Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu

Chương 69: Hươu Cát Tường




Edit: SCR0811


Chiều hôm sau, số lời nguyện tập trung trên bầu trời của đại học M đã đạt tới mức độ khủng bố. Vô số đốm sáng tụ lại thành đám, chầm chậm đáp xuống, tạo thành một 'tảng nguyện vọng' sáng rực.


Phía xa xa, dù không cần mượn đến nhánh non của Phạm Âm thụ làm kính, Mễ Uyển vẫn dễ dàng cảm giác được 'tảng nguyện vọng' không lồ đó, thậm chí khi đứng gần nó, linh lực khắp người cô còn tự động vận hành, tốc độ tu luyện thậm chí có thể sánh ngang với năm trăm năm trước, lúc linh khí đương dồi dào.


Không riêng cô nhận ra được điều này. Ngay giờ đây, cô có thể bắt gặp rất nhiều yêu tộc và người bắt yêu ở chung quanh đại học M, thực hiển nhiên, họ cũng đến để tu luyện.


Mễ Uyển ngẫm nghĩ, cúi đầu gửi cho Phàn Thần một tin: 'Tảng nguyện vọng' đang hạ xuống, có phải chứng tỏ số lượng lời nguyện đã đủ để chữa trị yêu đan rồi không?


Phàn Thần nhanh chóng trả lời: Đúng vậy.


Mễ Uyển cười hì hì, hỏi tiếp: Vì có 'tảng nguyện vọng' này mà linh khí chung quanh đại học M trở nên cực kỳ dồi dào, rất nhiều yêu tộc và người bắt yêu đều tới đây tu luyện. Hay anh cũng tới hấp thu chút linh khí? Có lợi cho việc chữa trị vết thương.


Phàn Thần: Anh không thể đi.


Là không thể chứ không phải không muốn, Mễ Uyển mẫn cảm nhận ra điều bất thường, tò mò hỏi: Vì sao?


Phàn Thần: Nếu anh tới đó tu luyện, toàn bộ 'tảng nguyện vọng' sẽ bị anh hấp thu.


Mễ Uyển: Những lời nguyện đó không phải dành riêng cho Hươu sao sao? Anh cướp được hả?


Lời nguyện có được khi con người cầu mong một điều gì đó cho một ai đó, là loại sức mạnh có tính định hướng, người khác không thể cướp, quá lắm cũng chỉ hưởng ké được chút hương hoa thôi. Tỷ như Mễ Uyển bây giờ, ngồi dưới 'tảng nguyện vọng', hấp thu chút linh khí thì được, muốn cướp 'tảng nguyện vọng' đó đi lại là chuyện không tưởng.


Phàn Thần: Vì anh là Yêu vương.


Năm chữ, câu trả lời đầy khí phách.


Mễ Uyển: Lợi hại! (Icon ngón cái)


Được thôi, anh mạnh anh có lý, Mễ Uyển không cãi được.


Cất di động, Mễ Uyển bất giác thấy vui vui, bởi vì, cô lại được tám chuyện thoải mái với Phàn Thần như trước. Trong nhiều ngày tránh mặt Phàn Thần, cô rất ngượng cũng rất khó chịu, luôn muốn tìm cách phá vỡ cục diện xấu hổ này. Cô không muốn mất đi người bạn Yêu vương đại nhân. Giờ thì tốt rồi, nhờ có chuyện của Hươu sao, họ lại có thể trò truyện thoải mái như trước, vui thật.


Mà đã vui, thì phải làm gì đó để ăn mừng.


"Chim sẻ nhỏ, sắp tới có lễ hội gì không?" Phàn Thần ngẩng đầu, thấy Chim sẻ tinh đang từ ngoài bước vào.


Lễ hội? Chim sẻ tinh trầm ngâm suy nghĩ, lễ hội mùa xuân? Tết nguyên tiêu? Tết nguyên tiêu vừa qua rồi; Tết trồng cây? Tết trồng cây hình như không có gì vui; Tết đoan ngọ? Tết đoan ngọ còn một khoảng thời gian nữa mới tới, đúng rồi...


"Mấy ngày nữa sẽ tới Tiết thanh minh, có thể nghỉ..." Chim sẻ tinh trả lời.


"Mấy ngày nữa sao? Thế gần đây cậu có gì... muốn mua không, tới trung tâm mua sắm mua đi, tôi trả tiền, coi như là quà thưởng lễ." Mễ Uyển hào phóng nói.


