Cờ Lê Số 14

Chương 17




Sân trường vẫn còn có các câu lạc bộ ngoại khoá hoạt động nên vẫn có các giáo viên giám thị. Nếu xảy ra đánh nhau thì sẽ nhộn nhịp lắm đây.

Hơn 20 thằng từng bị đại ca Tuấn Kiệt không đánh thì cũng bị uy hiếp đang ngồi chờ đợi. Chúng chờ hơn nửa tiếng rồi sao không thấy ai đến như kế hoạch trả đũa tập thể. Chỉ có những đứa đại bại dưới tay đại ca khét tiếng mới hiểu đoàn kết mới đủ xử đẹp hắn ta.

Cả đám đứng ngồi không yên nôn nóng thì có người giao pizza đến…

- Các cậu đang chờ người tên Tuấn Kiệt đúng không?

- Hơ? Dạ!

- Cậu ấy đã gọi mang 10 pizza thập cẩm chiêu đãi nói là các cậu ăn trong lúc chờ cậu ta đến sau. Có 5 cái viền pho mai, 5 cái viền xúc xích. Còn đây là thùng cola cậu ấy tặng kèm.

Cả bọn ngớ ra nhìn bánh mới nướng hấp dẫn, nóng hổi bay mùi thơm khỏi chê. Chẳng nghĩ gì 20 thằng đần độn hạnh phúc ngồi ăn luôn.

Lúc đó Diệu Hằng bị lôi khỏi bồn, nàng cố chống cự cũng không đọ lại sức con trai. Anh Tú cười nhìn nàng vùng vẩy khóc không kêu cứu được. Tên đó cười càng làm Hằng sợ hãi hơn nhìn hắn lấy điện thoại ra quay lại nàng lúc này…

- Tui sẽ quay cái này lại để tặng Tuấn Kiệt làm kỉ niệm chắc chắc hắn đau lòng đến khóc cho xem. Thật ra tui rất thích nói chuyện với cậu, con gái cá tính như cậu thật rất hay… tiếc là cậu lại là bạn gái của Tuấn Kiệt làm chi. Hay là sang làm bạn gái của tui đi Diệu Hằng!

Anh Tú nói, tay vươn đến kéo áo nàng ra. Nàng khóc nấc không muốn hắn chạm vào người mình thì có điện thoại. Diệu Hằng nhân cơ hội vùng vẩy thì Anh Tú tát cho một cái làm nàng choáng yếu xìu không còn chống cự nữa…

~   Nó đến rồi hả?

~   Chưa. Nhưng nó gọi 10 cái pizza đến loại thập cẩm đặc biệt nói là ăn trong lúc chờ nó. Mà đúng là bánh đặc biệt ngon lắm anh ơi!

Cả 20 thằng ăn vui vẻ trên sân trường như đi pinic thật vui và náo nhiệt. Chẳng ai nhớ mục đích đến trường là để xử Tuấn Kiệt. Anh Tú run lên…

~   Tụi bây cứ vậy mà ăn hả?

~   Chứ nó cũng chưa đến mà anh!

Anh Tú quăng cái điện thoại vì tức giận thì đơ ra vì tiếng động cơ phân khối lớn. Diệu Hằng cũng mừng rỡ biết là Tuấn Kiệt đến cứu mình rồi.

Một người cầm bong bóng trái tim vội chạy ra hớn hở…

- Con trai cưng, ba chuẩn bị tiệc mừng sinh nhật cho con nè. Con năm nay chọn ba có đúng không?

- Chúc cậu chủ sinh nhật vui vẻ!

Mấy người giúp việc và quản gia hân hoan chúc mừng cậu chủ. Hắn lao vào căn nhà to như cung điện gầm gừ…

- Ba lo sinh nhật có biết trong nhà xảy ra việc gì hay không?

- Hơ? Xảy ra việc gì?

