Có Lẽ Tớ Ngốc! Nhưng Tớ Biết Yêu Cậu

Chương 15: Nhập học




Một ngày mới lại xuất hiện trong căn phòng nhỏ của Song Nhi. Cô vẫn còn đang ngủ trên chiếc giường trắng tinh khiết kia, từng hơi thở đều đặn và rất khẽ. Mọi vật xung quanh đều im ắng đến lạ thường. Ánh nắng mặt trời xuyên qua tấm cửa kính trong suốt và chiếu rọi lên người Nhi. Bà Ánh bước vào phòng, trên tay cầm khay đựng bữa sáng cho cô. Tiến lại gần chiếc bàn học, Ánh đặt thức ăn xuống, cố gắng làm thật nhẹ để âm thanh phát ra không to, rồi kéo rèm cửa sổ lại. Bà không muốn những tia nắng ngoài kia sẽ làm phá hỏng đi giấc ngủ của con gái mình. Quay sang nhìn khuôn mặt tựa như Thiên Thần của Nhi, tim bà bỗng nhói lên sự xót xa. Chiều qua khi mà Nguyệt Băng đưa cô về nhà và nói việc trở lại của nhân cách thứ hai, người mẹ đó như muốn ngất lịm, bước chân cũng loạng choạng hơn. Giây phút ấy, Ánh tưởng chừng như có thể mất đi Song Nhi bất kì lúc nào. Đã nhiều năm trôi qua kể từ ngày đó, bà cứ nghĩ rằng căn bệnh đó đã biến mất nhưng một lần nữa nó đã quay trở lại. Phải làm sao đây?

Song Nhi bắt đầu cựa quậy. Cô mở mắt ra nhưng rồi lại hơi nhíu lại do chưa kịp thích nghi với cái sáng. Nhi ngồi dậy, đôi mắt vẫn còn khá mơ màng nhìn mọi thứ xung quanh. Liệu cô đã bình thường trở lại chưa? Bà Ánh im lặng, thầm cầu nguyện.

- Mẹ?_ Lời nói mang theo câu hỏi. Có vẻ như cô đang thắc mắc sao mẹ mình lại ở đây và cả khuôn mặt đang lo lắng của bà. Như chỉ chờ đợi dáng vẻ đó, Ánh đến bên giường và ôm cô vào lòng. Thật sự may quá! Song Nhi chớp chớp mắt không hiểu chuyện. Chợt nhớ ra gì đó, cô vội tìm chiếc dây chuyền của mình, nó vẫn ổn. Cô thở phào nhẹ nhõm như trút bỏ được sự sợ hãi trong tim. Có vẻ như chuyện đó chỉ là một giấc mơ. Ngước nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, Nhi liền la toáng lên khi biết giờ đã là 6:45 a.m. Trời ơi, cô sẽ muộn học mất. Vội vàng chạy đi làm vệ sinh cá nhân, cô như quyên đi cả sự tồn tại của mẹ mình.

- Hay là hôm nay nghỉ học đi con._ Ánh nói, bà sợ rằng căn bệnh sẽ bất chợt tái phát, hơn nữa cô có lẽ vẫn còn mệt sau vụ vừa rồi. Còn Nhi thì tròn xoe mắt sau câu nói kia, tuy là hơi muộn nhưng nếu làm nhanh thì vẫn kịp mà. Cô bắt đầu cảm thấy lạ. Cả vừa rồi nữa, bá Ánh bất ngờ ôm cô một cách khó hiểu. Có chuyện gì đã xảy ra sao?

- Không được đâu mẹ._ Song Nhi trả lời rồi lại nhanh chóng sắp xếp sách vở. Sau khi đã chuẩn bị xong mọi thứ, cô tạm biệt bà Ánh rồi chạy nhanh tới trường, hì vọng là vẫn kịp giờ.

****

Sau khi đặt chân vào lớp học, tiếng trống báo hiệu giờ học vang lên. Cô thở phào nhẹ nhõm, kịp rồi. Song Nhi giơ tay lên chào mọi người nhưng dường như tiếng nói chuyện của tụi học sinh trong thời kì nổi loạn đã áp hết đi tiếng của Nhi. Cô đi xuống chỗ ngồi của mình, thở nhanh để lấy lại hơi sau khi phải chạy một quãng đường khá dài.

