Có Lẽ Là Yêu

Chương 33: Tốt nghiệp




Edit: Ishtar

Mẹ Vệ Khanh vừa nhìn thấy quần áo cô không chỉnh tề, không khỏi nhìn vài lần, còn có ý vô tình nhìn về phía phòng ngủ, tự ngầm hiểu. Chu Dạ lung túng đứng ở đó, dáng vẻ quẫn bách, mặt đã đỏ ửng lên, lỗ tai nóng rát, cúi đầu chào: “Bác gái”, vội vàng nói xin lỗi rồi nhanh như chớp trốn vào phòng ngủ. Trong lòng thầm kêu, xong rồi, xong rồi, lần này thực sự không cần sống nữa, không có lỗ nào để chui xuống, huhu.

Run rẩy tìm áo khoác của Vệ Khanh khoác thêm vào, không dám chờ lâu, kiên trì đi ra, thấy mẹ hắn đang ngồi ở sofa, vội nói: “Bác gái, bác chờ lát nữa, cháu pha trà cho bác.” Bước vào phòng bếp tìm trà, lấy chén, cố gắng tự an ủi bản thân, đừng lo, đừng lo, dù sao cũng đã mất mặt rồi, nhất định phải làm bộ như không có gì xảy ra, nhất định phải dày mặt, binh đến tướng chặn, nước đến đất chắn. Mặc kệ mọi thứ, trời có sập xuống cũng không sợ. Tim thì vẫn đập thình thịch như thế, nhưng cứ tự niệm trong đầu một lát, đã trấn tĩnh hơn nhiều.

Cung kính bưng trà ra, vẫn đứng ở bên cạnh, không dám ngồi xuống. Mẹ Vệ Khanh vừa thấy con dâu pha trà rót nước cho mình, trong lòng vô cùng kích động, vội vàng nói: “Đến đây a, ngồi xuống nói chuyện, đứng thế kia làm gì!” Chu Dạ liền ngồi xuống, thân người cứng ngắc.

Mẹ Vệ Khanh tinh tế quan sát Chu Dạ, ngũ quan xinh xắn, ánh mắt trong trẻo có thần, tuổi không lớn, vừa nhìn đã biết còn trẻ con, đỏ mặt cúi đầu, đứng ngồi không yên. Biết cô xấu hổ, mở lời trước, cố gắng dịu dàng hòa hoãn nói: “Sao? Vệ Khanh đâu rồi, sao bác không thấy nó nhỉ?”

Chu Dạ cắn môi nói: “Anh ấy…. anh ấy đi ra ngoài, đi ra ngoài mua đồ ăn rồi ạ…” nói năng lộn xộn. Mẹ hắn “à” một tiếng, cười nói: “Vừa tắm rửa xong sao, phải mặc nhiều quần áo vào, đừng để cảm lạnh.” Nói mấy câu hóa giải sự xấu hổ của Chu Dạ. Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng không nghĩ như thế.

Tinh thần Chu Dạ buông lỏng, thở phào một hơi, lại gần hỏi: “Đã không còn sớm, bác gái đã ăn cơm chưa ạ?” Lúc này mẹ Vệ Khanh mới nhớ ra, nói: “Bác nấu cho Vệ Khanh bát canh, lát nữa hai đứa nhớ uống hết đó.” Chu Dạ nghe ra ý tứ trong lời bà, cảm động vì bà đã không coi mình như người ngoài, đỏ mặt không dám nói gì.

Đang lúc xấu hổ thì Vệ Khanh một tay cầm đồ ăn, một tay cầm vali của Chu Dạ bước vào, thấy mẹ ngồi ở sofa, ngạc nhiên, lập tức gọi “mẹ.” Chu Dạ nhanh chạy lại tiếp nhận hành lý, trở về phòng ngủ thay quần áo.

Vệ Khanh bất mãn nói: “Sao mẹ lại tới đây?” Mẹ hắn trầm tĩnh nói: “Sao mẹ không thể tới nhỉ, mẹ tới thăm con mình không được sao?” Buổi chiều mẹ hắn gọi cho hắn, hỏi có về nhà ăn cơm không, hắn thuận miệng nói là đang ở chung một chỗ với con dâu mẹ. Không ngờ lúc này mẹ lại tự mình chạy tới đây.

