Có Lẽ Đội Trưởng Kiều Đang Yêu

Chương 18: Chương 18:




6:30 tối.
 
Lúc này Kiều Bá còn đang đổ mồ hôi trên sân tập, thì nhận được điện thoại báo bệnh của Kiều Đức Hàn, nghĩ cũng không cần nghĩ liền biết được ý đồ của ông. Tuy rằng có chút hơi khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn là lo lắng cho sức khỏe của ông vạn nhất có phát sinh vấn đề gì, lập tức đi thay đồ gấp rút trở về nhà.
 
Tuy nhiên, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong sân nhà mà anh đã lâu không gặp, cơn tức giận bỗng dưng lên đến bờ vực bùng phát.
 
"Tôi không tin trên thế gian này vẫn còn tồn tại thể loại đàn ông mà tôi không đoạt được, tôi vừa có tiền vừa có sắc, chiếm được anh không phải là chuyện sớm muộn sao?" 
 
"Nổ tiếp đi, lần trước không phải cậu nói người ta đã có bạn gái rồi sao?" 
 
"Đó chỉ là hiểu lầm thôi, lúc đó tôi không kịp phản ứng, bây giờ nghĩ lại làm sao có thể? Cô gái đó muốn thân hình không có thân hình, gương mặt cũng không có gì nổi bật, giống như một cô học sinh nhỏ vậy, Kiều Bá làm thế nào mà lại nhìn trúng cô ta? Lại nói, không phải có câu? Hoa dù đã có chậu, tôi đến đập chậu đào đất cướp hoa..."
"Chính là sợ cuốc của cậu là đồ rởm, không đào nổi hoa thôi!" 
 
"Ha ha ha..."
 
"Có dám cược một ván không, nếu mà tôi có thể thu tập được núi băng Kiều Bá này, các cậu ..."
 
Mấy cô gái trang điểm đậm tụ lại với nhau bàn luận rôm rả, nhất thời phát ra một trận cười khanh khách, mà không để ý đến sắc mặt Kiều Bá càng ngày càng đen đang đứng phía sau.
 
Anh vừa định lên tiếng, Kiều Đức Sơn chắp tay sau lưng cười nói: "Bá à, con đã trở lại rồi sao?"
 
Mấy cô gái lập tức dừng lại, lần lượt quay đầu lại nhìn  anh rồi cười đẩy cô gái xích lại gần: "Đi đi, Vi Dịch!"
 
Nhìn thấy vẻ mặt của anh, Vi Dịch do dự, nhất thời không dám tiến lên.
 
Ngược lại, Kiều Đức Hàn tươi cười chào họ hai tiếng, sau đó bước đến chỗ Kiều Bá, hạ giọng: "Thế nào, chọn một cô đi, cháu ngoan!"
 
Kiều Bá trầm mặt, liếc nhìn ông nội một cái, sau đó cũng không thèm để ý đến ông, trực tiếp nhặt những món quà khác nhau chất đống trên mặt đất rồi để vào tay Vi Dịch, đến khuôn mặt của cô cũng không thèm nhìn một cái: “Vi tiểu thư, tôi nghĩ lần trước những gì cần nói tôi cũng đã giải thích rất rõ ràng, hi vọng cô tự trọng. "
 
“Kiều Bá!” Vi Dịch thẹn quá hóa giận,  “Có phải anh quá đề cao bản thân rồi không? Nói đi, em có chỗ nào không xứng với anh?"
 
Câu nói điển hình cho ý tứ  "Lão nương đây đẹp từ chân tơ kẽ tóc, ngươi vịnh vào đâu mà dám chê ta?".
 
Kiều Bá lười lý luận với loại người này, vì vậy anh mạnh tay hơn một chút, thậm chí còn xách đống quà để lấy lòng kia mang ra ngoài cửa, hướng tay ra ngoài làm động tác mời ý muốn đuổi khách.
 
