Edit: SCR0811
Dịch bệnh bất ngờ ập tới, làm gián đoạn công việc và học tập của tất cả mọi người. Trường đại học đóng cửa, Mễ Uyển vì sợ Diệp quản gia lo lắng nên cũng không đến phòng khám thú y.
Chớp mắt đã một tuần trôi qua. Chốc chốc, tin tức trên mạng lại được cập nhật, số ca bệnh được xác định ngày một tăng, nhưng không có thêm trường hợp nào tử vong. Số ca tử vong giảm mạnh khiến cho sự khủng hoảng trong dân chúng phần nào được vơi bớt.
Tuy chưa tìm ra vi-rút gây bệnh nhưng các chuyên gia đã lên tiếng xác nhận nguồn gốc dịch bệnh đến từ những hải sản bị nhiễm độc do ô nhiễm. Như hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, phút chốc làm dấy lên ngàn tầng sóng. Mọi người bắt đầu ý thức về việc bảo vệ môi trường, quay sang chỉ trích hành vi của nhau, từ những hành động nhỏ như xả rác xuống biển khi đi du lịch đến những chuyện lớn như tràn dầu, đều bị lôi hết lên trên mạng.
Từng sự kiện lần lượt được cư dân mạng bới ra để nói. Mễ Uyển không ngừng tải lại Weibo, đọc một bình luận mang hàm ý chỉ trích, cô bỗng thấu suốt một chuyện. Kỳ thật, con người luôn biết rõ cái họ làm, chỉ do chuyện đó không liên quan gì đến họ mà thôi. Tận khi lửa cháy lan đến nhà mình, họ mới bắt đầu để tâm.
Ba mươi năm trước đã từng xảy ra chuyện tương tự. Mễ Uyển nghĩ, lúc đó cư dân mạng cũng cào bàn phím chỉ trích hành vi phá hoại môi trường giống vầy, khổ nỗi trí nhớ không dai, dịch bệnh vừa qua, họ lại ôm tâm lý may mắn mà sống tiếp.
Ngoài trời, gió đã ngừng thổi, Mễ Uyển ghé mắt vào cửa sổ, nhìn khoảng sân vắng lặng phía đối diện, trong mắt chất chứa bi thương. Cô nhớ Phàn Thần, rất nhớ, rất nhớ~~
"Cô chủ" Có tiếng đập cửa vang lên.
Mễ Uyển lau khóe mắt, đứng dậy mở cửa: "Chú Diệp, có gì không?"
Diệp quản gia đeo khẩu trang, nhìn Mễ Uyển với vẻ đau lòng. Hai ngày nay, số ca mắc tăng cao, nhà họ Mễ cũng có một người hầu bị nhiễm, tất cả mọi người đều tự cách ly trong phòng, những lúc bất đắc dĩ phải chạm mặt, họ cũng trang bị đầy đủ.
"Cô chủ, sao cô không đeo khẩu trang~~" Vừa nói, Diệp quản gia vừa tự giác lùi về sau hai bước.
"Không sao, chúng ta ở chung một nhà, có lây thì đã lây lâu rồi." Mễ Uyển không thể nói mình có linh lực phòng thân, đành lấy cớ.
"Cô chủ, cẩn thận vẫn hơn chứ." Diệp quản gia phản bác.
"Biết rồi, lát nữa tôi sẽ đeo khẩu trang." Mễ Uyển hỏi: "Chú tìm tôi có gì không?"
"Bên ngoài có người tìm cô, nói là muốn đưa quà." Diệp quản gia nói.
"Đưa quà?" Mễ Uyển giật mình, lúc này có ai tìm cô được chứ: "Để tôi ra xem."
"Khẩu trang" Diệp quản gia cầm khẩu trang đuổi theo, ép cô phải đeo vào mới cho ra cửa.
"Chú Diệp, chú không cần theo đâu, mình tôi đi đươc rồi." Mễ Uyển đeo khẩu trang, một mình chạy ra cửa. Bên ngoài là một người nam trung niên mặc đồ tây, bên chân đặt hai thùng nước, trong thùng chứa mấy con cá.
"Mễ đại sư." Người nam trung niên cúi chào Mễ Uyển đầy cung kính.
"Anh là?" Đây là một con Cá yêu, hẳn và vừa rời khỏi mặt nước không lâu.
"Tại hạ là Tiền Hàn, được sự ủy thác của ông chủ Huyền Quy, đưa virut gây bệnh tới cho cô." Người nam trung niên chỉ vào hai cái thùng dưới chân: "Biết các cô phải làm nghiên cứu, tôi đã cố ý bắt thêm vài con, mong là sẽ có ích với các cô."
"Toàn Tuấn Tài kêu anh tới thẳng đây?" Mễ Uyển hỏi.
"Đúng, hình như hộ pháp Toàn bận việc nên nhờ tôi giao tới cho cô. Anh ta còn nói, để cô chuyển cho Hiệp hội bắt yêu cũng như nhau." Anh ta nói.
"Được, cảm ơn."