Mẹ hắn nói: “Con đấy, bảo con sớm mang con dâu về nhà ra mắt, đã nhiều ngày như vậy, chậm chạp không thấy động tĩnh gì, không có cách nào khác, mẹ đành tự mình tìm tới cửa thôi. Mấy đứa đã ở chung, còn giấu diếm cái gì!”

Vệ Khanh vội vàng nói: “Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy. Mấy ngày nay Chu Dạ đi Vân Nam vẽ vật thực, vừa trở về, qua chỗ con nghỉ một lát, đợi lát nữa còn phải đưa cô ấy về trường nữa kìa!” Mẹ hắn lại hiểu theo nghĩa khác, nghĩ bọn họ còn trẻ “Tiểu biệt thắng tân hôn”, thật đúng là mặn nồng à, cười cười: “À… vậy các con cứ nghỉ ngơi nha, nhưng đừng quá sức mà mệt mỏi a.” Vệ Khanh nghe mà không hiểu ra sao nữa.

Chu Dạ thay đồ xong, đi ra, cúi đầu nói: “Bác gái, cháu xin phép về ạ.” Giọng nhỏ như muỗi kêu. Mẹ hắn nói: “Không ở lại chơi một lát sao?” Cô lắc đầu, Vệ Khanh đưa cô đi xuống. Trong lòng Chu Dạ tức tối mà không phát tiết được, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, chết cũng không thèm lên xe hắn, tự mình vẫy taxi về.

Vệ Khanh cũng không biết vì sao cô lại nổi trận lôi đình như thế, không hiểu ra sao đi về nhà, hỏi: “Mẹ, vừa rồi mẹ không nói gì Chu Dạ đấy chứ? Sao cô ấy lại tức giận nhỉ?” Mẹ hắn đang đắc ý uống trà con dâu pha, rất vui vẻ, nói: “Uổng công con là đàn ông, đứa nhỏ da mặt mỏng như vậy, hay xấu hổ, con đừng có bắt nạt người ta đó. Đã đến mức này rồi, cũng nên tính chuyện kết hôn đi thôi.”

Vệ Khanh nhún vai: “Không phải con mẹ không nghĩ tới, còn phải đợi con dâu mẹ đồng ý mới được, con dâu mẹ còn nhỏ, việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn.” Hắn cũng rất đau đầu, Chu Dạ còn chưa tới tuổi kết hôn trên pháp luật nữa kìa.

Mẹ hắn vỗ vỗ bàn: “Chuyện hôn nhân đại sự, dây dưa tốn thời gian làm gì! Tuy bây giờ phong tục xã hội đã cởi mở hơn, nhưng danh bất chính, ngôn bất thuận [14] thì còn ra thể thống gì? Hai đứa đã là vợ chồng thực sự, còn không chịu kết hôn đi. Cha con mà biết, lại không vui đâu.”

Vệ Khanh tức giận nói: “Mẹ, mẹ lại nói lung tung gì thế! Quan hệ bọn con rất thuần khiết.” Giọng điệu không tránh khỏi có chút ê ẩm. Với hắn mà nói, đây chẳng phải chuyện vẻ vang gì.

Mẹ hắn nghe xong sửng sốt, nhìn hắn một lúc lâu, không giống như giả vờ, cảm thán: “Con a, hai đứa ở chung một chỗ lâu như vậy… những người trẻ tuổi nhất thời xúc động không phải không có… có phải con nên tăng thêm chút sức lực không?” Ngụ ý không cần nói cũng biết. Mặc dù quan niệm của bà rất truyền thống, nhưng chờ con trai kết hôn đã không ít năm, nên không thể tránh khỏi sự sốt ruột. Vệ Khanh thở dài: “Mẹ, không phải con mẹ vô dùng, mà là con dâu mẹ quá khó khăn.”

Bỗng nhiên mẹ hắn vỗ tay, nói: “Đứa nhỏ này mẹ thích, có thể trị được cái tâm địa gian xảo của con. Được, ánh mắt con mẹ không tệ, chọn thời gian thích hợp đưa về nhà đi, để mọi người gặp mặt. Tuy ngoài miệng cha con không nói gì, nhưng thật ra vẫn chờ mong gặp con dâu.” Trước khi về còn dặn dò cẩn thận: “Con phải đối xử tốt với người ta, con bé vẫn trẻ con, đừng có giống như trước kia, còn tiếp tục làm càn, mẹ sẽ không tha thứ cho con.” Vệ Khanh buồn bực nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con dâu mẹ không tra tấn con thì con đã cảm ơn trời đất lắm rồi.”

