Có Lẽ Ta Là Một Con Quỷ Giả

Chương 13: Tổ tông




Edit: Kogi

Đến khi Thần Đồ thoát khỏi con ly quỷ vớt cô nương kia lên, cô nương đã tắt thở.

Tô Bạch lặng người, ngẩng đầu hỏi Cố Trường Huyền: “Cô ấy chết rồi sao?”.

Cố Trường Huyền thương Tô Bạch, sao có thể nói thật, chỉ có Thần Đồ ở bên cạnh tức giận nói: “Tắt thở rồi, ngươi nói xem?”.

Y mời Cố Trường Huyền tới để bắt ly quỷ, vì Tô Bạch nhanh nhảu đoảng, đã không bắt được ly quỷ, còn làm mất đi một cô nương tài hoa tao nhã.

Tô Bạch rơi nước mắt lã chã, Cố Trường Huyền nhìn cậu như vậy cũng khó chịu theo, liền nhẹ nhàng dỗ: “Đừng lo, cô nương ấy không sao, ngươi ngủ ngoan một giấc, tỉnh dậy là gặp được cô ta rồi”.

Cố Trường Huyền nói xong liền hôn lên trán Tô Bạch, đồng thời làm phép ngủ mê lên người Tô Bạch.

Sau khi đặt Tô Bạch xuống, Cố Trường Huyền lạnh lùng nhìn Thần Đồ, cho dù trước mặt người khác Cố Trường Huyền giả vờ phóng khoáng hào hoa thế nào đi nữa, chỉ cần là chuyện liên quan đến Tô Bạch, hắn sẽ không thể giữ mình bao dung tốt bụng được, vừa nãy Thần Đồ đã hét vào mặt Tô Bạch, vậy thì Cố Trường Huyền chắc chắn phải bắt y trả giá một chút.

Thế là Cố Trường Huyền ném sổ sinh tử cho Thần Đồ, lạnh giọng phân phó: “Về địa phủ bảo Diêm La vương cho cô nương này thêm hai mươi năm tuổi thọ”.

Thần Đồ cầm sổ sinh tử định nói gì đó, nhưng há miệng hồi lâu cũng không nói được gì, cuối cùng mang vẻ mặt xoắn xuýt nhận lệnh rời đi.

Diêm La vương đang gà gật trên bảo tọa, Thần Đồ đến làm ông ta giật mình, bộ râu đen rung rung.

“Ấy, Thần Đồ đại nhân, sao ngài không hộ tống lão tổ tông, tới chỗ ta làm gì vậy?”. Diêm La vương vẫn còn kinh sợ vỗ vỗ ngực, nhìn Thần Đồ, âm dương quái khí nói.

Thần Đồ cũng chẳng vòng vo, trợn trắng mắt nói thẳng: “Dương thành có tiểu thư Liễu Phù, hôm nay cô ta chết đuối, phiền ngài…cho cô ta thêm hai mươi năm tuổi thọ”.

Diêm La vương nghi ngờ liếc mắt nhìn Thần Đồ, lật sổ sinh tử Thần Đồ mang tới, vuốt râu mép ra vẻ bề trên nói: “Thần Đồ đại nhân nói vậy là sao, địa phủ chúng ta cũng có luật lệ, có phép tắc, cô nương này đã hết tuổi thọ, lý nào lại kéo dài sinh mệnh được?”.

“Mệnh của cô ta chưa hết”. Thần Đồ than thở.

“Mệnh chưa hết? Kiếp trước cô nương nảy đẩy chị ruột mình xuống nước, kiếp này chết đuối cũng là vì trả nợ kiếp trước, đây là nhân quả báo ứng, vốn là đáng kiếp. Ở đâu ra chuyện mệnh chưa hết?”. Diêm La vương cằn nhằn kêu la.

Thần Đồ đành tung đòn sát thủ, vẫy vẫy tay với Diêm La vương, nhướng mày nói: “Ta đâu dám tùy tiện sửa tuổi thọ của người phàm, còn không phải ý của lão tổ tông kia sao”.

Diêm La vương vung tay áo, trợn mắt nhìn Thần Đồ: “Thế sao không nói sớm, lại còn lằng nhằng với ta làm gì”.

