đen xì, dưới chân không biết dẫm trúng thứ gì, một quả cầu ánh sáng trắng b ắn ra!
Giang Tứ theo bản năng nâng cánh tay đón đỡ, cánh tay phải đau rát, cậu loạng choạng va vào mặt bàn gỗ, bàn gỗ rất nặng, không xê dịch không sứt mẻ, Giang Tứ đau đến mức thở hổn hển.

Giang Tứ kinh hồn táng đảm, quần áo trên tay phải còn nguyên vẹn, khi xắn tay áo lên, cậu phát hiện trên cánh tay phải có một mảnh nhỏ màu đen, như là bị bỏng.
Giang Tứ ấn tay lên mặt bàn gỗ, b ắn ra một khung thoại.
【 Cây Bách Quỷ là thứ quỷ vật sợ hãi, không cần lo lắng, ngươi không phải quỷ, cho nên Cây Bách Quỷ vô dụng đối với ngươi.


【 Cây Bách Quỷ + Máu Thi Quỷ + Đinh Quan Tài = Rương Phong Quỷ, không thể nghi ngờ, đây là thứ tốt, ngươi không muốn khiêng đi sao? 】
Nếu có thể thanh trừ quỷ vật, còn muốn Rương Phong Quỷ làm gì?
Thế nhưng, Cây Bách Quỷ là thứ tốt là được rồi.
Giang Tứ dùng sức của hai tay nhấc lên, chỉ nâng lên được một cái chân bàn.
Thôi, nặng quá, cậu muốn khiêng cũng khiêng không nổi.
Giang Tứ không hề chờ khung thoại Phật hệ xuất hiện, cậu cầm lấy cây chặn giấy màu đen, khung thoại lại hiện lên lần nữa.
【 Ngươi không có linh khả dưỡng, cây Dưỡng Linh là thứ tốt để đánh quỷ, dù sao thì mỗi lần tự mình động thủ cũng rất khó khăn, mỗi lần dùng tay tát xuống toàn là máu đen và thịt thối.


Giang Tứ:......
Đừng nói nữa, có hình ảnh đó đó.
Cây Dưỡng Linh dài khoảng 50 cm, rộng ba ngón tay, dày ba ngón tay, quả thực có thể dùng để đánh quỷ, Giang Tứ quyết định mang đi.
Giang Tứ cầm lấy một thanh than màu đen, khung thoại lập tức xuất hiện.
【 Ố là la, không phụ sự kỳ vọng rồi, cuối cùng cũng tìm được Cát Thải Nhung! Linh hồn thú cưng vô dụng đó có hi vọng thoát khỏi trạng thái vô dụng rồi! 】
Giang Tứ:???!
Giang Tứ khiếp sợ!
Gì đây! Đây rõ ràng là một thanh than, nó nói là Cát Thải Nhung?! Đặt tên gì mà tùy ý vậy sao?!
Lông tơ cả người Giang Tứ đột nhiên dựng thẳng, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, khiến cho cậu đột nhiên xoay người —— trên giường gỗ, không biết từ khi nào đã có một người đang nằm ở đó!
Đồng tử Giang Tứ co chặt, ngay sau đó, người trên giường gỗ đã đứng ở mép giường!
Nó mặc trường sam, đưa lưng về phía Giang Tứ.
Một khung thoại đỏ tươi như máu đột nhiên xuất hiện trước mặt, bên trong chỉ có một chữ máu chảy đầm đìa!
【 Trốn!!!! 】
Sợ hãi giống như bão tố, trong nháy mắt bóp chặt yết hầu Giang Tứ, cậu không kịp suy nghĩ gì nữa, tùy ý chộp lấy, xoay người lao ra khỏi căn nhà đá!
Cậu không hề quay đầu lại, nhưng cậu biết, người đàn ông mặc trường sam đó đang đuổi theo, cảm giác nguy hiểm không hề biến mất, sự nguy hiểm đó nè nặng lên cậu tới mức ngạt thở!
Xa xa nhìn thấy hai luồng ánh sáng trắng mờ nhạt, Giang Tứ biết, đó là Đoạn Hoằng và hai linh hồn thú cưng.
"Chạy mau!".