"..." Quà thưởng lễ tiết thanh minh? Mua cái gì? Nhang đèn hay giấy tiền vạng bạc? Cậu không cần có được không?


Giống như Phàn Thần suy đoán, đến rạng sáng, số lượng lời nguyện đã tích cóp đủ, tụ lại thành quả cầu vàng rực, chầm chậm đáp xuống phòng thí nghiệm của đại học M.


Quả cầu màu vàng chui vào đan điền của Hươu sao, bắt đầu xoay tròn với tốc độ cực lớn, hút lấy yêu lực màu xanh còn sót lại không nhiều, khởi động chu trình tái tạo yêu đan.


Trong lúc xoay tròn, quả cầu lời nguyện như bị yêu lực màu xanh kia đồng hóa, chậm rãi biến thành màu xanh. Tiếp đó, quả cầu màu xanh ngày nhỏ dần, màu xanh cũng ngày càng đậm lên, cuối cùng, hóa thành thực thể, là một hạt châu màu xanh sẫm.


Hạt châu màu xanh sẫm lay động trong đan điền, tỏa ra vô số yêu lực thuần khiết, tức khắc tràn đi khắp kỳ kinh bát mạch. Nơi nó đi qua, kinh mạch khô cạn lập tức tái sinh với tốc độ mắt thường có thể thấy được.


Ngoài cửa phòng cách ly, Hứa Trang đang ghi chép diễn tiến bệnh của Hươu sao. Tuy anh luôn ôm tâm lý lạc quan nhưng anh biết, nếu tình trạng Hươu sao không thể tốt lên, nó có thể chết bất cứ lúc nào.


"Cố lên, phải sống đó." Mỗi lần kiểm tra xong, Hứa Trang đều yên lặng cổ vũ Hươu sao đang hôn mê. Dù anh biết, Hươu sao không nghe được, cũng không hiểu được.


Cổ vũ xong, Hứa Trang mở di động chụp một tấm ảnh Hươu sao trong phòng cách ly, định cập nhật tình hình mới nhất của nó lên Weibo. Hiện giờ tất cả mọi người đều đang quan tâm đển tình hình của Hươu sao.


~Tình hình Hươu sao vẫn chưa chuyển biến tốt...~


"Tít tít"


Bỗng nhiên, máy theo dõi bên cạnh Hứa Trang bỗng vang lên. Hứa Trang ngẩn ra, ngưng động tác đánh chữ lại, cuống quít nhìn những thiết bị theo dõi trong phòng bệnh, sau đó... mặt anh lộ vẻ không thể tin nổi.


Trong phòng bệnh, tất cả các chỉ số theo dõi của Hươu sao đều chỉ rõ tình trạng của nó đang dần chuyển biến tốt.


"Thầy ơi, thầy ơi, thầy mau tới đây..." Hứa Trang kích động chạy ra ngoài: "Hình như Hươu sao sắp tỉnh..."


Trong lúc anh vui sướng chạy đi báo tin cho những người khác trong phòng thí nghiệm, Hươu sao trên giường bệnh bỗng giật mình, hai hàng lông mi khẽ run. Cô mờ mịt mở mắt, giây lát lại nhắm lại.


Vừa có lại ý thức, trong đầu Hươu sao chợt vang lên vô số âm thanh, hơi ồn nhưng rất ấm áp.


"Hươu con, mau khỏe lại nha"


"Hươu con, phải thật khỏe mạnh đó"


"Hươu con, bọn Gấu đen đang chờ mày về đó, mày nhất định phải kiên cường."


"Hươu con, khỏe lại, sau đó trở về rừng."


"Hươu con, chờ bé khỏe lại, chị sẽ mua đồ ăn ngon cho bé."


"Hươu con..."


Hươu con, gọi mình sao? Hươu sao tỉnh tỉnh mê mê, mãi đến khi tất cả âm thanh trong đầu cô không còn, cô mới cố sức mở mắt lần nữa. Vừa mở mắt, ánh sáng chói lóa chiếu thẳng vào mắt khiến cô bất giác nhắm tịt lại lần nữa.


Chói quá.