- Hôm nay cậu đi muộn vậy?_ Một người bạn bàn bên cạnh quay sang hỏi cô rồi như bất chợt nhớ ra gì đó liền hỏi, giọng điệu có vẻ háo hức lắm:

- Cậu là bạn của Thiên Nam hả, sướng quá đi!

Song Nhi gãi đầu, chưa cả kịp hiểu thì cô bạn kia đã thao thao bất tuyệt nói đủ thứ và chỉ dừng lại khi giáo viên chủ nhiệm bước vào.

Tất cả học sinh đồng loạt ngồi ngay ngắn, không ai nói với nhau câu nào nữa. Không khí lúc này thật im lặng, khác hẳn với sự ồn ào bạn nãy. Cô Thu bước lên bục giảng, nghiêm nghị nhìn cả lớp. Cô lấy trong cặp ra một tờ giấy A4, rồi nói:

- Lớp ta có thêm 4 học sinh mới.

Câu nói vừa dứt, những tiếng ông ào một lần nữa vang lên. Họ đang bàn tán, có vẻ như ai cứ cũng ngạc nhiên và tò một khi có tới 4 học sinh chuyển vào và họ là ai?Những câu hỏi bắt đầu xuất hiện.

Cô Thu gõ chiếc thước gỗ lên bảng, nhắc nhở học sinh trật tự. Cô nhìn vào tờ giấy rồi nói tiếp:

- 4 học sinh mới là: Hoàng Nguyệt Băng, Lương Mạnh Hùng, Vương Thiên Nam, Dương Nhật Phong.

Từng cái tên khiến sắc mặt của thành viên 9D1 thay đổi như tắc kè hoa. Vừa hớn hở xong đã ủi xìu, vui sướng rồi lo lắng. Tất cả im lặng không nói gì. Họ nên khóc hay nên cười đây? Thiên Thần và Ác Quỷ tới cùng một lúc ư!

Ngay sau đó, Nguyệt Băng cùng Thiên Nam bước vào lớp trước, những tiếng hò hét, reo mừng lập tức vang lên. Tất cả dường như không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Họ đang học cùng thần tượng của mình và trên hết họ sẽ được nhìn thấy thần tượng bằng xương bằng thịt mỗi ngày. Niềm vui cũng chẳng được bao lâu khi hai kẻ được cho là Ác Quỷ bước vào. Tất cả lại im lặng. Đến cô giáo vốn nghiêm nghị kia cũng phải chóng mặt trước sự thay đổi biểu cảm của cái lớp này. Nhưng nếu để ý kĩ sẽ nhận ra Song Nhi nãy giờ vẫn luôn im lặng, giữ nguyên vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ

- Dương...Nhật...Phong..._ Khoé môi cô không ngừng lập lại cái tên đó.

- Như mong muốn, chỗ ngồi của em sẽ ở đó - bàn cuối cùng tổ 3._ Cô Thu nhìn Nam, tay chỉ về phía cuối lớp.

Cậu đi xuống chỗ ngồi của mình. Wou, thật bất ngờ và tình cờ. Mới đầu cậu chỉ dự định ngồi bàn cuối một mình để không bị làm phiền, ai dè bàn dưới Nhi mới hay chứ. Mà thôi, càng tốt. Lát cậu sẽ kiểm tra tình cảm xem sao.

- Em ngồi cạnh Nhi được chứ, cậu ấy là bạn em._ Nguyệt Băng nói với giáo viên chủ nhiệm. Cô gật đầu rồi quay sang nhìn hai người còn lại kia. Vẫn dáng vẻ kiên quyết, cô đây không sợ học sinh cá biệt đâu nhé. Nhưng mà nên để họ ngồi đâu đây. Xung quanh lớp dường như chỉ còn bàn trên Nhi là trống thì phải. Cô Thu thầm cầu nguyện. Lần này có vẻ hơi thiệt cho cô bé ngây thơ kia rồi. Ơ mà biết đâu, chẳng phải có rất nhiều chuyện tình nảy nở giữa hai con người đối lập tính cách sao? Thôi thì mọi chuyện trông chờ vào định mệnh vậy.

- Các em ngồi chỗ đó._ Cô Thu nói. Phong nhìn theo hướng tay giáo viên và chạm mắt với Song Nhi. Nhi liền lấy quyển vở viết che mặt đi.