Ông bố ngơ ngác cầm bong bóng chạy theo con. Giúp việc thì chạy theo ông chủ. Vào trong nhà cùng lúc mẹ của Anh Tú, tức mẹ kế của hắn đi xuống nhưng Tuấn Kiệt không thèm nhìn đến bà ta chỉ gặng hỏi…

- Phòng của thằng đó đâu?

- Thằng nào cậu chủ?  – Đám người ngây ngô hỏi thật không hiểu nha.

- Thằng cậu chủ khác của mấy người đó!

- Ơh… tầng trên.

Hắn ta không nói lao đi làm cả ông bố và bà mẹ kế cũng chạy theo.

Anh Tú mới vừa đứng lên nhìn ra thì cửa phòng bị đạp tung. Tuấn Kiệt nét mặt tức giận chỉ có nộ khí đáng sợ. Diệu Hằng khóc mừng rỡ trong phòng tắm vì Tuấn Kiệt đã đến rồi. Đại ca đang rất tức giận, Anh Tú lùi lùi có vẻ sợ hãi…

- Mày cũng thật thông minh đem về nhà thật không ai ngờ tới. Tiếc là mày ở cái nhà này 5 năm còn tao ở 13 năm rồì chẳng lẽ nhìn không ra?

Tuấn Kiệt không chần chừ lập tức lao lại đấm tay phải vào mặt Anh Tú nhưng không cho thằng đó té lại nắm áo giữ lại nện ngay vào bụng một thụi bằng tay trái. Anh Tú muốn nôn ra vì cú đấm tay thuận cực kì mạnh của Tuấn Kiệt. Chọc giận đại ca là sai lầm, còn dám đụng vào cả Diệu Hằng. Thêm vào Tuấn Kiệt vốn rất ghét Anh Tú rồi nên xuống tay hết sức dã man.

Lúc ông bố theo tới thì Anh Tú bị đánh té nhào vào bàn. Mẹ của Anh Tú hoảng lên, ông bố tuy không hiểu gì cũng không thể nhìn cảnh đánh nhau…

- Kiệt, không được đánh thằng Tú!

- Ba cản tui đánh cả ba đó!

Tuấn Kiệt gầm gừ doạ có một câu người làm cha lập tức im ru. Ai chứ Tuấn Kiệt nói gì đều đáng phải tin thử cả. Tuấn Kiệt tiếp tục kéo Anh Tú dậy đánh đến tên đó chảy máu miệng. Mấy người giúp việc cũng nín thinh run rẩy nhìn kinh hãi rồi la lên…

- Ông chủ trong phòng tắm có người!

- Hả?

- Không ai được nhìn!

Tuấn Kiệt la lên rồi đá vào sườn Anh Tú thêm một phát còn chưa hết tức nhưng vẫn xoay đi. Mọi người sợ “cậu chủ” nên không ai dám nhìn nhưng cũng thấy Diệu Hằng bị trói nằm trong đó.

Anh Tú vốn không bằng sức của đại ca. Hắn là cậu ấm từ bé đã được huấn luyện tránh bị bắt cóc nên học  nhu đạo và karatedo đều đạt cấp độ cao. Sau này Anh Tú vào cái nhà này mới học làm sao so lại.

Anh Tú thở dốc nhìn Tuấn Kiệt có ý bước lại phòng tắm chỉ dồn lấy sức cầm điện thoại bàn ngay cạnh giường nhào đến định đập sau đầu Tuấn Kiệt.

Mọi người hết hồn nhưng Tuấn Kiệt giơ tay trái qua bình hoa hồng đặt trên bàn gần ngay mình và xoay nhanh đánh cái chát vào mặt Anh Tú. Cánh hoa tan nát bung lên như mưa hồng nhung đỏ, gai hoa cắt mấy đường trên má máu tươm ra nhìn như mấy sợi chỉ tia máu. Điện thoại trong tay Anh Tú rơi xuống cả người đổ sụp lập tức.

