Băng nhóm trộm văn vật bị bắt giữ thành công.
Tất cả những người trong băng đảng do Anh Ưng đứng đầu đều bị khống chế.
Nội bộ của chúng bị rạn nứt nghiêm trọng nên trong quá trình thẩm vấn không cần tốn quá nhiều sức lực mà vẫn thu về được rất nhiều thông tin hữu ích.
Thuận theo những manh mối này tiếp tục điều tra xuống dưới, phía cảnh sát tra ra được cả một đường dây buôn bán văn vật phi pháp, cũng được coi là triệt để loại bỏ một khối u nhức nhối.
Vụ án kết thúc rất thuận lợi.
Lúc Lâm Thanh vừa tỉnh lại, bên tai liền truyền giọng nói của người dẫn chương trình từ bản tin thời sự đang đưa tin về vụ án được phát trên tivi, xen lẫn những giọng nói huyên thuyên bàn luận về vấn đề này, ồn ào đến nỗi khiến đầu cô đau nhức lên từng trận từng trận.
"...!Em nói xem mấy tên này nghĩ làm sao? Bọn chúng làm nhiệm vụ ăn cắp, bán hàng, liên lạc, kết nối với các thành phần trong nước và quốc tế, mà còn có thể phân công trách nhiệm một cách rõ ràng như vậy? Chúng đã hình thành luôn một ngành công nghiệp lớn mạnh, nếu mà đêm mới tin lực này đi làm ăn buôn bán đàng hoàng thì đảm bảo giàu nứt vách đổ tường đi?"
"Ây da, rừng sâu rộng lớn, loại chim chóc nào cũng có.
Dù gì cũng không thiếu người muốn đi cái gọi là đường tắt, đúng không? Chỉ tội nghiệp cho Lâm Thanh nhà chúng ta, haiz! Đáng đời, tự nhiên đang yên lành lại muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, đàn ông chúng ta là cái loại vai u thịt bắp, chịu một dao này chắc cũng chả có gì nghiêm trọng, còn cần cậu ấy thay cái tên Kiều Bá chết bầm kia chặn một dao à?"
"Hề Khải, anh bị điên rồi à? Chuyện này làm sao có thể trách Thanh Thanh?"
"Không trách cậu ấy chẳng lẽ trách anh? ngay từ đầu đã nói rằng muốn ngăn không cho cậu ấy vào đội cảnh sát, một mực không chịu nghe, lần trước thì tay không đỡ dao, lần này thì hay rồi trực tiếp đâm vào ngực, lưỡi dao trắng đi vào lưỡi dao đỏ đi ra, dù gì đi nữa cũng chỉ là một tiểu cô nương, đáng bị như vậy sao? Bên lão gia tử bây giờ anh vẫn còn miễn cưỡng giấu diếm, nhưng mà bên cô chú giấu làm sao được, không tin em cứ đợi xem, chậm nhất là sáng sớm ngày mai, Tiểu Lâm Thanh đảm bảo vẫn còn phải ăn một trận bắn té tát của hai người!"
"Vậy mà anh còn còn có tâm tình ngồi đây nói bóng nói gió?"
"Cái này em không hiểu! Bây giờ anh nhân lúc cậu ấy còn chưa tỉnh, anh liền chửi trước một trận làm nóng người, đợi cậu ấy tỉnh dậy vừa hay tiếp thu cơn nổi trận lôi đình của nhị vị trưởng lão!"
Lâm Thanh vẫn đang nhắm mắt: "..." Vậy là tôi đây cần phải nói một lời cảm ơn với cậu sao hả, ông chủ Hề!!!
"Lại nói," Hề Khải buông lời mà lòng vẫn còn rất tức giận, "Cậu ấy vì người liều mạng, vậy mà tên Kiều Bá kia lại đối xử với cậu ấy ra sao? Ngay từ ngày đầu tiên vào làm đã bị nhắm vào một cách không não, không đúng, anh chính là nghĩ không ra, Tiểu Lâm Thanh nhà chúng ta có chỗ nào thua kém hay là làm gì động tới anh ta? Cái này cũng không đáng nói, thay anh ta chịu một dao, bây giờ người đâu? Giờ này đến bóng dáng cũng chả thấy đâu, loại người này căn bản chính là đầu đất, không có lương tâm!"
