Cửa phòng mở ra, nhìn thấy mẹ đang đứng ở cửa cười với cô.
"Ây mẹ," cô đem em bé ẵm gọn trong vòng tay, ngẩng đầu hỏi, "Đây là con cái nhà ai vậy, cũng quá dễ thương đi chứ."
"Của con chứ ai..."
"Bùm-"
Lâm Thanh bị dọa sợ tới mức lăn từ trên ghế sofa xuống đất.
Lúc này liền tỉnh táo hẳn.
Toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Cái này ...!người còn chưa đoạt được về tay đó, cái gì mà mơ thấy có con rồi?
Cô sờ sờ trán mình.
Chậc!
"Ăn cơm thôi."
Kiều Bá mở cửa bếp, liếc nhìn cô rồi bưng mấy đ ĩa đồ ăn đặt lên bàn.
Lâm Thanh ngửi thấy mùi thơm, còn rất mong đợi vào kỹ năng giấu diếm của Đội Trưởng Kiều, cô lập tức quăng giấc mơ bất hạnh kia ra sao đâu, ngồi dậy bước vào nhà tắm rửa tay.
Vừa mới tắt vòi nước, đã có người rất tự giác đưa khăn lông tới.
Lâm Thanh sửng sốt một chút, sau đó cầm lấy khăn tắm: "Cám ơn."
Thụ sủng nhược kinh.
Không phải chứ, sao cô lúc nào cũng cảm thấy, người này hôm nay có chút gì đó là lạ?
Không phải là muốn đem cô đóng thùng bán đi chứ?
Đây có phải là vừa ăn nhân đạo trước khi bị tử hình không?
Cô có chút hoảng loạn không thể giải thích được nên chỉ bàng hoàng lau tay, còn chưa kịp động đậy thì anh lại cầm lấy chiếc khăn trên tay cô, gấp gọn gàng rồi treo bên cạnh.
Lâm Thanh: "..."
Cô thậm chí không dám nói lời nào, lẳng lặng đi tới trước bàn, cúi đầu thản nhiên liếc mắt nhìn, liền nuốt nước miếng, toàn thân có chút bối rối
"Sườn xào chua ngọt, khoai tây chiên nồi đất, tôm càng nhỏ sốt bơ tỏi, cánh gà ôm cola, canh bắp sữa."
Thật sự xin lỗi, đều không có.
Chỉ có hai đ ĩa mì Ý, mày còn làm lại không thấm đẫm nước sốt.
Cái này cũng không thể nói rằng anh chỉ biết nấu mì, mà ý là -- còn là biết nấu nhiều loại mì khác nhau đúng không?
Lâm Thanh ngồi xuống ghế, sau đó lại tiến vào trạng thái trầm mặt.
"Anh cao 1,83 mét, dung mạo tuấn tú, tính tình tốt, còn có thể nấu ăn," Kiều Bá nhìn hai đ ĩa mì trên bàn không có dấu hiệu sẽ bán chạy, ho khan một tiếng, "Máy tính cũng có thể sửa chữa một chút, tính tình cũng không tệ.
Thỉnh thoảng giúp ông nội trông Loan Loan, cũng không tính là rất yêu động vật.
Anh biết em thích món sườn xào chua ngọt, khoai tây chiên nồi đất, tôm càng nhỏ sốt bơ tỏi cánh gà cola và canh sữa bắp, không thích bị người khác giáo huấn, ăn mềm không ăn cứng ..."
Hả?
Lâm Thanh sửng sốt một chút, sau đó liền nhận ra ý đồ của anh, có chút buồn cười.
Vì vậy, đây là đang định tỏ tình sao?
Ban đầu, cái gọi là nghi thức cáo biệt kia chỉ là giả vờ, anh kéo cô về, tắm rửa, thay quần áo, nấu cơm, chỉ để chứng minh rằng anh thực sự đáp ứng tiêu chuẩn của cô?
lúc mới bắt đầu muốn đem cô ra ngoài ăn, là bởi vì bản thân biết rõ thực tế, cũng rõ ràng tài nghệ nấu nướng của mình tới đâu?
Ây--
Nghe giọng điệu khó xử của anh, Đội Trưởng Kiều, người luôn lạnh lùng và băng giá, nói ra mấy lời yếu đuối như vậy, cũng thiệt là làm khó anh rồi.
Lâm Thanh đột nhiên cảm thấy, tên trực nam này hình như cũng có chút đáng yêu.
Chậc.
Được thôi, ai kêu cô vừa rộng lượng lại vừa lương thiện chứ?
Không ấy cứ miễn cưỡng chấp nhận là được.
"À cái kia ..."
Bầu không khí có chút xấu hổ, cô cũng có chút nhiễm phải anh, não ngắn đoản mạch, nói không được trôi chảy
lắm: "Thật ra, em..."
Không để khí thế bị đánh bại được.