Tiết học nhanh chóng được bắt đầu. Nhưng ánh mắt của học sinh trong lớp dường như đã không còn nhìn lên bảng mà đều quay xuống, hướng về phía của hai thần tượng kia. Xem ra họ có một lượng Fan không hề nhỏ ở trong lớp 9D1 này. Do quá quen với việc này nên Nam và Băng chỉ vẫy tay hay chào đáp lại mọi người rồi tiếp tục việc học của mình.

Song Nhi nhìn chằm chằm vào đằng sau người con trai đang ngồi ở bàn trên. Sao đến cái tên cũng giống quá vậy? Liệu có đơn giản chỉ là sự trùng hợp thôi không? Nhưng tại sao...? Nhi đưa đặt lên giữa ngực, sao tim cô lại đập nhanh tới vậy! Rồi cô thấy gì đó, nhanh chóng vén chỗ tóc mao của cậu lên không cần suy nghĩ... Đôi mắt mở to ngạc nhiên!

Theo phản xạ, Nhật Phong nhanh chóng quay xuống nhìn Nhi.

Nguyệt Băng tò mò đưa mắt về phía hai người. Cả Hùng và Nam cũng không ngoại lệ.

Song Nhi vẫn chỉ im lặng.

- B...Ba nốt ruồi...sau...gáy... G..Giống quá...!_ Phải mất năm giây sau cô mới có thể nói. Nghe thấy vậy, Phong giật mình nhớ ra thứ “ đặc điểm nhận dạng “ đó liền lấy tay che đi. Siết chặt tay, cậu thật là sơ suất. Liệu cô đã nhận ra chưa? Sao cô lại không nói gì hết vậy chứ? Điều đó khiến cậu càng thêm lo lắng

- Ha, không ngờ lại giống nhiều điểm tới vậy!_ Nhi cười ngô nghê, lấy tay gãi gãi đầu. Phong nhẹ nhõm thở hắt rồi nhìn cô. Câu nói vừa rồi tuy khiến cậu hơi chạnh lòng xíu nhưng không sao, may là cô đã không nhận ra cậu.

Nhật Phong quay lên tiếp tục học thì lại bị Nhi quậy. Không biết là do cô quá ngây thơ hay cố ý nữa mà cứ không ngừng lấy ngón tay quơ quơ nghịch mấy lọn tóc mao của cậu. Tuy có phần hơi hơi khó chịu nhưng vẫn rất vui. Bởi vì đó là người cậu yêu mà. Trái tim cậu như mềm đi từng chút một. Cậu đang ở rất gần cô. Mà khoan đã, giờ cậu đang là người lạ với Song Nhi, sao cô có thể tự nhiên đến thế? Nhật Phong nhíu mày suy nghĩ. Này, không phải với '' thằng '' nào cô cũng vậy chứ? Sau đó là cả một quá trình ý nghĩ vẩn vơ của cậu. Ngón tay Phong không ngừng đập vào bàn, lo lắng. Một bàn tay khều khều áo cậu.

- Phong B ơi!_ Song Nhi tí tởn nói.

- Hả, Phong B?

- Tớ gọi vậy cho đỡ nhầm ấy mà._ Cô khua tay, nói tiếp: - Tại cậu với cậu ấy tên giống hệt nhau.

Phong im lặng, nghĩ. Thường thường thì con người ta sẽ rất khó nhận ra nhau sau bao năm, sao cô lại không như vậy?

- Hai người đã xa nhau khá lâu rồi, sao cậu vẫn có thể nhận ra hắn ta? Ba năm là quãng thời gian dài đủ để ngoại hình một con người thay đổi đó._ Nhật Phong dựa lưng vào ghế. Cậu muốn cô nghe rõ hơn giọng nói của mình.

Song Nhi khá bất ngờ trước câu hỏi đó nhưng rồi nhanh chóng trả lời:

- Vì tớ yêu cậu ấy._ Nhi vẫn không ngừng nghịch tóc Phong. Phải, cô yêu cậu. Chính vì vậy cho dù có xa cách đến mấy, 3 năm, 5 năm hay lâu hơn nữa thì chắc chắn rằng cô vẫn sẽ nhận ra người đó. Trái tim cô sẽ luôn dẫn đường và mách bảo cho cô. Nghĩ đến đây, Song Nhi bỗng dừng lại, thắc mắc. Vậy tại sao cô lại nhận nhầm nhỉ? Phải chăng do hai người có nhiều điểm chung quá chăng? Hay tim cô bị hỏng rồi! Nghĩ tới đây, Nhi liền rùng mình, sợ hãi.