Mấy ngày sau Chu Dạ không thèm quan tâm Vệ Khanh, làm hắn đành phải tìm tới cửa, thoải mái đứng ở dưới sân kí túc chờ cô. Cô bất đắc dĩ phải lên xe, lạnh lùng hỏi hắn có chuyện gì không. Vệ Khanh sán lại gần, làm bộ tủi thân nói: “Chu Dạ, em không để ý tới người ta, lại còn không chịu nói lý do sao? Sao có thể không nói một tiếng đã phán người ta tội chết chứ? Đi thôi, ăn cơm xong rồi nói sau.”

Nói chưa dứt lời, Chu Dạ lại nổi cơn tam bành, đạp chân hắn nói: “Đều tại anh, tất cả đều tại anh! Tại sao anh ép em mặc cái áo sơ mi trắng ấy cơ chứ?” Vừa thẹn vừa giận, mất hết mặt mũi! Vệ Khanh nhìn cô như vậy, lại nhớ tới thái độ ái muội của mẹ hắn, dần dần hiểu ra, nhìn cô cười nói: “Áo sơ mi của anh thì làm sao? Có gì mạo phạm tới em à?”

Chu Dạ tức giận, chỉ vào mũi hắn, nói: “Anh… Hừ! Về sau đừng hòng em tới chỗ anh nữa!” Hắn cười hì hì nói: “Sao thế? Bị mẹ anh nhìn thấy sao?” Cô đỏ mặt, mở cửa xe xoay người bước xuống. Hắn vội đuổi theo, giữ chặt cô nói: “Ai ya, thấy thì cũng thấy rồi, sợ cái gì chứ, chẳng qua cha mẹ chồng muốn gặp con dâu xấu thôi mà…” Chu Dạ nổi giận đùng đùng, cắt ngang lời hắn: “Anh còn dám nói!”

Vệ Khanh vội giơ tay: “Được được được, anh không nói, anh không nói. Mẹ anh văn minh tiến bộ lắm, nói rất thích em, em đừng có xấu hổ nữa.” Cô cúi đầu cắn cắn ngón tay, một lúc sau mới hỏi: “Thật sự bác gái không để ý sao? Bác không nói em không đứng đắn, là đứa con gái mất nết sao?”

Vệ Khanh vội nói cô yên tâm, “Mẹ nói em vừa xinh đẹp, lại có khí chất, rất thích em mà. Đừng có nghĩ nhiều quá.” Dẫn cô ngồi vào trong xe, lại háo sắc nói: “Mẹ còn ước gì hai ta phát sinh quan hệ cơ.” Chu Dạ ghét, đẩy hắn ra: “Anh có thể đứng đắn một chút không?” Hắn nghiêm mặt nói: “Anh nói thật mà, mẹ còn dặn anh tới hỏi em, bao giờ thì tới nhà anh chơi kìa.”

Chu Dạ bị dọa, hoảng hốt, vột vàng lắc đầu: “Ai thèm nghe anh nói lung tung chứ.” Hắn lại kêu ca: “Anh sao có thể nói lung tung chứ! Anh nghĩ cuối tuần em không bận gì, đến nhà anh một lần đi.” Chu Dạ chưa kịp chuẩn bị, sao dám tới nhà hắn gặp người lớn, cắn môi nói: “Cuối tuần em bận rội, không đi được.” Cô ngạc nhiên, không ngờ Vệ Khanh lại yêu cầu cô về nhà hắn, cảm giác quá nhanh, cô chưa từng nghĩ tới.

“Em có chuyện gì quan trọng chứ?” Vệ Khanh có chút tức giận, nhưng vẫn nhẫn nại hỏi. Cô rầu rĩ nói: “Chuyện ở trường ấy mà, về đề cương làm luận văn, phải họp lớp, giảng viên cứ cường điệu suốt, nói không thể vắng mặt.” Vệ Khanh nghe cô nói như vậy, không có cách nào khác, đành nói: “Vậy để lần khác đi.” Chuyện này liên quan tới việc tốt nghiệp của cô, dù sao cũng là chuyện lớn.

Chuyện ra mắt người nhà hắn khiến Chu Dạ rất căng thẳng. Hơn nữa, gặp mặt người lớn thì chuyện tình cảm không còn là chuyện hai người nữa. Cảm thấy rất bất an, vì thế có thể kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.

