Cô Là Em Gái Của Nam Cặn Bã

Chương 33




Cô không bài xích việc Dung Quý Hàn hôn, nghĩ đến thời điểm cô mới bị nhà họ Ngôn đuổi ra ngoài, cô nghèo túng, hai bàn tay trắng, là hắn đã ra tay giúp cô, cho cô hy vọng vào cuộc đời và cơ hội để cô có thể trả thù nhà họ Ngôn. Hắn anh tuấn cương nghị, cao lớn và cao ngạo, cô không có lý do gì không thích hắn, hiện tại cô có thể xác định cô thích hắn.

Thẩm Hoan tình cảm thấy trước kia mắt cô bị mù mới có thể coi trọng Ngôn Diễn, tin tường lời ngon tiếng ngọt của hắn ta, cô như thiêu thân lao đầu vào lửa bỏ qua tất cả để đi theo hắn ta, cô quá ngây thơ ngu ngốc. Dung Quý Hàn là một người đàn ông hoàn toàn khác Ngôn Diễn, tác phong trong cuộc sống của hắn rất nghiêm cẩn, có trách nghiệm đối với công việc, hắn là người có nội tâm thiện lương, đây mới là người đàn ông tốt, nếu cô có thể biết hắn sớm một chút thì tốt.

Nếu Ngôn Nại biết cảm nhận của Thẩm Hoan Tình đối với Dung Quý Hàn, cô nhất định sẽ châm chọc, thiện lương? Người đàn ông tốt? Chuyện đó là nhảm nhí, cảm nhận của cô đối với Dung Quý Hàn là khó chịu, hung tàn, âm hiểm, còn có đạo đức thì bại hoại, nếu không phải là nam chính trong tiểu thuyết thì Ngôn Nại làm sao sẽ bị dẫn vào đây, cũng là bởi vì cô thích Dung Quý Hàn, sau đó ghen ty Thẩm Hoan Tình được Dung Quý Hàn bảo vệ, dùng lời nói kịch động cô mấy lần? Cho nên cô đáng đời cuối cùng bị ép phát điên.

Thẩm Hoan Tình đang xác định cô ấy thích Dung Quý Hàn, cô ấy đang đợi thời điểm thích hợp để nói rõ tâm ý của mình. Cô biết em họ Đàm Tuyết Bach gì đó của Dung Quý Hàn cũng thích hắn, lúc thức là cô không hiểu tình cảm của mình, sẽ không để ý đến cô ta. Hiện tại đã biết rõ tình cảm của mình, cô sẽ phải nắm thật tốt cơ hội.

Dung Quý Hàn đồng ý để Thẩm Hoan Tình làm bạn gái của hắn. Hắn thích Thẩm Hoan Tình sao? Không! Là hiện tại hắn cần một người lấy thân phận là bạn gái ở bên cạnh hắn, không hơn. Vẫn bị Đàm Tuyết Bạch mình coi như em gái mà đối đãi thiết kế mình, bởi vì chuyện này, khiến hắn nhìn thấu tâm tư của Đàm Tuyết Bạch, cô ta thích hắn, nhưng cho tới bây giờ hắn chỉ coi cô ta như em gái, không có chút tình cảm nam nữ nào khác. Hắn không muốn làm tổn thương Đàm Tuyết Bạch, cho nên hắn cần một người phụ nữ bên cạnh, khiến Đàm Tuyết Bạch biết khó mà lui.

Thẩm Hoan Tình đã không còn yêu Ngôn Diễn, cô đối với hắn chỉ có chán ghét và khinh thường, chuyện này, trong chốc lát cô không muốn cùng hắn sống chung một chỗ.

"Ngôn Diễn, anh đưa tôi đi đâu? Nếu không thả tôi xuống tôi sẽ báo cảnh sát!" Thẩm Hoan Tình vừa nói vừa lấy di động trong túi xách ra, làm bộ sẽ báo cảnh sát.

"Cô đã lên giường với hắn ta?" Ngôn Diễn không nén được nội tâm đang tức giận của mình, một màn Thẩm Hoan Tình hôn Dung Quý Hàn kia in thật sâu trong đầu óc hắn, không ngừng lặp lại, mỗi lần nhớ lại hắn đều cảm thấy hít thở không thông, rất khó chịu.

Thẩm Hoan Tình ngừng động tác trên tay, cô cười cười với Ngôn Diễn, "Còn cần hỏi sao? Chuyện tình yêu nam nữ này rất bình thường, đây không phải là câu cửa miệng anh thường nói sao? Hơn nữa, tôi và Dung Quý Hàn là quan hệ người yêu."