Cô hít một hơi thật sâu định đứng dậy.
“Cạch cạch ---“
Trên cổ tay cô truyền đến một trận lạnh lẽo, cảm giác này giống như khi sờ vào bề mặt kim loại.
Bị lực đạo này tác động, cô không tự chủ được mà ngồi trở lại ghế.
Cúi đầu xuống nhìn cổ tay, cô phát hiện còng tay thường ngày của anh thế mà hiện tại đang khoá trên tay mình.
Sự kiên nhẫn mấy ngày qua của Kiều Bá dường như đã cạn kiệt hết, cuối cùng giọng nói của anh cũng trở lại trầm ổn thường ngày: "Ngồi đó"
Nhận ra thái độ của cô có chút khó chịu, ngữ khí của anh không khỏi dịu đi một chút, anh nói thêm: "Em bình tĩnh nghe anh nói trước đã."
Lâm Thanh: “…”
Lỗ chết rồi, vừa rồi cô có cảm giác hơi động lòng cái gì chứ.
Mới dễ thương được có vài phút, lại hồi phục trở về ‘Tác phong Kiều Thị’ trứ danh rồi.
Miệng lưỡi của đàn ông, có quỷ mới tin.
"Không phải, em không rời đi," cô hơi ngẩn ra, "Anh giúp em mở ra trước đi!”
Kiều Bá cúi xuống nhìn cô, nhất thời im lặng không nói thêm lời nào.
Bầu không khí bỗng dưng im lặng khác thường.
Tĩnh lặng một hồi lâu.
Vẫn là Lâm Thanh không nhịn được lên tiếng trước: "Này, Đội Trưởng Kiều, anh trước hết mở còng tay cho em đi, được không, như vậy rất là..."
Ngượng ngùng đó.
Giống hệt như đang thẩm vấn tội phạm vậy.
Kiều Bá lại cúi xuống nhìn cô, đột nhiên anh mỉm cười.
Mấy ngày nay thời gian đơn phương chiến tranh lạnh cô có hơi dài, cô ấy phớt lờ mọi hành động cử chỉ khác nhau của anh, mỗi khi muốn nói chuyện vui vẻ với cô, cô đều bỏ đi hoặc thay đổi chủ đề.
Bây giờ người đã bị còng ở đây, cuối cùng thì cũng có thể yên tĩnh hơn một chút.
Kiều Bá nhìn cô ngọ ngoạy, có chút hứng thú muốn trêu chọc cô một chút, nên anh chỉ yên lặng bất động đứng bên cạnh cô.
“Đội Trưởng Kiều?”
“Kiều Bá?”
“Kiều đại nam thần?”
Lâm Thanh mặt dày thử hết mọi kiểu chân chó cô biết, cũng không quên sử dụng bản lĩnh coi nhà vốn có, mím miệng chớp chớp mắt: "Cầu xin anh đó, nếu anh có chuyện gì muốn nói, em hứa sẽ nghe lời mà, anh trước tiên giúp em mở nó ra đã, có được không?”
Tâm trạng Kiều Bá tốt lên một chút: “Dựa vào cái gì?”
“A?”
Đây còn có thể dựa vào cái gì được chứ, cô cũng đâu phải là tội phạm.
Lâm Thanh đỡ trán.
"Có thể khiến anh hoàn toàn tuân mệnh nghe theo,” Kiều Bá nhìn cô, biểu tình thập phần đắc ý, “Chỉ có tổ quốc của anh thôi –”
“Không phải chứ, anh –“còn muốn chọc ghẹo cô sao?
“Và người yêu của anh.”
Đầu óc Lâm Thanh phút chốc trở nên trống rỗng.
Anh đây là đang muốn… cầu hôn ...!sao? Quá khoa trương rồi đó, đúng không? Vả lại, lợi dụng thời thế kiếm lợi kiểu này, sale 11.11 còn chưa dám chơi kiểu này nha.
“Người yêu cái rắm!” lỗ tai Lâm Thanh đỏ lên, “Anh đừng có quên à nha, chúng ta đến quan hệ yêu đương nam nữ còn không có!”
Kiều Bá mỉm cười, ngồi xổm xuống lướt mắt nhìn cô.
“Vì vậy, Lâm Thanh—“
Anh đem chìa khóa tra vào ổ khoá trên chiếc còng, ánh mắt vẫn tập trung nhìn cô, giọng điệu rất nghiêm túc và bình tĩnh: "Em có muốn thử không?"
Lâm Thanh sững sờ một lúc, lúc kịp phản ứng lại thì phát hiện bản thân đã nhảy xuống hố của anh.
Chắc chắn anh là cố ý giăng bẫy ở đây đợi cô nhảy vào.
--“Chúng ta đến quan hệ yêu đương nam nữ còn không có!”
-- "Vậy em có muốn thử không?"