Bỗng cô bị người con trai ngồi sau kia giật tóc liên hồi không thương tiếc. Song Nhi tức giận quay ngoắt xuống, ánh mắt hằm hực, miệng như muốn thét ra lửa nhưng lại không thể vì đang trong giờ học.

- Nhìn vào mắt tớ 5 giây, chỉ 5 giây thôi._ Thiên Nam giơ bàn tay năm ngón ra trước mặt cô nói, giọng có vẻ hơi cầu khẩn. Nhi khó hiểu nhưng rồi vẫn làm theo. Mắt đối mắt. Hết thời gian, Nam nhanh chóng hất tay ra hiệu cho cô quay lên. Tim cậu không đập nhanh nữa. Quả nhiên, khi đó chỉ là cảm giác rung động nhất thời. Cậu đưa tay lên cằm, giả làm bộ dạng vuốt râu. Đúng là tuổi trưởng thành mà. Tim dễ lung lay ghê!

Song Nhi lại tiếp tục với công đoạn nghịch tóc ai kia mà không biết rằng người đó đã nhìn hành động của cô với Nam nãy giờ với con mắt không mấy vui vẻ.

- Là cô ấy nhỉ?_ Mạnh Hùng hơi ghé tai Phong hỏi, mắt liếc nhìn Nhi một cách kín đáo.

- Ừ._ Nhật Phong trả lời, giọng khá lạnh. Hùng - người chứng kiến sự việc nãy giờ liền cười ranh mãnh, xem ra cậu bạn kia ghen rồi đây.

Phong nhí mạnh vào cánh tay của Hùng. Cậu nghiến răng để kìm nén không hét lên. Nhanh chóng hất tay của Phong ra, Hùng vạch sẵn trong đầu kế hoạch trả thù, cậu quay xuống bàn dưới, nhanh nhẩu nói:

- Song Nhi, cậu biết không? Cái tên này vừa nãy gh...

Không để cho thằng bạn mình nói hết câu, Phong liền cầm quyển vở bịt miệng Hùng lại. Cậu thở phào, cũng may chặn được đúng lúc. Phong xoay cổ người kia cho quay lên,

- Cậu đang tính nói gì vậy hả?

- Tớ chỉ định giới thiệu thôi. Có gì đâu._ Mạnh Hùng ngây ngô trả lời.

- Giới thiệu? Chứ không phải cậu đang định nói: “ Cái tên này vừa nãy ghen “ à? Hả!._ Nhật Phong liếc nhìn, gằn giọng. Lời nói tuy bé nhưng vẫn đủ sức đe doạ.

- Ớ, đâu có. Gh... Gh... À ghét ý mà. Tớ chỉ định nói là “ Cái tên này vừa ghét mình xong nên mình muốn làm bạn với cậu.“.... Thế đó._ Hùng nhanh chóng đưa ra một cái lí do hợp lí nhất.

- Hmm...._ Phong đưa mặt lại gần hơn nữa, nhìn. Đúng là ranh ma mà. Coi như hôm nay cậu tốt số. Dù sao câu quan trọng nhất cũng chưa nói ra.

Hai người cứ như vậy mà không hề biết rằng một nửa ánh mắt trong lớp đang đổi hướng. Một số người thì há hốc mồm, ác quỷ đang chơi đùa rất vui vẻ. Thật không giống những gì trước đây. Và trên hết khi nhìn gần như vậy, họ nhận thấy rằng hai người kia nhan sắc không phải dạng tồi gì cả, rất đẹp à nha.

Về phía Song Nhi, họ thầm cầu nguyện cho sự hồn nhiên của cô. Cô không biết bản thân đang làm gì đâu. Nghịch tóc của trùm trường...

