- Huhu... Sao cái số mình đen vậy trời. - Song Nhi vừa đứng ngoài
hành lang, vừa khóc thương cho cái số phận. Do tối qua, cô đã suy nghĩ
quá nhiều về người con trai kia nên kết cục là ngủ gật đúng trong giờ
của “ bà chằn tiền sử “. Và hậu quả là đây. Nhưng đâu phải là một tiết
mà là cả buổi chứ giỡn đâu. Giờ ra chơi, Nhi bị những người khác nhìn
hoài, cứ như động vật quý hiếm không bằng. Ừ thì cô ngốc, nhưng cũng
biết ngại mừ. Năm tiết học dai dẳng cuối cùng cũng chấm dứt. Song Nhi
lúc này mệt lả như không còn xíu sức lực nào. Cái chân như mềm nhũn khi
phải đứng lâu. Cố lắm Nhi mới lết được cái xác vô chỗ ngồi thân yêu. Cô
cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu rồi dần nhíu lại. Phải rồi, mấy ngày nay
cô hay mất ngủ nên giờ chắc đã mệt. Song Nhi đang mơ màng với cái giấc
ngủ đẹp thì bị tiếng ồn ngoài sân trường làm thức giấc.
- Nguyệt Băng! I Love you ❤️❤️❤️
- Nguyệt Băng! Chị thật ngầu quá đi