Mẹ Anh Tú khóc chạy lại ôm con không khỏi tức giận ngẩn chửi Tuấn Kiệt…

- Mày dám đánh con tao tao không tha đâu!

Tuấn Kiệt nhìn bà ta, tay lập tức buông mớ cành hoa rồi phủi nhẹ hai bàn tay vào nhau trước khi không do dự tát bà ta một cái chát kêu chua cả một phòng. Giúp việc cắn răng im ru núp sau ông chủ. Ba hắn cũng không dám ra tay bảo vệ vợ vì thủ phạm là con trai cưng mà. Bà mẹ kế bất ngờ đến không làm gì nổi nhìn Tuấn Kiệt nhếch nhẹ miệng cười…

- Cái này dành cho mẹ tui, con mụ hồ ly tinh!

Nói thế chưa xong, Tuấn Kiệt xuống tay đánh thêm cái nữa má còn lại làm bà ta tóc tai rũ rượi hết hung hăng được…

- Cái này là của tui. Nhờ phước của mẹ con bà nên tui không bị ở cái nhà này nữa!

- Kiệt… sao con dám… 

- Ba còn đáng đánh hơn bà ta có muốn tui giải quyết cho xong không?

Ông bố run lên không dám cho ý kiến nữa ai biểu thằng con to cao hơn mình làm chi. Mẹ Anh Tú bị đánh nhưng không thể nói lại tiếng nào chỉ biết ôm con trai dậy. Anh Tú bị đánh đến rất thê thảm.

Tuấn Kiệt đi nhanh vào phòng tắm nhìn Diệu Hằng khóc liền đau lòng vội đỡ dậy cởi trói ôm lấy. Nàng nhận ra Tuấn Kiệt lập tức khóc oà chỉ muốn được ôm lấy.

- Tuấn Kiệt… Tuấn Kiệt hic…

- Không sao rồi! Có anh ở đây rồi!

Nhìn nàng thế này Tuấn Kiệt chỉ muốn ra đánh Anh Tú thêm một trận nhưng Diệu Hằng đang cần có hắn. Hắn hôn lên trán, lên má ướt giúp nàng bớt sợ rồi tự cởi áo thun đang mặc cho nàng mặc đỡ. Diệu Hằng vẫn khóc níu chặt lấy không dám buông Tuấn Kiệt ra. Nàng sợ hãi vô cùng, tuy biết Tuấn Kiệt đã đến nhưng nước mắt cứ tuôn ra mong được che chở. Hắn bế nàng lên ôm chặt trong lòng làm ông bố run run…

- Chuyện này là sao?… Con bé này là ai?

- Bạn gái của tui nó bắt cô ấy ép tui đến trường đánh nhau để bị đuổi học vĩnh viễn không thể học tiếp hay kế nghiệp tập đoàn của ba đó!

Ba Tuấn Kiệt nghe thế sững ra. Trước giờ Anh Tú luôn là một đứa ngoan như thế làm ông ấy giận lên…

- Chuyện này giải thích với ba ngay đi Tú!?

Anh Tú nhìn ông ấy tức giận và cười nhạt nói…

- Con trai cưng của ba nói thì ba cứ tin đi!

- Sao mày lại dám bắt người làm trò đe doạ thằng Kiệt? Mày muốn tài sản nên mới hại nó đúng không?

Ông ấy thật không bình tĩnh nỗi nữa rồi vì những chuyện như thế thật xấu xa. Anh Tú vội ngẩn lên nói lớn…

- Phải, tui muốn tất cả… tui cũng gọi ông là ba mà, tui học giỏi, mọi mặt tui đều cố gắng hoàn hảo nhưng ông vẫn không coi tui là con… sinh nhật tui ông chỉ cho thư kí mua quà để chiều lòng mẹ tui thôi. Còn sinh nhật hắn ông tự tay trang trí tiệc từ sáng sớm. Tuy tui không phải con ông nhưng sống chung một nhà … ông không thể thương tui bằng một phần như hắn sao? Chỉ cần ông khen tui giỏi, chúc tui sinh nhật vui vẻ con trai cũng khó lắm sao?

