Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu

Chương 50: Rùa yêu cấp chín




Edit: SCR0811


Mễ Uyển không biết Mễ Viêm đã hiểu được thâm ý của cô hay do thấy cô sống một mình rất tốt, dù sao thì, sau khi trở về từ nhà họ Mễ, họ không còn nhắc đến chuyện kêu cô về nhà ở nữa. Mễ Uyển còn tưởng ít nhất mẹ Mễ cũng phải đến tìm cô vài lần, nhõng nhẽo khóc lóc kêu cô về nhà ở, nhưng không ngờ mẹ Mễ không hề làm thế, chỉ thỉnh thooảng gọi điện thoại rủ Mễ Uyển đi shopping chung.


Mễ Uyển không thích tính cách yếu đuối của mẹ Mễ. Không thể nghi ngờ bà là một người lương thiện, nhưng khi con gái tự ti và trách móc mình, bà không hề hướng cô về đúng đường mà chỉ biết đau lòng, khóc lóc. Loại người như thế dễ khiến cho người ta thấy mâu thuẫn nhất, vừa cảm thấy bà rất yêu nguyên chủ, chỉ không có khả năng thay đổi, lại vừa thấy vì bà không có khả năng thay đổi mới tạo nên một nguyên chủ như thế.


Mễ Uyển kế thừa trí nhở của nguyên chủ, sâu trong nội tâm của nguyên chủ vẫn có phần nào áy náy với hành vi chỉ trích mẹ của mình, vậy nên những lần mẹ Mễ gọi điện rủ cô đi shopping, lâu lâu cô sẽ đồng ý một lần. Mà mỗi lần đi shopping, cô lại gom về số quần áo vượt xa tổng số lượng cô mua từ sau khi sống lại tới giờ.


Cô đã quá coi thường sự điên cuồng với quần áo của các vị phu nhân thời nay rồi, chỉ đi dạo một ngày, Mễ Uyển đã từ người có một tủ quần áo thành người có phòng quần áo, kèm theo một vị cố vấn thời trang. Tất cả quần áo đều được vị cố vấn đó phối sẵn, đặt trong phòng quần áo, mỗi ngày Mễ Uyển chỉ cần lấy ra mặc là được. Cả một phòng đầy kín quần áo, mà chỉ mới có đồ mùa xuân thôi.


"Chú Diệp, đến mùa hè căn phòng này sẽ không chứa nổi mất." Mễ Uyển thấy người giúp việc đang không ngừng treo quần áo lên giá, hoang mang hỏi Diệp quản gia.


"Cô chủ yên tâm." Làm một vị quản gia thân tín, sao Diệp quản gia có thể bị việc này làm khó cho được: "Cả lầu hai có tổng cộng năm phòng, đều có thể lấy làm phòng giữa quần áo cho cô chủ, đủ cho bốn mùa xuân hạ thu đông, nếu vẫn không hết, phòng trên lầu ba có thể dùng để chứa quần áo lỗi mốt, những món cô chủ không thích mặc nữa có thể ném lên đó."


"..." Vậy cũng được? Mễ Uyển đã hoàn toàn chết trân, mẹ Mễ định chuyển cả trung tâm thương mại về nhà sao?


Mấy ngày trước năm mới, ngoại trừ theo mẹ Mễ ra ngoài mua sắm, Mễ Uyển không về nhà chính của Mễ gia nữa, đến tận đêm ba mươi, Mễ Uyển mới qua đó ăn cơm tất niên. Bữa cơm này cũng không có gì đặc biệt, bởi vì Mễ Uyển không hề cảm nhận được không khí của năm mới. Không riêng Mễ gia mà khi đi trên đường, Mễ Uyển cũng không hề cảm nhận được không khí vui vẻ trên mặt mọi người, dù khắp nơi đều được trang hoàng lộng lẫy.


Tết âm lịch của năm trăm năm sau, lại thiếu đi mùi vị của tết.


Nhưng chỗ tốt thì cũng có, tiền lì xì đặc biệt nhiều.


Nhận được ba bao lì xì dày cộm, tâm tình Mễ Uyển cực vui, cũng đưa lại cho em trai họ Mễ một bao, ai ngờ cậu ta chê tiền, chỉ nhỏ giọng yêu cầu: "Có thể đổi tiền thành trứng gà không?"


