Edit: SCR0811
"Chỉ là hiểu lầm thôi."
"Anh biết rồi."
"Là hiểu lầm thật mà."
"Anh biết rồi."
Mễ Uyển không ngừng đuổi theo Phàn Thần để giải thích, nhưng dù cô có nói thế nào, Phàn Thần chỉ cười dịu dàng, sau đó thả nhẹ một câu 'anh biết rồi'.
Biết rồi, biết rồi, lúc anh vừa thuấn di tới cũng nói anh biết rồi, nhưng thật ra anh không biết cái gì hết, hoặc giả, cái anh biết khác với cái tôi biết. Aaaaa!
Mễ Uyển phiền muộn dậm chân. Cô cảm thấy mình bị tên Yêu vương tiền nhiệm kia hại thảm rồi, cô còn chưa biết có nên chấp nhận Phàn Thần hay không kia mà. Mà dù có chấp nhận, cũng không phải bằng cách này. Tức chết tôi rồi, đau ngực quá!
"Được rồi, anh biết em chỉ lừa Bồng Ngôn thôi." Phàn Thần thấy Mễ Uyển khó chịu đến mức ôm ngực, không nỡ chọc cô nữa. Tuy anh không cam lòng khi Mễ Uyển cứ từ chối mãi như thế, nhưng có thể hiểu được phần nào. Người bắt yêu khác với người thường, bọn họ biết rõ về yêu tộc, biết càng nhiều, lo lắng cũng sẽ càng nhiều. Thêm nữa, Mễ Uyển càng thận trọng cân nhắc lại càng chứng tỏ cô có suy tính lâu dài.
Đâu như cách yêu của con người ngày nay, không hề suy tính đến chuyện cả đời chỉ yêu một người. Năm nay tôi thích anh không có nghĩa là sang năm còn thích anh, vậy nên chúng ta cứ yêu đương trong một năm đã, năm sau tính tiếp.
"Đúng, quả thật tôi đang lừa Bồng Ngôn." Nghe Phàn Thần nói thế, Mễ Uyển thấy nhẹ lòng hẳn: "Vừa nãy Bồng Ngôn tới đây, nói muốn giết bạn gái anh, vừa biết tôi không phải hắn liền bay mất. Tôi nóng ruột nên mới hét lên với hắn tôi là bạn gái anh, tôi chỉ muốn lừa hắn..."
Mễ Uyển đang nói, bỗng có mấy cái lá rơi xuống đầu mình. Cô ngửa đầu nhìn lên thì thấy lá vàng rơi lả tả, thoáng chốc lấp kín cả sân sau. Mễ Uyển sững người, vội nghía lại cây cổ thụ của mình: cả cái cây đang tươi tốt um tùm, chớp mắt đã trụi lủi.
"Anh... sao thế?" Mễ Uyển nhìn Phàn Thần với vẻ mê mang. Cô chưa từng thấy Phàn Thần như thế bao giờ. Trong suy nghĩ của cô, Phàn Thần là một đại yêu hiền lành, yêu lực của anh tượng trưng cho sức sống, có thể khiến trăm hoa đua nở, cây cối đâm chồi nảy lộc. Anh như mùa xuân vô tận. Thế nhưng, lúc này đây, ánh mắt Phàn Thần lại lạnh ngắt như băng, yêu lực uy phong như lưỡi dao sắc bén vừa tuốt vỏ.
Phàn Thần hoàn hồn, nhìn cây cỏ hoang tàn trong sân, trong mắt thoáng hiện nét bối rối. Vừa nãy mình bị mất kiểm soát. Anh hít một hơi, ổn định tâm trạng, yêu lực quanh người thoáng chốc đã ấm áp, nhẹ nhàng như cũ.
"Xin lỗi, để anh trả lại mọi thứ như cũ." Nói xong, Phàn Thần đến gần cây ngô đồng đã chết héo, vỗ nhẹ vào thân cây, yêu lực nhanh chóng tỏa ra, lấy ngô đồng làm trung tâm, tản đi khắp sân. Thoáng chốc, cảnh tượng vàng úa trong sân đã xanh biếc trở lại, đám lá khô trên đất thì tan thành bụi tro rồi mất tăm.
Không biết có phải cô cảm nhận sai hay không nhưng yêu lực ở hai trạng thái trước và sau của Phàn Thần có sự khác biệt. Nếu yêu lực ở trạng thái bình thường của Phàn Thần tầm cấp mười thì trạng thái 'sẵn sàng công kích' vừa nãy ít nhất cũng phải cấp mười một, lại còn không ngừng tăng lên.
