- Này, em vừa nói chuyện với ai đấy? _ đang lang thang trong công viên thì bị một bàn tay vỗ vào vai cái bộp
- Nói chuyện với ai mặc kệ tôi!!
- Em đừng có mà quá đáng! _ anh ta cáu, kể nghèo kể khổ:
- Trong khi anh vất vả lắm mới xong công việc để đi gặp em,anh còn vừa phải học, vừa phải đi làm thêm kiếm tiền nuôi thân, giúp đỡ gia đình, em thì lại đi nói chuyện, cười cười với thằng khác là sao?
- Cái gì mà thằng khác? Phải gọi là anh... là anh nghe chưa? Anh ý hơn anh 4 tuổi đó. _tôi vẫn chưa hiểu lắm ý tứ trong lời nói của anh ta
- Anh mặc kệ, anh cứ gọi là thằng đấy.Anh không biết đâu, hôm nay em phải đi ăn với anh...
- Tôi không đi... tôi không đi... tôi không đi... anh đi mà đi một mình đi, không thì rủ em trai, em gái, hôn thê hôn mê của anh đi đi, sao cứ phải ép tôi?
- Free?Đi không? _anh ta không để ý đến lời tôi nói, trực tiếp đưa ra điều kiện.Miếng ăn là miếng nhục, nhưng lời mời gọi hấp dẫn như thế, không đi thì có mà ngu... thôi mặc kệ đi, nhục cũng được, là anh ta lôi kéo tôi đi, chứ không phải là tôi ép buộc gì anh ta đâu nhé!!
- Đi luôn. Tôi muốn ăn gà rán, sườn xào chua ngọt, vịt om sấu, bánh ngọt vị chanh dây, nước dâu ép... Tạm thế đã. Hì hì _sau một hồi suy nghĩ, tôi đưa ra yêu cầu... và thấy mặt anh ta khẽ co rút. Có gì mà ngạc nhiên? Thế là còn ít đấy! Nữ chính trong tiểu thuyết còn ăn nhiều hơn tôi cơ.
Anh ta dẫn tôi đến trước một cái xe máy. SH thì phải? Nhưng mà anh ta mới 17 tuổi đã đủ để lái xe đâu...
- Anh điên à mà đi cái này, công an bắt là chết đó...
- Có gì đâu mà em phải sợ?
- Tôi chỉ sợ người ta gọi bố mẹ tôi ra thôi, chết tôi luôn á! Hay anh đi xe đạp của tôi đi?
- Anh không biết đi xe đạp! _mặt anh ta tỉnh bơ
- Tôi không thể hiểu được ngữ công tử bột như anh nữa! Lên tôi đèo _coi như vì bữa ăn vậy (ಥ_ಥ) (╥_╥)
Người đâu nặng như lợn, đèo anh ta đến vã mồ hôi mà vẫn chưa tới nơi...
May mà chỗ đó cũng gần, tôi đạp xe mất khoảng 40 phút thì tới (ಥ_ಥ)
Ăn xong cũng phải đến 1 giờ chiều, may mà lúc này là mùa thu, tiết trời dễ chịu nên tôi mới kiềm chế được cái cảm xúc muốn xẻo thịt anh ta
Ngang qua studio chụp ảnh cưới, tên tiếng tây tiếng tàu gì tôi cũng chả nhớ, anh ta đột nhiên ôm chặt lấy eo tôi và hét:
- DỪNG LẠI!!!
Tôi phanh kít lại ngay giữa cửa hàng:
- Cờ lờ gi tê? (Clgt)
- Anh muốn nhờ em một việc...
- Nói thẳng ra đi, úp úp mở mở, ông lại cho đầu vào thùng phuy xanh bây giờ!!
- Khiếp, con gái con nứa,... làm bạn gái anh đi..._thấy tôi đần mặt ra, anh ta vội giải thích:
- Em đừng có hiểu lầm, anh chỉ muốn em giả vờ thôi, để anh dứt con đỉa đói hôn thê hôn mê ra...
- Giả làm người yêu anh? Tôi được cái gì? _bây giờ làm gì cũng phải trên cơ sở lợi ích. Kinh doanh cũng phải lấy lãi chứ lị...
- Một bộ váy, một cái áo phông, một cái quần jean, một đôi giày... tùy em chọn, đổi lại, làm người yêu anh một tháng _quá lợi rồi, làm người yêu anh ta có một tháng mà được bao nhiêu đồ. Nhưng lúc này, lòng tham của tôi lại nổi lên. Tôi thủ thỉ:
- Hai cái áo phông, hai cái quần jean, có được không?