Mấy ngày nay cô luôn nghĩ tới việc này, rất đau đầu. Cô thích Vệ Khanh, nhưng đi gặp cha mẹ hắn, có phải sau này bọn họ sẽ kết hôn không? Cô mới mười chín tuổi, còn rất trẻ, không muốn bị hôn nhân ràng buộc. Đối với cô mà nói, yêu đương là một chuyện, mà kết hôn lại là chuyện khác.

Tháng năm qua đi lại tới tháng sau, thời khắc tốt nghiệp ngày một gần hơn, cùng với nỗi buồn chia ly, rải rác từng góc sân trường. Mọi người liên hoan tụ họp, cố gắng lưu giữ kỷ niệm thời thanh xuân lông bông theo năm tháng. Chu Dạ vẫn bình thản, cũng biết cuộc vui nào mà chẳng có lúc chia ly, nhưng vẫn bị bạn bè liên tục kéo ra ngoài uống rượu ăn cơm, lưu luyến chia tay, không khỏi có chút hoài niệm. Nghĩ bốn năm ở chung với nhau, cứ như vậy chia xa, chân trời xa xăm, biết đến khi nào gặp lại.

Ngay cả Lâm Phỉ cũng kéo tay cô nói: “Chu Dạ, ta đi lần này, trời nam biển bắc, nơi nơi phiêu bạt, nếu muốn gặp lại, cũng không phải chuyện dễ dàng.” Cô muốn tới Quảng Châu phát triển sự nghiệp, đó là thế giới ánh sáng lộng lẫy, tràn ngập các cơ hội, đương nhiên, cũng sẽ bị cuốn vào vòng xoáy tiền tài danh vọng. Các mấy ngàn dăm như vậy, quả là trời năm biển bắc.

Chu Dạ cười: “Đi ra ngoài, chúng ta sẽ kiên cường hơn thời đi học, đó là chuyện tốt. Nếu ngươi nhớ ta, rảnh thì gọi điện cho ta, cũng không phí hoài tình bạn bao năm.”

Lâm Phỉ thở dài: “Trước kia còn đi học, cứ nói nơi này không tốt, nơi kia không tốt, giờ phải đi rồi, lại thấy tiếc nuối. Bốn năm ở đây, ta chơi bời không ít, xem như là quá khứ, tính ra cũng không có mấy bạn bè thân thiết, ngươi không giống đám bạn lêu lổng chơi bời của ta, là người khẳng khái, khi ta khó khăn thường luôn ở bên cạnh ta. Quen biết ngươi, chính là duyên phận, chính là may mắn của ta. Lần này ta đi, cũng không còn gì để nói nữa, cứ vậy nhé.” Cô nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói một lời chân tình: “Hải nội tồn tri kỷ, thiên nhai nhược bỉ lân. Vô vi tại kỳ lộ, nhi nữ cộng triêm cân” [15]. Đây là bài thơ mà cô đã học thời trung học, giờ nhớ tới, mới thấy xúc động. Thương cảm, tiếc nuổi, mở cửa xe muốn rời đi.

Chu Dạ nhìn cô luôn luôn chơi bời phóng túng, chưa từng làm chuyện nghiêm chỉnh, không nghĩ rằng trong lòng cô ấy lại coi trọng mình như vậy, vô cùng cảm động, nói: ‘Ngươi nói như vậy, làm ta cảm thấy rất xấu hổ. Dù sao đi nữa, chúc ngươi tới nơi mới sẽ thành đạt, tiền đồ rộng mở, sớm có người thật lòng bên mình.” Đứng ở đó, nhìn theo bóng xe Lâm Phỉ mất hút nơi góc đường, lúc này mới xoay lưng trở về.

Cảm xúc hụt hẫng, lại tình cờ gặp bạn bè cùng lớp đang mặc áo cử nhân chụp quanh tượng điêu khắc trong trường. Thấy cô đi tới, liền lôi kéo cô vào cùng chụp ảnh. Chu Dạ cười nói: “Mình không chụp đâu, mình đâu có rời trường.” Có người nói: “Bạn không rời, nhưng tụi này rời, nói nhiều như vậy, mau tới đây, đứng yên nào!” Lôi lôi kéo kéo chụp ảnh, mọi người đối với việc chụp ảnh giống như có chút điên cuồng.