Muốn thử không?
Từ quan hệ người yêu bắt đầu thử.
Thực sự là không có tính sáng tạo nha, vẫn là không đợi được mấy câu tỏ tình giật gân của Kiều đại đội trưởng, hai đ ĩa mỳ trên bàn để quá lâu cũng đã trở nên nguội ngắt, chưa kể đến trên tay còn có một bộ còng sắt lạnh tanh đâu.
Chỉ vậy thôi mà đòi đổi lấy một cô bạn gái.
Vẫn đúng thật là tác phong của Đội Trưởng Kiều nha.
Nếu mà đồng ý yêu anh thì cũng quá lỗ rồi đúng không?
Lâm Thanh cảm thấy bản thân nên thật bá khí ngồi đó, đợi chờ anh mở khoá xong, sau đó lại nhấc một cú vô ảnh cước, đá ghế đứng dậy, đập bàn từ trên cao nhìn xuống: “Em mới không!”
Nhưng mà, cô cái gì cũng không làm liền gật gật đầu.
Muốn.
Cô muốn thử.
Muốn thử xem dùng thời gian cả đời này của cô có đủ để thay đổi người đàn ông thẳng thắn này không.
Muốn thử xem khi về già anh có còn khó tính như vậy không.
Muốn thử xem cần bao lâu để chúng ta sẵn sàng cố gắng vì nhau.
Lâm Thanh nhấc tay mình đặt lên tay anh, dùng sức vặn một chút, chìa khoá xoay một vòng, sau một ‘cạch’ nhẹ, còng tay đã mở ra, cô lật tay lại chủ động nắm chặt lấy tay anh, mỉm cười.
Bầu không khí yên tĩnh và nghiêm túc ban đầu bỗng trở nên thư thái.
Sậu Vũ Sơ Yết*
*Một bài thơ cổ diễn tả tâm trạng khi yêu
Phần kết.
Có phải anh sớm đã có mưu đồ này với em đúng không!
“Đội Trưởng Kiều, anh đây là thật biết bức người chiếm lợi nha.”
“Ây, em còn tưởng anh là cục đá thành tinh! Dạng sẽ không bao giờ nghĩ thông suốt đó!”
“Nói em nghe xem, anh có phải là từ sớm đã có mưu đồ chống đối em rồi đúng không?”
Kiều Bá chỉ cười không nói.
Kể từ lần đầu tiên gặp nhau, lúc tiểu cô nương cô lém lỉnh, dễ thương đứng trước cổng sở cảnh sát làm nũng, phóng sự đáng yêu cho Tôn Kỳ, anh cũng chưa bao giờ nghĩ rằng hai người sẽ có ngày hôm nay.
Nói cách khác, anh căn bản không hề có suy nghĩ sẽ nghiêm túc trải qua dạng chuyện nữ nhi tình trường.
Về sau, từ từ cũng thay đổi rồi.
Cái nghề cảnh sát này có quá nhiều nguy hiểm và những điều bất ngờ không thể biết được.
Từ quá trình huấn luyện trong học viện cảnh sát cho đến thực chiến sau này, anh bắt đầu trở nên lý trí, gần như vứt bỏ tất cả cảm xúc, dần dần lộ ra dáng vẻ lạnh lẽo từ trong xương, càng làm việc anh lại càng không muốn đụng mấy thứ cảm xúc vớ vẩn kia.
Anh luôn xem nhẹ sự sống và cái chết, còn nói về chuyện tình cảm, nếu không quá để tâm thì sẽ không có hối tiếc, chí ít nhiều năm nữa về sau, anh có thể sẽ tìm ra một nửa của đời mình, đủ ăn ý, và cũng như anh đủ lý trí và lạnh lùng.
Dù có phát sinh điều gì ngoài ý muốn, cũng không thể gây ra sóng to gió lớn.
Cứ vô lo vô nghĩ như vậy mà trải qua một kiếp người.
Nhưng điều anh không ngờ được là, từ khoảnh khắc cô lọt vào tầm mắt của anh, giữa trưa, ánh nắng như thiêu đốt vạn vật, có nhiều thứ dường như đã lặng lẽ thay đổi.
Hỉ nộ ái ố của anh bắt đầu thay đổi vì một người, bắt đầu có những kỳ vọng vào cuộc sống, cũng bắt đầu thay đổi, trở nên ngày càng ấm áp, giống như mọi con người bình thường khác.
Sau đó, có lẽ những ám ảnh về lời buộc tội và hiểu lầm từ nhiều năm trước cùng với số mệnh âm sai dương lệch* gia nhập vào đội cảnh sát, mọi thứ đều là một điềm báo ẩn dụ mạnh mẽ nhất để mở đầu cho một cuộc gặp gỡ lạ thường.
*Sai sót ngẫu nhiên.
--------- Hoàn chính văn ---------
------oOo------.