"Phàn Thần" Mễ Uyển gọi một tiếng.
"Hả?"
"Vừa nãy anh bị sao thế?" Mễ Uyển hỏi.
"Xin lỗi, vừa nãy anh vô thức hút lấy sinh khí của cây cỏ chung quanh." Phàn Thần giải thích.
Mễ Uyển gật đầu hiểu rõ, cỏ cây ở đây đa phần đều phát triển nhờ vào yêu lực của Phàn Thần, anh có thể hấp thu lại cũng chả có gì lạ. Ngay lúc cô gật đầu, có mấy cái lá vàng rơi xuống.
Mễ Uyển định giơ tay phủi mấy cái lá trên đầu mình xuống.
"Để anh" Thấy vẫn còn mảnh lá mắc lại trong tóc Mễ Uyển, Phàn Thần đưa tay lấy xuống giúp cô.
"Có phải trong cổ tôi cũng có không thế, cứ thấy ngưa ngứa thế nào." Mễ Uyển thấy trong áo mình có cảm giác ngứa ngáy, cô cúi đầu, vén tóc để lộ cái cổ trắng như bông bưởi của mình ra trước mặt Phàn Thần.
Hô hấp của Phàn Thần bắt đầu tăng nhanh, mắt dán chặt vào chiếc cổ thon dài, chỉ muốn cắn mạnh một cái.
"Sao, không có hả? Nhưng sao tôi cứ thấy ngứa?" Mễ Uyển thấy Phàn Thần không nhúc nhích, nghĩ sau cổ mình không có gì, cô buông tóc xuống, định thẳng người dậy thì bàn tay lạnh lẽo bỗng chạm nhẹ vào làn da ấm áp của cô, kích hoạt dòng điện, tạo ra luồng xung động chạy dọc sống lưng, lan tới tận ngực.
Mễ Uyển ngượng ngùng đứng thẳng dậy, hấp tấp lùi về sau.
Tốc độ của cô quá nhanh, Phàn Thần đang giúp cô lấy cái lá kẹt trong cổ áo ra, tránh không kịp, thế là đầu của Mễ Uyển đập 'cốp' vào cằm anh.
"Đau quá!" Mễ Uyển hét lên, ôm đầu ngồi phịch xuống đất.
Đúng vậy, người la đau không phải Phàn Thần mà là Mễ Uyển.
"Không sao chứ?" Phàn Thần giật mình, vội kiểm tra vết thương của Mễ Uyển.
"Sao cằm của anh lại cứng thế hả?" Đau chết cô rồi.
"Cơ thể yêu tộc vốn rắn chắc, vừa nãy em lại không có linh lực bảo vệ đã va thẳng vào, đương nhiên phải đau rồi." Phàn Thần dở khóc dở cười. Cơ thể của anh có thể so với kim cương, đụng vào người anh còn đau hơn đụng vào đá.
"Có rách da không vậy?" Mễ Uyển cảm thấy đầu mình vừa đau vừa rát.
"Không có, chỉ đỏ lên thôi, để anh chữa giúp em." Trong lúc nói chuyện, luồng yêu lực dịu nhẹ tản ra bao lấy vết đỏ trên đỉnh đầu cô gái. Lát sau, vết sưng đỏ đã biến mất.
"Được rồi."
"Ừ" Mễ Uyển đáp lại một tiếng, vẻ mặt ngượng ngùng, còn Phàn Thần thì cúi đầu nhìn cô, từ ánh mắt đến khóe môi đều ẩn hiện ý cười. Bầu không khí bỗng chốc trở nên cực kỳ mờ ám.
Mễ Uyển lúc này chỉ muốn hát một câu: Sợ nhất những khi không khí bỗng trở nên tĩnh lặng*~~
*Một câu hát trong bài 'Bỗng nhiên rất nhớ em'
Không được, cô phải tìm đề tài nào đó để nói: "... Thì ra dáng vẻ Bồng Ngôn là như thế, lần sau gặp lại tôi có thể nhận ra ngay."
"Lần sau em có gặp cậu ta, đừng nói như vừa nãy nữa." Phàn Thần nhắc nhở.
"Tôi nói rồi, đó chỉ là hiểu lầm." Mễ Uyển nhấn mạnh lại lần nữa.
