Lúc tỉnh dậy đầu Trác Lí đau như búa bổ, đập đập đầu, cô theo bản năng quan sát bốn phía xung quanh.
Phản ứng đầu tiên: không phải là phòng kí túc.
Phản ứng thứ hai: trên chăn có dòng chữ rất lớn ‘Khách sạn trường đại học N’. Vì vậy, đây là khách sạn.
Phản ứng thứ ba: đây là phòng Viên Khởi Lương!
Nhanh chóng đứng dậy, phát hiện trên chân chỉ còn lại một đôi tất, cúi đầu, phát hiện giày thể thao của mình được xếp ngay ngắn ở bên cạnh giường. Suy nghĩ một lát, Trác Lí 囧囧: chẳng lẽ, Viên Khởi Lương cởi giày giúp cô?
Xoa xoa huyệt thái dương, Trác Lí vừa tìm người vừa cố nhớ lại chuyện tối qua, thật ra thì cũng không phải là nhớ lại, cô chỉ muốn xác định xem, có phải tối hôm qua Viên Khởi Lương đã hôn cô hay không. Bởi vì cô vẫn còn nhớ cảm giác chân thật khi nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Viên Khởi Lương, vẫn còn nhớ cảm giác môi chạm môi, cảm giác tim cô đập rộn ràng . . . . .
Nhưng. . . . . .
Cô vẫn kiên trì dùng tư tưởng đồng chí Lý Tứ Quang để chỉ đạo bản thân: không có nghi ngờ thì không thể tìm thấy được chân lý.
Lý do cô nghi ngờ rất đơn giản: trước đó cô đã không dưới mười lần mơ thấy tình yêu quái quỷ, cảnh tượng không có chân thật như vậy, cũng không có hôn môi, nhưng mà sau khi tỉnh lại tim cô đập liên hồi, mãi lâu sau mới bình phục được. Điều làm cô buồn phiền nhất là, trong tất cả giấc mộng kia của cô, vai nam chính luôn là Viên Khởi Lương, nếu không thì cũng là một khối băng lớn. d2 l, qđôn. Cô từng khéo léo hỏi mọi người trong phòng, loại giấc mơ đó là nói tới cái gì, không cần nghĩ, chỉ cần cô vừa nói ra mọi người đều đồng thanh trả lời: mộng xuân. Định nghĩa này vừa xuất hiện, Trác Lí lại bắt đầu quay mòng, sau khi suy xét, phân tích xong, cô nhất quyết phủ nhận đó là mộng xuân. Nguyên nhân vô cùng đơn giản: cứ coi như cô mộng xuân đi, đối tượng nhất định phải là Quý Mạnh Đường.
Tìm cả căn phòng, Trác Lí vẫn không thấy tung tích của Viên Khởi Lương đâu.
Cô tìm được trong phòng một cái đồng hồ: 12:18.
12:18? Trác Lí cảm giác như có hàng ngàn cơn gió lạnh thổi qua, thổi bay cô rồi . . . . Cô đã ngủ lâu như thế sao. . . . . .
Kéo bước chân nặng nề, cô mở cửa phòng đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Rời đi.
Khách sạn này Trác Lí rất quen thuộc, cũng không phải do nó là khách sạn bốn sao của trường. Chỉ là, ở tầng hai khách sạn có một phòng hội nghị sang trọng, hội trường đó vào ngày quan trọng thì dùng làm nơi bảo vệ luận văn tốt nghiệp, còn ngày thường thì có thể làm lễ đường nhỏ, lúc học năm 3 đại học Trác Lí đã diễn kịch ở đó, lúc đó cô còn hài hước nói với người trong câu lạc bộ: trước khi tốt nghiệp đại học cô nhất định sẽ phải ngủ lại khách sạn này một đêm, nếu không chẳng phải sẽ uổng phí quãng thời gian làm sinh viên đại học N sao.
Cô không ngờ: mình thật sự sẽ ngủ lại đây một đêm.
Đi tới cửa thang máy, đưa tay bấm nút.
Nhìn mái tóc rối mù như rơm của mình phản chiếu trên cánh cửa thang máy màu vàng kim, khoé miệng cô liền giật giật, lấy móng tay làm lược, nhìn về phía cửa thang máy đối diện cào cào tóc.
Cửa thang máy mở ra.
Trác Lí ngẩng đầu lên, trong thang máy chỉ có một người —— Viên Khởi Lương.
Trác Lí cảm thấy cô và Viên Khởi Lương rất có duyên, duyên phận này còn ở một nơi đặc biệt cố định, chính là trong thang máy. Trác Lí im lặng, cô rất muốn ngẩng cao đầu lên hỏi ông trời: ông cảm thấy nhàm chán quá nên xuống nhân gian bày trò sao?
*truyện.được.đăng.tải.trên.diễn.đàn.lê.quý.đôn*
Sau khi buộc lại tóc gọn gàng, Trác Lí vốn định sẽ nở một nụ cười, vui vẻ chào hỏi anh ta, thuận tiện lảm nhảm hỏi thăm một chút về tình huống tối hôm qua, thận tiện cũng moi thông tin xem hôm cô có hôn hay là không hôn. . . . . .