"Mau tắt hết đèn thừa đi, để lại một cái được rồi." Trong lúc mơ màng, Hươu sao nghe được giọng của con người, tiếp đó, cô cảm nhận được ánh sáng trong phòng đã giảm đi. Cô thử mở mắt lần nữa, ánh sáng bên ngoài lúc này đã dịu đi.


"Tỉnh rồi, Hươu con tỉnh rồi, mau, mau kiểm tra."


Hươu sao phát hiện có rất nhiều người vây quanh mình, bọn họ đều mặc áo khoác trắng, vẻ mặt nghiêm trọng. Nếu là trước kia, thấy nhiều con người như thế, chắc chắn Hươu sao đã sợ hãi trốn tít trong rừng sâu, nhưng lúc này, không hiểu vì sao Hươu sao lại thấy những người này đặc biệt thân thiết. Trực giác mách bảo, những người này sẽ không hại cô.


"Giáo sư, các chỉ số đều bình thường, Hươu con khỏe như chưa từng bị thương vậy."


"Xem ra đã qua thời kỳ nguy hiểm, kế tiếp chỉ cần dưỡng thương là được."


Dưỡng thương? Hươu sao nhìn xuống người mình, trên người cô có rất nhiều vết thương do đá đập trúng, nội tạng cũng bị thương nhưng không nặng. Hơn nữa, yêu lực của cô đang làm lành những vết thương, chắc chừng hai ba ngày sẽ ổn.


"Với tốc độ này, Hươu con chỉ cần nghỉ ngơi nửa tháng là sẽ khỏe lại." Một người trong đám nói.


Nửa tháng? Hươu sao bất giác giảm tốc độ chữa thương của mình lại. Bản năng yêu tộc nói cho cô, không thể để lộ thân phận của mình.


"Hươu con, thấy sao rồi, có phải đói bụng rồi không?" Một giọng nam dịu dàng vang lên bên tai Hươu sao.


Hươu sao đảo tròng mắt. Đây là một con người cực kỳ thân thiết, trên người anh ta toát ra khí chất khiến cô thấy rất thoải mái. Cô vô thức cọ chóp mũi lên đầu ngón tay của người này.


"Ha ha, không hổ là 'Chàng trai ôm Hươu sao đi', quả nhiên Hươu con thân thiết với cậu nhất."


"Giáo sư!" Cậu trai trẻ xấu hổ.


Những người chung quanh bật cười thành tiếng, Hươu con cũng vui lây, nhưng sức cô còn yếu, lát sau liền nhắm mắt ngủ.


Hai giờ ba mươi lăm phút sáng, 'Chàng trai ôm Hươu sao đi' cập nhật Weibo, báo cho cư dân mạng cả nước một tin tốt: Hươu sao đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, tỉnh lại.


Bên dưới còn kèm thêm ảnh chụp Hươu sao mở to mắt.


Thoáng chốc, những cư dân mạng chưa ngủ đều kích động.


"Hươu con tỉnh rồi, tốt quá."


"Đôi mắt của Hươu con đẹp quá."


"Muốn trộm về nhà nuôi ghê, Hươu con đi theo chị đi, đừng quay về rừng."


"Tuy tôi cũng muốn trộm Hươu con về nuôi nhưng rừng rậm mới là nhà của Hươu con."


...


Đang khi tin tức Hươu sao tỉnh lại lan truyền với tốc độ chóng mặt tới từng ngóc ngách trên khắp Hoa Hạ, có một yêu tộc, người nắm được tin trước tất cả bọn họ, đang lẳng lặng chờ đợi trên không trung của đại học M.


Ngay khi quả cầu lời nguyện chui vào đan điền của Hươu sao, Phàn Thần liền cảm nhận được Hươu sao sắp tỉnh, nhanh chân chạy tới đây. Nhưng do mấy chuyên gia đang kiểm tra thân thể cho Hươu sao trong phòng thí nghiệm nên anh chỉ chờ bên ngoài, không đi vào.


Cuối cùng, mấy chuyên gia cũng xong việc, nối đuôi nhau rời khỏi phòng bệnh, để lại không gian yên tĩnh cho Hươu sao nghỉ ngơi. Còn Hươu sao, sau khi chắc chắn chung quanh không còn ai liền mở mắt, ngưng tụ yêu lực, định hóa thành hình người.


"Đừng nhúc nhích" Đi cùng giọng nói là cảm giác áp bức đến từ yêu tộc cấp cao.


