Có Lẽ Em Nên Từ Bỏ... Tất Cả Mọi Thứ Thuộc Về Anh

Chương 20: Rung động (4)




Băng bó cho hắn xong,Nhi ngửa mặt lên,thấy hắn vẫn còn ngẩn ngơ nhìn mình.Cô mỉm cười,búng một cái vào trán hắn,làm hắn giật nảy mình,la oai oái...

- Aiii.Sao em lại đánh anh?

- Sao anh cứ nhìn chằm chằm tôi thế?Hay là...rất muốn bỉ ổi một chút??_ giọng thản nhiên

Hắn đột nhiên ôm ngực,hét toáng lên:

- Lưu manh...

Hai người cùng phá lên cười...

Nhi: “Ăn cơm đi,tôi đói rồi”

Phong: “Anh bị tổn thương như thế này,sao ăn được đây?”

“Anh bị mỗi tay phải thôi mà,có phải què,cụt hay là liệt hết tứ chi đâu mà không ăn được?”

Hắn liền hét ầm lên như trẻ con:

“Anh không biết,anh không biết,anh không biết đâu...em phải đút cho anh ăn.Nếu không anh sẽ không ăn...”

“Ừ,thế anh không ăn đi.Tôi ăn một mình vậy.Càng cònnnnnn”

Mặt hắn xụ xuống,hai cánh tay run run giơ lên,ánh mắt đầy vẻ đáng thương nhìn lên trời than thở:

“Ông trời ơi,có ai thương tôi đâu.Tôi đưa người ta đi chơi,người ta lại muốn bỏ tôi nơi rừng thiêng nước độc.Hức hức.Tôi chuẩn bị cơm cho người ta ăn,người ta lại muốn bỏ mặc cho tôi chết đói.Hức hức.Tôi...tôi... “

Hắn chưa nói hết,cô đã lấy nắm cơm tống vào mồm hắn.hừ,tên điên này...diễn như thật -_-Nhai xong,hắn lại định tiếp tục bài ca “than thân trách phận” thì đã bị Nhi chặn họng:

“Thôi,bố diễn sâu quá rồi đấy,để “người ta” hầu bố!!”

Hắn cười hì hì,xoa đầu cô:

“Con ngoan”

Nhi nghiến răng nghiến lợi véo tay hắn làm mặt hắn méo xệch:

“aiaiaiaiai,Ông trời ơiiii,hức hức,người ta lại muốn bạo hành t...ô...i,aaaa,đau”

“Còn dám nói nữa không hả?”

“Dạ kh...ô...ngg,nhưng tay anh đau thật mà... Em không thương anh thì thôi...” *bĩu môi*

Khuôn mặt điển trai nhăn nhó lại,miệng xuýt xoa,thổi thổi vào chỗ bị thương.Nhi thấy thế tưởng thật liền lo lắng:

“Đưa tay đây tôi xem nào.Tôi đã băng bó cho anh rồi còn gì?”

“Nhưng mà...nó vẫn còn đau...đây này...đây này...hay...em thổi cho anh đi “

Tay hắn ở trong lòng bàn tay cô run rấy một cách kịch liệt,lời nói lại có kiểu rụt rè như thiếu nữ () làm cô vừa buồn cười lại vừa thươngg.Cô cuống quýt thổi thổi vào tay hắn,miệng còn dỗ dành:

“Con ngoan,đau một tí là khỏi thôi,cố chịu đựng một tí.Há mồm ra ta đút cho nàooo”

“...”

----------------------------------

Ăn uống xong xuôi thì hai người xuống đồi chơi,ở đây thật là đông vui nha...

Không khí tấp nập nhưng trong lành,Nhi nhìn dòng người đi đi lại lại mà cảm thán,chẳng bù cho Hà Nội,ô nhiễm phát sợ...

- Này,chúng ta mua một bộ đồ “tông dật” làm kỉ niệm đi _hắn ý kiến

- Hả?_cô nhìn hắn bằng ánh mắt khiếp sợ...không phải chứ?