Trương Suất thay quần áo, đi ra. Chu Dạ cười trêu ghẹo: “ Mặc vest đen nhìn rất đẹp trai nha.” Trương Suất nhìn cô, ánh mắt sâu thăm thẳm, đôi mắt đẹp nheo lại, bỗng nhiên nói: “Chu Dạ, bạn hứa làm người mẫu cho mình, vẫn còn chưa thực hiện đó.” Cô nhíu mày: “Bạn còn nhớ sao, mình đều đã quên rồi.”

Trương Suất đưa ra yêu cầu: “Nếu không, bây giờ chúng ta vẽ luôn được chứ? Mình về lấy giá vẽ.” Chu Dạ hỏi: “Ngay tại đây sao?” Trong trường người đến người đi, dễ gây chú ý. Trương Suất gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, thời tiết đẹp như vậy, chọn ngày không bằng giải quyết ngay đi, bạn đi thay đồ cử nhân đi.” Nếu đã đồng ý với hắn, Chu Dạ đành phải làm theo, sinh viên khoa nghệ thuật cũng không sợ gây chú ý với người khác.

Trương Suất chỉ cho cô ngồi trên bãi cỏ, bên cạnh là bức tượng điêu khắc, tượng trưng cho sự tự do bay lượn, phía sau là toàn giảng đường bắt mắt. Dòng chữ “Khoa nghệ thuật” màu vàng càng thêm chói lọi dưới ánh mặt trời. Chu Dạ chỉnh lại mũ cử nhân, nói: “Mặc bộ này chẳng tự nhiên chút nào cả. Trương Suất, mình bắt buộc phải mặc nó sao?”

Trương Suất thở dài, cô đúng không phải là một người mẫu tốt, nói: “Tay chân đừng lộn xộn nữa, duy trì tư thế vừa rồi, điều chỉnh cho ánh mặt trời lướt qua vai phải bạn đi.” Chu Dạ le lưỡi trêu hắn, nhớ lần trước, vì thế tắt điện thoại đi. Giờ phút chia tay sắp tới, chịu vất vả một chút, cố gắng phối hợp với yêu cầu của hắn.

Trương Suất đứng ở sau giá vẽ, nhìn ánh mặt trời cuối xuân lóe ánh dương quang  tỏa trên người cô, giống như một dòng nước mềm mại, ôn nhu, ánh sáng và hình ảnh lần lượt thay đổi cùng một chỗ, giống như thực như ảo, làm hắn có chút choáng váng, không thể nhìn gần. Tâm tư hắn bay lên, suy nghĩ trong vắt, hạ bút giống như có người chỉ điểm, từng nét bút họa thật sinh động, chuẩn xác.

Đang là cuối tuần, nơi nơi đều ầm ĩ. Bất kể bạn học nào đi qua cũng quay đầu lại hai người bọn họ mặc áo cử nhân, trong mắt có chứa niềm khát khao. Nhỏ giọng thì thầm đoán quan hệ bọn họ: “Nhất định là một cặp. Nhìn anh khóa trên ấy đi, khôi ngô tuấn tú, lại còn vẽ rất đẹp. Còn chị kia thì tớ biết, thường xuyên nhận được học bổng, lại xinh đẹp, trai tài gái sắc, hâm mộ quá đi. Nếu có người như vậy vẽ mình, mình sẽ gả cho hắn ngay lập tức.” Lại có người thở dài: “Đáng tiếc, bọn họ sắp ra trường, cho nên mới vẽ tranh làm kỉ niệm.” Vài nữ sinh khóa dưới nói nói cười cười đi ngang qua.

Đến trưa, không còn người quấy rầy bọn họ, ngay cả nhân viên quét dọn cũng cố ý đi vòng sau lưng bọn họ. Sắp tốt nghiệp rồi, mọi người đều hiểu và thông cảm. Chu Dạ cảm giác ánh mặt trời chậm rãi ngả về phía tây, khuôn mặt bị phơi nắng mà ửng hồng, tóc bỏng rát dần dần mát trở lại, cúi đầu khiến tóc phất qua mặt, ngứa, nhưng cũng không dám động đậy, không vuốt tóc.

Trương Suất nhận ra cô không thoải mái, đi tới, thay cô vuốt tóc ra sau tai, mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng, không chút che giấu tình cảm của hắn. Chu Dạ mẫn cảm nhận thấy một loại cảm giác khác thường, nhìn hắn có chút xấu hổ, hắng giọng nói: “Vẽ xong rồi sao?” Tai lại nóng lên.