"Anh là ai?" Hươu sao dừng việc hóa hình lại theo bản năng.


Thân ảnh của Phàn Thần từ không trung đáp xuống, xuất hiện trước giường Hươu sao.


"Đại nhân" Ngay khi nhìn thấy Phàn Thần, Hươu sao liền cảm giác được hơi thở cực kỳ hùng mạnh lại vô cùng thân thiết khiến cô không kiềm lòng được, cung kính gọi một tiếng.


"Cô muốn làm gì?" Phàn Thần nhẹ giọng hỏi.


"Tôi phải rời khỏi đây, quay về rừng." Hươu sao đáp.


"Tạm thời cô không thể về được."


"Vì sao?" Hươu sao khó hiểu: "Tôi không thích nơi có nhiều người."


"Vốn dĩ cô đã chết vì yêu đan vỡ vụn, là lời nguyện của con người đã cứu cô." Phàn Thần nhẹ giọng nói: "Hẳn cô cũng cảm nhận được lúc vừa tỉnh lại đúng không."


"Những giọng nói đó đều là giọng nói của con người?" Hươu sao kinh ngạc mở to mắt.


"Đúng, là lời chúc phúc họ dành cho cô." Phàn Thần gật đầu, nhắc nhở: "Vậy nên, yên tâm ở lại đây đi, chậm chạp dùng yêu lực chữa trị vết thương, đợi đến khi con người cảm thấy cô đã khỏe hẳn, họ sẽ thả cô về lại rừng."


Hươu sao nhờ có lời nguyện của con người mà sống lại, mọi người đều quan tâm cô, nếu cô bỗng nhiên biến mất sẽ gây nên một vụ ồn ào lớn. Để chuyện đó không xảy ra, Phàn Thần mới cố ý lại đây nhắc nhở. Quả nhiên, Hươu sao đang định lặng lẽ trốn đi.


"Ừ, được." Hươu sao ngoan ngoãn gật đầu, không biết vì sao, sau khi tỉnh lại cô không còn e sợ con người như trước nữa, ngược lại, cô còn cảm nhận được đôi phần thân thiết. Nghĩ nghĩ, Hươu sao lại nói: "Đại nhân, hình như sau khi tỉnh lại, tôi có gì đó khác so với trước."


"Khác chỗ nào?" Phàn Thần hỏi.


"Tôi cảm nhận thuộc tính yêu lực của tôi khác trước, có thêm khả năng mà lúc trước không có. Hình như... hình như có thể tâm tưởng sự thành*." Hươu sao nói.


*Ý nói những điều mong ước có thể trở thành sự thật, thường dùng để chúc phúc cho người khác. (Trích nguồn Baidu)


Phàn Thần không mấy ngạc nhiên với sự thay đổi của Hươu sao. Anh mỉm cười nói: "Yêu đan của cô vốn đã vỡ vụn, yêu đan hiện giờ được tạo thành từ ngàn vạn lời nguyện của con người, thuộc tính dĩ nhiên có khác. Nói sao đây ta, yêu lực của cô hiện giờ có hơi giống với Phạm Âm thụ, có thể ban phúc."


"Tôi thành một con Hươu cát tường có thể ban phúc?" Hươu sao ngạc nhiên hỏi.


"Đúng vậy, về sau, việc tu luyện của cô có thể đi theo hướng của Phạm Âm thụ, thông qua việc hoàn thành tâm nguyện của con người để tăng tu vi của mình." Đây là một khả năng rất hiếm, rất hợp để tu luyện trong hoàn cảnh linh khí ít ỏi như hiện giờ. Con người có vô số nguyện vọng, có thể giúp Hươu sao tăng nhanh tu vi, không sợ kẹt lại bình cảnh. Phàn Thần nghĩ, nếu không có gì bất trắc, Hươu sao có thể thuận lợi tu luyện thành đại yêu trên cấp tám. Khu rừng nơi cô ở, có sự che chở của cô, cũng sẽ càng ngày càng tốt.


"Cô rất may mắn, cố gắng tu luyện." Dặn dò xong, Phàn Thần không ở lâu, trực tiếp rời khỏi phòng bệnh.