Cậu càng nói càng tức khí: "Lần sau đừng để anh đụng trúng, đụng trúng coi anh có đánh chết anh ta không!"
Cơn buồn ngủ sót lại của Lâm Thanh đã hoàn toàn biến mất.
Ây yo, mấy lời này nói nghe sao có chút hơi hơi cảm động vậy ta!
Bất quá Kiều Bá thật sự không đến xem vết thương của cô sao?
Trong tim cô bỗng dưng có một chút khó chịu.
"Anh thì biết cái gì chứ!" Dao Đào rót một ly nước, phản bác lại cậu ta, "Anh nghĩ thử xem, trong tình huống đó nếu đổi ngược lại là em, anh có nhào đến giúp em đỡ một dao không?"
"Cái đó còn phải hỏi sao?" Hề Khải vội vàng tỏ vẻ trung thành, "Lên núi đao xuống chảo dầu..."
“Dừng, dừng, dừng, đừng nói mấy chuyện đó, đây là vấn đề nghiêm túc, lẽ nào anh không cảm thấy Lâm Thanh với Kiều Bá...!...!Anh hiểu ý em chứ?" Dao Đào cười cười, ý vị sâu xa, " Còn có, chưa biết tình hình thì đừng nói năng lung tung, anh tưởng rằng anh tới đi sớm lắm à? Kiều đội trưởng người ta, hehehe, canh ở đây cả một buổi tối, mãi đến 10p trước khi anh tới, anh ấy nhận được một cuộc điện thoại quan trọng mới rời đi! Anh thì hiểu quỷ gì!"
Ây?
Hây hây hây.
Lâm Thanh chăm chú lắng nghe, trong lòng đang mưa gió bỗng chuyển nắng vàng. Nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra thờ ơ, giả vờ như vừa mới ngủ dậy, từ từ mở mắt:
"Dao --"
Lâm Thanh chưa kịp nói xong, mở mắt ra liền đụng phải bóng người đẩy cửa đi vào.
Sắc mặt anh không tốt lắm, dưới cằm phủ một lớp râu nhợt nhạt, còn chưa kịp thay quần áo, trên ngực áo vẫn còn vết máu chưa lau, người đơ ra vẫn giữ nguyên tư thế đẩy cửa đi vào, hai ánh mắt giao nhau, ánh sáng trong mắt trong giây lát lập tức trầm lại.
"Thanh Thanh, cậu tỉnh rồi à?"
Dao Đào và Hề Khải thấy Lâm Thanh tỉnh dậy, bị doạ cho kinh ngạc ngay lập tức tiến lại gần.
Dao Đào hỏi: "Cậu có đói không, hay là muốn uống chút nước?"
Còn chưa kịp nói xong thì sau lưng đã có một âm thanh nho nhỏ vang lên.
Dao Đào quay lại liền nhìn thấy Kiều Bá mang theo một túi đồ ăn sáng.
"Vậy thì cái đó, Thanh Thanh," Dao Đào rất sáng suốt kéo Hề Khải rời khỏi hiện trường, "Tụi mình xuống căn tin ăn cơm trước, nếu có gì cần giúp thì gửi tin nhắn WeChat cho minh nha!"
Không đợi Lâm Thanh kịp trả lời, hai người lập tức cùng nhau vắt giò lên cổ bỏ chạy.
Trong phòng bệnh bỗng dưng yên tĩnh lạ thường.
Kiều Bá cúi người đặt bữa sáng trong tay xuống bàn, rửa tay sạch sẽ, đi tới mép giường sờ đầu cô, trên mặt không chút biểu cảm: "Còn đau không?"
“Còn.” Biểu tình của Lâm Thanh biến đổi tức thì, làm ra vẻ rất khó chịu , liên tục xuýt xoa, "Đau lắm luôn."
Anh cau mày, nhưng cũng không thể làm gì được.
Loại chuyện này, anh không chịu đựng giúp cô được.
Lâm Thanh quay đầu lại, cẩn thận nhìn chằm chằm biểu tình của anh.