"Được, mai tôi sẽ kêu người đưa tới cho cậu một quả." Mễ Uyển cười gật đầu, liếc nhìn đồng hồ, sắp mười hai giờ rồi. Mễ Uyển đang đắn đo xem có nên về nhà hay không thì hình như anh trai hiểu được suy nghĩ của cô, gửi tới một tin.


Mễ Viêm: Tất niêm năm nay, ở lai một hôm đi.


Mễ Uyển giật mình, quay đầu nhìn Mễ Viêm, trong trí nhớ của nguyên chủ, anh trai luôn là một người lạnh lùng ít nói, quan hệ giữa hai người cũng không thân, nhưng người thật sự uốn nắn cho nguyên chủ cũng chỉ có người anh trai này. Lúc trước, sau khi phát hiện chuyện nguyên chủ nghiện ma túy, mẹ Mễ định sẽ theo sát con gái trong suốt quá trình cai nghiện, Mễ Viêm biết rõ tính cách mềm yếu của mẹ mình, vì để nguyên chủ có thể cai nghiện thành công, anh đã cứng rắn ép nguyên chủ tách khỏi người nhà, ra ngoài ở, còn phái Diệp quản gia mình tin tưởng nhất đi theo giúp nguyên chủ cai nghiện.


Tuy cuối cùng nguyên chủ vẫn xảy ra chuyện, nhưng xuất phát điểm của anh ta thật sự là vì muốn tốt cho nguyên chủ.


Mễ Uyển vì suy nghĩ của mình mà mềm lòng, bình tĩnh gật đầu.


Mễ Viêm: Cám ơn


Biết Mễ Uyển muốn ở lại một đêm, mẹ Mễ vô cùng vui vẻ. Cả nhà cùng ngồi trong phòng khách xem chương trình tất niên, định đợi tới sát giao thừa sẽ cùng MC trên TV đếm ngược.


Trong khoảnh khắc này, Mễ Uyển bỗng nhớ tới Phàn Thần, cô tò mò gửi một tin.


Mễ Uyển: Anh đang làm gì thế?


Phàn Thần: Đón giao thừa


Mễ Uyển: Anh đã bao nhiêu tuổi rồi, vẫn còn thú vui này sao?


Phàn Thần: Sau tiếng chuông giao thừa là lúc con người hợp nhau cầu nguyện, tôi rất thích khoảnh khắc đó.


Mễ Uyển: Anh nhận nhiều sức mạnh tín ngưỡng như thế, có giúp họ thực hiện nguyên vọng không?


Phàn Thần: Cầu nguyện là kỳ vọng cho những điều tốt đẹp, nhưng tương lai có hạnh phúc hay không phải dựa vào bản thân dốc sức thực hiện.


Mễ Uyển: Tên lừa gạt!


Phàn Thần cười cười, đáp lại bằng icon mặt cười chứ không phản bác. Kỳ thật anh chỉ cảm nhận được sức mạnh tín ngưỡng trong trời đất mà thôi chứ không thể nghe thấy ước nguyện của từng người. Dù là Phạm Âm thụ cũng chỉ có thể chúc phúc chứ không chắc chắn sẽ thực hiện được nguyện vọng của đối phương. Thiên đạo chỉ chúc phúc cho những người có cố gắng chứ không để con người không làm mà hưởng.


Mễ Uyển: Đúng rồi, anh nhất định lớn tuổi hơn tôi đúng không?"


Phàn Thần nhíu mày, khó hiểu hỏi: rồi sao?


Mễ Uyển: Dựa theo phong tục, vào dịp năm mới anh phải đưa tôi một bao lì xì lớn, xem như tiền mừng tuổi.


Nói xong, Mễ Uyển chụp ba bao lì xì đỏ thẫm của mình gửi qua.


Phàn Thần nhìn ba bao lì xì dày cộm trong di động, giật mình, tiền mừng tuổi?


Tiền mừng tuổi, còn gọi là tiền trừ tà, là một trong những tập tục ngày tết, do người lớn tặng cho con cháu. Tương truyền, tiền mừng tuổi có thể xua đuổi tai họa, con cháu nhận được tiền mừng tuổi có thể bình an trong suốt một năm.


Phàn Thần: Tiền mừng tuổi dùng để xua đuổi tai họa, đối với người bắt yêu thì yêu tộc tụi tôi chính là tai họa. Cô định kêu một tai họa đưa tiền mừng tuổi cho cô sao?