"Cô thế nhưng thật sự lên giường với hắn ta? Cô tại sao lại lên giường với hắn ta?" Ngôn Diễn đột nhiên dẫm phanh xe, dừng xe lại, hắn sẽ không dừng xe lại, hắn không khống chế được tâm tình nóng nảy của mình, có thể sẽ gây ra tai nạn xe cộ. Hiện tại đầu óc hắn hỗn loạn cực kỳ, trong đầu hắn toàn là hình ảnh đã qua của hắn và Thẩm Hoan Tình, cũng có hình ảnh của Thẩm Hoan Tình và Dung Quý Hàn cùng một chỗ.

"Đúng vậy, tôi đã lên giường với anh ấy! Anh hỏi tại sao? Tôi là gì của anh mà phải nói chuyện đó với anh? Anh không có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng tư của tôi." Thẩm Hoan Tình nhìn bộ dáng kia của Ngôn Diễn, cảm giác rất sung sướng, cô ở nhà họ Ngôn người không ra người, quỷ không ra quỷ năm năm, cô rất ủy khuất a, cô yêu Ngôn Diễn, cho nên nhẫn nhịn cầu toàn, cô sợ người ngoài cười nhạo mình, cho nên luôn gượng cười.

"Làm sao cô có thể lên giường với người đàn ông khác? Cô là vợ của tôi." Ngôn Diễn nắm một tay của thẩm Hoan Tình, dùng sức nắm chặt, trong lúc đó bộ dáng có một tia uất ức.

Thẩm Hoan Tình lạnh lùng cười một tiếng, "Ngôn tiên sinh, tôi và anh đã ly hôn, bỏ tay của tôi ra, bị người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm, hiện tại tôi có bạn trai rồi."

Trước kia Thẩm Hoan Tình bao giờ cũng nói chuyện nhỏ nhẹ với hắn, bây giờ cô thật vô tình a, Ngôn Diễn buồn bực nhìn Thẩm Hoan Tình, cô đã rút tay bị hắn cầm ra.

Bọn họ đang ở trên đường lớn phía trước Thượng Đình, đằng sau xe có rất nhiều xe đứng chờ muốn cua xe đi vào, bọn họ ấn còi, Ngôn Diễn vừa đúng dừng xe ở chỗ này, xe của Dung Quý Hàn bị ngăn ở phía sau, tạm thời không đến được.

"Ngôn tiên sinh, làm phiền anh đánh xe sang bên cạnh, tôi không muốn dẫn ký giả tới, sau đó lên trang đầu các báo với anh." Thẩm Hoan Tình không nhìn Ngôn Diễn, tình cảm ở trong mắt hắn, đối với cô đã không còn quan trọng.

Ngôn Diễn theo lời khởi động xe, đi lên phía trước một đoạn, tìm một chỗ ven đường có thể dừng xe, hắn muốn đưa Thẩm Hoan Tình đến một nơi yên tĩnh để có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau, lần đầu tiên hắn đối với phụ nữ có kiên nhẫn như vậy.

Bọn họ vừa mới xuống xe, xe của Dung Quý Hàn cũng đã đi đến rồi, Thẩm Hoan Tình lập tức rời khỏi Ngôn Diễn, đi tới chỗ Dung Quý Hàn, lại bị Ngôn Diễn ở sau lưng kéo lại, cô giãy giụa muốn thoát khỏi tay hắn.

Dung Quý Hàn mở cửa xe xuống, "Buông cô ấy ra!"

"Cô ấy là vợ tôi, tạm thời ngươi đừng chõ mõm vào." Ngôn Diễn mới không buông cô ra, người phụ nữ này là của hắn. (Haha, ta thích câu chõ mõm này của anh Diễn nên để nguyên văn nha)

Thẩm Hoan Tình quay người lại, nâng tay không bị Ngôn Diễn nắm lên, nắm chặt tay rồi dùng sức đánh vào mặt hắn. Ngôn Diễn bị cái tát này làm cho ngây ngốc, sức lực trên tay cũng thả lỏng đi, Thẩm Hoan Tình rời khỏi trong nháy mắt, chạy đến chỗ Dung Quý Hàn nhào vào ngực hắn ta.

Thời điểm Ngôn Diễn lôi kéo Thẩm Hoan Tình rời khởi đài truyền hình đã bị mấy phóng viên mai phục ở đó theo dõi, sau đó cuộc tình tay ba của Ngôn Diễn, Thẩm Hoan Tình và Dung Quý Hàn được ký giả bút danh Diệu Bút Sinh Hoa miêu tả, thêm nếm chi tiết tung lên báo.