Đau đớn là điều tất yếu, nhưng thật ra vết thương không sâu, không đâm trúng bộ phận trọng yếu, cũng không thực sự đau đớn như cô vừa nói, quan trọng là chỉ muốn xem phản ứng của anh.
Kiều Bá nhướng mi đáp lại anh nhìn của cô, giọng nói nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều: "Lần sau gặp phải tình huống này, hãy lùi lại rồi tự bảo vệ bản thân."
“Sẽ không!” Lâm Thanh hiếm khi thấy Đội Trưởng Kiều cao lạnh nhà mình lại nói như vậy, nên cố ý trêu chọc anh “Đội Trưởng Kiều , không phải là anh đã nói sao? làm việc không được để cảm tính xen vào, phải luôn tập trung vào công việc, dùng lý trí phân tích tình huống, vậy anh nghĩ lại thử xem mấy lời vừa nói, có đúng là lời của một đội trưởng đội cảnh sát nên nói hay không?"
Kiều Bá liếc cô một cái, không trả lời cô: "Muốn uống một chút nước không? Em tạm thời không thể ăn đồ ăn."
"Đội Trưởng Kiều ."
Lâm Thanh cảm thấy lâu lâu được lên mặt dạy cho Đội Trưởng Kiều một bài học cũng không tệ, liền cố ý chọc giận anh: "Suy nghĩ từ góc độ lý trí, anh hơn em về mọi mặt, vậy nên trong trường hợp đó, hy sinh một người như em để giữ lấy một người ưu tú hơn, nhân tài của quốc gia, đó không phải là sự lựa chọn khôn ngoan nhất sao? Hơn nữa, lần hành động này rất quan trọng.
Không phải Đội Trưởng Kiều anh nói mọi việc phải biết lấy đại cục làm trọng sao? Em gạt bỏ sống chết của mình sang một bên, truy đuổi kẻ tình nghi, dò hỏi địa hình và báo cho anh kịp thời, em ..."
"Lâm Thanh."
Kiều Bá lên tiếng, quai hàm siết chặt, anh đột nhiên đặt mạnh chiếc ly đang cầm trên tay thật mạnh xuống bàn một cái sầm.
Anh cũng biết rằng cô đang cố ý nói những lời này.
Nhưng bây giờ, nghĩ đến tình cảnh lúc đó, tay anh dính đầy máu của cô, anh lại thực sự cảm thấy sợ hãi.
"Em nghĩ rằng bản thân mình rất có năng lực?"
Lần nói chuyện này rất khác, giọng điệu dịu dàng vừa rồi biến mất không dấu vết, thay vào đó là giọng điệu căng thẳng đang cố gắng kìm nén, giọng nói đầy ấp tức giận đến mức anh thậm chí còn không nhận ra: “em cảm thấy hi sinh bản thân để cứu người khác là một chuyện rất vinh dự đúng không? Không tuân theo mệnh lệnh, tự quyết định, trở thành một anh hùng ...!trước đây anh đã nói với em những gì có phải là em chưa từng để tâm đúng không?"
Anh không thể nói tiếp được rồi.
Anh trước giờ luôn tự cho mình là bậc thầy thẩm vấn, nhưng dường như mỗi khi đối mặt với Lâm Thanh, anh đều có chút vô lực không tự chủ được.
Thành thật mà nói, anh thực sự biết mấy lời này đều là buộc tội không cơ sở, trong lần hoạt động này, Lâm Thanh cũng không đi quá xa, ngay từ đầu đã gọi điện cho anh để báo cáo tình huống, sau đó mới lái xe đi theo sau, theo dõi nhất cử nhất động của đối phương.
Kể cả nhát dao cuối cùng cô đỡ cho anh, nếu đổi ngược lại là cô, anh cũng sẽ không do dự mà lao tới đẩy cô ra, đem thân mình thế chỗ.
Hay là nếu ai khác thay cô làm điều này, có lẽ anh sẽ cũng sẽ không ngồi đây dùng mấy lời cay nghiệt này để buộc tội người đó.
Nhưng mà bây giờ, cảm tính dường như đã dập tắt đi lý trí.