"Anh biết, vậy nên đừng để cậu ta hiểu lầm." Phàn Thần giải thích: "Anh phong ấn Bồng Ngôn năm trăm năm, lần này cậu ta thoát ra được nhất định sẽ nghĩ cách trả thù anh. Nhận là bạn gái của anh sẽ rất nguy hiểm."
Ý gì đây? Không cần mình nhận là bạn gái của anh ta? Mễ Uyển bỗng thấy khó chịu, Phàn Thần đang nghi ngờ thực lực của mình sao?
"Có phải anh đã hiểu lầm thực lực của tôi rồi không. Tôi cho anh biết, lúc trước tôi vào Mặc Lâm là để ám sát Bồng Ngôn. Nếu không vì cái Càn Khôn Đằng chết tiệt của anh, chưa biết chừng Bồng Ngôn đã bị tôi giết từ năm trăm năm trước rồi." Mễ Uyển giận dữ nói: "Tôi mà sợ hắn sao? Lần sau tôi có gặp hắn, tôi sẽ hét lớn tôi chính là bạn gái của anh, sao nào?"
"..." Phàn Thần im lặng không nói, nhưng cảnh tượng hoa nở khắp sân đã tiết lộ tâm trạng chân thật của người nào đó.
"Tôi... không phải... ý tôi là, tôi rất mạnh, tôi có thể đánh thắng được Bồng Ngôn." Mễ Uyển đỏ mặt, gắng sức giải thích.
"Ừ, anh biết rồi." Phàn Thần nghiêm túc gật đầu.
"Tôi thật sự không có ý đó."
"Anh biết."
Mễ Uyển tức đến phát khóc, sao cái vòng lặp này lại tới nữa rồi: "Không cho anh nói biết."
"Được." Phàn Thần trịnh trọng gật đầu.
Không được! Mễ Uyển cảm thấy ngực mình lại bắt đầu đau, cô đã gây nên cái nghiệt gì thế này. Mồm miệng lanh lợi thế mà lại không có cách làm rõ hiểu lầm này là sao?
Sau một hồi dạo quanh thành phố, Bồng Ngôn nghĩ mình đã biết đủ nhiều về thời đại này, có thể bắt đầu triển khai kể hoạch được rồi. Anh ngồi xuống đài phun nước đặt quảng trường, đặt tấm bản đồ của Hoa Hạ lên đùi, khoanh tròn vài thành phố đông dân, đắn đo xem nên xuống tay ở đâu trước.
Lúc này, mấy em gái mặc động phục đứng ở pho tượng cách đó không xe châu đầu thầm thì. Tiếc là, những lời các cô cho rằng mình đã nói rất nhỏ đều lọt hết vào tai Bồng Ngôn.
"Cậu nhìn người kia xem, đẹp trai quá!!"
"Còn cả hình xăm trên cổ anh ta nữa, trông ngầu ghê luôn, sexy quá~~"
"Ước gì được trở thành hình xăm, chui vào trong áo anh ta."
Bồng Ngôn bất giác liên tưởng đển hình ảnh đó, da gà dựng cả lên. Vô sỉ! Yêu văn của Cô mà đám nhân loại ti tiện các cô cũng dám tơ tưởng.
Bồng Ngôn nâng mắt, lạnh lùng quét qua.
"Á, anh ta nhìn tụi mình kìa!"
"Có phải đã nghe được những gì tụi mình nói không?"
"Nếu biết rồi, tụi mình cứ đi thẳng tới đó đi."
Vì thế, tình tiết vở kịch hoàn toàn chệch hướng với suy nghĩ của Bồng Ngôn. Mấy cô gái nhân loại ti tiện này chẳng những không bị khí thế to lớn của anh dọa sợ mà còn hào hứng xông tới. Mấy trăm năm không gặp, lá gan con người đã to ra không ít.
"Anh đẹp trai, trông anh rất cool đó, chúng ta chụp chung tấm hình có được không?" Một em gái lớn gan đỏ mặt nói với Bồng Ngôn.
Mặt Bồng Ngôn lạnh như băng, nâng tay muốn bóp nát đầu đám người này, nhưng nghĩ một hồi anh lại có ý tưởng khác tốt hơn. Anh chỉ vào bản đồ trên chân, hỏi: "Trong mấy thành phố này, các cô thích nhất cái nào?"
"Áaa, giọng cũng hay nữa, quyến rũ chết người*!!!" Mấy em gái lại hét lớn một trận.