Anh Tú vừa nói vừa khóc làm bà mẹ sững sờ nhìn con. Ông bố đứng trơ ra không ngờ mọi thứ là do lỗi của mình. Anh Tú không có ba, mẹ kết hôn chỉ vì tìm người giàu có nên ông ấy là người ba duy nhất tên đó từng gọi. Nhưng khổ cái ông ấy là loại cha cuồng yêu con trai, trong mắt lúc nào cũng chỉ có con trai cưng Tuấn Kiệt. Chính vì thế càng làm Anh Tú ghen tức với Tuấn Kiệt hơn.

Diệu Hằng vẫn được ẵm nhìn sự việc cũng đau lòng thay cho Anh Tú. Tuy làm điều xấu với nàng nhưng cũng coi là có nguyên nhân. Vậy mà Tuấn Kiệt thờ ơ nói thêm…

- Lỗi tại ông hết đó ông già!

- Cái này… tất nhiên con ruột ba phải thương con hơn rồi nhưng không ngờ làm thằng Tú buồn như thế…

Ông ấy rất lúng túng, đột nhiên phải suy nghĩ nhiều cùng một lúc. Mẹ của Anh Tú ôm lấy con trai cũng khóc

- Là do mẹ không tốt… mẹ không cho con người cha đàng hoàn. Mẹ xin lỗi con!

Cảnh này nhìn thật lâm ly làm mấy người giúp việc khóc như đang xem phim tình cảm. Tuấn Kiệt ớn lạnh tay giữ chặt lấy Diệu Hằng đi ra. Nàng chỉ cần Tuấn Kiệt là không sợ hãi cũng níu ôm vai hắn. Hắn trước lúc ra còn gầm gừ đe doạ…

- Nó hại tui là tại ba….ba liệu hồn giải quyết không đẹp mắt tui tìm ba tính sổ?

- Còn tiệc sinh nhật thì sao con trai cưng?  – Vẫn y như cũ.

- Tiệc tùng nổi gì? Gửi quà qua đi tui lấy!

Nàng được ôm đi nhìn ông ấy buồn thê thảm. Rõ ràng lí do là không tổ chức được tiệc sinh nhậy con trai. Ba hắn quả là yêu con đến hơi có vấn đề ở đầu.

Rồi ông ấy xoay lại đến gần hai mẹ con Anh Tú. Tên nọ vẫn khóc ôm mẹ thì ông bố gãi đầu…

- Sao con không nói lại làm ra những việc này? Con là đứa ngoan ngoãn, ba luôn hãnh diện về con mà.

- Đừng nói dối… tui không phải con ông. Tui không đòi hỏi gì được cả, tui cũng không làm ông hãnh diện gì…

Anh Tú nói nghẹn lại là ông ấy thở dài giơ tay xoa đầu Anh Tú…

- Thật mà, ba luôn hãnh diện về con, còn ước gì thằng Kiệt đáng yêu dễ thương được như con… nhưng mỗi đứa mỗi khác. Con làm vậy cũng là sai rồi nhưng quan trọng là biết cách sửa chữa thế nào mới đúng. Ba cưới mẹ thì cũng có trách nhiệm với con. Sau này ba sẽ cố hiểu rõ về con nhiều hơn, con đừng ngại đòi hỏi ba để ba hiểu thêm về con nha con trai!