Mễ Uyển: Đúng đó, anh nghĩ xem, chúng ta ở cạnh nhau, thường xuyên gặp mặt. Nếu anh không cho tôi thật nhiều tiền mừng tuổi thì sao có thể ngăn chặn được tai họa là anh chứ.


Có lẽ mấy câu đó của Mễ Uyển đã chọc cười Phàn Thần, anh bật cười ra tiếng, tiếp đó gửi cho cô bao lì xì lớn nhất, còn đổi ghi chú phía trên bao lì xì thành tiền trừ tà.


Mễ Uyển nhận được bao lì xì, nở nụ cười gian trá sau khi thực hiện được ý đồ. Lúc này, MC trên TV đã bắt đầu đếm ngược, Mễ Uyển canh thời gian, gửi tin chúc mừng: Năm mới vui vẻ!


Phàn Thần: Năm mới vui vẻ!


Gửi xong, Phàn Thần kéo rèm lại. Phòng đối diện không sáng đèn, anh biết, đêm nay Mễ Uyển không về.


Mùng một tết, ăn xong bữa cơm đầu năm và chúc tết mọi người trong nhà xong, Mễ Uyển rời khỏi nhà chính Mễ gia, đến phòng khám thú y.


Vẫn còn trong kỳ nghỉ tết, đa số các phòng khám khác đều đóng cửa nên Mễ Uyển cũng cho Hứa Trang nghĩ đến mùng sáu tết. Nhưng số yêu tộc xếp hàng chờ loại bỏ yêu độc quá đông, để chữa trị cho họ (Được rồi, kỳ thật nguyên nhân chủ yếu là để kiếm tiền), Mễ Uyển vẫn cố gắng mỗi ngày chữa cho ít nhất một yêu tộc.


Hôm nay Mễ Uyển tới phòng khám để chữa cho một Sói yêu. Con Sói yêu này không thể hóa hình nửa người trên, cố gom góp đủ tiền, mới sáng mùng một đã chạy tới phòng khám xin chữa trị.


Bạn thắc mắc vì sao một con sói chạy nhông nhông ngoài đường mà mọi người không hoảng sợ? Đơn giản lắm, chỉ cần cong đuôi lên là được. Có một câu thế nào nhỉ? 'Thượng thư' là chó (Thượng thư là dựng thẳng, ý nói đuôi dựng thẳng lên là chó, còn hạ thấp xuống là sói.)


Tình trạng của con chó này... khụ... là sói, không khác mấy với Cơ Tinh Tinh, cũng là kinh mạch bị tắc nghẽn bởi yêu độc. Sau khi loại sạch yêu độc, không thể lập tức hóa hình mà cần thêm thời gian dùng yêu lực nuôi dưỡng.


Mễ Uyển dặn dò theo thói quen: "Yêu độc trong người cậu đã loại bỏ được chín phần, phần còn lại cậu có thể tự dùng yêu lực của mình để đẩy nó ra, nếu không sẽ có hại cho việc hóa hình của cậu."


"Tôi biết rồi, cảm ơn đại sư." Sói yêu ngoan ngoãn gật đầu.


"Cậu về đi, nếu thuận lợi thì mười ngày nữa có thể hóa hình." Mễ Uyển nói.


"Tạm biệt đại sư." Nói xong, Sói yêu định ra cửa thì một cô bé chừng bảy tám tuổi, mặc áo khoác đỏ, đội mũ đỏ, mang giày đỏ, trông như cái đèn lồng từ ngoài cửa bước vào.


Con người?!


Phản ứng đầu tiên của Sói yêu là không thể để lộ thân phận của mình, lập tức dựng ngược cái đuôi xù của mình lên.


"Oa, con chó này to quá." Cô bé tròn xoe mắt nhìn chú chó to đối diện.


Sói yêu đắc ý ngẩng đầu: May mà mình phản ứng nhanh, không thì bị phát hiện rồi.


"Con chó này ngầu quá đi." Cô bé thấy động tác ngẩng đầu của con chó, cảm thấy rất ngầu, muốn lại gần sờ nó.


Sói yêu bị lời khen tặng của cô bé mê hoặc, đứng yên không nhúc nhích, để mặc cho cô bé sờ đầu.


"..." Chim sẻ tinh và Mễ Uyển chứng kiến toàn bộ quá trình: Con này là sói sao? Thật sự không phải chó?


"Ấy, em xin lỗi, chưa được anh chị cho phép đã chạm vào nó rồi." Xoa đầu con chó xong, cô bé mới để ý tới hai người đứng cạnh, ngượng ngùng cúi đầu.