*Bản gốc là 好欲, là một từ dùng để mô tả sức quyến rũ của đàn ông hoặc thần tượng.
Quyến rũ là ý gì? Trong trí nhớ của Đại lão Bồng Ngôn không hề có từ này.
"Anh đẹp trai, chúng em trả lời xong anh phải chụp chung với tụi em một tấm nha?" Một em gái khác lặp lại đề nghị.
"Được." Bồng Ngôn sảng khoái đồng ý. Mấy em gái nghe được lại hào hứng một trận, sau đó nói ra thành phố mình thích, cuối cùng vây quanh Bồng Ngôn chụp vài tấm tự sướng rồi mới thỏa mãn rời đi.
Lựa chọn của mấy em gái đó không giống nhau, nhưng có một thành phố chiếm được thiện cảm của phần đông, chính là Xuyên Thành. Ngón tay thon dài của Bồng Ngôn gõ nhẹ hai cái lên vị trí Xuyên Thành, cười lạnh: "Nhân loại ngu xuẩn, mấy người cứ vui vẻ thỏa thích đi, mấy ngày nữa thôi, Cô sẽ khiến mấy người khóc đủ. Mấy người càng thích thứ gì, Cô sẽ càng phá nát thứ ấy."
....
Một ngày sau, tại phân hội Bắt yêu Xuyên Thành, máy đo lường yêu lực bỗng báo động không ngừng.
"Sao thế này?" Hội trưởng Xuyên Thành nhận được tin, vội chạy tới kiểm tra. Nhìn những chấm vàng dày đặc trên màn hình, ông thốt lên: "Chẳng lẽ máy đo yêu lực bị hư rồi?"
"Không có, máy đo yêu lực vẫn hoạt động bình thường." Kỳ thực lúc nãy họ cũng tưởng máy bị hư, nhưng sau khi thử lại vài lần, họ phát hiện không phải lỗi do máy.
"Vậy sao phạm vi phản ứng của yêu lực lại lớn như thế? Chẳng lẽ cả Xuyên Thành đều có yêu tộc?" Hội trưởng Xuyên Thành nhăn mặt.
"Hội trưởng, bước sóng yêu lực của cả thành phố đều giống nhau." Người bắt yêu chịu trách nhiệm đo lường yêu lực báo cáo.
"Cái gì? Chẳng lẽ nguồn yêu lực khổng lồ này từ một con yêu mà ra?" Mặt hội trưởng xám ngoét, một suy nghĩ vụt thoáng qua trong đầu. Có thể trong thời gian ngắn tạo ra được cả mạng lưới yêu lực trên phạm vi lớn như thế chắc chỉ có Yêu vương tiền nhiệm Bồng Ngôn vừa được nhắc đến trong buổi họp.
Mẹ nó, thế giới rộng lớn nhường ấy, sao lại chọn trúng cái thành phố này của ông.
"Hội trưởng, cường độ yêu lực đang tăng lên từ từ, lại còn tập trung dưới lòng đất. Hắn muốn làm gì?"
"Hắn muốn tạo ra động đất." Hội trưởng hiểu ra ngay: "Mau xác định vị trí của hắn."
"Không được, phản ứng yêu lực của cả thành phố đều giống nhau, không cách nào xác định chính xác được."
"Tiếp tục tìm, tôi phải báo lên tổng bộ." Hội trưởng Xuyên thành rời khỏi phòng đo đạc, lập tức liên hệ với tổng bộ của Hiệp hội bắt yêu.
Lúc trước khi tổng hội trưởng Dịch Tuần nhận được tin báo từ Yêu tộc đã từng phổ biến lại âm mưu của Bồng Ngôn cho các phân hội lớn, vậy nên hội trưởng Xuyên Thành mới có thể vừa nhìn đã đoán được Bồng Ngôn muốn tạo ra động đất.
"Tổng hội trưởng, Bồng Ngôn đang ở Xuyên Thành, yêu lực của hắn đã bao trùm khắp bề mặt Xuyên Thành." Hội trưởng Xuyên Thành tóm tắt tình hình: "Hơn nữa, đối phương đã khống chế yêu lực của mình, máy đo yêu lực của chúng tôi không cách nào xác định được vị trí chính xác của hắn."
"Đừng quá căng thẳng." Dịch Tuần khuyên ông nên giữ bình tĩnh: "Từ lúc các ông phát hiện bất thường đến bây giờ đã bao lâu rồi?"