"Vậy tại hạ xin cáo từ." Người nam trung niên để lại hai thùng cá biển, xoay người rời đi.
Mễ Uyển căng mắt nhìn thùng cá hồi lâu rồi lấy di động gọi cho Toàn Tuấn Tài: "Tôi nhận được virut gây bệnh rồi."
"Nhận được thì tốt." Giọng của Toàn Tuấn Tài đã lạnh hơn rất nhiều: "Mong là đại sư có thể mau chóng đưa tới Hiệp hội bắt yêu, để họ giao cho đơn vị nghiên cứu, gấp rút tìm ra vắc-xin phòng bệnh, giúp đại nhân nhà tôi sớm được nghỉ ngơi."
Thời gian này, mỗi khi số lượng người nhiễm tăng lên, đại nhân lại thổi một trận gió. Tuy đây là gió tinh lọc, không thổi liên tục như trận gió hồi lập xuân, nhưng tích tiểu thành đại, đại nhân cũng bị ảnh hưởng rất nhiều.
"Phàn Thần... anh ấy... sao rồi?" Mễ Uyển hỏi giọng run run.
"Cô muốn biết thật sao?" Toàn Tuấn Tài hỏi ngược lại.
"..." Mễ Uyển siết chặt di động, giọng nghẹn đi, không nói nổi thành lời.
"Mễ đại sư, cô sẽ chia tay với đại nhân nhà tôi sao?" Bất chợt, Toàn Tuần Tài đưa ra một vấn đề khiến Mễ Uyển ngỡ ngàng.
Mễ Uyển thắt lòng. Cô hiểu được ý của Toàn Tuấn Tài, nếu đổi lại là cô, cô cũng ước người làm Phàn Thần tổn thương có thể cách anh thật xa, tốt nhất là cả đời... đừng gặp lại.
"Không đâu!" Nhưng Mễ Uyển không nỡ.
Kỳ thật, mấy ngày nay cô đã nghĩ rất nhiều, nếu mình không phải bạn gái Phàn Thần, anh đã chẳng hy sinh nhiều đến vậy. Chỉ vì một câu không muốn có người chết của mình, anh đã chọn dùng cách này để cứu lấy loài người. Thực chất, anh vẫn có thể bình chân như vại mà bàn điều kiện với Hiệp hội bắt yêu, nói rằng Yêu tộc chỉ có thể tìm ra virut gây bệnh, còn sự sống chết của con người, anh không giúp được.
Nhưng hiện giờ, lợi ích cô đã nhận, chẳng lẽ lại định dùng câu 'chia tay sẽ tốt hơn cho anh' để làm tổn thương Phàn Thần thêm lần nữa hay sao?
"Trợ lý Toàn, nếu lại có lần sau, tôi tuyệt đối sẽ không để Phàn Thần làm thế." Mễ Uyển cam đoan.
Sau một hồi im lặng, Toàn Tuấn Tài mới nói: "Quả thật tôi hơi giận với việc cô làm lần này, nhưng tôi không có ý muốn chia rẽ các người. Đại nhân rất yêu cô, bất luận hai người chia tay hay đến với nhau, đại nhân vẫn sẽ chịu tổn thương. Nhưng trong lòng ngài, có lẽ ở cùng với cô sẽ hạnh phúc hơn nhiều. Tôi chỉ muốn nói thế thôi."
"Tôi biết." Mễ Uyển không ngừng gật đầu, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống. Bất chợt, một cơn gió thổi qua, khẽ lau khô dòng nước mắt.
Nghe tiếng nức nở qua điện thoại của Mễ Uyển, Toàn Tuấn Tài thở dài, cúp điện thoại. Đón lấy trận gió đang thổi tới, anh nhớ tới lời Phàn Thần.
"Tôi là Kiến Mộc, là yêu tộc đầu tiên xuất hiện trên thế gian. Sự tồn tại của tôi là vô cùng vô tận, nhưng thời gian tôi tỉnh thức lại cực kỳ ít ỏi. Do sức mạnh khổng lồ của mình, tôi luôn phải chìm vào giấc ngủ, chỉ khi yêu tộc lâm vào đại nạn, tôi mới có dịp thức giấc, hóa thành hình người để đi vào nhân gian. Tôi biết nói ra điều này là ích kỷ nhưng kỳ thật, tôi luôn hi vọng yêu tộc gặp nạn, để tôi có được chút ít tự do, không còn là một luồng suy nghĩ chẳng thể làm gì ngoài việc ngủ."
"Năm trăm năm nay, tuy hệ sinh thái không ngừng bị tàn phá, tôi cũng luôn trong tình trạng suy yếu nhưng tôi lại thấy rất vui. Đặc biệt là từ sau khi Uyển Uyển xuất hiện, tôi cảm thấy cả thế giới như hồi sinh, tôi biết thế nào là hỉ nộ ái ố. Cuối cùng, tôi cũng cảm nhận được là mình còn sống."
Kệ vậy, chỉ cần đại nhân thấy vui là được rồi.