"Không sao, không sao, chỉ cần con chó không phản đối thì em cứ sờ thoải mái." Chim sẻ tinh cười nói.


Cô bé hiểu lầm mình là chó do cô bé là người thường, nhưng Chim sẻ tinh nói thế khiến Sói yêu không vui, quay đầu nhe răng gầm gừ với cậu ta.


Chim sẻ tinh giật mình, thừa dịp cô bé không chú ý, vội chấp tay tỏ ý xin lỗi. Sói yêu hừ một tiếng, miễn cưỡng nguôi giận.


"Thế... em sờ thêm chút nữa nha." Mắt cô bé sáng rỡ, trông mong nhìn Sói yêu chằm chằm.


"..." Sói yêu khổ không thể nói, cậu chỉ muốn đóng giả chó chứ có phải chó thật đâu. Nhưng ngại Mễ Uyển đang đứng đây, mình còn vừa hứa không chủ động làm hại con người, đành cam chịu đưa đầu cho cô nhóc sờ. Muốn sờ thì sờ đi, sờ một lần cũng là sờ, sờ hai lần cũng là sờ, dù sao thì 'trong sạch' của mình cũng đã mất.


Cô bé vui vẻ bật cười, không ngờ con chó này thông minh như thế. Cô bé vui sướng cưng nựng hồi lâu mới chịu buông tay.


Sói yêu thấy cô bé chịu bỏ mình ra, lập tức dựng đuôi, co giò bỏ chạy.


"Anh chị, đây là phòng khám thú y có đúng không?" Cô bé đi tới trước mặt Chim sẻ tinh, mong chờ hỏi.


"Đúng đó." Chim sẻ tinh cười gật đầu.


"Tốt quá rồi" Cô bé vui đến mức mặt đỏ lên: "Mấy phòng khám em tìm trên mạng đa số đều đóng cửa, chỉ có mỗi chỗ của anh chị là còn mở thôi."


Nói xong, cô bé cũng không chắc lắm, hỏi lại lần nữa: "Hôm nay phòng khám của anh mở cửa thật sao?"


"Ừ"


"Vậy anh chị có thể khám cho ông được không?" Cô bé hỏi.


"Ông? Là loài động vật gì?"


"Là một con rùa rất đáng yêu." Cô bé nói xong thì mở túi xách, lấy một cái hộp trong suốt ra, trong hộp có một con rùa to chừng lòng bàn tay đang nằm sấp. Không, không thể tính là rùa, chỉ có thể xem là một cái mai rùa thôi, vì tay chân và đầu của nó đều đã thụt vào trong.


"Ồ... rùa hả." Chim sẻ tinh cầm lên xem, mai rùa không giống bình thường cho lắm, sạch sẽ láng bóng như thường xuyên được vuốt ve, không sống với một con rùa còn sống. Nếu còn sống thì con người không thể chà rửa mai rùa sạch sẽ như thế được, trừ khi họ không muốn con rùa sống nữa. Xem ra đây quả thật chỉ là cái mai rỗng, chứ không phải chỉ do con rùa rút mình vào mai.


"Dạ" Cô bé gật mạnh đầu, nói giọng ngây thơ: "Ông rùa đã mấy trăm tuổi rồi."


"Mấy trăm tuổi?" Chim sẻ tinh hỏi lại: "Vậy nó không ổn chỗ nào?"


"Mấy ngày trước, em đút cho ông rùa ăn, chị nói ông rùa đã chết lâu rồi, không cần ăn gì hết. Nhưng em từng thấy ông ấy nhúc nhích, em nói với ba mẹ, ba mẹ cũng nói ông rùa đã chết lâu rồi." Cô bé bĩu môi: "Em không tin nên muốn tìm bác sĩ thú y khám cho ông ấy."


"À..." Chim sẻ tinh không biết phải nói gì cho phải, nói thật sợ sẽ làm tổn thương cô bé, bởi vì cậu không hề cảm nhận được chút hơi thở nào bên trong cái mai rùa này, nói dối thì cậu lại không gánh nổi trách nhiệm.


Haizz, thật là một vấn đề khó mà!


"Có phải anh sợ em không có tiền không, Đình Đình có tiền, hôm qua Đình Đình mới nhận được rất nhiều tiền lì xì, anh xem nè." Nói xong, cô bé Đình Đình lấy bảy tám bao lì xì đỏ thẫm trong túi xách ra.