"Mười phút, nhưng yêu lực của đối phương đã bao trùm cả Xuyên Thành."
"Yêu Vương từng nói, phải cần một lượng yêu lực rất lớn mới tạo ra được động đất, dù có là Bồng Ngôn thì cũng cần thời gian để chuẩn bị, động đất chưa diễn ra ngay được đâu. Giờ tôi sẽ đến Xuyên Thành, các ông phải cố gắng tìm cho được vị trí chính xác của Bồng Ngôn." Dịch Tuần đưa ra mệnh lệnh.
"Có cần thông báo cho người dân để di tản không?" Hội trưởng Xuyên Thành hỏi thêm.
"Đừng gây khủng hoảng cho mọi người, cứ chờ đi." Dịch Tuần do dự một lát, chọn cách không thông báo. Động đất chưa chắc sẽ xảy ra, mà dù có xảy ra đi chăng nữa thì cũng không đủ thời gian để di tản. Họ chỉ đành hy vọng Yêu vương Phàn Thần nói được làm được.
Cúp điện thoại, Dịch Tuần gọi ngay vào số riêng của Yêu Vương, bên kia nhanh chóng bắt máy.
"Yêu vương, Bồng Ngôn đang ở Xuyên Thành, yêu lực của hắn đã phủ kín toàn bộ lòng đất rồi." Dịch Tuần lời ít ý nhiều, tóm gọn tình hình trước mắt.
"Tôi biết rồi, tôi đang trên đường đến đó." Giọng nói không nhanh không chậm của Phàn Thần từ đầu kia truyền đến.
"Vậy động đất..."
"Yên tâm, tôi sẽ ngăn cản." Phàn Thần đáp.
Dịch Tuần thở nhẹ một hơi. Tuy ông rất tin vào lời nói của Yêu vương nhưng thân là Người bắt yêu, ông không thể chỉ vì một lời hứa hẹn của Yêu vương liền nằm chờ sung rụng, ký thác toàn bộ hy vọng của mình lên người Yêu tộc.
"Ông Ngụy, ông có thể tới Xuyên Thành một chuyến không?" Dịch Tuần gọi tiếp cho ông Ngụy.
Ngay khi Bồng Ngôn bắt đầu bố trí trận pháp yêu lực, Phàn Thần đã cảm nhận được, tức tốc lên đường. Đáng tiếc, lúc anh đuổi tới thì trận pháp đã gần như hoàn thiện, Bồng Ngôn lẩn trốn trong Xuyên Thành, giấu đi hơi thở, dù là Phàn Thần cũng không có cách tìm ra anh ta.
Tuy nhiên, để khởi động trận pháp vẫn cần Bồng Ngôn tự mình ra trận, đến lúc đó anh sẽ cảm nhận được vị trí của Bồng Ngôn để thuấn di tới. Vậy nên, Phàn Thần không chút gấp gáp, anh dẫm lên mặt đất đã phủ đầy yêu lực, bước chậm từng bước, chờ đợi cơ hội tốt nhất.
Bên kia, Mễ Uyển ngồi máy bay, dùng tốc độ nhanh nhất để đi từ Khang Thành tới Xuyên Thành.
Còn người đang chờ đợi trận pháp hoàn thành, Bồng Ngôn, lúc này đang nhàn nhã thưởng thức món lẩu tại một quán nhỏ trong thành phố.
Nồi lẩu chín ngăn đang sôi sùng sục. Bồng Ngôn đặt riêng một phòng lớn, gọi đầy bàn bát tiên, chè chén say sưa. Vừa ăn, anh vừa chắc lưỡi tiếc rẻ. Anh nhớ sỡ dĩ mấy cô gái loài người chọn Xuyên Thành, có một nguyên nhân là do nơi này có nhiều món ngon. Sau khi ăn thử, anh thấy đúng là ngon thiệt. Lát nữa động đất diễn ra, người chết anh không tiếc, nhưng món ngon không còn thì đúng là tiếc thiệt.
Hay là, trước khi khởi động trận pháp anh đưa đầu bếp của tiệm này đi trước để tay nghề không bị thất truyền?
Bồng Ngôn ăn cả một buổi chiều, kéo từ bữa trưa thành bữa tối mới tính là lửng dạ. Anh nhìn đồng hồ, đoán lúc này trận pháp đã hoàn thành, quyết định rời quán.
"Anh muốn tính tiền hả?" Nhân viên phục vụ đã theo dõi vị khách 'bụng