Cơn giận kia của anh, không cách nào nguôi ngoai.
Lâm Thanh cũng bị cơn nóng giận đột ngột của anh chọc đến phát cáu.
“Kiều Bá anh bị bệnh à?” Cô đỏ mặt tức giận, “Anh hung dữ cái gì chứ? Anh thật sự cho rằng em đang theo đuổi anh nên anh muốn làm gì cũng được đúng không? Em không tuân theo mệnh lệnh của anh hồi nào chớ? Em cứu anh như vậy cũng là làm sai chứ gì?”
“Kiều Bạch, tại sao anh luôn cho rằng mình đúng?” Cô tức giận đến mức nói năng lộn xộn, lời sau chẳng liên quan gì đến lời trước đó, “Hôm nay nếu đổi lại là Trình Lạc nằm ở chỗ này anh cũng sẽ hung dữ với người ta như vậy đúng không? Với cái tính khí hư thúi này của anh, đáng đời không theo đuổi được nữ thần, đáng đời anh tới giờ vẫn ế! Đúng rồi, chuyện anh rảnh rỗi vô sự nhốt em trong chuồng bò em còn chưa tính sổ với anh đó nha! Luận công, bình thường trong quá trình làm nhiệm vụ, anh không vì đại cục xuống tay với đồng nghiệp.” Cô nóng giận hấp tấp, buộc miệng nói, “Luận tư, chúng ta không có quan hệ yêu đương nam nữ, anh lấy tư cách gì hôn em!”
Lời vừa nói xong, cả hai đều sững sờ.
Chưa nói ra thì không sao, vừa nói ra mấy lời này, bầu không khí vốn căng thẳng như kiếm tuốt ra khỏi vỏ lại đột nhiên tăng thêm 1 chút ngượng ngùng.
Trời ơi, tại sao lại thốt ra mấy lời này mà không cần suy nghĩ vậy!
Lâm Thanh có chút ảo não.
Cô nghĩ hay là nói gì đó để cứu vớt lại, muốn mở miệng nhưng không nói nên lời, đành ngậm ngùi, chỉ có thể giả chết quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Nhưng đại khái do nóng giận hư não, cô quên mất bản thân mình đang bị thương, xúc động quay người mạnh quá mạnh, đụng trúng miệng vết thương, cơn đau trên ngực ngay lập tức truyền tới đại não làm cô nhìn không được xuýt xoa một tiếng.
Vẻ mặt Kiều Bá tối sầm lại, hai tay dùng sức một chút, nghiêng người đỡ lấy người trên giường, giọng điệu cứng ngắc, hồi lâu vẫn chưa nguôi giận: "Đừng nhúc nhích."
Lâm Thanh nghiến răng chịu đựng cơn đau, nhưng vẫn nhắm chặt hai mắt, giả vờ chết đến cùng.
Kiều Bá muốn nói gì đó, liếc cô một cái, buông tay, giúp cô đặt một ly nước lên đầu giường, nhẹ nhàng chỉnh lại gối nằm rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Sảnh lớn dưới lầu của bệnh viện có một vườn hoa nhỏ.
Dưới giàn hoa leo bóng râm bao phủ, nhiều người ngồi dưới bóng mát tán gẫu, nghỉ chân, thỉnh thoảng lại truyền đến những âm thanh huyên náo, cười nói vui vẻ.
Trong lòng Kiều Bá có chút rối loạn.
Anh tuỳ tiện đi dạo dưới lầu, vô tình bắt gặp Trình Lạc, vẫn mang bộ dạng vô cảm lạnh lùng như mọi khi.
Đi bên cạnh là Đường An đang cố gắng cười nói với Trình Lạc, nhìn thấy anh, Đường An lập tức đứng thẳng người: "Đội Trưởng Kiều, tụi em đến thăm chị Thanh!”
Kiều Bá "Ừ" đáp lại một tiếng, chạm phải tầm mắt của Trình Lạc, hai người họ chỉ lãnh đạm gật đầu với nhau, xem như là đã lên tiếng chào hỏi.
Đợi hai người họ bước vào tòa nhà, anh đi tìm một nơi vắng người ngồi xuống, mò tìm hộp thuốc lá trong túi, sau đó lấy ra một điếu ngậm vào miệng.
