Có Lẽ Ta Là Một Con Quỷ Giả

Chương 12: Nhảy sông tự vẫn




Edit: Kogi

Cố Trường Huyền đang suy nghĩ vẩn vơ, cúi đầu liền thấy Tô Bạch ngước mắt tha thiết nhìn mình, đôi mắt trong veo như nước, rõ ràng là vẻ ngây thơ trong sáng, đâu có mị hoặc và quyến rũ trong tình sự như xưa.

Nhưng sự đối lập mạnh mẽ này lại khiến Cố Trường Huyền nóng hết cả người, hắn không thể chờ đợi nữa, chỉ muốn nhìn ngắm Tô Bạch lộ ra dáng vẻ đó một lần nữa, vì vậy trong mắt ánh lên sự cân nhắc.

Cố Trường Huyền cùng Tô Bạch đan mười ngón tay vào nhau, sau đó nhẹ nhàng dùng sức kẹp ngón tay thiếu niên, thuận thế đẩy ngã cậu xuống giường, hôn lên tai cậu.

Không phải là nụ hôn phớt nhẹ nhàng như trước, lần này Cố Trường Huyền trực tiếp dùng lưỡi đảo quanh lỗ tai ửng đỏ, không mạnh không nhẹ cắn dái tai một cái, đầu lưỡi cũng dò xét sâu vào trong.

Tô Bạch sao chịu nổi kích thích như vậy, nhất thời toàn thân run rẩy, muốn chui ra ngoài, nhưng lại bị Cố Trường Huyền chặn eo, không cho cậu chạy trốn.

“Ca ca ~”. Tô Bạch thay đổi giọng điệu gọi hắn, tiếng gọi phát ra ngọt ngào vô cùng. Cố Trường Huyền càng nghe càng nóng, nhất thời không khống chế được sức lực, mút ra một dấu ấn đỏ ửng trên cổ Tô Bạch.

Tô Bạch thực sự sắp khóc, nhưng cũng chỉ nức nở khẽ khẽ, không có ý định chạy trốn nữa.

“Hỏng rồi hỏng rồi, chủ tử tổ tông ơi ngài mau mau đi xem, Liễu Phù cô nương đang đứng trên cầu, con ly quỷ ở bên cạnh sắp đẩy cô ta xuống sông rồi!”. Thần Đồ vừa mới đi lại liêu xiêu xông vào, thở hổn hển lớn tiếng nói.

Cố Trường Huyền nheo mắt, tay nắm thành quyền, trán nổi gân xanh, nếu không phải Tô Bạch còn đang ở dưới thân, Thần Đồ chắc chắn người này sẽ lật tung cả căn phòng.

Thần Đồ run rẩy không dám phát ra tiếng, tình huống ly quỷ thực sự đặc biệt, trừ phi Cố Trường Huyền đích thân ra tay, không thì không người nào có thể bắt được nó hay đánh được nó, nếu không phải vì thế, Thần Đồ cũng không mạo hiểm tính mạng đến đây phá rối.

Thần Đồ nói gì Cố Trường Huyền chẳng nghe lọt tai lấy một chữ, hắn chỉ biết đúng lúc mình đang hứng thú, lại bị tiếng thét của Thần Đồ quét sạch tâm tình, luồng tà hỏa trong người còn chưa lui xuống, cứ dở dở ương ương kẹt ở đó, nếu không phát tiết ra thì đúng là khó chịu đến chết.

Thần Đồ đành thử nháy mắt ra hiệu cho Tô Bạch, Cố Trường Huyền tuy thay đổi thất thường, vui giận khó đoán, nhưng trước mặt người này, từ xưa đến giờ luôn luôn dễ tính đến không thể dễ tính hơn, chỉ cần Tô Bạch dỗ dành một chút, Cố Trường Huyền nhất định sẽ không tính toán với mình, thế là mình sẽ an toàn.

Không biết là Tô Bạch hiểu ánh mắt của Thần Đồ, hay là không nỡ nhìn nam nhân trên người nhíu mày, vì vậy liền nhỏm dậy, hôn “chụt” một cái lên mặt Cố Trường Huyền, rất tự nhiên dỗ dành: “Ca ca, huynh đừng khó chịu nữa, về rồi lại cho huynh hôn, chúng ta đi xem cô nương nhảy sông kia đã”.

Đôi môi thiếu niên mềm mại ngon miệng, nhẹ nhàng in lên mặt Cố Trường Huyền, Cố Trường Huyền cảm thấy lòng mình tan chảy đến nơi, luồng tà hỏa không có chỗ phát tiết, cơn thịnh nộ sắp bùng nổ gì gì đó, tại thời điểm ấy đều tan thành mây khói, Cố Trường Huyền chỉ muốn ôm chặt người trong lòng, đồng ý tất cả yêu cầu của cậu.

Thế là Cố Trường Huyền giãn chân mày, mỉm cười với Tô Bạch, dịu dàng nói: “Được, nếu Tiểu Bạch muốn xem, vậy chúng ta cùng đi xem xem”.

Thần Đồ lau mồ hôi lạnh trên trán, đưa Cố Trường Huyền và Tô Bạch tới chỗ cô nương kia.

“Xảy ra chuyện gì?”. Cố Trường Huyền nắm tay Tô Bạch xoa nắn, hờ hững hỏi một câu.

“Ai, chuyện đơn giản là thế này”, Cố Trường Huyền vừa đến Thần Đồ liền yên tâm, ngữ khí cũng chậm lại, “Con ly quỷ này kiếp trước hình như có khúc mắc gì đó với Dương Thanh Cửu công tử ở Dương thành, trùng hợp là, đối tượng đính hôn với Thanh Cửu công tử hai ngày trước chính là Liễu Phù tiểu thư ở trên cầu, đây còn chẳng phải con quỷ đó tới trả thù Liễu cô nương sao”.

Tô Bạch nhất thời hiếu kì, liền giãy khỏi tay Cố Trường Huyền phi thân lên, đến đứng bên cạnh Liễu cô nương, vỗ vỗ vai cô ta định nói chuyện, “Này, vì sao cô lại muốn nhảy sông hả?”.

“A a a a a!”. Bệnh cạnh bất thình lình xuất hiện một người, ai mà không bị dọa giật mình, cô nương kia vốn định nhảy sông tự vẫn, nhưng hiện giờ không phải lúc, nay bị Tô Bạch dọa như vậy, chân mất thăng bằng liền rơi xuống.

“Ôi!”. Tô Bạch muốn vươn tay kéo cô nương kia, kết quả cũng không đứng vững, rơi xuống theo.

“Tiểu Bạch!”. Cố Trường Huyền vội vớt Tô Bạch lên, rồi thi pháp hong khô tóc tai quần áo Tô Bạch, trên cầu vốn có một đám người vây xem, thấy Tô Bạch và Cố Trường Huyền dịch chuyển trăm mét trong nháy mắt liền kinh hãi vô cùng, hoảng loạn la hét chạy tứ tán, không có ai đi cứu cô nương bị đuối nước.

Thần Đồ sốt ruột lắm, định ra tay cứu giúp, nhưng hết lần này đến lần khác đều bị ly quỷ ngăn cản, dùng sức cũng không tránh thoát, Thần Đồ chỉ có thể trơ mắt nhìn Liễu Phù cô nương chìm xuống đáy sông, không rõ sống chết.