Đến khi hai người đó tới gần, Trác Lí mới nhìn ra, bọn họ là Ngũ Khâu Thực và Bạch Oanh.
“Em vợ.” Ngũ Khâu Thực vui mừng nói, không ý thức được giờ phút này tình trạng của Trác Lí không có điểm nào đáng vui mừng, cùng lúc đó, Trác Lí hiểu ra: người ngoài thì vẫn mãi là người ngoài.
Ẩn sâu trong đôi mắt đen láy không thể nhìn thấu, Trác Lí nở một nụ cười thật tươi, người hiểu cô sẽ biết được, đây là một nụ cười vô cùng giả tạo, “Xin chào tổng biên tập.” —— đây cũng là giọng điệu vô cùng xa cách.
Ngũ Khâu Thực không phải là đồ ngốc, anh ta rất hiểu phụ nữ, cũng nhìn thấy được sự thay đổi của Trác Lí, anh cũng nhìn ra được: cho dù anh ta có làm gì đi chăng nữa, Trác Lí sẽ không bao giờ có thiện cảm với anh.
Nghĩ vậy, sắc mặt Ngũ Khâu Thực cũng trầm xuống, quay sang nhìn Viên Khởi Lương, đẩy một cái, “Tiểu tử kia, cậu đúng là có mệnh lớn, xe bị giở trò như thế mà vẫn còn sống sót được.”
“Anh Ngũ, anh nhẹ tay một chút, người còn sống cũng bị anh đẩy cho thành trọng thương rồi.” Bạch Oanh dùng sức hất bàn tay đang đặt trên vai Viên Khởi Lương của Ngũ Khâu Thực, sau đó ngồi xuống ghế, ánh mắt ân cần quan tâm.
“Chậc chậc, Bạch Oanh, em cũng chỉ có thể ở trước mặt người khác mà lên giọng, có bản lĩnh em thử dạy bảo Viên đại luật sư của chúng ta xem?” Ngũ Khâu Thực mặc một chiếc áo Jacket màu đen, bên trong mặc T-shirt. Ngoại hình trẻ trung nhưng giọng điệu lại vô cùng lưu manh. Hoàn toàn khác với lúc phân công nhiệm vụ cho nhân viên.
“Đi chết đi.” Bạch Oanh đáp lại câu của Ngũ Khâu Thực, sau đó quay qua nói chuyện với Viên Khởi Lương. Trác Lí thấy rằng: Ngũ Khâu Thực nói đúng, lúc nói chuyện với Viên Khởi Lương, thái độ của Bạch Oanh thay đổi một cách chóng mặt.
“Ba của em đã đi điều tra xem ai đã giở trò, anh đừng lo lắng.” Bạch Oanh là một mỹ nữ, một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp. Lần trước Trác Lí gặp cô, lúc đó cô thả tóc xoã ra, còn lần này là buộc tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc áo gió màu vàng, làm nổi bật lên làm da trắng như tuyết, cả người cô ấy toả ra một sức sống vô cùng tươi trẻ.
Điều là cho Trác Lí ghen tị nhất chính là vóc dáng chết người của cô ấy.
Nhưng sau đó Trác Lí lại suy nghĩ lại: cô ấy vẫn không đẹp bằng Trác Ý. Bạch Oanh vẫn có chút thiếu so với Trác Ý, thiếu một loại mị hoặc mà không phải ai cũng có được.
“Không cần điều tra, anh biết là ai.” Sắc mặt Viên Khởi Lương trầm lạnh, ánh mắt nhìn vào một nơi xa xăm.
“Là ai?” Ngũ Khâu Thực, Bạch Oanh đồng thời hỏi, hơn nữa, vẻ mặt hai người vô cùng lạnh lùng, nghiêm túc.
Trác Lí cho rằng Viên Khởi Lương sẽ nói ra thủ phạm đứng đằng sau là ai, vẻ mặt vô cùng hưng phấn chờ đợi đáp án. . . . . Viên Khởi Lương lại chuyển ánh mắt đang nhìn xa xăm về phía cô, cho nên, Ngũ Khâu Thực và Bạch Oanh cũng chuyển tầm nhìn về phía cô. Nếu không phải là ánh mắt bọn họ đều nhu hoà, chắc có lẽ Trác Lí đã cho rằng cô chính là hung thủ.