Vi Dịch bị cự tuyệt tới không còn mặt mũi, vẻ mặt không nguyện ý tay không ra về, hất tay anh ra, cao giọng nói: "Kiều Bá, anh dám khẳng định người lần trước thật sự là bạn gái của anh không?"

 
Kiều Bá dừng lại,  nâng mí mắt nhìn cô.
Ánh mắt u ám.
 
Không khí đột nhiên im ắng hẳn.
 
Vi Dịch không biết vì sao lại cảm thấy có chút bối rối, cô vội vàng nhìn sang chỗ khác, cắn chặt môi giả bộ đáng thương: "Em chỉ nghĩ cô ấy—"
 
“ Đúng.” Kiều Bá trầm giọng nói, sau đó nhìn ra ngoài cửa, “Vi tiểu thư đã có câu trả lời, không tiễn.” Gương mặt anh lạnh lùng cứng đờ, không biểu lộ cảm xúc gì.
 
Mấy cô gái nhìn nhau, lẩm bẩm bước ra ngoài.
 
Kiều Bá quay đầu lại nhìn ông nội: "Ông hài lòng chưa?"
 
Kiều Đức Hàn dường như đã đạt được kết quả ngoài mong đợi, mỉm cười thay vì khó chịu: "Bạn gái? Chưa nghe con nhắc tới, mang về ra mắt ông đi?"
 
“Không có,  con tùy tiện nói thôi.” Vẻ mặt nghiêm nghị, anh cúi người nhặt mấy túi quà trên mặt đất ném vào thùng rác, “Ông nội, sau này đừng tuỳ tiện đưa người về nhà nữa, làm cứng nhắc quá, ai cũng không được đẹp mặt."
 
“ Vậy sao.” Kiều Đức Hàn đưa tay ra vuốt râu, như thể ông đang suy nghĩ rất nghiêm túc, được một lúc lại cảm thấy tủi thân, “Nhưng mà, Bá à, ai cũng có con cháu bên cạnh vui vầy, chỉ có ông là một ông già tội nghiệp một người cũng không có."
 
"Vậy con để ông nuôi một con chó?"
 
Ông lắc đầu, bản thân bước đi ra tới cửa, rồi vẫy tay với Kiều Bá: "Bá à, lại đây, ông cho con xem một thứ."
 
Kiều Bá không biết ông mình đang giở trò gì, cau mày đi ra ngoài.
 
Một chiếc taxi đậu ở cửa, cửa sau mở ra, Kiều Bá khoanh tay dựa lưng vào mông xe: "Lại đây!"
 
"Đã trễ như vậy rồi ông còn muốn đi đâu?"
Vừa đi tới, Kiều Đức Hàn bất ngờ từ phía ghế sau lấy ra một bó hoa hồng đỏ rực lửa nhét vào tay anh, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã xô người lên taxi rồi đóng cửa lại với tốc độ cực nhanh: "Sư phụ, nhanh lái xe, đến Four Seasons Plaza! Nó trả tiền xe! "
 
Kiều Bá:"..."
 
Xe đề máy.
 
Điện thoại di động của anh rung lên, bên trên là tin nhắn WeChat từ Kiều Đức Hàn, địa chỉ của một nhà hàng Tây, kèm theo giọng nói:
 

[Bá à, ông đã đến văn phòng hẹn hò đặt cho con một cuộc hẹn, nhớ biểu hiện thật tốt.]
 
Cách một lúc lâu sau, lại gửi tới một biểu tượng cảm xúc Minion đang cổ vũ đến cho anh.
 
Như thể sợ là Kiều Bá giữa chừng bỏ về, một lúc sau, ông lại nhắn thêm:
 
[Đã giúp con hẹn hết rồi, tối muộn rồi, đừng để tiểu cô nương người ta đợi ở đó, không an toàn.]
 
Kiều Bá: "..."
 
Anh lại vô thức nghĩ đến một người.
 