Anh Tú nhìn lên. Từ ngày vào nhà này ở gặp ông ấy, được gọi ba hắn rất hạnh phúc. Cho dù không máu mủ huyết thống nhưng cũng là ba. Và lần đầu có người cho phép hắn đòi hỏi với ba làm Anh Tú vừa khóc vừa cười. Mọi thứ có vẻ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Diệu Hằng được bế ra tận cổng mới đủ bình tĩnh nhìn căn nhà như toà lâu đài có sân to như sân bóng đá. Tuấn Kiệt là con nhà giàu thật rồi, lúc ra còn có người tiễn cậu chủ nữa.

Hắn đặt nàng ngồi xuống yên chiếc môtô rồi dịu dàng nói…

- Về nhà anh nha! Thế này về nhà không được đâu!

Diệu Hằng chùi nước mắt còn vương gật đầu ngoan ngoãn ngay thì hắn nhớ ra…

- Àk… mà gọi về cho ba và anh hai trước đi!

- Hả? Sao ba với anh hai biết?  –  Nàng lại ngu ngơ hỏi.

- Tìm không ra người thì đến nhà tìm chứ sao?

- Ông … sao lại làm vậy chứ?

Nàng nhăn nhó lấy giỏ mình tìm điện thoại. Hình ảnh, hay điện thoại của Anh Tú cũng bị hắn xử rồi. Diệu Hằng gọi về cho anh hai lại phải nói dối nhưng Tuấn Kiệt chờ không có ý kiến gì…

~   Có cái điện thoại cũng để rơi em thật hậu đậu đó. Bạn trai em gọi không được đến tìm làm anh và ba lo theo.

~   Không phải bạn trai đâu, anh hai!

Nghe nàng “giải thích” Tuấn Kiệt bực mình ngồi lên xe. Hắn đã bất chấp mọi thứ cứu cái con nhỏ này cuối cùng vẫn là “không phải bạn trai đâu” vậy đó, hỏi có tức điên lên hay không đây. Diệu Hằng xoay lại ngó mặt hắn đáng sợ chỉ nhắm mắt cầu nguyện bình yên cho thân mình thôi.

~   Thôi đi mắc cỡ gì nhóc con, em không bị sao là được rồi đi chơi đi. Thằng bạn trai như thế em cua được anh hai cũng bái phục!

~   Em không thèm nói tiếp đâu!

Ông anh chết tiệt giỏi chọc nàng. Nhưng Diệu Hằng xoay lại nhìn thì run run hết bực mình ngay. Tuấn Kiệt ở trần chờ nàng, nảy giờ hắn cứ thế mà nàng không nhận ra còn ôm khư khư giờ mới mắc cỡ. Nàng rụt rè lên ngồi thì hắn không do dự nắm cho nàng ôm chặt. Diệu Hằng nhắm mắt má đỏ coi như vì được ôm thân trần của hắn nàng sẽ cố chịu ngồi chiếc xe này lần hai.

Ở nhà Tuấn Kiệt nàng còn bộ đồ lần trước qua đêm để lại nên thay ra chờ áo đồng phục khô. Nàng ngồi có tí mắc cỡ vì giờ có hai đứa thôi nên cười cười…

- Ông đói bụng chưa? Tui nấu gì cho ông ăn nha!

- Anh đến trễ… xin lỗi!

Hắn ôm lấy nàng xin lỗi rõ ràng áy náy cùng cực. Dĩ nhiên nếu nàng không phải là đứa con gái hắn thích thì Anh Tú cũng không làm ra chuyện như thế nên hắn thấy khổ sở cũng đúng.

Diệu Hằng xấu hổ nghe tim hắn đập mạnh, bờ ngực thật ấm áp cũng vòng tay ôm lại…

- Không… anh đến cứu em là đủ rồi!

- Vậy có tin anh rất thích và sẽ làm mọi thứ vì em chưa?  –  Tuấn Kiệt nói làm nàng thẹn thùng rối bẽn lẽn đáp lời cũng do lo sợ hắn thể hiện tình cảm quá lố.

- Tin chứ nhưng đừng liều mạng như vậy nữa lỡ bị đuổi học thật thì sao?