Tìm cách ổn định lại lý trí nhưng trong đầu lúc này chỉ toàn là những lời nói khi nãy của Lâm Thanh.
“-----không có quan hệ yêu đương nam nữ, anh lấy tư cách gì hôn em!”
Tư cách gì?
Anh nhíu mày khó chịu.
Sự tình xảy ra ngày hôm đó thật ra anh cũng có chút bất ngờ, lúc đó anh rất vội vàng, có lẽ là do ảnh hưởng từ việc cô lúc nào cũng nói muốn đuổi theo anh?
Không phải là anh không nghĩ đến chuyện tình cảm, đã nhiều năm như vậy, bất quá chỉ là mấy cô gái như Lâm Thanh trước giờ chưa từng nằm trong phạm vi suy nghĩ của mình.
Theo quan điểm của trước giờ của anh, khi bắt đầu yêu đương thì nhất định phải cùng nắm tay nhau bước vào thánh đường hôn lễ, bởi vậy người có thể chung sống với anh cả đời phải có tính cách tương đồng hoặc thậm chí giống nhau hoàn toàn với anh, có đủ sự ngầm ăn ý và cùng khí chất.
Ngay cả trước khi gặp Lâm Thanh, anh vẫn luôn nghĩ rằng mình thích Trình Lạc, mặc dù không nói ra rõ ràng nhưng ngày thường anh cũng quan tâm ít nhiều đến cô ấy.
Nhưng bây giờ bình tĩnh lại suy ngẫm lại, giữa anh và Trình Lạc lại giống bạn bè hơn là tình nhân.
Ngưỡng mộ khả năng của đối phương, hiểu biết tính tình, đồng thời có sự ngầm thấu hiểu lẫn nhau.
Nhìn cảm giác đối với cô ấy có vẻ không khác mấy so với khi anh nhìn thấy Đường An hay Lý Tử.
Ngược lại, chính Lâm Thanh là người dễ dàng khiến cảm xúc của anh bị đảo lộn.
Giống như lúc nãy cô hỏi anh.
-----“Hôm nay nếu đổi lại là Trình Lạc nằm ở chỗ này anh cũng sẽ hung dữ với người ta như vậy đúng không?”
Đúng, sẽ không.
Vì chỉ khi quan tâm quá nhiều, mới không kiềm chế được mà dễ dàng tức giận.
Anh giũ tàn thuốc, thở ra một hơi dài.
Lý Tử, Trần Thao và những người khác lần lượt đến thăm bệnh, Kiều Bá cũng không tiện lên lầu, anh gửi cho cô mấy tin nhắn WeChat nhưng đợi mãi vẫn không thấy hồi âm, lên thôi, anh cũng có chút lo lắng.
Anh cứ như thế mà đứng dưới lầu do dự hết cả ngày.
Không biết cô đã bình tĩnh lại chưa, anh đợi đến đêm, bệnh viện đã tắt đèn một hồi lâu rồi mới lặng lẽ bước lên.
Lâm Thanh đã ngủ mất rồi.
Nhiệt độ máy lạnh rất thấp, cô vẫn chưa vừa lòng, mền trên giường bị cô đạp rơi xuống đất, cả người nằm ngửa ra phơi bụng trên giường, có lẽ vì vết thương khó chịu nên cô hơi nhíu mày, đi ngủ rồi mà vẫn mang nét mặt không vui.
Anh cúi người rút cục sạc bên cạnh giường, đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại đặt cạnh bên gối nằm sắp rơi xuống đất.
Tiếng thở đều đều nhè nhẹ của cô rơi vào bên tai.
Tâm trạng của anh cũng theo đó mà cảm thấy yên tĩnh hơn rất nhiều.
Hình như có thứ gì đó đang dần dần được xác định.
Anh cong khóe miệng, vươn tay sờ trán cô, sau đó nhặt cái mền bị cô đạp ra đắp lại, tìm điều khiển máy lạnh tăng nhiệt độ lên một chút, sau khi bảo đảm mọi thứ đều ổn, mới nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Chúc ngủ ngon.
------oOo------.