Ngôn Nại thật không muốn nhìn, không phải tấm hình nào, cố tình là tấm hình Ngôn Diễn bị Thẩm Hoan Tình đánh, bên cạnh còn có tấm hình Thẩm Hoan Tình lao vào ngực Dung Quý Hàn, người không biết nội tình nhất định cho rằng đây là một cuộc tình tay ba của con nhà giàu. Chắc chắn Thẩm Hoan Tình sẽ rất hả hê, Ngôn Diễn không còn mặt mũi nào gặp ai rồi. Chuyện của Giang Tư Ức bên kia còn chưa lắng xuống, bên này lại có vụ bị người yêu cũ đánh, anh trai cặn bã nam thật là cặn bã chết đi được!

Sau khi gặp chuyện không may, ba Ngôn còn chưa trở về công ty, Ngôn Nại một mình đi về nhà. Mở cửa nhà ra, quyết định chủ ý cứng rắn không quan tâm đến Ngôn Diễn nữa, lại nhìn đến trên ghế salon một người đang ngồi cúi đầu không nói tiếng nào bộ dáng hết sức sa sút đáng thương, cô lại cảm thấy trong lòng không phải.

Mặt bên trái của Ngôn Diễn sưng lên thật lớn, tinh thần bất ổn, hết sức sa sút. Ngôn Nại khẽ thở dài một cái, đóng cửa chính, từ từ đi vào trong bếp, cô lấy mấy khối băng trong tủ lạnh ra, chuẩn bị cho hắn chườm vết thương. Hắn là anh trai của mình, cô có thể không đau lòng sao?

Ngôn Nại nửa ngồi trước ghế salon, đem khối băng lên thoa trên mặt Ngôn Diễn, khôi băng lạnh nhất thời kích thích hắn khiến hắn nghiến răng nhếch mép.

"Tự cầm lấy mà thoa đi, không thì qua hai ngày cũng không bớt sưng được, đau không? Đáng đời!" Thẩm Hoan tình xuống tay thật tàn nhẫn, này không biết dùng bao nhiêu lực a, tay của cô ta có đau không?

Ngôn Diễn nghe lời nhận khối băng tiếp tục chườm mặt, không ngờ trong cuộc đời hắn phải chịu một cái tát của Thẩm Hoan Tình, người phụ nữ đó đã từng đối với hắn vâng vâng dạ dạ, người phụ nữ coi hắn là người đàn ông duy nhất của mình, người phụ nữ thương hắn như mạng. Quá châm chọc rồi, cô ta đánh hắn, sau đó nhào vào lồng ngực một người đàn ông khác.

"Chuyện anh bị Thẩm Hoan Tình đánh, hiện tại đã được cái báo đài đưa lên trang nhất, có hình ảnh minh họa, anh muốn nói chuyện, người vợ trước không vui, xoay người lao vào vòng ôm của người đàn ông khác, cô ta còn tặng anh một cái bạt tai." Mối quan hệ của Thẩm Hoan Tình và Dung Quý Hàn đã tốt hơn trước rồi, trải qua những điều báo đài nói về chuyện này, tất cả mọi người sẽ biết, cô thật mong đợi những nữ phụ của Dung Quý Hàn đến tìm Thẩm Hoan Tình uống trà, cô ta đánh Ngôn Diễn một bạt tai này dùng quá nhiều sức rồi.

Người luôn luôn trọng sĩ diện như Ngôn Diễn khi nghe chuyện hắn bị đánh được báo chí viết, cũng không có phản ứng gì, đôi mắt hắn vẫn không có tiêu cự nhìn một nơi nào đó ngẩn người.

"Nói để cho anh không cần lại đi tìm Thẩm Hoan Tình, gặp cô ta chính là chuyện không may của anh, đàn anh của anh cũng đã nhắc nhở anh, anh không nghe lời khuyên, thua thiệt chính là anh. Anh và cô ta đã ly hôn rồi, hai người đã không có khả năng quay lại, anh đừng nghĩ đến chuyện này nữa. Cô ta và Dung Quý Hàn là một đôi, anh còn đi tìm cô ta, chuẩn bị làm tiểu tam nam sao? Anh chết tâm đi, cô ta sẽ không chọn anh." Ngôn Nại hừ nói, không làm cho hắn tỉnh táo lại, sau này sẽ lại xuất hiện một Ngôn Diễn giống như trong tiểu thuyết mất thôi, chuyện của Thẩm Hoan Tình, hắn muốn có hành động mạnh với Thẩm Hoan Tình, nhưng thời điểm mấu chốt lại bị Dung Quý Hàn cứu đi mất rồi, thật là một tuồng kịch anh hừng cứu mỹ nhân. "Anh có phải muốn bắt cóc Thẩm Hoan Tình hay không? Đó là phạm pháp, anh đừng có làm như vậy!"