Nhưng lúc đi ra khỏi thang máy, Viên Khởi Lương làm như không thấy cô, lúc đi qua cô mắt nhìn thẳng, sau đó rời đi.
Bóng lưng Viên Khởi Lương rời đi —— rất kiên định, rất bình tĩnh, để lại Trác Lí buồn bực nhìn theo, trên người chảy dài những vạch hắc tuyến, hai mắt biến thành hai đốm lửa, “pằng! pằng!” bắn thẳng về phía Viên Khởi Lương: núi băng đáng chết, núi băng thối, anh tự mình chết cóng đi!
Bước chân nặng nề đi vào thang máy, nặng nề đi xuống lầu một, vẻ mặt Trác Lí vô cùng vặn vẹo.
Trác Lí mang theo cảm xúc oán giận này về đến tận phòng kí túc.
Bạn cùng phòng Na Na, Phiêu Phiêu, Hà Thư, ba người bọn họ đều đang ở đây, đang thu dọn đồ đạc, ăn cơm trưa, lên mạng, một cảnh tượng không mấy hài hoà. . . . . Chỉ là, cảnh tượng này chỉ kéo dài đến khi Trác Lí bước vào cửa, tất cả mọi người đều có chung một hành động: cùng đưa mắt về phía Trác Lí.
Buông tay ra, Trác Lí bĩu môi nói, “Yên tâm, không có chuyện gì xảy ra.” Cô cho rằng ba người bọn họ lo lắng cho cô cả đêm không về sẽ xảy ra chuyện, liền giải thích.
“Ai muốn biết có chuyện gì xảy ra chứ. . . . . .” Bạn cùng phòng Phiêu Phiêu ném hộp cơm trong tay xuống, đúng, là ném —— Trác Lí ngạc nhiên đến rớt cả hàm, bình thường Phiêu Phiêu luôn xem chuyện ăn uống là thần thánh nhất, nhưng giờ phút này, cô lại có thể ném đi thánh vật của mình.
Trác Lí kinh ngạc nhìn Phiêu Phiêu trèo lên giường , “Cộc cộc cộc”, sau đó, cô cầm quyển tạp chí đưa đến trước mặt Trác Lí.
Cúi đầu, Trác Lí nhìn thấy trên bìa tạp chí có bốn chữ lớn: Đô thị tinh anh.
Cô còn chưa kịp nhìn xem nhân vật trang bìa là ai, Phiêu Phiêu lại ‘xoẹt xoẹt’ lật sang trang khác, vừa lật vừa nhai cơm trong miệng, lẩm bẩm, “Cậu phải thành thật khai báo ra, nếu không mình sẽ ăn thịt cậu. . . . . .”
Bạn cùng phòng Na Na và Hà Thư cũng nhanh chóng dừng tay lại, chạy vọt lại xem.
Hành động của ba người bọn họ vô cùng lưu loát, Trác Lí cảm giác như mình vừa mới xem một bộ phim hành động vậy.
“Chính là chỗ này! Trác Lí, cậu tốt nhất là thành thật khai báo, từ lúc nào cậu lại có gian tình với Viên Khởi Lương Viên đại nhân hả?” Phiêu Phiêu lúc nói phun không ít nước bọt vào mặt Trác Lí.
Giơ tay lên lau mặt, Trác Lí ‘điêu ngoa’ lườm Phiêu Phiêu một cái, “Cậu có thể nói chuyện dễ nghe một chút có được không hả?”
Hà Thư chen vào, uy nghiêm nói: “Đừng có lải nhải nữa, mau nói đi. . . . . cậu với Viên Khởi Lương có chuyện gì?”
“Có chuyện gì xảy ra?” Mặc dù sinh viên khoa báo chí lấy tin tức đều là vì tính chuyên nghiệp nhưng trong đó nhiều hơn còn có tinh thần ‘nghiên cứu’ sở thích bát quái, Trác Lí bất đắc dĩ phát hiện ra: băng nhóm ‘sắc nữ’ ở Đô thị tinh anh ngày đêm bàn tán về Viên Khởi Lương còn chưa đủ, đổi hoàn cảnh đổi thành phố rồi, sao đề tài này vẫn còn âm hồn bất tán vậy?
“Cậu không biết tối nay anh ta sẽ làm báo cáo ở toà án mẫu sao?” Na Na hỏi ngược lại.
Phiêu Phiêu vẫn còn quơ quơ quyển tạp chí trước mặt, Trác Lí giơ tay giật lấy.
“Anh ta. . . . . . làm báo cáo?” Tiêu hóa xong tin tức đó, trước mắt Trác Lí liền hiện ra một cảnh tượng vô cùng kì dị: một núi băng màu đen đứng trước mặt mấy trăm người, sử dụng gương mặt tối sầm lạnh lùng của anh ta để thuyết trình, sau đó, . . . . mấy trăm người cùng chết cóng?? Nghĩ tới đó, Trác Lí không khỏi rùng mình.