“Ngũ Khâu Thực, cậu đưa cô ấy ra chỗ khác đi.”
Trác Lí nặn ra vẻ mặt căm phẫn, nhưng cô chưa kịp làm xong vẻ mặt đó thì Viên Khởi Lương đã dời ánh mắt đi.
Chỉ sau vài giây ngơ ngác, Ngũ Khâu Thực đã hiểu được dụng ý của Viên Khởi Lương, nhanh chóng chuyển về bộ dạng lưu manh, “Em vợ ơi em vợ, vợ chồng son người ta muốn có thế giới của hai người, chúng ta không thể làm kỳ đà cản mũi được, đi, anh rể dẫn em đi dạo.”
Lời này của Ngũ Khâu Thực mang tới hai hậu quả, một là, vẻ mặt Bạch Oanh thể hiện rất vui sướng, tán thưởng nhìn Ngũ Khâu Thực, ánh mắt vô cùng biết ơn; hai là, Viên Khởi Lương nhìn anh ta một cách khinh miệt.
Còn chưa kịp nhìn kĩ vẻ mặt của hai người bọn họ, Trác Lí đã bị Ngũ Khâu Thực đẩy đi, trước mắt cô liền hiện ra khung cảnh khác.
“Em vợ, em rất lưu luyến Viên đại luật sư sao?” Âm thanh của Ngũ Khâu Thực từ phía sau truyền tới.
“Tôi vô cùng lưu luyến với chuyện mà anh ta đang cố tình giấu, tổng biên tập, không phải toà soạn chúng ta luôn muốn có được những thông tin nóng hổi sao?” Trác Lí quả thực rất hứng thú với bí mật mà Viên Khởi Lương đang cố giấu cô, cô có chút tính toán trong lòng: Viên Khởi Lương là một người vô cùng chính trực, nếu như nói đến tội phạm, ở thành phố A ngoài đắc tội với vị cục trưởng mới thua kiện kia thì không còn ai khác. d.đ lee, quys ddon Nhưng mà xe của anh ta rõ ràng đã bị giở trò từ trước khi phiên toà diễn ra, nói cách khác, vị cục trưởng đó không thể xác định được là mình sẽ thua kiện, tại sao lại phải xuống tay? Mặt khác, Viên Khởi Lương rất nổi tiếng ở thành phố A, nếu như anh ta xảy ra chuyện, cảnh sát cùng với truyền thông, dư luận sẽ nghĩ tới vị cục trưởng kia, ít nhất cũng sẽ điều tra. Làm quan lâu như thế, lắm mưu nhiều mẹo, ông ta sẽ không bao giờ làm ra cái chuyện ngu xuẩn đó. Nếu không phải ông ta, vậy, chỉ có thể là Viên Khởi Lương đã đắc tội với người ở thành phố Z, lợi dụng việc Viên Khởi Lương đi công tác mà ra tay, sau đó đổi lỗi cho người khác.
Như vậy, người làm ra chuyện này là ai? Là một người hay là một nhóm người?
“Chị gái của em đi công tác rồi, bác trai bác gái còn chưa biết chuyện em bị thương, chị em không muốn bọn họ lo lắng.” Buổi sáng mùa xuân như hôm nay, Ngũ Khâu Thực đẩy Trác Lí đi dạo, anh đột nhiên cảm thấy như đang ở một thế giới khác.
“Ừ, vì vậy, cám ơn anh rể đã tới thăm em.” Trác Lí vẫn còn đang rối rắm với tên hung thủ kia.