Nàng lúc nghe hắn quyết bất chấp làm chuyện ngốc nghếch vì mình thì rất hạnh phúc dù lo lắng không muốn hắn làm thế. Tuấn Kiệt ôm nàng cười khì…

- Đưa chút tiền là lo êm hết chứ gì!

- Hả? Thế sao lúc lưu ban không đưa tiền?  –  Nàng sốc đến lùi ra hỏi ngay.

- Bộ em nghĩ trùng hợp mà anh lưu ban xuống học ngay đúng lớp của em sao cô hai?

Nàng thở hắt ra không ngờ là do hắn có sắp xếp hết chơi nàng lao đao khổ sở. Nàng đấm hắn mấy đấm chỉ làm hắn cười khà khà và lại ôm nàng nói nhẹ…

- Anh tốn sức đến vậy chịu làm bạn gái của anh nha!

Tim nàng đập loạn. Lòng rất là hạnh phúc nhưng chỉ né ra chòm lấy hộp quà. Hắn ngơ ngác nhận lấy…

- Sinh nhật vui vẻ!

- Ủa? Sao nói không biết ngày?

Hắn “hiền khô” bị nàng đánh lạc hướng thành công. Diệu Hằng cười cười trả lời…

- Mới mua!

- Chấp nhận luôn!

Tuấn Kiệt cười có quà còn hơn không. Miễn đồ nàng tặng có là bao rác hắn cũng thấy lung linh. Hắn mở ngay không chút chần chừ làm nàng rất hồi hộp. Và nhìn hai bộ muỗng nĩa khắc tên hai đứa Tuấn Kiệt bất ngờ đến không nên lời. Mặt đại ca của trường lúc này biểu hiện thật buồn cười.

Diệu Hằng mắc cỡ chết được rụt rè hỏi…

- Thích không?

- Thích! Thích lắm!

Tuấn Kiệt cười tươi ngay như đứa trẻ nhận quà. Hắn nâng niu bộ muỗng ngay trông thật dễ thương chẳng giống đại ca tí nào. Tim Hằng lại run lên rồi. Nàng dồn hết can đảm chòm hôn má làm Tuấn Kiệt hết hồn lần hai nhìn nàng bẽn lẽn nói…

- Nhưng… em không làm bạn gái của anh đâu!

- Gì kì vậy!?

Tuấn Kiệt la lên không chịu. Cả hai tranh cải về vấn đề bạn trai bạn gái loạn cả lên nhưng vẫn vui vẻ. Dù sao nàng biết hắn thật lòng thích mình và mình càng ngày càng thích-thích hắn thật nhiều là được rồi mặc kệ Tuấn Kiệt bất mãn suốt.

Đi học lại mọi người đều bất ngờ vì hoàng tử Anh Tú bị đánh bầm dập te tua nhưng vẫn nở nụ cười rạng rỡ có lẽ là đã ổn. Diệu Hằng nghĩ rồi Anh Tú sẽ đến xin lỗi mình bởi bản tính của hoàng tử luôn tốt mà.

Nàng và Thanh Hải vẫn tốt đẹp cùng nhau đi học suốt dù Tuấn Kiệt nổi cơn ghen hằng ngày. Nói rồi, tên đầu gấu ấy có làm gì nàng cũng mặc kệ mà thôi. Hải hỏi…

- Pà đang quen Tuấn Kiệt hả?

- Sao ông…

- Tui nghe anh Phong kể, nghe tả lại ngoại hình chắc là Tuấn Kiệt rồi. Pà cũng không cần giấu cả tui đâu … dù tui không thích hắn nhưng cũng sẽ ngậm đắng ủng hộ pà.

Nàng nghe liền bối rối. Nàng đâu có quen Tuấn Kiệt chỉ là cho hắn ôm nhiều nhiều, lâu lâu có hôn chút xíu, hẹn hò ít ít thôi nhưng nàng không muốn giấu Thanh Hải. Diệu Hằng nói lí nhí…

- Tui đâu có giấu tại … không thể để mọi người biết!