“Rốt cuộc cậu làm sao phỏng vấn được anh ta vậy? Bọn mình còn tưởng cậu có mối quan hệ đặc biệt gì đó với anh ta. . . . .” Lúc Na Na nói câu này, Trác Lí liếc mắt nhìn Hà Thư và Phiêu Phiêu, ánh mắt bọn họ đang truyền đạt cùng một nội dung: Trác Lí, cậu và Viên Khởi Lương chắc chắn là có vấn đề. Hơn nữa, không phải chỉ có một vấn đề.
“Mẹ kiếp. . . . . . Mình cùng núi băng kia thì có quan hệ gì chứ? Các cậu nhàm chán quá phải không. . . . . “ Sau khi giải thích xong, lại nghĩ tới lúc trưa đụng mặt Viên Khởi Lương ở khách sạn, anh ta không thèm để ý tới cô, máu nóng trong người lại trào lên, Trác Lí bồi thêm một câu, “Mình có quan hệ với một con heo thì cũng không có liên quan tới anh!!”
Ba bạn cùng phòng nhìn nhau, vô cùng 囧囧.
Đến xế chiều, hội trưởng hội sinh viên khoa luật tự mình tới tìm Trác Lí, lúc này cô mới hiểu ra: cô và Viên Khởi Lương có ‘quan hệ’—— tất cả sinh viên đại học N đều biết.
Hội trưởng hội sinh viên khách khí nói với cô, “Đàn chị Trác.” —— giọng điệu lễ phép xao động lòng người, chỉ một câu thôi đã đánh gục Trác Lí.
Sau đó, nữ hội trưởng còn nói, “Lần này mời được Viên luật sư tới là do sinh viên khoa luật trường chúng ta hợp tác cùng hội sinh viên của trường và ban tuyên truyền đảng uỷ, à, bí thư đảng uỷ cũng ra mặt. . . . . .” —— Ồ, mặt mũi Viên Khởi Lương không nhỏ, bối cảnh cũng rất hùng hậu, chỉ cần anh ta tuỳ tiện xuất một chiêu thôi cũng đủ đè bẹp Trác Lí, bằng tốt nghiệp còn chưa cầm trong tay cô cũng không dám gây rắc rối gì.
“Cho nên, lần này Viên Khởi Lương Viên luật sư có thể tới trường chúng ta làm báo cáo thật sự không dễ dàng.” —— quá vất vả rồi. . . . . . Thật ra Trác Lí một hỏi vị hội trưởng này một câu, ‘Cô thật sự có thể xác định cả nước không có người nào khác trùng họ trùng tên với Viên Khởi Lương sao?’, nhưng xét thấy hôm qua chính mắt cô đã nhìn thấy Viên Khởi Lương ở đại sảnh khách sạn trường đại học N, cô nghĩ không cần thiết phải hỏi câu này nữa.
“Đàn chị Trác đã từng phỏng vấn Viên luật sư, cho nên, có một số tình huống sẽ cần tới chị xử lý, hơn nữa, bản thân tôi cảm thấy, có chị ở đó, Viên luật sư cũng sẽ vui mừng hơn. d. Đ le e. Q uy s, đ o o n. Tôi đã liên hệ với bí thư của khoa chị rồi, cô ấy đã đồng ý để sinh viên khoa báo chí tham gia giúp đỡ, nói tóm lại . . . . hi vọng buổi báo cáo tối nay, chị sẽ tham dự.”
Cuối cùng, nữ hội trưởng còn đưa tay ra, vô cùng chân thành muốn bắt tay với Trác Lí.
Trác Lí rất muốn cự tuyệt: nếu như Viên Khởi Lương nhìn thấy cô mà cảm thấy thân thiết, vậy chắc chắn não anh ta bị người ngoài hành tinh cướp mất rồi.
Nhưng bí thư cũng phê chuẩn rồi, coi như cô có mười vạn lá gan, cũng không dám không đi.
Không vì cái gì khác, chỉ vì vị bí thư này —— có thù oán với Trác Lí. Nói chính xác, là cô gây thù oán với cô ấy. Mùa hè năm thứ hai đại học, bể bơi vừa lớn vừa sang trọng của đại học N mở cửa chào đón tất cả sinh viên, Trác Lí cùng với ba người bạn cùng phòng cũng xách đồ chạy tới bể bơi. Cũng tại bể bơi này, Trác Lí đã làm ra một chuyện vô cùng mất mặt, vô cùng hối hận, bởi vì, cô đã đẩy vị bí thư kia từ cầu 3m xuống bể bơi. Cũng chính lần đó, vị bí thư kia hùng hổ vẫy vùng trong nước, trong lòng ghi nhớ mối thù này với Trác Lí.
Từ đó về sau, danh sách ‘nhân vật nguy hiểm nhất’ của Trác Lí từ một người đã chuyển thành hai: một vị là người cậu Đường Chi Thiện của cô, một vị khác chính là vị bí thư kia.
Vì vậy, cuối cùng cô vẫn phải đồng ý tham dự.