- Được _không chút do dự luôn? Kinhh
- Hợp đồng đã kí,bây giờ đi đâu?
- Đi chụp ảnh
Nói xong anh ta xuống xe, đi thẳng vào studio... Tôi ngơ ngơ, ngác ngác vào theo. Nhìn một loạt váy cưới, váy dạ hội,tôi lóa cả mắt. Đúng thật là rất đẹp...
Anh ta đi tới đi lui, đi lên đi xuống, chọn ra chừng 10 bộ váy, đưa cho tôi, cười dịu dàng:
- Em vào thử đi!
Chả hiểu lúc đấy thấy anh ta cười, ma xui quỷ khiến thế nào, tôi cũng cười theo, ôm mấy bộ váy theo nhân viên vào phòng thay đồ...
---------------------------------------------------
Tâm trạng của anh hôm nay thật không tệ. Lừa được con ngu đi chụp bộ ảnh, sau này có thể lấy ra để đánh dấu chủ quyền a.
Nhất định phải chọn ra mấy bộ hợp với cô ấy nhất, tí nữa chụp ảnh phải còn tình củm một chút nữa. Mấy cái ảnh như thế mới có sức công phá mạnh.Kiểu này thế nào chả toàn thắng
Đang mải mê suy nghĩ, không để ý đến bóng dáng quen thuộc rón rén từ phòng thay đồ bước ra...
- Anh... _tôi nhỏ nhẹ gọi
*vẫn không nghe thấy*
_ ANh... _gọi to hơn
*vẫn không nghe thấy*
_ TÊN ĐIẾC KIA. ANH MÀ KHÔNG NHÌN TÔI, TÔI QUAY VỀ NGAY LẬP TỨC.
Anh ta giật mình, quay lại nhìn tôi, mặt ngẩn ra một lúc. Ngẩn cái gì chứ? Lộn cả ruột. Tôi cáu:
- Anh ngây người cái gì? Có được không để tôi còn đi thay?
- Đẹp... đẹp lắm! Em thử bộ khác đi!!
Đội ngũ nhân viên của studio cười mỉm nhìn đôi trai trẻ trước mắt. Thật là dễ thương a. Đúng là tình yêu tuổi học trò mà... người giận... người dỗ. Ngưỡng mộ quá đi!!
Thay đồ đến mệt cả người, bộ nào trông cũng đẹp nhưng tôi thấy tôi mặc nó cứ kiểu gì ý. Thế mà tên kẹo mút dở đó lại cứ ngẩn người ra, nhìn tôi chằm chằm, lại còn khen đẹp, nói tí chụp ảnh phải thay hết chỗ này... không biết mắt anh ta có làm sao không nữa hay tui đẹp thật ta?
Chụp ảnh
Đi tận đâu không biết,tôi với anh ta chụp bao nhiêu ảnh tạo bao nhiêu dáng, nhưng sao toàn cảnh hôn nhỉ? Thế mà tôi cứ ngơ ngơ để mặc anh ta muốn làm gì thì làm... tự dưng ngu thế không biết... trí khôn của tôi chắc bị tên đó cướp mất rồi. Huhuhu. Đúng là tên dê xồm mà...
- Này,sao anh cứ lợi dụng hôn hít với sờ mó tôi thế hả? Tính sàm sỡ tôi chắc? Tôi biết ngay mà, nhìn mặt anh là tôi thấy sở khanh, lưu manh rồi...
- Em đang là bạn gái anh, đương nhiên anh phải làm tròn bổn phận của một người bạn trai rồi... Với cả làm như thế đưa cho thầy u anh mới tin, cô ta mới biết điều rút lui chứ!
Tôi gật gù. Cũng đúng.
Sở khanh nghĩ: “Thật ngốc mà, nói thế mà cũng tin... “
Cuối cùng cũng chụp xong. Max đẹp. Anh ta nói nhân viên làm cho hai album (tôi cái, anh ta cái),hai đĩa CD lồng âm thanh là những bài hát:
+ Một nhà?
+ Làm vợ anh nhé?
+ Everytime we touch?
+ Beautiful in white?
+ Em là bà nội của anh?
+ Where is true love?
+ Vợ yêu?
+ Sau tất cả - Erik?
Tôi cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhất thời lại không nghĩ ra... Mặc kệ đi, ảnh thực sự đẹp nha
Bộ ảnh của chúng tôi đại loại là như thế này, chưa lấy ảnh được nên chỉ có thể lên mạng tìm hình ảnh tương tự thoaiii (⊙o⊙)