Mễ Uyển điều chỉnh lại cảm xúc rồi gọi ngay cho ông Ngụy, nói virut đã được đưa tới, kêu ông mau chóng cử người của Hiệp hội tới lấy, gấp rút nghiên để cứu điều chế vắc-xin.
Hai thùng cá này có chứa virut, cô không tiện ôm vào nhà, đành xếp sát vào góc, định sẽ ngồi ở bậc thềmchờ người của Hiệp hội bắt yêu tới lấy.
Động tác đặt thùng cá xuống đất của Mễ Uyển có chút mạnh bạo, nước sánh cả ra ngoài, mấy con cá bên trong hoảng sợ, không ngừng bơi qua bơi lại.
"Á~~"
Tiếng thét kinh hãi vọng ra từ thùng cá.
Mễ Uyển ngẩn ra, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hai cái thùng. Là tiếng của một con rùa biển to chừng bàn tay trông có phần quen mắt.
"Rùa con?" Tuy chưa từng thấy bản thể của Rùa con nhưng động tác co đầu rụt cổ này lại vô cùng quen mắt.
Rùa con rụt sâu vào mai, thề chết không chui ra.
"Sao em không ở chung với Cá Mập yêu mà lại chạy vào cái thùng này?" Mễ Uyển nghẹn họng. Hai cái thùng này sắp được đưa tới phòng nghiên cứu để chuyên gia điều chế vắc-xin, nghĩ thôi cũng biết mấy con cá bên trong sẽ ra sao. Nếu Rùa con không được cô phát hiện, bị cho là nhiễm vi-rút gây bệnh đưa qua đó, không biết sẽ thế nào nữa.
Rùa con không để ý, tiếp tục rút vào mai.
"Nói đi chứ!" Mễ Uyển gõ lên mai rùa: "Cái này không phải mai của ông em, chị gõ vỡ được đó."
Rùa con run rẩy, thò đầu ra: "Đừng đập vỡ mai của em, phải lâu lắm mới lành lại được."
"Vậy em nói cho chị biết sao em lại chạy vào đây? Đây là virut gây bệnh đó, biết không hả?" Mễ Uyển hỏi.
"Biết chứ." Rùa con nghiêm túc gật đầu: "Em cố ý chui vào đây đó."
"Vì sao?" Mễ Uyển thắc mắc.
"Gió... gió muốn tinh lọc mầm bệnh, trong này có rất nhiều mầm bệnh." Rùa con nói.
"..." Mễ Uyển biết, đại đa số yêu tộc vì để báo đáp lời chúc phúc hằng năm của tự nhiên, sẽ tự động giúp đỡ tinh lọc mầm bệnh: "Virut trong đây sẽ dùng để nghiên cứu, nếu em diệt sạch tụi nó, không còn mầm bệnh sẽ không thể dùng được."
"A?!" Rùa con trừng mắt sợ hãi, chẳng lẽ cô bé làm sai rồi.
"Em đã tinh lọc cả hai thùng?" Biết Rùa con chỉ có lòng tốt, Mễ Uyển không đành lòng trách cứ.
"Không có, sức của em không đủ, không thể dùng yêu lực tinh lọc nhiều mầm bệnh như thế nên mới phải ngâm mình vào nước, dùng cơ thể tinh lọc mầm bệnh. Em mới ngâm được một thùng, thùng còn lại vẫn chưa ngâm." Rùa con vội nói.
"Ý là hiện giờ một thùng còn virut, một thùng không?" Mễ Uyển xác nhận.
"Hai thùng đều còn, thùng em đang ngâm này, em mới tinh lọc được một phần thôi." Rùa con giải thích.
Vẫn ổn, Mễ Uyển thở phào nhẹ nhõm. Cô nói: "Tạm thời em cứ ở yên trong đây, để chị gọi Cá mập yêu tới đón em."
"Dạ" Rùa con ngoan ngoãn gật đầu.
Hiệp hội bắt yêu ngày đêm trông ngóng yêu tộc đưa virut, vừa hay tin liền lập tức cử người lại đây. Từ lúc Mễ Uyển gọi điện thoại đến lúc virut gây bệnh bị mang đi chỉ mất tầm hai mươi phút.
Nhóm nghiên cứu vẫn đang nỗ lực tìm kiếm, nghe nói đã tìm ra virut gây bệnh, còn chưa kịp vui mừng đã vội lao đầu vào nghiên cứu tiếp. May thay, số lượng bệnh phẩm rất nhiều, đủ tư liệu cho họ nghiên cứu. Từng thông tin về virut lần lượt được tìm ra. Trong đó, một chuyên gia may mắn tìm ra được một chất không rõ có vẻ là có khả năng vô hiệu hóa được tác dụng của virut.
"Giáo sư Ngô, tôi tìm thấy một chất lạ có thể ức chế sự nhân lên của virut trên người con cá này."
"Tôi cũng vậy, tôi cũng tìm thấy chất đó trong thùng nước."
"Mau nghiên cứu thành phần của chất đó xem có thể điều chế được vắc-xin hay không."