Thần Đồ tức đến nỗi suýt thì ngã ngửa, từ lúc y đến có nói quá ba câu chưa? Thế là sau khi đứng vững liền móc mỉa lại: “Chẳng phải vừa nãy còn nói địa phủ cũng có luật lệ sao? Sao giờ lại hấp ta hấp tấp đi sửa sổ sinh tử rồi?”.

Diêm La vương mặt dày, nghe lời này mặt không đỏ tìm không đập, vừa chấm bút thần vào mực, vừa cười nịnh nói: “Luật lệ vốn là do lão tổ tông đặt ra, giờ lão tổ tông muốn đổi, đó cũng là chuyện đương nhiên, sao, Thần Đồ đại nhân không phục à?”.

Diêm La vương ba xạo mấy câu liền chĩa mũi giáo về phía mình, Thần Đồ tức giận trừng mắt nhìn, chỉ vào Diêm La vương nói: “Ông ông ông đừng có mà vu oan cho ta!”.

Tay cầm sổ sinh tử của Diêm La vương chợt khựng lại, hô to một tiếng nói: “Không đúng! Nói đến đây ta mới nghĩ ra, cái luật ‘nợ khi còn sống chưa trả hết, kiếp sau phải trả bằng sạch’ là do lão tổ tông đặt, sao bây giờ lão lại vì một cô nương ở nhân gian mà phá luật chứ?”.

Thần Đồ hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn giải thích: “Ai bảo là vì một cô nương phàm trần? Còn không phải vì Tô Bạch sao?”.

“Cái gì?”.

“Chỉ trách cô nương đó tốt số, vốn dĩ phải chết chắc, nhưng trước khi chết lại được Tô Bạch đụng vào một cái, Tô Bạch tưởng mình hại chết nàng ta, sau đó liền đau lòng buồn bã, nước mắt rơi lã chã”, Thần Đồ vừa nói vừa hoa chân múa tay, sinh động vô cùng, “Vị tổ tông của chúng ta sao nỡ để tiểu tổ tông này khóc, không thể nào, vậy là liền sai ta tới kéo dài tính mạng cho cô nương kia”.

Chuyện đã rõ đầu đuôi, nhìn chung mấy vạn năm nay, những chuyện nghiệp chướng mà vị tổ tông kia làm vì Tô Bạch ít cũng phải hơn nghìn chuyện, so ra thì sửa sổ sinh tử một chút thực sự chẳng phải chuyện lớn gì, thế là Diêm La vương ồ một tiếng, lại cầm bút lên, đang định hạ bút, hình như Diêm La vương lại nhớ ra gì đó, kêu lên: “Cũng không đúng lắm!”.

“Lại không đúng chỗ nào nữa?”. Thần Đồ khoanh tay nhíu mày bất đắc dĩ hỏi.

“Sổ sinh tử ở trong tay lão tổ tông, lão tổ tông có thể tự đổi mà, cần gì phiền phức như vậy, còn sai ngươi mang sổ sinh tử tới?”. Diêm La vương đập bàn, nghi ngờ nói.

Dù sao Thần Đồ cũng không thể nói là mình phá đám chuyện tốt của hai người họ, rồi hét vào mặt Tô Bạch, Cố Trường Huyền ăn miếng trả miếng, liền làm mình khốn khổ một phen!

Diêm La vương vừa nhìn thấy nét mặt do dự của Thần Đồ, hai mắt liền sáng quắc, trực tiếp kêu lên: “Ta hiểu rồi, cô nương kia là nhân tình của ngươi, người muốn cứu cô ta, vì vậy giả danh lão tổ tông bảo ta sửa sổ sinh tử, có đúng không?”.

“Đúng cái gì mà đúng…”. Thần Đồ chẳng buồn thanh minh.

Diêm La vương lại sung sướng vỗ tay liên tục, còn giậm chân gọi quỷ sai tới, “Mau qua đây mau qua đây, Đông Phương quỷ đế Thần Đồ khi quân phạm thượng, biết luật mà còn phạm luật, mau nhốt y lại! Nhốt lại!”.