Một người là ông nội mỗi ngày vùng lên giày vò anh, một người cô gái điên trong đội có thể nói là hàng nhất phẩm.
 
Hai người này phải là ông cháu ruột mới đúng.
 
Cái này gọi là giúp người giúp đến cùng, tiễn phật tiễn đến Tây Thiên.
 
Lâm Thanh cảm thấy đến cuối cùng muốn tính chuyện xua đuổi đối tượng xem mắt, vẫn là nên giải quyết được vấn đề cơ bản nhất.
 
Đó là đầu tiên, không được thua về khí thế, để người đàn ông đó gặp rắc rối chính là biện pháp tốt nhất, từ đó lấy khí thế ép người, từ đó để người đó cảm thấy việc đến tham gia buổi xem mắt này chính là một sự sỉ nhục đối với bản thân.
Cô chỉnh lại gấu váy, đứng trong nhà vệ sinh, ngắm nhìn cô gái trong gương.
 
Tóc tai đã được chỉnh trang lại, xoã xuống mềm mại, dưới ánh đèn trắng, lông mi dài từng sợi từng sợi mảnh mai xinh đẹp, đuôi mắt hơi nhếch lên, đôi mắt đen nhánh mang theo sự nổi loạn rất kham. Lại nhìn xuống dưới, cô mặc một chiếc váy đen, đi giày cao gót, điểm này giúp đôi chân trắng hơn và thẳng hơn.
 
Khác hoàn toàn với hình tượng dịu dàng và dễ thương trước đây, khí chất ngự tỷ ngời ngời.
 
Lâm Thanh nhìn vào trong gương bặm bặm môi, lại dặm thêm chút son, nhịn không được woa lên một tiếng.
 
Xinh đẹp lại bá khí.
 
Đừng nói tới mấy anh chàng chán ngấy đầu hói bụng bự thường đến xem mắt, dù là Kiều bá có đến đây cô cũng sẽ dùng bộ dạng này để thu phục anh.
 
"Hei, được đó nha Tiểu Lâm Thanh!" Lâm Thanh từ phòng vệ sinh đi ra, Hề Khải đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, sau đó tặng cho cô một động tác like, "Thành, vậy bây giờ tôi đi trước  chặn đường bắt cóc vợ tôi hỉ? xe và chú Trương đều đang đợi cậu ở ngoài cửa, vạn nhất phát sinh sự tình đối phó không được thì gọi chú ấy, hoặc là gọi điện thoại cho tôi!"
 

Trước khi đi cậu vẫn không yên tâm, quay lại nói thêm một câu: "Đừng ỷ mạnh."
 
Lâm Thanh vui vẻ cầm lấy chìa khoá xe.
 
Hôm nay cô cosplay em gái trẻ đẹp, tài sắc vẹn toàn, bà chủ Lâm khí chất cực phẩm, đảm bảo có thể đánh bật mọi phương diện mọi thể loại người xem mắt.
 
"Không thành vấn đề," Lâm Thanh làm ra động tác ok, "Yên tâm, cứ tin tưởng ở tôi."
 
Nói xong, cô vui vẻ cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, định ngồi lên xe trước, đợi gần sát giờ hẹn mới thong dong đến trễ.
 
Tài xế của hề Khải chú Trương đợi cô ở bên ngoài.
 
Ngồi ở băng ghế sau, cô buồn chán bắt đầu nói chuyện phiếm với chú, hết lần này đến lần khác nhìn thời gian, rồi nhìn dòng xe qua lại, nghĩ xem buổi hẹn hò của Dao Đào sẽ diễn ra như thế nào.
Một người đàn ông trung niên béo tốt và giàu có?  Một "lập trình viên" lầm lì?  Hay một du học sinh mới về nước uyên bác, hay tự ái?
 
Cô thầm lên kế hoạch phải ăn nói ra sao bá khí một chút, để đối phương thấy khó mà lui.
 