“Em rất khách khí với anh.” Ngũ Khâu Thực bất đắc dĩ nói, quay đầu lại nhìn Bạch Oanh và Viên Khởi Lương ở cách đó không xa: hai người này ở cạnh nhau thật mệt mỏi. Nhìn tới nhìn lui, bọn họ trai gái quen nhau, nhưng từ trước đến nay đều là Bạch Oanh dành hết tâm tư cho Viên Khởi Lương, anh biết, tính tình của Viên Khởi Lương luôn lạnh lùng, đối với bất cứ chuyện gì đều không có phản ứng quá khích. Nhưng anh cảm thấy Bạch Oanh không đáng bị như vậy, anh tận mắt chứng kiến một Bạch Oanh hỉ nộ ái ố đều thể hiện ra, bỗng chốc biến thành một cô gái không có cá tính, mọi cảm xúc đều dựa vào sắc mặt của người khác.
Anh cảm thấy cô không đáng bị như thế, nhưng lại không biết nguyên nhân vì sao, bởi trước kia anh chưa từng cảm thấy như vậy.
“Anh và chị gái em khi nào thì kết hôn?” Trác Lí cảm nhận được Ngũ Khâu Thực biết được ý kiến của cô, vì vậy vòng vo nói ra một câu mà anh ta muốn nghe.
Cô không biết là, câu này Ngũ Khâu Thực hoàn toàn không muốn nghe, vẻ mặt anh ta lập tức trầm xuống, giọng điệu buồn bực nói, “Em hi vọng anh và chị gái em sẽ kết hôn sao?”
“Cái này. . . . . . chuyện này. . . . . .” Thực ra Trác Lí muốn nói là cô không muốn, bởi cô không hi vọng Trác Ý sẽ lấy chồng sớm như vậy, sau này chắc chắn cô sẽ rất cô độc . . . . Nhưng nghĩ lại, cô không thể ích kỉ như thế được, Trác Ý cũng sắp 30 rồi, “Dĩ nhiên là muốn rồi, nếu anh thật lòng yêu chị em, vậy mau tổ chức đám cưới đi.”
Ngũ Khâu Thực không nói nữa, anh lẳng lặng đẩy xe lăn tới một chỗ ánh nắng phù hợp, sau đó tìm một bãi cỏ, thoải mái ngồi xuống.
“Ánh mặt trời thật đẹp.” Trác Lí nhìn vẻ mặt của Ngũ Khâu Thực, lúc nói câu này mắt anh ta híp lại, trên mặt đầy nét trẻ con. Trác Lí nhớ lúc trước đã nghe một giáo sư tâm lý học nói rằng, mỗi người đàn ông đều mang tâm lý của trẻ nhỏ, khi anh ta nguyện ý lộ ra vẻ mặt đó với một người phụ nữ, tức có nghĩa, anh ta rất tin tưởng cô gái ấy, cũng mong cô gái ấy có thể hiểu được —— đây cũng coi như là loại một ám hiệu.
“Ừ, rất đẹp.” Nội dung trò chuyện này, Trác Lí cảm thấy rất quen.
“Em vợ.” Ngũ Khâu Thực nghiêm túc nhìn về phía Trác Lí, ánh nắng rất chói, anh ta híp mắt lại, cười hì hì, “Chúng ta rất có duyên.”
“Ừ, cũng không tệ lắm.” Trác Lí không biết trao đổi như thế nào với người đàn ông tính cách trẻ con này, hơn nữa tính cách Ngũ Khâu Thực thường xuyên thay đổi. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi cô quen anh ta, cô đã biết một Ngũ Khâu Thực yêu đương không ngại quốc tịch, một Ngũ Khâu Thực phân chia công việc trách nhiệm một cách mạch lạc, một Ngũ Khâu Thực ngọt ngào dịu dàng làm hài lòng chị gái cô, một Ngũ Khâu Thực đối xử với nhân viên thưởng phạt phân minh thỉnh thoảng còn rất hài hước, . . . . Cô không biết cái nào mới thực sự là anh ta, hay là . . . . cái nào cũng là anh ta?
“Em vẫn như lúc đầu, đều chán ghét anh sao?”
Trác Lí 囧: vấn đề này. . . . . .
“Thật kỳ quái, anh lại không cảm thấy chán ghét em như lúc đầu.” Ngũ Khâu Thực bỏ qua vẻ mặt quẫn bách của Trác Lí, cố nói.