- Yên tâm, tui là bạn tốt sẽ giữ bí mật cho pà!

Hải làm nàng cười. Tên bạn cũng còn chút buồn nhưng không đến nỗi khổ sở lắm. Mọi việc đều êm đẹp như lúc ban đầu luôn có vị trí đặc biệt cho bạn thân. Cả hai cùng đi vào trường… ai cũng mãn nguyện trừ một người…

Tuấn Kiệt ăn muỗng cặp của cả hai nhưng vẫn không vui. Nàng biết hắn giận nên bẽn lẽn hỏi.

- Hôm nay đồ ăn có ngon không?

- Không ngon!  –  Tuấn Kiệt nói cộc lốc.

- Thế sao lại ăn hết rồi!?

Diệu Hằng cười chọc hắn làm hắn nổi điên lại giở trò du đảng côn đồ ….năn nỉ tha thiết

- Làm bạn gái của anh đi mà!

Hắn thật rầu rĩ. Đại ca không thiếu gì chỉ thiếu bạn gái thôi. Một nỗi khổ tâm không thể tả. Diệu Hằng lại mím môi né sang chuyện khác…

- Ba ông và Anh Tú sao rồi?

- Cũng tốt nhưng tài sản dĩ nhiên vẫn là của anh đây. Dù sao nó cũng chỉ thích ba thôi!

- Tốt rồi!… Vậy anh sẽ đi du học theo ý ai?

Diệu Hằng rụt rè hỏi đầy lo lắng. Tuấn Kiệt nhìn rồi nheo mắt cười kéo nàng lại gần. Tim nàng muốn rớt ra nhìn gần cái mặt đẹp trai bất lương…

- Chúng ta kết hôn rồi cùng đi du học nhé!

Nàng sững ra tròn mắt nhìn hắn. Nàng mới học lớp 12 đã bị cầu hôn rồi. Diệu Hằng mắc cỡ đánh hắn…

- Ông khùng hả? 

- Khùng gì chứ? Năm sau em 19, anh 20 đủ tuổi kết hôn rồi. Anh đây mà đi 4 năm em chờ không nổi đâu!

Hắn nói thôi chưa đủ còn dùng mặt tiến đến, nàng bối rối thật không muốn xa đến bốn năm. Nhưng kết hôn đâu phải chuyện đùa, còn quá sớm, cả hai còn nhỏ quá mà chưa chính chắn. Hắn nhìn nàng đỏ mặt thật dễ thương liền hôn lén lên môi làm Diệu Hằng sựt tỉnh bất ngờ che miệng. Tuấn Kiệt bá đạo nói…

- Từ giờ đến cuối năm còn dài, em cứ suy nghĩ lời cầu hôn của anh đi!

- Anh đừng có giỡn mà!

Nàng mắc cỡ khom đầu nói thẹn thùng. Hắn giơ tay ôm nói khẽ…

- Ai mà giỡn chứ? Bạn gái hay vợ gì cũng được, em chắc chắn phải nấu cơm cho anh ăn cả đời rồi!

- Cả đời hả? 

Cả đời thì chắc nàng tiêu với hắn quá. Diệu Hằng ngẩn tò te ra nghĩ đến viễn cảnh thê thảm ở tương lai thì không khỏi đau lòng. Tuấn Kiệt cười lại nhân cơ hội cô ngốc lơ là hôn thêm một cái. Nàng thẹn đến má đỏ ửng dí đánh hắn.

Nàng và hắn chạy giỡn loạn trên sân thượng, cũng chẳng chịu làm bạn gái nhưng cả hai cứ như thế bên nhau rất lâu rất lâu… luôn cùng ăn cơm và yêu nhau nhiều thêm cả quãng đời dài phía trước. 

- Hoàn -