Trương Suất gật đầu, đưa cho cô xem, ánh mặt trời theo khe hở qua tán lá cây khe hở rơi xuống mặt đất, tràn đầy những ánh sáng vàng rực rỡ, mông lung mộng ảo. Người trong tranh không rõ ràng lắm, nhưng dưới ánh mặt trời tháng năm rọi xuống, khuôn mặt nghiêng nghiêng tao nhã mê người, xinh đẹp tuyệt đỉnh.

Chu Dạ kinh ngạc kêu lên: “Mình chưa từng thấy ai xử lý ánh sáng tốt như vậy, giống y như thật vậy.” Sau đó nhìn Trương Suất, kích động nói: “Đây là bức tranh đẹp nhất mà mình từng thấy. Trương Suất, bạn đúng là thiên tài!” Không, không, không phải thiên tài, hắn thầm phản bác trong lòng, đó là vì bạn mà thôi. Chu Dạ đứng bên cạnh cứ trầm trồ khen ngợi không ngớt. “Hơn nữa, người trong tranh lại là mình, làm cho mình cảm thấy vô cùng vinh hạnh.” Vuốt bức tranh, yêu thích không rời tay.

Trương Suất cười: “Nếu đã như vậy, bức tranh này tặng cho bạn.” Cô giật mình: “Trương Suất, bạn…” Học mỹ thuật, mọi người đều rõ, chữ có thể viết rồi tặng bừa, nhưng đã vẽ sẽ không thể tặng bừa được. Chu Dạ học vẽ nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng tặng ai bức tranh mình tự tay vẽ.

Trương Suất ngồi xổm xuống, nhíu mày nói: “Chu Dạ, thực sự mình rất thích bạn.” Chu Dạ nhìn hắn, “ừ” một tiếng, thấp giọng nói cảm ơn, trong lòng có chút gợn sóng. Đối mặt với tình cảm thuần túy như vậy, không hiểu sao lại nhớ tới Vệ Khanh… so với Trương Suất, giống như ngoài tiền ra, cái gì cũng tệ, nhưng lại là người trong lòng của cô.

Trương Suất thở dài: “Nhưng mình phải đi rồi.” Trong giọng nói âm thầm kìm nén tiếng thở dài. Chu Dạ nhìn vẻ cô đơn trên mặt hắn, hỏi: “Bạn định đi đâu?”

Mãi lâu sau, Trương suất mới nói: “Italy.” Đã quyết định từ rất lâu rồi, cho nên dù có tình cảm với Chu Dạ, nhưng lại không dám tới gần. Chu Dạ nhớ ra, hỏi: “Tới Florence sao?” Cô từng mượn hắn nhiều bộ sách liên quan tới mỹ thuật tạo hình, biết hắn rất thích Florence, nổi tiếng là trung tâm nghệ thuật, là điểm khởi đầu của văn hóa phục hưng. Hắn gật đầu. “Đúng vậy, Florence, đó là nơi mà mình vẫn muốn tới. Nơi đó, mặt trời luôn luôn tỏa sáng, trời xanh mây trắng, cao xa vời vợi, lại còn có những vách tường cổ kính, những ô cửa chớp màu xanh cổ, nóc nhà đỏ thẫm, là Athen của phương Tây, cung điện nghệ thuật.” Hắn muốn tới nơi có thể theo đuổi giấc mơ của hắn.

Chu Dạ biết nơi hắn sắp đi ở bên kia bờ đại dương, còn xa hơn chỗ Lâm Phỉ nhiều lần, cách xa bao nhiêu núi cao sông rộng, trong vòng một ngày, liên tục nghe thấy tin chia ly, khiến cô ảm đạm tiếc nuối, nhưng vẫn cố gắng phấn chấn tinh thần, nói đùa: “Chúc mừng giấc mơ của bạn đã thành hiện thực. Tương lai học thành tài, lúc thành họa sĩ nổi danh, nói không chừng mình có thể cầm bức họa này đi kiếm cơm của bạn, đến lúc đó đừng có nói không quen mình nha.”

Trương Suất lắc đầu: “Không đâu, mình sẽ mãi mãi nhớ bạn.” Nhớ rõ buổi chiều tháng năm này, cô gái hắn thích, được ánh mặt trời bao phủ toàn thân. Khi còn trẻ, tình cảm thầm mến đầy đau thương, vĩnh viễn không phai màu.