“Ừ, có rất nhiều người lúc mới gặp đều cảm thấy chán ghét em, em cũng không biết vì sao.” Trác Lí thành thật trả lời, rất nhiều người cảm thấy cô làm việc hoang đường? Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, hình như người thích cô càng ngày càng nhiều. Chính cô cũng rất hài lòng với phương diện nhân duyên này của mình.
“Em thật giống một đứa trẻ.” Ngũ Khâu Thực dùng giọng điệu cưng chiều nói, khoé miệng nở một nụ cười dịu dàng.
Nhưng câu đó lại làm cho Trác Lí nổi hết da gà. Nhiều năm rồi tiểu Trác Lí chưa từng xuất hiện, bây giờ lại được nhắc tới, sâu kín trong cô thầm nói: người này là đang đùa giỡn cô sao?
Cố che đi ánh mắt buồn nôn, Trác Lí miễn cưỡng cười. Cô không thể đoán nổi ý nghĩa đằng sau ánh mắt không bình thường của Ngũ Khâu Thực. Ánh mắt ánh ta nhìn cô, cô không muốn thừa nhận.
Vào lúc này, cô lại nghĩ tới Quý Mạnh Đường. Ở trên thế giới này, nếu như có một người đàn ông có thể làm cho Trác Lí tin tưởng vô điều kiện, làm cho Trác Lí không hề lo lắng mà qua lại, người đàn ông như vậy chỉ có Quý Mạnh Đường. Quý Mạnh Đường rất cao lớn, mọi chuyện với anh chỉ như mây trôi, vì vậy, ánh mắt anh luôn sáng ngời, anh thường xoa đầu Trác Lí, dịu dàng nói, “Thế giới quá lớn mà loài người lại quá nhỏ.”
Trác Lí luôn mang Quý Mạnh Đường ra làm thần tượng, cô và Quý Mạnh Đường ở cạnh bao nhiêu năm, cô ngưỡng mộ Quý Mạnh Đường bấy nhiêu năm, cũng theo đuổi anh nhường ấy năm. Chỉ là, anh ta lại ngưỡng mộ Trác Ý, cũng vĩnh viễn theo đuổi Trác Ý.
Trác Lí không thể xác định rõ được tình cảm cô dành cho Quý Mạnh Đường, cô chỉ biết mình thích cảm giác ở chung một chỗ với anh: cùng ăn, uống, . . ., chơi, vui vẻ. Thậm chí không làm gì, không nói gì. Cô luôn cho rằng, người đàn ông như Quý Mạnh Đường rất đáng để lấy làm chồng. Nếu như trong lòng Quý Mạnh Đường không phải chỉ có mình Trác Ý, có lẽ . . . .
Có lẽ, cô sẽ liều mạng để gả cho anh.
“Anh sẽ không kết hôn cùng với chị của em.” Ngũ Khâu Thực đột nhiên nói ra một câu như vậy, kéo Trác Lí từ hồi tưởng trở về.
“Tại sao?”
“Không nghĩ tới, không muốn, cho nên, sẽ không xảy ra.” Ngũ Khâu Thực nói nghiêm túc.
“Anh không yêu chị ấy?” Trác Lí dứt khoát hỏi.
“Kết hôn hay không kết hôn với yêu hay không yêu không hề liên quan tới nhau.” Ngũ Khâu Thực lại dùng giọng nghiêm túc, “Nếu như anh muốn kết hôn, người phụ nữ anh không yêu anh cũng cưới, ngược lại, cũng thế.”
Trác Lí không hiểu nổi.
“Sau này em sẽ hiểu.” Ngũ Khâu Thực đứng lên, xoa xoa đầu Trác Lí, vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ.
“Tôi không muốn hiểu suy nghĩ của anh, chỉ xin anh, đừng làm tổn thương Trác Ý.” Nếu không, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh. Trác Lí định bồi thêm một câu, nhưng trên thực tế, uy hiếp như thế cũng không giải quyết được việc gì. Vì vậy đành thôi.