Nếu gặp phải người quá ngốc, cô cũng không làm gì được, chỉ có thể vật người ta qua vai tặng cho họ một cú ngã đẹp mắt... mới nghĩ tới đây thôi xương cốt cô đã bắt đầu thích thú biểu tình.
 
Điện thoại Ting một tiếng.
 
Sắp rồi, thời gian cũng không sai biệt lắm.
 
Lần đầu tiên thay người khác xem mắt, khụ khụ khụ, mới nghĩ thôi đã có chút kích động.
 
Cô tỉa tót tóc tai, chỉnh lại quần áo rồi bước xuống xe trong tư thế của một nữ hoàng nhìn ra muôn loài, chưa kịp đứng yên thì một chiếc taxi bên cạnh đã lao qua cọ sát vào váy cô.
 
Sau đó phanh gấp rồi dừng lại.
 
Lâm Thanh:"..."
 
Lái Taxi cũng có thể có cảm giác như lái một chiếc xe thể thao sao.
 
Chiếc xe taxi này đối với định vị của nó hình như có chút không chuẩn? Bác tài xế lái xe có thật là một tay đua trong nghề hay không đây?
 
Cô đang suy nghĩ xem có nên gõ cửa kính xe và dạy cho bác ấy một bài học an toàn giao thông hay không, nhưng chưa kịp cất bước, cô đã nhìn thấy một người bước ra từ cửa sau xe.
 
Đôi chân dài miên man này…
 
Vòng eo săn chắc này...
 
Tấm lưng này...
 

Này...
 
Đang đi đến, Lâm Thanh đột nhiên mở to mắt, hít vào một ngụm khí lạnh.
 
Như nhìn thấy điều gì đó khó tin, cô che miệng lại, đột nhiên cúi đầu lùi lại hai bước, hình tượng nữ hoàng vừa rồi đã sụp đổ, cô cúi người nhìn trái nhìn phải, trong tiềm thức muốn tìm chỗ trốn.
 
Chú Trương thò đầu ra khỏi vị trí lái xe với vẻ mặt lo lắng: "Sao vậy, Lâm..."
 
"Không ... không sao, chú Trương!"
 
Lâm Thanh sợ chú gọi tên mình nên vội vàng trả lời hai lần, không thèm quan tâm đ ến hình tượng, đơn giản cầm lấy làn váy, chạy tới nhà hàng trước.
 
Kiều Bá?
 
Tại sao anh ta lại ở đây?
 
Đến ăn tối với bạn gái?
 
Trình Lạc hay cô Vi Dịch lần trước?
 
Cô cúi đầu xuống hết mức có thể, vừa tìm chỗ ngồi đã đặt trước, vừa nhìn lại quần áo của mình.
 
Mình đang mặc cái quái gì vậy? Nhìn có khác gì nữ hoàng bị thiểu năng đâu? 
 
Tiêu rồi tiêu rồi.
 
Bây giờ cô đột nhiên hối hận vì đã giúp Hề Khải cầm củ khoai nóng này. Vạn nhất chiều phá bắt gặp cô trong bộ dạng này thật là mất mặt quá đi! Cô thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ chán ghét và khinh thường trên khuôn mặt anh.
"Xin chào, ngài đã có hẹn trước chưa? Mời ngài đi bên này."
 
Lâm Thanh tìm ra chỗ, ngồi xuống, khoé mắt nhìn thấy Kiều Bá cũng đi theo vào nhà hàng, đang nói chuyện với người phục vụ.
 
Trái tim cô thắt lại, cô lặng lẽ cầm lấy chiếc túi trong tay đặt lên bàn, che hết nửa khuôn mặt, rồi giả vờ cúi đầu xuống chơi điện thoại một cách nghiêm túc.
 
Chắc là không có nhìn thấy đâu -- ha?
 
Tiếng bước chân ngày càng gần.
 
Lâm Thanh nghĩ tới điều gì đó, trong lòng đột nhiên có linh tính không tốt.
 
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?