- Anh không thấy đàn ông ở đây,dzời này người ta toàn đóng khố à?Kia kìa...

Hắn nhìn theo hướng nhìn của cô,thấy một người đàn ông to béo đóng mỗi chiếc khố đang ngồi chẻ củi...

“...”

- Nói em ngu đúng là không sai mà,vẫn còn đầy người mặc quần áo kia kìa...

Cô lại nhìn theo hướng nhìn của hắn,thấy một người đàn ông gầy còm mặc áo,quần hẳn hoi đang ngồi bán vải...

“...”

Cuối cùng thì hai người thống nhất mua mỗi người một bộ đồ truyền thống của người bản địa ở đây.Bộ đồ nam:tay áo vừa loe vừa dài đến tận cổ tay,ống quần vừa loe vừa dài đến tận cổ chân.Bộ đồ nữ thì có một sự khác biệt...không hề nhẹ:màu sắc lòe loẹt hơn,nhưng màu chủ đạo vẫn là đen,tay áo vừa loe vừa dài đến tận cổ tay,chân váy vừa rộng vừa dài đến tận cổ chân (-_-) Tuy thế nhưng hai người mặc vẫn rất đẹp ^^

- Selfie cái nào!!... Ấy,cười lên,sao mặt anh cứ xị ra thế??

- Cái này gọi là boy lạnh lùng

“...”

- Anh nhếch mép lên một cái đi,đấy,thế chứ lị,trông như dân nữ và lưu manh ý.Haha

“...”

- Xem nào...Em là cô gái bản...Enterrr

Xong xuôi vụ chụp ảnh thì hắn kéo cô vào một góc,đẩy cô vào tường,đôi môi mỏng ghé sát vào tai cô thì thầm:

- Em có muốn anh thực hiện nghĩa vụ của lưu manh không?

Nhi nhìn thẳng vào mắt hắn,khuôn mặt đỏ bừng,trán lấm tấm mồ hôi...Nếu đây là phim hay “ngôn tềnh “thì cảnh tiếp theo sẽ là như thế này:Hắn đẩy cô vào tường,nhìn cô đắm đuối,mắt hai người dần nhắm lại,đầu hai người ghé sát vào nhau,hắn trao cho cô một nụ hôn nồng thắm...

Nhưng thực tế thì lại là thế này...

Mặt Nhi nhăn nhó,khi môi hắn sắp đến đích rồi thì cô bỗng đẩy hắn ra,hét toáng lên:

- Kiến...kiến...cứu tôi với...nó đốt tôi này...anh giết...giết nó đi...nhanhhh,tôi chết mất.

“...”

Cô vừa hét vừa quay lưng lại về phía hắn,gãi liên tục,miệng thỉnh thoảng còn lẩm bẩm:

- Chết...chết mịa mày đi,ai bảo mày đốt bà cơ...Đáng đời...

- Đệt,vẫn còn,thế đíu nào mà lắm thế??

- Anh còn đứng ỳ ra đấy làm gì,mau cứu tôi đi,nhanh lên,không nó lan sang chỗ khác bây giờ...

Hắn lúc đầu rất bất mãn,trong một cái không khí vô cùng lãng mạn như vậy mà cô lại nỡ phá hỏng,nhưng lúc sau thấy cô cầu cứu như vậy nên cũng bất đắc dĩ tiến lên giúp...

“Cởi áo ra.”

“Biến thái,đừng có nhân cơ hội này mà sàm sỡ tôi.Còn lâu”

“...” _ quay người bỏ đi

“Ấyy,đi đâu thế hả?Tôi cởi...tôi cởi là đc chứ gì?” _nghiến răng nghiến lợi

“Thế ngay từ đầu có phải giờ xong rồi không?”

Cô cởi áo ra để hắn bắt kiến cho...cũng không hẳn là cởi,chỉ là bỏ cái lớp ngoài thôi >.