Có Lẽ Nào Lại Như Thế

Chương 57: Ngoại truyện 2




Thành phố Z nhà trọ XX, Hàn Hiểu Lệ trực đêm ở nhà trọ, cô thích lúc trực đêm sẽ len lén nhìn màu sắc tranh ảnh, bởi vì khách tới nhà trọ vào buổi tối không nhiều, dĩ nhiên, chủ yếu là bởi vì hoàn cảnh phòng trọ cũng không tốt, vì được xây dựng từ lâu, nên thiết bị nơi này rất cũ, không có TV không có máy tính, càng không có hộc tủ quần áo hạng sang. Gian phòng nơi này bình thường đều là phòng một người, phòng vệ sinh cũng chỉ có một gian, diện tích gian phòng nhỏ còn chưa nói đến, nhưng bốn vách tường dường như khá chật chội, mấu chốt nhất là, cách phòng trọ rách nát này không tới 50 thước có một khách sạn có giá tiền vừa phải, thiết bị đầy đủ, chất lượng trung bình. Cho nên, buôn bán nơi này luôn luôn không tốt. Mấy năm trước, Phủ thị chính đã từng tính toán cưỡng chế dỡ bỏ nhà trọ này để xây cửa hàng Lâm Hồ mới, bởi vì nơi này đã từng có một vị Đại lãnh đạo ở qua thời kỳ giải phóng, nên hiện vẫn đang gác lại.

Hơn chín giờ tối, có một âm thanh thanh thuý cắt đứt suy nghĩ của Hàn Hiểu Lệ đang chìm đắm trong mầu sắc của nơi nào đó và cảm quan của cô. Ngẩng đầu lên, từ trong quầy cô nhìn lên trên thấy khuôn mặt một cô gái, cô gái kia có bộ dáng mi thanh mục tú, mắt to mũi cao, buổi tối cuối tháng mười, cô ấy mặc một cái áo Jacket màu đen, má ửng đỏ, mở miệng nói chính là, “Cô à, 419 còn trống không?”

“419?” Hàn Hiểu Lệ lặp lại một lần, giờ phút này khái niệm đang vang lên trong đầu cô không phải là số phòng, mà đó là nhận thức không thuần khiết. 419, 419…….. Cô trợn to hai mắt nhìn bóng dáng cô gái đứng bên cạnh vừa nói chuyện một chút, chứng kiến cái bóng dáng kia đang nháy mắt, tinh thần cô cũng chạy theo xa.

Người đàn ông mặc áo gió màu đen…….. Diện mạo lành lạnh, khẽ nhíu mày, ánh mắt như hư ảo, nhưng có thể nhìn ra được sự chú ý của anh đang rơi vào trên người cô gái mặc áo jacket màu đen kia rất không bình tĩnh.

“Cô……..Hai người………..” Trong đầu Hàn Hiểu Lệ chỉ có một khái niệm duy nhất chính là: Hai người này, quan hệ không đúng đắn. Mấu chốt là, cô nhìn cách ăn mặc của hai vị này, tuyệt đối không giống như loại nghèo khổ đến mức tới nhà trọ thuê phòng để trai gái nha? Chẳng lẽ là, ngoại tình?

Cô gái áo jacket màu đen như nhìn ra được cảm xúc trong mắt Hàn Hiểu Lệ, nhíu nhíu lông mày nói, “Mau cho một phòng……….Tôi vội đi toilet! Nhưng phải là 419, nhanh lên một chút nhanh lên một chút. Cũng không phải là không trả tiền!” Dứt lời, cô gái mặc áo jacket mày đen liền để lại thẻ căn cước lên mặt bàn, “Tiền thế chấp là 100 sao?” Sau khi thấy được sự khẳng định trong ánh mắt của Hàn Hiểu Lệ, cô gái mặc áo jacket màu đen lại đập tiền lên trên bàn, nghiêng đầu, hưng phấn nói, “Chồng, đi thôi!”

Đến nửa ngày mà Hàn Hiểu Lệ vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

Một mặt là bởi vì hai người này rất kỳ quái, một mặt bởi vì……….Dáng dấp người đàn ông mặc áo gió màu đen kia nhìn kỹ thì………..

“Trác Lí, anh cảnh cáo em lần cuối……….” Viên Khởi Lương còn chưa kịp nói hết câu, Trác Lí đã đóng mạnh cửa phòng 419, nhào lên hôn Viên Khởi Lương, đem lời nói còn sót lại của anh chìm ngập trong nụ hôn sâu của mình.

Sau khi hôn sâu xong, hai người đều đã say đắm, Trác Lí cởi nhanh khăn quàng cổ của mình, cười híp mắt nói, “Núi băng, không phải anh cũng thấy như vậy rất kích thích sao? Ở nhà đều ngây ngốc……..419 chỗ này thật sự là quá kích thích!!” Sau khi tháo khăn thật nhanh xong, Trác Lí tiến tới không ngừng cởi áo jacket của mình.

Sau khi ánh mắt của Viên Khơi Lương chứng kiến cô cởi y phục đột nhiên trở nên thâm trầm, “Nơi này không có hơi ấm, rất lạnh.” Sau khi nói xong, Viên Khởi Lương vô cùng tự nhiên nhanh chóng ôm lấy cô.