****

Nhanh chóng chạy lên chiếc xe ô tô phía trước cổng. Ngay sau khi thoát khỏi những tiếng hò hét kia, Thiên Nam nằm bệt xuống cả hàng ghế ngồi phía sau xe như không còn chút sức lực. Hôm nay cậu rời đi khá nhanh và cảm thấy có lỗi với những Fan của mình. Nhưng mà phải làm vậy thôi, ngày hôm nay cậu thực sự mệt. Ngày đầu chuyển lớp quả nhiên luôn là ngày địa ngục. Lần trước cũng vậy. Học bài thì không xong. Thi thoảng lại bị gọi lần kèm theo đó là những mẩu giấy nhỏ kèm tin nhắn, đương nhiên là Nam không thể không trả lời. Ra chơi thì hầu như bị vây kín toàn thân, rồi nghe màn giới thiệu từng người một, chụp ảnh cùng, xin chữ kí rồi hát. Không khác gì những công việc bận rộn thường ngày cả. Bên cạnh đó không thiếu một số người Anti và sau đó là cả một cuộc chiến miệng. Và người bị lôi ra nghe đâu ai khác ngoài Nam chứ.

- Mệt quá đi!!!_ Cậu nói, xoay người lăn lộn theo đúng tật xấu khó bỏ.

- Mà này, Nam._ Nam Cường chợt nhớ ra chuyện cần hỏi. Nhưng đáp lại tiếng gọi của anh vẫn chỉ là những lời than vãn của cậu.

- Nam._ Anh nhắc lại một lần nữa. Và kết quả vẫn như vậy. Cường lắc đầu, tay trái lái, tay phải lấy bộ đàm từ trong ngăn ra, anh lấy một hơi dài, hét lớn:

- VƯƠNG....THIÊN....NAM....!!!!!_ Từng chữ được truyền tải nhanh chóng đến chiếc loa nhỏ sau xe và đưa thẳng vào màng nhĩ của Nam. Cậu giật nảy người, kêu lên rồi đứng dậy nói to:

- Quản lí, anh không thể gọi em theo cách bình thường được à?

- Gọi kiểu đó em nghe được không?_ Lời nói nhẹ nhàng nhưng chất đầy hàm ý móc. Nam xì một cái rõ to. Gì chứ. Anh đang nói mát cậu hả! Cậu ngồi xuống, nhìn sang chiếc loa mini rồi giơ nắm tay như muốn đập vỡ nó.

- Chuyện tình cảm sao rồi?_ Nam Cường tiếp tục với câu hỏi của mình. Nam vắt chân thành hình chữ ngũ, tay đúc vào túi quần đáp:

- Thì chỉ là bạn thôi... Tuy có chút... rung động nhẹ...........Tuổi nổi loạn mà anh, ai chẳng vậy chứ. Anh còn vậy mà._ Nam nhận thấy sự im lặng và khuôn mặt đang trau lại của quản lí mình liền nhanh chóng nói lí.

Thật là, cậu có biết bản thân mình giờ đang là ai không? Cậu là một thần tượng đó. Bàn tay Cường siết chặt tay lái, bực tức. Đến khi nào Nam mới chịu hiểu đây?

- Em vẫn không thay đổi. Nói là rung động nhưng rồi lại yêu. Giống như lần với Vương Diễm...

RẦM...

Thiên Nam đạp mạnh vào lưng ghế ngồi của Cường, cắt đứt lời anh trước khi cái tên đó được hoàn chỉnh. Khuôn mặt mới khi nãy còn mang sắc thái rất bình thường vậy mà giờ đã trở nên đáng sợ. Đôi mắt như đục đi và vô hồn.

- Đừng có nhắc tên con điếm đó trước mặt em._ Giọng nói lúc này trầm hẳn đi, nó như mang theo hương vị của cả một nỗi buồn, một tình yêu đau và cả sự căm ghét lẫn khinh bỉ. Thứ cảm xúc pha tạp bởi nhiều cảm xúc khác nhau.

- Anh xin lỗi._ Cường nói bằng một giọng nhẹ nhất có thể. Anh đã lỡ lôi chuyện cũ ra và vô tình chạm vào vết thương chưa lành hẳn của một đứa trẻ mới chỉ 15 tuổi. Tim anh không khỏi xót xa. - Nhưng mà Nam à, một năm qua rồi đó. Em vẫn còn yêu sao?

- YÊU? ANH ĐIÊN À MÀ NÓI NHƯ VẬY CHỨ HẢ! LẨM CẨM RỒI SAO? CHỊ TA CÒN KHÔNG ĐÁNG ĐỂ EM NHỚ TỚI NỮA LÀ._ Cảm xúc kí ức phút chộc không thể kìm nén được, Nam hét lên trong sự giận dữ, đau đớn. Không bao giờ có chuyện “ vẫn còn yêu “ ở đây cả. Chỉ là cậu không thể quên được khuôn mặt của kẻ đã chọn tiền thay vì tình yêu, kẻ đã lợi dụng cậu, kẻ luôn ra vẻ thánh thiện, cao quý nhưng thực chất chả khác gì loại con gái rẻ tiền, bẩn thỉu. Thứ duy nhất bây giờ mà cậu dành cho người đó chỉ là một biển sâu của khinh bỉ.