Hươu sao nghe lời không chạy trốn nữa, ngoan ngoãn ở trong phòng bệnh chờ tới khi những người mặc áo khoác trắng cảm thấy cô có thể đi thì mới đi. Cũng trong khoảng thời gian này, cô được cư dân mạng đặt cho một cái tên rất êm tai, Hươu Tâm Nguyện. Sở dĩ mọi người lấy tên này là do cô sống sót nhờ tâm nguyện của cư dân mạng cả nước. Trước đó có một chuyên gia tóc bạc định gọi cô là Hươu Kiên cường, nhưng do cô là nữ, tên này không dễ nghe nên nhanh chóng bị mọi người bác bỏ. Vị chuyên gia tóc bạc đó còn vì chuyện này mà dỗi.


Sau chuyện của Hươu sao, Hứa Trang một đêm thành danh, trở thành bác sĩ thú y nổi tiếng nhất cả nước. Mễ Uyển và phòng khám thú y của cô cũng theo đó mà nổi tiếng trên mạng.


Người người lũ lượt ôm thú cưng nhà mình tới phòng khám, muốn nhờ 'Chàng trai ôm Hươu sao đi' xem bệnh cho thú cưng. Một khoảng thời gian dài sau đó, phòng khám của Mễ Uyển luôn nườm nượp khách, lần đầu tiên có được doanh thu từ sau khi phòng khám khai trương, lợi nhuận chừng hơn một vạn. (Khụ, so với số tiền lỗ lã lúc trước quả thật chẳng thấm vào đâu.)


"Lão Hứa, làm tốt lắm, tháng này sẽ cho anh thêm tiền thưởng." Mễ Uyển hào hứng. Để xem từ giờ về sau đứa em ngốc Mễ gia kia còn dám nhạo báng phòng khám của cô lỗ vốn nữa không.


"Bà chủ, một vạn này chưa đủ bù lỗ đâu, tiền thưởng gì chứ." Hứa Trang thấy thật bất lực, bà chủ nhà anh còn phá sản hơn cả anh, lỗ tới mấy chục vạn, mới lời được có một vạn đã phát tiền thưởng cho anh rồi.


"Có sao đâu, anh xem, tháng này có ba mươi ngày, hai mươi lăm ngày đầu đều lỗ, vậy mà doanh thu của năm ngày cuối chẳng những bù được phần lỗ, còn lời hơn một vạn, chắc chắn lợi nhuận tháng sau sẽ còn tăng nữa. Chỉ cần có anh, đảm bảo sau này phòng khám của chúng ta sẽ không lỗ nữa." Mễ Uyển tự tin nói.


Hứa trang nghe Mễ Uyển nói, sắc mặt nghiêm nghị, trịnh trọng cam đoan: " Bà chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ không đi ăn máng khác."


"Hả? Anh định ăn máng khác?" Mễ Uyển nghi ngờ.


"Không có, tôi đã nói rõ với họ tuyệt đối sẽ không đổi chỗ làm." Hứa Trang cam đoan lần nữa.


"Bọn họ?" Mễ Uyển càng mờ mịt.


"Ây dà, từ sau khi Lão Hứa nổi tiếng, mấy phòng khám khác đua nhau tới đây ra giá cao giành giật Lão Hứa về làm bác sĩ thú y cho họ. Nhưng tôi có thể làm chứng, mỗi lần nhận được điện thoại, Lão Hứa đều kiên quyết từ chối." Chim sẻ tinh giải thích.


Kỳ thật Chim sẻ tinh hy vọng Lão Hứa sẽ rời đi. Gần đây khách hàng nghe danh mà đến ngày càng nhiều, nhân viên thu ngân là cậu phải chạy trong chạy ngoài tiếp đón khách hàng, nhưng tiền lương thu ngân chỉ có năm ngàn, sao bằng được tiền hoa hồng chữa bệnh cho yêu tộc. Cậu thật sự không ham một chút nào. Đáng tiếc Lão Hứa không có chí tiến thủ, người ta trả gấp ba tiền lương cũng không chịu rời khỏi đây, cậu cũng đành bận bịu cả ngày theo anh ta.


"Lương cao? Cao cỡ nào?" Mễ Uyển hiếu kỳ hỏi.


"Bà chủ yên tâm, cao cỡ nào tôi cũng sẽ không bỏ phòng khám đâu." Hứa Trang tiếp tục thề thốt. Dễ gì tìm được một bà chủ chịu cho anh chữa trị động vật lang thang, anh có ngu mới chịu từ chức.