"Em cũng biết chuyện cô ấy và Dung Quý Hàn ở cùng một chỗ?" Ngôn Diễn nửa ngày mới thốt ra được một câu, hắn đã tỉnh táo lại nhưng trong ánh mắt là một mảng tro tàn.

"Sớm đã biết! Bọn họ yêu nha." Ở thời điểm trước khi cô xuyên qua đã biết...

"Cho nên em liền buông tha Dung Quý Hàn...Thì ra là khi đó em đã biết chuyện của bọn họ, đàn anh cũng biết....Chỉ có anh là ngu nhất, ngu ngốc không biết mình thích cô ấy, ngu ngốc cho là mình đã chán ghét cô ấy, đem cô ấy ở bên cạnh mình đuổi đi, ha ha! Thấy cô ấy nhào vào trong ngực của người đàn ông khác ngực anh thật khó chịu, cô ấy còn hôn hắn ta, khiến anh ghen tỵ đến phát điên...Thì ra là anh yêu cô ấy, anh yêu cô ấy, nhưng cô ấy yêu người khác....Nếu như anh sửa sai, từ bỏ các tật xấu của mình, cô ấy có thể quay lại với anh không?" Ngôn Diễn tự mình lẩm bẩm, khuôn mặt sầu thảm cười cười, hôm nay hắn còn muốn mang Thẩm Hoan Tình đến một nơi chỉ có mình hắn, bây giờ nhìn lại thấy chuyện này đã không còn cần thiết nữa rồi.

Lúc ấy Phong Lăng Kiên đã ý tứ nói với Ngôn Diễn rằng Thẩm Hoan Tình sẽ gây chuyện bất lợi cho Ngôn thị, lúc bấy giờ đầu óc Ngôn Diễn không rõ ràng lắm. Lúc có thì không biết quý trọng, mất đi rồi lại muốn có lại, nào có chuyện tốt như vậy a, cho rằng trái đất quay xung quanh hắn sao? Ngôn Nại lắc đầu một cái, Ngôn Diễn đúng là đáng đời, trước kia hắn đối với Thẩm Hoan Tình quá vô tình. Bây giờ nhìn thấu tim mình, nhưng đã quá muộn.

“Anh, cô ấy đã bắt đầu học bắt đầu cuộc sống mới, cho nên, anh cũng nên để xuống đi. Đối với anh tình yêu không phải là tất cả, bên cạnh anh còn có người thân, bạn bè, tương lai còn có tình yêu mới.” Ngôn Nại nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Mất đi tình yêu mà thôi....Anh là đàn dông, rộng lượng một chút chúc phúc cho cô ấy đi!”

Một hồi lâu Ngôn Diễn không nói câu gì, hắn chậm rãi nằm xuống ghế salon, ngửa đầu nhìn trần nhà trắng như tuyết, qua một hồi lâu, hắn hít vào một hơi thật sâu, “Anh chúc phúc cho cô ấy.” Hắn mở miệng nói, thanh âm có chút khàn khàn.

Ngôn Diễn là thực sự buông tay, không phải mạnh miệng, không phải qua loa. Hắn đã hiểu rõ trái tim mình, trái tim đã hung hăng đau đớn, còn bị Ngôn Nại chọc cào vết thương, đâm cho nó mấy cái, trái tim đó lại lên màng.

Ngôn Nại thở phào nhẹ nhõm, tình tiết trong tiểu thuyết vì cô mà có sự thay đổi lớn, hai anh em nhà họ Ngôn không dây dưa cùng nam chính nữ chính nữa, kết cục cuối cùng của cô và Ngôn Diễn liệu có thể thay đổi chứ?

Album mới của S.nirvanaqi đã phát hành rồi, cũng trong lúc đó thân phận của Ngôn Nại bị bại lộ, cô là con gái của Tổng giám đốc Ngôn thị, là công chúa của Ngôn thị.

Tác giả có lời muốn nói: cảm tạ độc giả"●﹎●" đưa một số quả bom!

Dung Quý Hàn: cầm thú! Buông Ngôn Nại ra!