****

- Này Nguyệt Băng, bọn tớ không làm phiền cậu đấy chứ. Có gây ra cái “ xì can đa “ không?_ Mạnh Hùng kéo chiếc mũ xuống sâu hơn nữa để che kín khuôn mặt. Thi thoảng cậu lại nhìn xung quanh xem có bị ai phát hiện không.

- Không sao đâu._ Băng quay xuống nói. Xem ra cậu lo lắng quá rồi. Nhìn vẻ mặt kia là đủ để biết. Nhưng mà Hùng nghĩ cô là ai chứ? Cô không có ngốc tới nỗi để hai người con trai lên đi cùng xe ô tô mà không có chuẩn bị gì. Tính toán hết rồi đấy.

Đức Lương nhìn Phong và Hùng qua chiếc gương chiếu hậu, đôi lông mày thanh tú kia nhíu lại. Hôm qua là một cô gái thì không sao. Nhưng giờ là hai người con trai. Họ đều là bạn của Nguyệt Băng? Sao trước giờ anh không thấy cô nhắc tới. Vả lại, mấy hình xăm nhố nhăng trên cánh tay kia, liệu có phải là người tốt không vậy? Còn đang ở độ tuổi học hành mà đã như vậy xem ra rất đáng lo ngại. Lương thoáng nhìn sang Băng. Trên hết, sao cô lại bảo anh đưa đến căn biệt thự trước đây của nhà họ Hoàng chứ? Chỗ đó khá vắng, không phải quá nguy hiểm sao?

Mải mê suy nghĩ cuối cùng cũng tới nơi. Ở đây quả nhiên vẫn không mấy khác đi. Vẫn một căn nhà to lớn đơn độc giữa cả một không gian lặng im. Ngay cả đến một tiếng động cũng không có. Đức Lương bước xuống xe rồi nhanh chóng mở cửa chỗ ngồi cho Nguyệt Băng như mọi lần, theo sau đó là hai người kia. Chỉ mới ra khỏi xe chưa đầy 5s, Mạnh Hùng như muốn hét lên vì nóng.

- Không có ý đồ đen tối gì chứ?_ Đức Lương hỏi khi thấy Băng đã đi đến phía trước để mở cổng.

- Tất nhiên. Sao trông anh lo lắng thế. Hay là... thích cô Idol đó._ Hùng không ngừng lấy tay quạt cho mát, trả lời.

Không nhận thấy tín hiệu đáp lại từ Lương, cậu đang ngắm nghía trời xanh liền nhìn anh, bắt gặp một khuôn mặt đang ửng đỏ.

- Hả? G..Gì chứ._ Đức Lương cúi đầu xuống để che đi khuôn mặt xấu hổ khi bị phát hiện tình cảm của mình. Anh nhanh chóng đi vào trong xe rồi đóng cửa lại.

- Vậy là đúng thật rồi hả?_ Hùng ngớ người. Mới đầu cậu chỉ là đang nói vu vơ thôi, ai ngờ trúng luôn. Quản lí yêu “ thân chủ “ của mình ư? Xem ra khá khó khăn đây. Thôi thì làm phước không nói cho ai vậy. Cậu gật gù.

- Cậu không tính vào hả?_ Nhật Phong nói, Hùng mới chợt nhận ra là cần đi vào trong nhà và cả cái nóng kinh khủng khiếp ngoài này.

Do đã lâu không sử dụng, căn nhà này trở nên bụi bậm. Mạng nhện chằng chịt. Nguyệt Băng đi đến cuối nhà, đặt tay lên ô vuông lõm xuống trên tường, một lối đi bí mật hiện ra. Họ cùng bước vào đó. Nhật Phong đưa mắt nhìn xung quanh, tất cả đều bị bịt kín, trong phòng cũng chỉ có bộ bàn ghế và một chiếc tủ sách, xem ra là một nơi rất tốt cho những cuộc họp về tổ chức đó. Cậu đập tay lên bức tường bên cạnh, cách âm cũng không tồi.