Chu Dạ xoa xoa tay chân cứng ngắc, cười hỏi: “Khi nào bạn đi?” Có lẽ hắn sắp đi rồi nên mới thông báo cho cô biết. Trương Suất nói: “Một tuần nữa.” Đã sớm hoàn tất các thủ tục. Chu Dạ nhảy bật dậy, lôi máy ảnh ra: “Lại đây, chúng ta chụp tấm ảnh nào. Sau này không biết có cơ hội gặp mặt nữa không.”

Xã hội hiện đại, tuy nói giao thông phát triển, nhưng thế giới rộng lớn như vậy, bay lượn khắp nơi, từ nay về sau khó mà biết tin tức về nhau. Dù thiết bị thông tin có tiên tiến cỡ nào cũng không xóa được khoảng cách xa xôi.

Nhờ một đàn em khóa dưới đi ngang qua chụp ảnh hộ. Hai người sóng vai đứng cạnh nhau ở trước giảng đường, ánh chiều ta đem bóng hình chiếu dài vô hạn, thân thể đứng dựa sát cạnh nhau, lại phân biệt rõ ràng, duy chỉ có cái bóng ở xa xa thì chụm lại thành một khối. Thời điểm bấm máy, Trương Suất quay đầu, nhẹ nhàng hôn lướt qua môi cô. Mặc dù Chu Dạ bất ngờ, nhưng cũng không nói gì. Trương Suất mỉm cười, nói: “Hẹn gặp lại.” Giơ tay lên vẫy vẫy, dường như muốn lưu lại hết thảy tại nơi này.

Chu Dạ cũng vẫy vẫy tay với hắn, cổ họng có chút nghẹn ngào, không nói nên lời. Hắn thích cô, đến bây giờ cô mới biết, cô vẫn cảm động. Phiền não quay người, lại thấy nơi ngã rẽ trên đường, Vệ Khanh đang dựa vào thân cây, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.

Cuối tuần có lẽ sẽ không dễ dàng trôi qua.

[14]: Việc không đúng, nói nghe không lọt lỗ tai, việc sẽ không tới đâu.

[15]: Đây là bốn câu thơ trong bài “Đỗ Thiếu Phủ chi nhiệm Thục Xuyên” của Vương Bột.

Bản gốc:

城闕輔三秦, 風煙望五津。

與君離別意, 同是宦遊人。

海內存知己, 天涯若比鄰。

無為在歧路, 兒女共沾巾。

Hán Việt:

Thành khuyết phụ Tam Tần (1)

Phong yên vọng Ngũ Tân. (2)

Dữ quân li biệt ý

Đồng thị hoạn du nhân.

Hải nội tồn tri kỷ

Thiên nhai nhược tỵ lân.

Vô vi tại kỳ lộ

Nhi nữ cộng triêm cân.

(1) Nay thuộc tỉnh Thiểm Tây. Hạng Võ sau khi diệt Tần chia đất này cho Ưng Vương, Tắc Vương và Địch Vương nên gọi là Tam Tần.

(2) Tên năm bến ở sông Thục.

Dịch nghĩa:

ĐỖ THIẾU PHỦ ĐI NHẬM CHỨC TẠI THỤC XUYÊN

Thành luỹ bảo vệ cho miền đất Tam Tần,

Từ đây có thể trông thấy năm bến sông Thục trong màn gió khói.

Cái ý ly biệt của anh và tôi giống nhau,

Vì chúng ta đều là kẻ đi làm quan nơi xa.

Trong bốn biển tôi còn có anh là tri kỷ,

Dù ở chốn chân trời cũng giống như xóm giềng gần bên.

Như vậy hà tất phải đứng nơi ngã ba đường lúc chia tay,

Mà như thói thường nhi nữ nhỏ lệ ướt thấm khăn.

Dịch thơ: (bản dịch của Trần Nhất Lang)

Thành xây giữ đất Tam Tần

Trông vời năm bến mấy tầng khói mây.

Bùi ngùi giây phút chia tay

Bác, tôi bể hoạn thường hay đổi dời.

Chúng ta tri kỷ trên đời

Chân mây góc biển như người lân gia.

Chia tay bóng khuất ngã ba

Đừng khăn thấm lệ như là nữ nhi