"..." Chim sẻ tinh càng khó xử hơn, cậu nhìn sang bà chủ, muốn cô giúp đỡ, ai dè lại thấy bà chủ nhìn chằm chằm cô bé Đình Đình, hai mắt mở to, lóe sáng bừng bừng như muốn đem luôn cô bé về nhà.


"Bà chủ?" Chim sẻ tinh nhỏ giọng gọi, nhắc nhở cô đừng làm chuyện sai trái.


"Hả?" Mễ Uyển bừng tỉnh, biết vừa nãy mình thất thần, xấu hổ ho khan một tiếng: "Chuyện gì thế?"


"Đình Đình muốn biết con rùa này còn sống hay không." Chim sẻ tinh đưa hộp đựng rùa tới trước mặt Mễ Uyển.


"Để tôi xem." Mễ Uyển cầm con rùa trong hộp lên. Cảm giác đầu tiên của cô là nhẹ, nhẹ như chỉ có mỗi mai thôi vậy.


Lúc này, điện thoại tích hợp trên đồng hồ của cô bé vang lên, cô bé nhìn xuống, nhấn nút nghe, trong điện thoại lập tức truyền đến một giọng nữ xen với tiếng thở hổn hển: "Đình Đình, em đang ở đâu?"


"Chị, em ở phòng khám thú y." Cô bé trả lời.


"Là phòng khám gần trường đại học hả?" Chị cô bé đã xác định được vị trí thông qua định vị trong điện thoại.


"Dạ, em đưa ông rùa đi khám." Cô bé nói.


"Em chờ ở đó cho chị, chị tới ngay." Giọng của chị cô bé đầy hung dữ.


Tiếp đó liền cúp điện thoại.


"Hình như chị đang giận?" Đình Đình hơi sợ.


Chim sẻ tinh muốn nói, em cũng nghe ra à? Nhưng thấy dáng vẻ sợ sệt của cô bé, cậu không đành lòng đả kích thêm.


"Chị, ông rùa còn sống không?" Biết lát nữa thế nào chị cũng kéo mình về, cô bé sốt ruột hỏi Mễ Uyển.


"Chị phải kiểm tra một chút mới được." Mễ Uyển nói với Chim sẻ tinh: "Cậu lấy đèn pin Hứa Trang hay dùng ra đây." Bên trong cái mai này đen ngòm, không thấy được gì cả, cô muốn soi đèn để xem bên trong có gì hay không.


Chim sẻ tinh còn đang đi lấy đèn pin thì một cô gái mặc áo lông màu vàng chạy vào. Cô gái chừng mười sáu, mười bảy tuổi, vừa vào tiệm, nhìn thấy em gái của mình, liền nổi cơn tam bành, la mắng một trận: "Liêu Đình Đình, em đang làm cái gì thế? Trốn nhà đi ngay mùng một tết, em mới có mấy tuổi, không sợ bị lừa bán hay sao?"


"Em không có trốn nhà đi." Nhóc Đình Đình giải thích.


"Vậy sao em lại ra ngoài một mình?"


"Em có dẫn theo ông rùa mà." Nhóc Đình Đình chỉ vào mai rùa trong tay Mễ Uyển.


"..." Thấy con rùa, cơn giận của chị cô bé lại bùng lên: "Chị đã nói với em rồi, con rùa này được cụ tổ nuôi, mấy trăm năm rồi chưa từng nhúc nhích, cũng không ăn uống gì hết, đã chết lâu rồi."


"Nhưng em thấy nó nhúc nhích thiệt mà."


"Là do em hoa mắt thôi."


"Đình Đình không có hoa mắt, Đình Đình rất tỉnh táo, ông rùa nhúc nhích thiệt mà." Nhóc Đình Đình rất ngoan cố.


"..." Chị Đình Đình thấy rất mệt đầu, em gái mình bị lậm truyện cổ tích quá rồi: "Đúng lúc đang ở phòng khám thú y, chúng ta hỏi bác sĩ xem con rùa này rốt cuộc còn sống hay không?"


Nói xong, chị cô nhóc đưa mắt sang Mễ Uyển, phát hiện vị bác sĩ này cùng lắm chỉ hơn mình vải tuổi, đang nhìn mình với ánh mắt đầy ngạc nhiên.


"Em... em có gì không ổn sao?" Chị của Đình