- Mà này Phong, cái ông trùm tổ chức, khuôn mặt có đáng sợ không?_ Hùng ngồi xuống ghế, thắc mắc hỏi.

- Tớ không biết. Ông ta luôn đeo mặt nạ, dường như là mọi lúc mọi nơi._ Phong đáp, nhớ về những lần gặp mặt. Kẻ đó luôn không bao giờ để lộ khuôn mặt mình. Có lần cậu đã gặng hỏi nhưng câu trả lời luôn là im lặng tịch mịch kèm theo những nụ cười buồn. Dường như hắn không chỉ đơn thuần muốn che dấu đi thân phận mình mà còn là cả một bí mật sau lớp mặt nạ kia.

- Vậy thì khó rồi đây._ Nguyệt Băng cắn móng tay cái. Gập chiếc máy tính xách tay lại, suy nghĩ. Nếu như không biết khuôn mặt như thế nào sao cô có thể tìm được thông tin cá nhân của hắn được đây!

“ Mấy đứa đang tính điều tra ta hả? “.

Một giọng nói lạnh lẽo nhưng không quá xa lạ vang lên trong căn phòng. Nhật Phong nhanh nhìn xung quanh một lần nữa. Nó phát ra từ đâu chứ? Và trên hết, sao ông ta lại biết chỗ này. Nơi đây không phải rất kín sao? Làm thế nào? Vẻ mặt và hành động kia của Phong đủ để khiến hai người con lại hiểu chuyện gì đang diễn ra. Họ cùng đảo mắt tìm, và dừng lại ở điểm đối mặt

- Trên áo các cậu..._ Ba giọng nói đồng loạt cùng được phát ra. Mỗi người đều nhìn vào áo mình. Camera mini.

- Chết tiệt, chúng ta bị gắn trộm từ lúc nào vậy chứ?_ Hùng tháo nó ra, văn đi văn lại nhìn.

“ Đừng phí công như vậy. Mọi nhất cử nhất động của mấy đứa ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay đấy “

Giọng nói hắn một lần nữa vang lên. Rồi hắn cười khẩy một cái dài. Nhật Phong và Nguyệt Băng bỗng như bị bất động. Họ đã bị theo dõi được một thời gian rồi sao? Mọi nhất cử nhất động, không lẽ... bao gồm cả chuyện đó. Không ổn rồi, cô ấy - người họ đang cố bảo vệ...sẽ gặp nguy hiểm mất.

- Mau phá cái camera này đi chứ. Hai người sao thần người ra đấy vậy? Có chuyện gì hả?_ Mạnh Hùng sau khi dùng chân dẫm nát thiết bị kia liền hỏi

- À...không có gì._ Cùng trả lời, một giọng điệu và một khuôn mặt đang lo lắng. Tuy họ đang phá thứ đồ kia nhưng đầu óc lại ở nơi khác, trong những dòng suy nghĩ của chính mình. Hùng nhíu mày khó chịu, biết ngay là có chuyện mà. Lại còn bày đặt nói “ không sao “ nữa chứ. Cậu đâu có ngu.

- Chữ “ nói dối “ viết cả lên mặt kìa. Coi vậy thôi chứ thằng này tinh ý lắm đấy nha._ Hùng tự tin, cậu nhìn hai người bạn kia, có chút lo lắng theo. Cậu nói tiếp: - Liên quan đến....Trần Song Nhi, đúng chứ?

-.............

Hai người không trả lời.

- Liệu đã ổn chưa?_ Mạnh Hùng đổi chủ đề, cố gắng phá đi cái bầu không khí tĩnh lặng mà một phần cậu gây ra.

- Không biết nữa. Có vẻ như là khá ổn._ Nguyệt Băng kiềm tra mọi thứ xung quanh một cách kĩ lưỡng nhất.

Mạnh Hùng sau khi suy nghĩ một hồi, nhận thấy không thể chịu sự tò mò lâu hơn nữa, liền nói:

- À này... ừm thì....biết là không tiện....nhưng mà có thể kể tớ nghe được không...chuyện... của Song Nhi.

- Việc này.... không thể được. Xin lỗi.._ Nguyệt Băng đáp rồi cúi mặt xuống, tiếp tục những suy nghĩ của mình. Nhật Phong cũng không ngoại lệ.