Chỉ còn một cái áo nhỏ màu vàng của Trác Lí là không có chút nào an phận, cô một mực tìm kiếm cơ hội phản công thật tốt, cô không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, thật vất vả cô mới quyến rũ được Viên Khởi Lương ra khỏi nhà, nghĩ đến như vậy, tay của cô bắt đầu không an phận chạy khắp người Viên Khởi Lương đang mặc áo khoác dầy, mấy phút sau, cô đã cởi được áo khoác khó hiểu của Viên Khởi Lương xuống, dùng thủ đoạn do Vu mỹ nhân dậy kiễng chân lên ghé vào tai Viên Khởi Lương kêu nhẹ đầy mị hoặc, “Núi.......Băng….Lớn……”

Quả nhiên vào giờ khắc này khi Viên Khởi Lương đang ôm chặt lấy thân thể của cô bị chấn động không nhẹ, lý trí cuối cùng không thể chiến thắng được ham muốn có cô. Gần như đồng thời bàn tay không an phận của Trác Lí đi tới bộ vị mấu chốt, anh mang theo cô đi về phía trước giường nhỏ………Mang đến cho bọn họ vô số kỷ niệm kích tình ở trên giường.

Chân chính một khắc đảo lộn trên giường kia, Trác Lí đột nhiên kịp phản ứng là mình lại bị đè ép, vì vậy cô lật người một lần nữa, đem Viên Khởi Lương đặt ở phía dưới, cười mị hoặc một tiếng, “Hôm nay, để cho chị em phục vụ anh thật tốt.”

……..

………..

Nói về gian phòng 419 của thành phố Z, cái này phải ngược dòng thời gian quay về một năm trước. Khi đó, Trác Lí và Viên Khởi Lương vừa mới kết thúc kiếp sông hai năm tình yêu, thật vất vả mới tiến vào cung điện hôn nhân. Nhưng, mới vừa kết hôn nên khó tránh khỏi có chút mâu thuẫn náo loạn đôi chút, có một lần sau khi hai người cãi vã kịch liệt, Trác Lí rời nhà bỏ trốn.

Sau khi ở bên hồ loanh quanh một buổi chiều mắng Viên Khởi Lương, rốt cuộc cô thấy cái người cô vẫn tâm tâm niệm niệm mắng ở phía bên kia bờ hồ……….

Sau khi cô rời nhà trốn đi, Viên Khởi Lương cũng hoang mang lo lắng cả một buổi chiều, gần như lúc cô ra khỏi cửa không bao lâu anh đã đuổi theo. Sau đó, cùng cô bước rải rác ở bên hồ cả một buổi chiều……….Dĩ nhiên, cô không nhìn thấy nhưng anh lại có thể nhìn thấy chỗ cô rất rõ ràng………. Khi nhận thấy cô có khuynh hướng muốn rời đi, anh liền hoa hoa lệ lệ “Hiện thân”.

Sau sự hiện thân này, hai người ở bên hồ ôm hôn.

Sau đó, hai người đồng thời không có cách nào có thể đè nén lại sự kích động.

Sau đó, Trác Lí đề nghị thuê một phòng trọ ở gần đây.

Sau đó, hai người tiến vào nhà trọn XX của thành phố Z.

Sau đó, cái buổi tối mùa xuân đó, hai người ở cái nhà trọ có số phòng 419 thiên lôi địa hoả một phen. Hơn nữa, hai người đối với cái đêm này đều hết sức có tư vị. Nhất là sắc nữ Trác Lí, thậm chí cô còn nói muốn một tháng 419 một lần…………. Mà Viên Khởi Lương người luôn luôn giữ tỉnh táo…… Thấy cô nhiều lần cám dỗ quyến rũ, nên mỗi lần đều thoả hiệp.

………

………..

Buổi sáng từ nhà trọ trở về nhà, tinh thần Trác Lí sảng khoái, vẻ mặt Viên Khởi Lương mệt mỏi.

Một nữ tinh thần sảng khoái là bởi vì trải qua một đêm đầy kích tình.

Một nam vẻ mặt mệt mỏi là bởi vì tối hôm qua phải chăm sóc ấm lạnh một nữ, một đêm không ngủ ngon giấc.

Lúc Trác Lí và Viên Khởi Lương lấy lại thẻ căn cước, vừa đúng lúc Hàn Hiểu Lệ và bác gái Thẩm thay ca, từ lúc sáng sớm khi Viên Khởi Lương xuất hiện, ánh mắt Hàn Hiểu Lệ vẫn chưa có dời đi, đợi sau khi Viên Khởi Lương và Trác Lí đi xa, bác gái Thẩm trêu ghẹo đẩy đẩy cánh tay Hàn Hiểu Lệ, “Cô gái, muốn người đàn ông này sao?”

“Nào có?” Hàn Hiểu Lệ 囧 cười liên tiếp: Khó có khi thấy được đàn ông đẹp mắt, không nhìn thêm hai cái thì sẽ có lỗi với chính trái tim thực sắc của mình.

“Không phải nhìn. Kia đều là chồng của người ta rồi. Hai người này đã là lần thứ ba trong tháng tới chỗ này thuê phòng rồi……..Thật sự không thể hiểu rõ, nhìn không thấu nha………Như thế nào mà chỉ chọn mỗi nơi này…….” Bác gái Thẩm một bên đan len, một bên lắc đầu, giống như đây là việc cỡ nào không thể tưởng tượng nổi.

“Lần……Lần thứ ba?” Hàn Hiểu Lệ kinh ngạc hỏi ngược lại, hôm nay mới là ngày 12…………

“Cũng không phải sao………..Tướng mạo ăn mặc xuất chúng như vậy lại đến nhà trọ này vốn đã đủ ly kỳ rồi, còn lại tới thường xuyên như vậy nữa, cũng không phải hấp dẫn được lực chú ý sao? Bác đã nói với cháu nha………..Mỗi một lần bọn họ đến đều tới khá muộn, lại đi rất sớm…….”

Hàn Hiểu Lệ ngây dại.

Hồi tưởng lại người đàn ông và dáng vẻ cô gái kia, sau đó trong lòng cầu nguyện: Bọn họ còn có thể trở lại chứ? Tới nhiều lần như vậy………… Cô còn chưa xem đủ đây này…….